Lâm Siêu nhẹ nhàng ôm lấy chị, thấp giọng nói: “Đi theo em thì chị có thể sẽ bị chết uổng đó, chị không hối hận sao?”
“Dĩ nhiên!” Lâm Thi Vũ níu chặt quần áo của anh, giọng nói non nớt tràn đầy kiên quyết.
Lâm Siêu ngắm nhìn gò má của chị, ánh mắt dần dần dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Đã vậy thì cùng lên đường thôi.”
“Thật sao?” Lâm Thi Vũ ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, trên lông mi còn vương nước mắt nhưng không có cách nào che giấu được niềm vui sướng trên mặt.
Lâm Siêu vuốt ve tóc của chị, chậm rãi kiên định gật đầu.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi…” Lâm Thi Vũ mừng tới chảy nước mắt, nhảy cẫng lên hoan hô trên nền tuyết, giống như sau đó không phải đi tới nơi vực sâu mà là đi tới thiên đường.
Trong ánh mắt Lâm Siêu hiện lên ý cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được loại cảm giác kỳ lạ này.
Nếu như nói rằng lúc trước anh chăm sóc Lâm Thi Vũ chỉ để báo đáp cho người trước đó thì bây giờ, anh lại coi cô bé đáng yêu này như người thân chân chính của anh vậy.
“Anh muốn đi đâu?” Phạm Hương Ngữ đột nhiên mở miệng, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy một cổ áo.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vưu Tiềm đang dè dặt rón rén đi thì bị Phạm Hương Ngữ kéo lấy gáy cổ áo lại.
Anh ta bất động nửa ngày mới cười nói mỉa: “Tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến là hôm qua tôi chưa tắm rửa chưa thay quần áo nên không đi theo mọi người…”
Lời còn chưa dứt, Phạm Hương Ngữ không khách khí lôi anh ta trở lại, ngẩng cằm trắng như tuyết lên nói: “Anh đã biết hành tung của chúng tôi, hoặc là chúng ta cùng đồng hành, hoặc là bị diệt khẩu.
Anh chọn đi.”
Vưu Tiềm lảo đảo ngã xuống nền tuyết, ngẩng đầu mờ mịt nói: “Hành tung gì cơ? Tôi cảm giác vừa rồi thính giác có vấn đề, không nghe thấy các người nói gì cả, hình như cả trí nhớ cũng có vấn đề rồi…Ơ, màu trắng?”
Bụp!
Phạm Hương Ngữ giẫm một đạp lên mặt anh ta, tức giận nói: “Anh đang nhìn đi đâu vậy?”
Vưu Tiềm bị cô ta đạp vào mặt, miễn cưỡng nặn ra giọng nói: “Tha cho tôi, tha mạng…”
Lâm Siêu liếc mắt qua như nhìn một kẻ dở hơi, phất tay nói: “Lên đường.” Nói xong, dẫn Lâm Thi Vũ đi ở đầu.
Hắc Nguyệt khẽ cười nhẹ, nhanh chóng đi lên cùng, Phạm Hương Ngữ ở phía sau ba người họ vẫn đang đạp vào tên Vưu Tiềm một cách vô nhân đạo.
Tiếng gào thét thảm thiết của Vưu Tiềm vang vọng khắp đất trời rộng lớn.
Tại bộ Tổng tư lệnh.
Tư lệnh Hứa bỗng đứng dậy từ trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Sơn Hà, nói: “Ngươi nói gì cơ, cậu ta rời khỏi căn cứ rồi? Tại sao? Cậu ta muốn đi đâu?”
Sở Sơn Hà không ngờ rằng ông ta có phản ứng lớn như vậy, gãi đầu nói: “Anh ta nói phải đi ra ngoài săn quái vật, qua một thời gian ngắn nữa sẽ trở về”
“Hồ đồ!” Tư lệnh Hứa vỗ bàn một cái, có một hình chưởng nhàn nhàn mơ hồ lưu lại trên mặt bàn.
