[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 16: Valentine năm đó.




Từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, nóng bức oi ả đến khó chịu, nhưng đường phố lại đông đúc hơn bình thường, đặc biệt sắc đỏ, nâu và trắng lan tràn khắp từng ngõ ngách. Đúng vậy, hôm nay là ngày lễ valentine, cũng là ngày sinh nhật của Lâm Nhã.


Lâm Nhã tới cửa hàng mua chocolate và gấu bông, tuy hơi phiền phức nhưng cậu muốn tạo ấn tượng tốt cho Yến Vân.


"Tổng cộng là 750.000đ thưa quý khách." nhân viên bán hàng nở nụ cười chuyên nghiệp, đôi mắt lóe sáng nhìn nhan sắc của Lâm Nhã một cách thèm thuồng.


Lâm Nhã rùng mình, vội vàng đưa tiền rồi chạy đi lẹ, cậu không thích những đôi mắt kiểu này tí nào.


Lâm Nhã tới chỗ hẹn trước 1 tiếng, không ngờ chưa qua mấy phút đã thấy bóng dáng của Yến Vân. Lần đầu tiên Lâm Nhã thấy được bộ dạng của Yến Vân mặc quần áo thường ngày, so với đồng phục học sinh tăng thêm vài phần xinh đẹp và quyến rũ. Yến Vân uốn tóc nhuộm thành màu đỏ rượu làm gương mặt thêm tinh xảo, váy da ngắn màu đen cùng áo khoác kiểu hoàn toàn khác với phong cách năng động thường ngày.


"Quà valentine." Lâm Nhã nở một nụ cười tiêu chuẩn đưa quà cho Yến Vân, cô khá kinh ngạc và vui mừng ôm món quà cười ngây ngốc.


"Cảm... cảm ơn anh." Yến Vân cực kì thỏa mãn trước ánh mắt ghen tị của mọi người.


Những hồi ức tuyệt đẹp Lâm Nhã chưa từng trải qua, ngoại trừ gia đình và Phù Hinh, Lâm Nhã chưa từng ăn sinh nhật cùng người khác.


"Lâm Nhã... vì sao lại rời xa tớ?" giọng nói quen thuộc của ác ma như đánh tan giấc mộng ngọt ngào của cậu.


Nụ cười quái dị và đáng sợ, máu tanh tràn lan khắp mặt đất, tiếng la hét thất thanh của thiếu nữ cùng tiếng chửi bới phẫn nộ và ghen tị.


"Tại sao mày dám đụng vào Lâm Nhã? Cậu ấy mãi mãi chỉ của mình tao!!!"


"Chết đi!"


"Mày không xứng với cậu ấy."


"Mày thật bẩn thỉu!!"


"Ha ha, nhìn con mắt xấu xí này... với bộ dạng này mày không thể quyến rũ Lâm Nhã được nữa."


Thiếu niên thoạt nhìn thanh mảnh nhưng sức lực không hề bình thường, tựa như một tên sát nhân giết người không gớm tay, từ từ, từng giây một hành hạ cô gái tên Yến Vân.


Hắn ta trên người đầy máu, khoảng cách giữa hắn và Lâm Nhã ngày càng nhỏ lại...


Thật đáng sợ... lần đầu tiên Lâm Nhã mới đối diện với sợ hãi cực độ này.


Người trước mắt không phải bạn của cậu... hắn là ác ma!


Yến Vân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Nhã, gương mặt đầy máu cùng hốc mắt trống rỗng kêu lên thảm thiết "Lâm Nhã... vì sao anh lại không cứu em?"


"Không..."


"Chính anh đã giết em... chính anh đã bỏ rơi em..."


"Không!!!!!"


Lâm Nhã giật mình tỉnh dậy, người ướt nhẹp đầy mồ hôi, cậu nhận ra mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.


... đã lâu rồi cậu không còn nhớ tới hồi ức đó...


Đôi khi Lâm Nhã tự hỏi, tại sao những chuyện như vậy lại xảy ra với mình, nhưng chẳng ai có thể trả lời câu hỏi đó cho cậu.


"Nơi này..." Lâm Nhã kinh ngạc nhìn xung quanh, đèn, máy lạnh, mấy thứ này vẫn còn hoạt động sao? Bọn họ lấy điện từ đâu ra?


Mạn Sanh, thằng đó đã khiến cậu bất tỉnh!! Vẻ mặt Lâm Nhã trở nên âm trầm, cậu ghét nhất là những người dám giở thủ đoạn và mưu kế trước người mình.


Nhìn cốc nước và trái cây tươi, Lâm Nhã hơi nhíu mày, tuy bụng đã kêu 'rột rột' nhưng Lâm Nhã vẫn không chạm tới thức ăn trên bàn, ai mà biết được Mạn Sanh lại bỏ thứ gì vào trong đó.


Cạch!


Cánh cửa căn phòng mở ra, Tố Nhung bước vào phòng với nụ cười cứng nhắc, không được tự nhiên nhìn Lâm Nhã "Thật tốt, anh cuối cùng cũng tỉnh, đồng đội của anh đang rất lo lắng."


"Cố Tinh Hải, còn có Hộ Quang và Đường Ôn Uyển nữa, bọn họ sao rồi?" Lâm Nhã cũng không muốn làm khó dễ cô gái này, tuy chính Tố Nhung đã gài bẫy mọi người, nhưng không phải kẻ đứng sao tất cả mọi chuyện đều do tên Mạn Sanh kia sao?


"Họ đều ổn..." tạm thời là như vậy, Tố Nhung thầm nghĩ, trong lòng có chút thất lạc u buồn, nhớ tới lời dặn dò của người kia mà cảm giác hoảng loạn sợ hãi, nhưng Tố Nhung không thể không tuân theo. Cô hít sâu một hơi nói tiếp "Mạn Sanh đã ra lệnh, từ bây giờ tôi sẽ là người hầu của Lâm Nhã, anh có thể làm bất cứ thứ gì đối với tôi."


"Hả?" Lâm Nhã cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, rốt cuộc Mạn Sanh lại giở trò gì đây.


Tố Nhung im lặng không đáp, cô lựa chọn hành động để lý giải thắc mắc của Lâm Nhã. Muốn vấy bẩn một nữ sinh thanh khiết thành một kỹ nữ hạng ba, thật ra rất đơn giản, vứt bỏ tôn nghiêm cùng trong trắng của mình để bám lấy sự sống mong manh, dù ti bỉ cỡ nào Tố Nhung cũng chấp nhận.


Lâm Nhã mở to mắt nhìn Tố Nhung từ từ thoát y, nội y quyến rũ cùng sơ mi tinh khiết đều rớt xuống, lộ ra làn da trắng nõn như sương tuyết, vóc người nở nang đẫy đà mới phát dục đủ khiến cho bất kì nam nhân nào cũng phải mất khống chế. Ngay cả Lâm Nhã cũng bắt đầu có phản ứng.


"Oh? Ra đây là ý của cô sao?" Lâm Nhã mị mị ánh mắt nhìn cô gái đang chủ động lên giường với mình, biểu cảm trên gương mặt cậu khiến Tố Nhung không thể nắm bắt được.


"Lâm Nhã..." giọng nói mềm mại nũng nịu như mật ngọt quyến rũ lấy thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, Tố Nhung tự tin vào sắc đẹp của chính mình.


Đôi môi hồng nhuận của Tố Nhung càng lúc càng tiến sát về gương mặt của Lâm Nhã, dung nhan tinh xảo càng phóng to lên làm chấn động lòng người.