[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 30: Ác mộng(1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn ta sẽ làm gì nếu như uy hiếp không còn tác dụng?


Câu trả lời chỉ có một.



Lâm Nhã chìm vào giấc ngủ, bỏ mặc hoàn toàn thế giới bên ngoài, vì Cố Tinh Hải đã ở bên cạnh cậu.


Nhưng Lâm Nhã thật sợ hãi, vì khi tâm trí chìm vào mộng mị, cậu lại phải đối mặt với hắn ta.


Người đàn ông tên Mạn Sanh đó, với cả thứ hạnh phúc dị dạng của hắn ta.


Lâm Nhã vẫn không hiểu nổi, rõ ràng cậu đã giết được Mạn Sanh, nhưng cảm giác trả thù lại chẳng được lấp đầy dù chỉ một chút.


Hắn ta hạnh phúc vì được cậu giết chết? Hay vì... cậu đã trở thành cùng một loại người giống như hắn?


"Cậu không còn quan tâm tới mạng sống của bọn chúng mà tiếp tục tự tử?" hắn mỉm cười tàn khốc, dưới đáy mắt hoàn toàn không chút che lấp vui sướng và hài lòng.


Gương mặt bình tĩnh của Lâm Nhã rốt cuộc cũng không giữ được nữa, cậu sửng sốt trước biểu tình đáng sợ của Mạn Sanh.


Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì?


"Anh muốn giết tôi?" Lâm Nhã lên tiếng nói ra nghi vấn của mình, cậu thà rằng chết một cách thanh thản còn hơn đối mặt với tên ác ma này mỗi ngày.


"Sao có thể?" Mạn Sanh khúc khích cười thành tiếng, vẻ mặt đầy xấu xa hỏi "Lâm Nhã có từng nghe tới chữ 'nhân côn' bao giờ chưa?"


Lâm Nhã sắc mặt tái nhợt đi.


Nhân... Côn?


"Để tôi nói cho cậu nghe~~" Mạn Sanh tiến về phía Lâm Nhã, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu như bảo vật quý giá nhất thế gian.


"Nếu như tôi cắt đi hai cánh tay này... cả hai đôi chân này... khiến cho cậu không thể làm gì được nữa, ngay cả tự sát cũng không thể. Sau đó lại móc mắt cậu, cắt lưỡi cậu, khiến cậu chỉ còn có thể phụ thuộc vào tôi." Mạn Sanh miết từ bàn tay đến đôi chân mềm mại của Lâm Nhã, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường khi nói tới những thứ đầy kinh dị và khủng khiếp.


Mạn Sanh nâng cằm Lâm Nhã rồi nhìn thẳng vào mắt cậu đầy ngọt ngào "Lâm Nhã, cậu có muốn làm nhân côn không?"


Toàn thân Lâm Nhã toát mồ hôi lạnh, cậu cứ nghĩ là... Mạn Sanh đã làm đủ trò để hành hạ cậu, hoặc ít nhất... khoảng thời gian qua đã trả thù xong, hắn sẽ nhàm chán và từ bỏ cậu.


Nhưng mà... Tại sao lại không được chứ?


"Đừng lo, tôi chỉ làm vậy khi Lâm Nhã không còn quan tâm tới bọn người kia mà quyết định tự sát mà thôi. Nếu cậu ngoan ngoãn bên cạnh tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm làm cậu đau đớn." giọng nói của Mạn Sanh mang theo đầy tiếc nuối và yêu chiều "Đôi mắt này đẹp đẽ như vậy, mỗi lần tôi làm tình với Lâm Nhã thì nó lại long lanh tuyệt đẹp chứa đầy hận thù, khiến tôi càng muốn hành hạ cậu hơn..."


Lâm Nhã run rẩy càng thêm lợi hại, thậm chí chẳng dám nhìn thẳng hắn ta.


Cậu không thể thắng nổi Mạn Sanh... Hắn đã một lần nữa dập tắt ý định tự sát của cậu.


Lâm Nhã hiểu rõ, những gì Mạn Sanh nói, hắn ta chắc chắn sẽ làm không một chút do dự.