Trên mặt ông ta đầy vẻ giận dữ nói: “Ngươi biết bên ngoài nhiều nguy hiểm như thế nào không, theo kết quả điều tra gần đây của viện nghiên cứu khoa học, các vi khuẩn trong thi thể của những xác thối kia đang chậm rãi biến hóa, ngươi biết sẽ phát sinh điều gì không?”
Sở Sơn Hà sửng sốt, nói: “Vi khuẩn đang biến hóa?”
Tư lệnh Hứa hít thở một hơi sâu, nói: “Dự theo số liệu nghiên cứu của viện nghiên cứu khoa học, không lâu nữa, những xác thối kia cùng với quái vật sẽ tiến hóa một lần nữa.
Hơn nữa, dựa theo tốc độ sinh sản của vi khuẩn, tiến hóa như vậy sẽ còn kéo dài rất nhiều lần.
Có nghĩa là, những xác thối kia cùng với quái vật sẽ tiếp tục lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí còn lột xác hơn rất nhiều lần.
Chỉ là lần thứ hai lột xác sẽ cho ra số ít xác sống cường hóa, tiến hóa ra loài có chỉ số thông minh của một đứa trẻ, ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không?
“Tiến hóa ra chỉ số thông minh?” Sở Sơn Hà kinh hãi, đây chính là một tin tức hủy diệt!
Sắc mặt Tư lệnh Hứa trầm thấp, nói: “Một khi bọn chúng có chỉ số thông minh thì chúng cũng sẽ có nơi cư trú giống như nhân loại chúng ta vậy.
Chúng sẽ không còn là một bãi cát rải rác nữa, mà là một đoàn thể.
Quan trọng nhất chính là bọn chúng có thể học tập kỹ thuật khoa học của nhân loại chúng ta.
Tức là kể cả chúng ta nắm giữ nhiên liệu tiến hóa thì vẫn phải đối mặt với nguy cơ bị diệt tuyệt như cũ!”
Sở Sơn Hà hơi ngẩn người, bị tin tức đáng sợ này đánh vào đầu trở nên trống rỗng.
“Biết vì sao chúng ta phải tạo ra “Kế hoạch tạo Thần” không?” Tư lệnh Hứa nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói tức giận: “Tập trung tài nguyên đào tạo ra được thần tướng, mục đích chính là “chặt đầu”, chỉ có chặt đầu những tên cấp thủ lĩnh trong đám xác thối kia thì mới có thể đánh tan bọn chúng với cái giá nhỏ nhất.
Lúc này chúng ta cần chính là những chiến sĩ mạnh mẽ giống như Lâm tướng quân.
Nhưng cậu lại để cho cậu ta rời khỏi căn cứ.”
Sở Sơn Hà khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nói: “Xin lỗi Tư lệnh.
Mặc dù tôi biết cần phải giữ lại anh ta nhưng chí hướng của anh ta không có ở căn cứ.
Hơn nữa, căn cứ đã đào tạo ra thần tướng, anh ta đi rồi thì ít nhiều cũng không có sao.”
Tư lệnh Hứa nhìn dáng vẻ của anh ta, không khỏi thở dài, nói: “Lời nói tuy là vậy nhưng năng lực đặc thù của cậu ta là phi hành, bất kể là điều tra hay đánh lén đều là năng lực tuyệt cao.
Có cậu ta tương trợ thì có thể thực hiện rất nhiều kế hoạch… Thôi, cậu có biết cậu ta đi đâu không?”
Sở Sơn Hà lắc đầu nói: “Tôi không hỏi.”
Tư lệnh Hứa lộ rõ vẻ thất vọng trong mắt, nói: “Được rồi, bất kể nói như nào thì cậu ta cũng là anh hùng cứu căn cứ, là tín ngưỡng của tất cả người dân tỵ nạn và binh lính, chỉ cần cậu ta bình an là được rồi.
Hơn nữa, cậu ta vừa mới cống hiến phát hiện ra “Gen nhiên liệu” vĩ đại, có tác dụng không thua gì nhiên liệu tiến hóa đối với chúng ta.
Tôi tin rằng không lâu sau đó sẽ có thể phát triển được như anh ta vậy.
