[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 22: Cái giá của tử vong.




Ầm ầm ầm...


Xung quanh như bị áp lực đè nặng, toàn bộ những người nằm trong phạm vi đều khó thở quỳ rạp xuống mặt đất. Hiển nhiên những người từng ở tỉnh Thanh Thăng trước đó điều biết chuyện gì đang xảy ra.


Vị thủ lĩnh kia đang phẫn nộ, là điên cuồng phẫn nộ đến cực điểm.


Đây là một năng lực khác của Mạn Sanh, một sức mạnh bất thường thay đổi theo tâm trạng.


Mỗi lần lâm vào hiểm cảnh hay tâm trạng chuyển biến xấu đi, xung quanh hắn sẽ tạo ra một luồng uy áp nặng nề nghiền ép người xung quanh. Chỉ cần là vật sống đều không thoát khỏi ma trảo sức mạnh đáng sợ đó. May ra... nếu những kẻ có dị năng mạnh hơn có thể chống cự lại.


"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hộ Quang cùng nhóm người mới tới không biết gì, vẻ mặt vô cùng hoang mang và lo lắng. Bọn họ đang đứng trước biệt thự của Mạn Sanh nên cũng chịu ảnh hưởng luồng áp lực không nhỏ.


Hộ Quang thì còn đỡ, Đường Ôn Uyển xui xẻo hơn trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất bất tỉnh.


"Ôn Uyển!!!!" Hộ Quang hoảng hốt nhìn Đường Ôn Uyển ho ra máu, thân thể nặng nề gắng gượng lếch tới chỗ cô ấy dùng Quang dị năng bảo vệ.


"Hự..." cuống họng Cố Tinh Hải chảy ra hương vị tanh ngọt, toàn thân như bị sắt đá đè bẹp lên. Nhưng y vẫn cố gắng nuốt huyết tinh vào cuống họng, quyết không cam chịu trở nên yếu đuối.


Lâm Nhã... Anh ấy không gặp chuyện gì đó chứ?


Tâm trí Cố Tinh Hải tràn ngập bất an và hoảng sợ, hiện tại y cảm thấy vô cùng bất an... dường như sắp có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra...




"Nếu cậu ta chết... tất cả các người đều phải chôn theo." giọng nói Mạn Sanh lạnh lẽo và phẫn nộ vang vọng khắp căn phòng, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Hộ Quang tái nhợt mặt mày ra sức vận dị năng chữa trị cho Lâm Nhã, vết thương trên trán của cậu ta thật sự rất sâu. Nhìn theo kiểu nào cũng thấy được Lâm Nhã thật sự muốn tự tử tới cùng, việc này không ổn chút nào!


Rốt cuộc... nơi này đã xảy ra chuyện gì chứ?


Sau khi luồng áp lực kia xảy ra, Hộ Quang cùng đám người biết y học lập tức bị triệu tập tới đây. Khi vừa bước vào phòng, hắn đã thấy được Lâm Nhã suy yếu nằm trên giường, mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc, trên trán chảy dài từng vệt máu đỏ thẫm. Còn Mạn Sanh đứng bên cạnh luôn tỏa ra áp suất thấp, bộ dạng u ám tràn ngập mùi máu tanh đến nỗi khiến người khác muốn gặp ác mộng. Hộ Quang không thể tưởng tượng nổi trên đời này lại có loại người... dù không dùng bất kỳ hành động hay lời nói gì cũng làm kẻ đối diện sợ hãi, khiếp đảm.


Lâm Nhã... làm ơn... tỉnh dậy đi...


Bàn tay Đường Ôn Uyển siết chặt, cảm giác căng thẳng và hoảng sợ khi tử vong đang chực chờ trước mắt thật sự vô cùng kinh khủng.


Rõ ràng người tên Mạn Sanh kia rất thích Lâm Nhã, vì cái gì lại cứ ngược thân ngược tâm thế này? Đúng là làm khổ mình khổ người mà. Cô thở dài sầu não, tương lai của bọn họ quả thật mờ mịt vô phương cứu chữa mà.


Đường Ôn Uyển đột nhiên phát hiện ra mi mắt của Lâm Nhã chợt rung động, bàn tay trắng bệch cũng giật nhẹ như sắp tỉnh dậy.


Cả hai người Hộ Quang cùng Đường Ôn Uyển mừng rỡ không thôi, Lâm Nhã đã hồi phục được một phần rồi.


"Ưm..." tiếng kêu yếu ớt vang lên, đánh tan hoàn toàn mọi bất an và tuyệt vọng của nhóm người tỉnh Thanh Thăng.


Nhưng... có lẽ bọn họ đã suy nghĩ quá ngây thơ. Mạn Sanh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.


Một ít người rùng mình khi thấy nụ cười khiếp đảm trên gương mắt của hắn, đó là một nụ cười vô cùng dữ tợn và vặn vẹo, ánh mắt của Mạn Sanh như ngọn lửa địa ngục muốn thiêu đốt thân hình của Lâm Nhã.


"Tốt lắm, Lâm Nhã..." Mạn Sanh khô khan cười lạnh, cậu ta quả nhiên không thay đổi, vẫn luôn ương ngạnh và quyết tuyệt giữ lấy tôn nghiêm của bản thân. Nếu đã như vậy, hắn càng muốn phá nát cái dương quang chói rọi rồi chà đạp dưới thân mình, khiến cho Lâm Nhã hoàn toàn cam chịu và phục tùng.