Và rồi, Lâm Nhã lại tiếp tục chìm vào bóng tối, bị giam cầm trong một chiếc lồng tuyệt vọng.


Mặc dù dị năng của Lâm Nhã càng mạnh thêm, nhưng điều đó lại chẳng khiến Lâm Nhã vui vẻ gì.


Không gian giam cầm.


Thứ dị năng như nói lên vận mệnh của cậu, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn đáng nguyền rủa.


Cậu chưa từng nghĩ bản thân đã làm gì sai, thứ sai lầm nhất chính là việc cậu đã gặp mặt bọn họ.


"Như vậy, việc anh gặp em cũng là sai lầm sao?"


Lâm Nhã giật mình quay đầu, mặc dù xung quanh đều là bóng tối, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra gương mặt của Cố Tinh Hải.


"Lâm Nhã ca ca hối hận vì đã cứu em?" Cố Tinh Hải buồn bã hỏi.


"Không như em nghĩ đâu, Tiểu Hải. Anh..."


Cố Tinh Hải chợt biến mất, bóng tối được thay thế bởi một khung cảnh khác.



Bầu trời đỏ rực màu máu, Lâm Nhã đứng trên một cánh đồng hoa oải hương mênh mông.


Thật kỳ lạ, nếu là trước mạt thế thì nơi này chắc chắn sẽ không mọc hoa oải hương màu tím, Lâm Nhã cũng không được ngắm khung cảnh tuyệt đẹp mà điêu tàn này.


"Anh biết em ở đó, Tiểu Hải." Lâm Nhã nhàn nhạt lên tiếng, khóe môi gợi lên nụ cười ấm áp.


"Lâm Nhã ca ca..." Cố Tinh Hải ôm chầm eo của Lâm Nhã, cánh tay siết chặt tới mức như muốn hòa làm một với cậu "Anh thật sự phải làm như vậy sao? Anh không thể đợi dị năng của em thăng cấp sao?"


Chỉ cần dị năng vô hiệu hóa của Cố Tinh Hải lên cấp cao hơn, y có thể ngăn chặn ảnh hưởng từ Phục trùng của Mạn Sanh. Lúc đó, Lâm Nhã sẽ an toàn hơn rất nhiều khi lên kế hoạch giết Mạn Sanh.


"Anh không thể chờ được nữa... Xin lỗi, Tiểu Hải..." Lâm Nhã thở dài đáp, ánh mặt vô hồn nhìn về phương xa vô tận, trái tim trở nên trống rỗng và lạnh lẽo đến xa lạ.


Thật buồn cười, Lâm Nhã giờ đây cảm thấy giết người là chuyện hiển nhiên, vì sẽ chẳng có ai phán xét Lâm Nhã khi cậu trả thù.


Bọn họ đều ủng hộ cậu, chung một kẻ để hận thù.


Bọn họ kết nối với nhau, sự hận thù.


Bọn họ không phản bội nhau, ... chẳng ý nghĩa khi sống dưới mệnh lệnh của Mạn Sanh.


Một sự liên kết đáng thương thảm hại.


"Lâm Nhã ca ca, nếu anh chết đi... em sẽ không sống nổi mất..." Cố Tinh Hải nức nở bật khóc, khiến bờ vai Lâm Nhã ướt đẫm một mảnh.


Lâm Nhã muốn nói lại thôi, hơn ai hết cậu nhận ra biến đổi bất thường của Cố Tinh Hải. Y ngày càng cực đoan, luôn nơm nớp lo sợ và đề phòng bất kỳ ai, cậu không thể làm gì khác để thay đổi Cố Tinh Hải.


Chính cậu là người đã khiến Cố Tinh Hải trở thành thế này, một thiếu niên đầy hận thù và tàn nhẫn.


Lâm Nhã chủ động ôm Cố Tinh Hải vào lồng ngực, trong thâm tâm đầy sự áy náy và bất đắc dĩ "Đừng lo, anh không dễ dàng thua cuộc như vậy đâu, dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, anh vẫn muốn tận tay mình giết hắn ta, khiến hắn phải trả đủ nỗi thống khổ từ trước tới giờ."


vậy, đừng ngăn cản anh...