Thậm chí còn mạnh mẽ hơn thần tướng.
Chúng ta phải đẩy nhanh mở rộng lãnh địa mới được.
Nếu không thì chờ tới khi xác thối và quái vật tiến hóa biến dị lần hai, với căn cứ trước mắt cũng không có cách ngăn chặn.”
Phụt!
Một dải ánh sáng bỗng nhiên vụt thoáng qua, cái đầu lâu thối rữa đầy giòi lập tức nổ tung.
Hắc Nguyệt chậm rãi rút trường đao về, mặc cho tên xác thối ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống, sau đó học theo thói quen của Lâm Siêu, lấy mảnh vải rách tan tành trên người tên đó, lau sạch sẽ binh khí rồi mới thu đao vào vỏ.
Thanh này là một thanh cổ đao, binh khí này được cô ta lựa chọn trong kho bạc trung tâm, sức nặng là một trăm linh tám cân, nghe nói là lấy ra từ cổ mộ thời kỳ Bắc Châu.
Thanh đao này bất kể là từ kỹ thuật luyện cùng chất liệu làm ra đều vượt xa so với các vũ khí chế tạo trong thời nay.
Mặc dù không được như cổ súng Minh của Lâm Siêu nhưng cũng coi như một đại sát khí.
Lâm Siêu liếc nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm nữa, sau khi rời khỏi căn cứ đã trải qua sáu thành phố dọc theo xa lạ, vẫn còn cách Thâm Uyên Khu một đoạn rất dài, lập tức nói: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Nghe thấy được nghỉ ngơi, Vưu Tiềm lập tức bỏ đi được sự chán chường, giơ tay hoan hô lên.
Phạm Hương Ngữ liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Kêu ca cái gì hả, đi tìm thức ăn đi.”
Vưu Tiềm lập tức yên tĩnh, bị cô ta kéo đi tới các cửa hàng trên phố tìm kiếm thức ăn.”
Lâm Siêu thì dẫn theo Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt đi tới một nhà tầng không có người ở bên ven đường, dọn dẹp nhanh chóng vài tên xác thối ở trong đó, sau đó kéo rèm cửa sổ lên, chặt mấy chiếc giường tủ ra để đốt, chuẩn bị nấu cơm.
Sau khi Lâm Siêu nấu cơm nước xong, lập tức bắt đầu dùng gen nhiên liệu của thú địa long, tiến hành lột xác lần thứ hai.
Vưu Tiềm và Phạm Hương Ngữ quay về rất nhanh, mang về nhiều bánh mì, nước ngọt, gạo cùng với các hũ cá thịt, còn có thêm nửa thùng kim loại cá dầu và nước lọc.
Vưu Tiềm buông các loại thức ăn trên lưng xuống, nắn bóp bả vai, tố khổ với Lâm Siêu: “Lão đại, anh nhìn xem cô ta bắt nạt tôi, toàn để tôi tự vác một mình.”
Phạm Hương Ngữ kéo váy lên, giống như một vị tiểu thư quý tộc nhẹ nhàng ngồi bên đống lửa, thản nhiên tự đắc nói: “Ai bảo bổn thư tiểu thư đây lại thùy mị quá.”
Vưu Tiềm thiếu chút nữa là hộc máu, nói: “Thùy mị? Cô? Tôi…”
“Ừ?” Phạm Hương Ngữ lơ đãng liếc nhìn anh ta một cái, ý tứ trong mắt cô ta nhất thời khiến Vưu Tiềm dừng miệng lại.
Hắc Nguyệt chăm chú lấy nước lọc vo gạo, sau khi vo sạch sẽ rồi thả vào trong nồi cơm điện có sẵn trong gian phòng này.
Sau đó trực tiếp đặt nồi cơm lên trên kệ đốt trên đống lửa để nấu.
Lâm Siêu thì cạy các hũ cá thịt ra, đảo cùng với cơm để nấu lẫn lộn, còn lại Lâm Thi Vũ rảnh rỗi vô sự, bàn tay nhỏ ôm tai má nhìn hai người kia cãi qua cãi lại.