Ngay từ đầu... vẫn nên dùng biện pháp thô bạo và quyết liệt đi...


Lâm Nhã mơ màng mở mắt, miễn cưỡng từ từ thích ứng ánh sáng để nhìn xung quanh.


Cậu... vẫn chưa chết sao?


Vì sao mọi người lại ở đây?


"Lâm Nhã ca ca..." Cố Tinh Hải bất chấp ánh nhìn chằm chằm của Mạn Sanh, tiến tới bên cạnh giường Lâm Nhã nức nở rơi lệ. Y đã rất lo lắng, nếu Lâm Nhã gặp phải chuyện gì, y sẽ không chịu được nổi mất.


Lâm Nhã đảo mắt nhìn xung quanh, trầm mặc không đáp. Cậu có dự cảm bất hảo rằng, nếu cậu đáp lại lời của Cố Tinh Hải, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.


Đã từng trải qua sự độc chiếm của Phù Hinh một lần, Lâm Nhã nhìn thấu được dục vọng độc chiếm của Mạn Sanh cũng không thua kém gì.


"Aaaahhh!!!!" lồng ngực của Cố Tinh Hải bỗng nhiên truyền lên từng trận đau đớn, Phục trùng trong thân thể như đang tra tấn từng mạch máu cùng nội tạng. Y đau đớn quằn quại ngã nhào ra đất, cuống họng gào thét khô rát như muốn xé nát dây thanh quản.


Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mạn Sanh đã lý giải tất cả, từng câu từng chữ mang theo sát khí chết người.


"Ai cho mày tiến lại gần Lâm Nhã?"


Lâm Nhã hoảng thần nhìn bộ dạng tàn nhẫn của Mạn Sanh, bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi bản thân đã quá xúc động đối nghịch.


Nhưng mọi thứ đã quá muộn...


Đường Ôn Uyển là người đầu tiên lên tiếng ngăn cản, tâm lý nữ sinh quan tâm hay làm việc tốt, chưa từng trải qua một trận huyết tinh nào đương nhiên sẽ không chịu nổi cảnh tượng trước mắt. Dù sao cô cũng chưa kịp thấy được sự lợi hại và ác độc của Mạn Sanh thì đã bất tỉnh khi tiếp nhận Phục trùng đầu tiên.


"Dừng lại đi! Không phải Lâm Nhã đã tỉnh lại rồi sao? Anh làm vậy thật sự rất quá đáng đó!" Đường Ôn Uyển lao tới đỡ thân hình của Cố Tinh Hải, vẻ mặt đầy oán trách cùng chán ghét không chút che dấu "Anh muốn tương ái tương sát với Lâm Nhã, cũng đừng liên lụy tới người khác như vậy. Không phải vào thời điểm Mạt thế này mọi người nên tương trợ lẫn nhau sao?"


Ánh mắt của Mạn Sanh nhìn về phía Đường Ôn Uyển như một kẻ ngu xuẩn, Lâm Nhã nằm trên giường càng thêm nôn nóng. Đứa ngốc này, sao cô lại chọc vào tổ kiến chứ?


"Hừ!" Mạn Sanh lười biếng phải trả lời câu hỏi ngu ngốc kia, quay đầu mỉm cười với Lâm Nhã "Đã có gan tự tử, chắc ngươi cũng phải có gan lãnh chịu hậu quả chứ nhỉ? Lâm Nhã?"


Trái tim Lâm Nhã như ngừng đập, bàn tay thon dài của Mạn Sanh càng ngày càng tiến lại gần tầm mắt cậu.


"Hãy nhìn kỹ đi, Lâm Nhã."


Xoẹt!


Máu. Máu. Máu. Máu. Máu lan tràn khắp nơi.


Giọt huyết tinh còn nóng hổi dính đầy trên gương mặt Lâm Nhã, ấm áp và tanh nồng.


Đôi mắt của Lâm Nhã mất đi tiêu cự, ngơ ngác nhìn bóng người trước mắt đổ sụp trên sàn và mất đi sự sống.


"Không!!!" Hộ Quang đau đớn hét lên, toàn thân run rẩy ôm lấy thân xác ướt đẫm máu tươi của Đường Ôn Uyển, nước mắt giàn giụa trên gò má hốc hác xanh xao.


Mạn Sanh đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Lâm Nhã, cưỡng ép cậu nhìn cảnh tượng chết chóc kia từ đầu tới cuối. Hắn ghé sát bên tai Lâm Nhã thì thầm lên tiếng tựa như âm thanh của sự nguyền rủa và điên cuồng.


"Đó là cái giá của tử vong."


Từ ngày hôm đó, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.


Cái chết đã đổi lấy sự cam chịu và phục tùng toàn diện, cùng với ngày tháng dài ngoằng vô nghĩa.


Lâm Nhã vĩnh viễn không thể xóa nhòa ký ức đó, về tội lỗi mà cậu đã gây ra.


Con người có thể được tha thứ nếu chết vì bệnh tật, tai nạn, tuổi già, nhưng một khi tự tử thì... đó là tội ác lớn nhất.