Ban đêm yên tĩnh, đống lửa ấm áp, tất cả mọi chuyện cũng đều rất tốt đẹp.
Chờ khi nồi cơm cá thịt đặc chế của Lâm Siêu chín, mấy người bọn họ bắt đầu ngồi dậy ăn.
“Lão đại, anh đã được căn cứ trao tặng danh hiệu tướng quân, sao còn muốn đi ra ngoài liều mạng? Chúng ta có thể đừng đi tới nơi quỷ quái kia được không? Anh nhìn cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp, đâu phải không nghĩ ra đâu, đúng không?” Vưu Tiềm một bên ăn cơm ngon, một bên vẫn nói hàm hồ khuyên nhủ Lâm Siêu.
Anh ta biết Lâm Siêu sẽ không nghe cho nên cũng chỉ khuyên nhủ tượng trưng một chút, không hề ôm bao nhiêu hy vọng.
Thần sắc Lâm Siêu dửng dưng, đạt được chức vị danh dự của căn cứ Viêm Hoàng là một trong những mục tiêu lần này anh đi tới căn cứ Viêm Hoàng, nó tương đương với một tấm thẻ vàng VIP.
Sau này thế thời xuất hiện nhiều di tích, anh dựa vào thân phận này có thể tùy ý nắm trong tay di tích căn cứ Viêm Hoàng.
Phải biết rằng những di tích này có tác dụng với mỗi người là không giống nhau.
Giống như trong tay anh có vật liệu cấp A “Nguyệt Kim”, đây là đồ mà khoa học kỹ thuật thời nay không có cách nào dung luyện được, chỉ có số ít lò binh khí trong di tích có thể chế tạo.
Mà những di tích này nằm trong tay của căn cứ, có căn cứ sẽ đưa một bộ phận nhỏ di tích để đi mở rộng đối ngoại nhưng thu phí rất đắt tiền.
Một số ít di tích quan trọng đều phải là nội bộ căn cứ mới có thể vào sử dụng.
Đối với Lâm Siêu mà nói, có một tấm thẻ thân phận như vậy để đi lại là được rồi.
Nếu như ở lại trong căn cứ, nhất định sẽ chịu phân phối đi một ít chức vị thực quyền, đến lúc đó chẳng khác nào bị trói buộc một thuyền với căn cứ, sẽ rơi vào tranh đấu quyền lợi, tranh giành tài nguyên, bị xoáy vào vòng tranh đấu giữa các căn cứ với nhau, lãng phí rất nhiều thời gian.
Thời gian chính là sinh mạng.
Ở thế gian đầy tai họa thế này, con người dừng bước lại thì cũng sẽ bị các quái vật đuổi theo, chỉ có thể không ngừng bước tiếp, bước tiếp thì mới có thể sống sót.
Quyền lợi, tài sản ở trong mạt thế đều là những thực lực không đáng.
Vận khí tốt mới có thể bình an cả đời, vận khí kém thì không có cách nào chống lại lực lượng cường đại này.
Tất cả đều là hư vô, việc này giống như rất nhiều nguyên thủ quốc gia ở thời đại cũ, mặc dù quyền cao chức trọng, nắm giữ cả một nước nhưng tai họa ở trước mặt cũng bó tay vô lực vậy, không khác gì một người bình thường cả.
Nhìn Vưu Tiềm, Lâm Siêu bỗng nhiên xao động trong lòng, nói: “Đưa tay của anh ra đây.”
Vưu Tiềm hơi sửng sốt, nói: “Lão đại, anh, anh muốn làm gì, nam nam thụ thụ bất thân đó, chẳng qua tôi chỉ thuận miệng nói qua thôi, anh không nghe thì tốt hơn…”
Móng tay Lâm Siêu rạch một đường, nhanh chóng cắt qua cánh tay anh ta, lấy ra được một chút máu tươi.
Cây tiến hóa trên ngực anh ta hơi tỏa sáng, giống như một cỗ máy trí năng nhỏ, bắt đầu phân tích và vận hành đoạn gen ẩn trong máu tươi, từ đó suy đoán ra năng lực thiên phú của Vưu Tiềm..