Cửa của kho quốc gia được chế tạo từ hợp kim của bạc trắng và ti-tan, tên lửa cũng không thể làm nổ được, phía ngoài cùng là một lớp cửa mật mã do mười tám số tạo thành, hai sĩ quan cấp Tá gác cửa mỗi người giữ chín số, hai người cộng lại mới có thể mở được cửa.
Súng hiện đại?
Lâm Siêu vội vả liếc mắt một cái, cũng không có quá nhiều chú ý, chiếc súng hiện đại đã tàn tạ rồi.
Từ chuyến thăm dò trên mặt trăng trở về, với khoa học kỹ thuật của loài người trước mắt, căn bản không thể sửa chữa, chỉ có thể làm đồ cổ nghiên cứu, hoặc là lúc chế tạo vũ khí mới tham khảo kết cấu và kĩ thuật khoa học trong đó.
Đi vòng vòng hơn nửa kho quốc gia, Lâm Siêu không nhìn thấy kim loại ngoài không gian, nhưng tìm được một chiếc trường thương cổ đại.
trường thương dài chín thước chín tấc, được cất giữ sừng sững giữa kho vũ khí lạnh của kho quốc gia.
Dựng thẳng tắp trên bục, là một vũ khí cổ, mũi thương sắc bén, đỏ như máu, cán thương được chế tạo từ kim loại đen, dường như có thể chiếm đoạt hết tất cả ánh sáng.
Lúc Lâm Siêu nhìn thấy cây thương này, lập tức cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị, vô hình phảng phất giống như… súng đang kêu gọi mình.
Anh đi tới trước trường thương, đánh giá chiếc trường thương này còn cao hơn mình, anh đưa tay cầm lấy cán thương, nhấc nó ra khỏi bục.
"Thật nặng!"
Trong mắt Lâm Siêu lộ ra vẻ kinh ngạc, sức nặng của câu trường thương này thật lớn, vượt ra khỏi dự liệu của anh, ít nhất cũng phải trên một ngàn cân.
Với thể chất gấp hai mươi sáu lần người bình thường của anh, xách nó lên lại cảm thấy nặng nề, nếu như múa may, nhất định sẽ loạng choạng, không đủ linh hoạt.
“Đây là kim loại gì mà lại nặng vậy.” Lâm Siêu nhìn về phía tờ giấy màu trắng dán trên đài vũ khí, trên đó viết tài liệu về cây trường thương này.
“Trường thương Lý thị, khai quật từ cổ mộ, sau quá trình kiểm tra, cổ mộ là từ niên đại triều nhà Chu.
Trường thương Lý thị là vật của thời nhà Chu, do một kim loại thần bí chế tạo, kim loại được mệnh danh là “minh”.”
"trường thương chín thước chín tấc, nặng đến một trăm tám mươi cân..."
Lâm Siêu nhìn mấy tài liệu này, cúi đầu nhìn báng súng phía sau, quả nhiên có khắc một chữ cổ đại: Lý.
Như vậy có thể thấy, chủ nhân trước kia cây trường thương hơn phân nửa là họ Lý.
Nhưng mà, ở trong trí nhớ của Lâm Siêu, thời nhà Chu căn bản cũng không danh tướng nào dùng súng, hơn nữa còn là họ Lý.
Thanh Long yển nguyệt đao của Quan Công, sức nặng cũng chỉ quá tám mươi hai cân đã được coi là thần binh trong lịch sử, mà cây thương này lại nặng một trăm tám mươi cân, vượt ra khỏi giới hạn cực độ của loài người.
Chẳng lẽ, đây là một trường thương được chế tạo chỉ dùng với mục đích thưởng thức? Mà người chế tạo họ Lý?
Lâm Siêu lắc đầu, không nghĩ ngợi những thứ này nữa, anh ta ước lượng cây trường thương này một chút rồi nhanh chóng tím cảm giác thích ứng, tạm thời không có vũ khí, dùng cây thương này cũng không tệ.
“Sau này, mày hãy cùng tao tung hoành ngang dọc, gọi mày là Minh đi.” Lâm Siêu vuốt ve trường thương, người trong thế giới mạt thế sinh tồn, đối với vũ khí mình yêu thích càng lớn hơn sắc đẹp.
Lâm Siêu vác Minh, tiếp tục tìm khối kim loại ngoài không gian kia, rất nhanh đã tìm thấy được một chiếc kính chống đạn, khối kim loại này trên địa cầu không có.
Cộng thêm là được tim thấy từ mặt trăng cho nên được gọi là “Nguyệt kim”, có nắm đấm lớn, có thể co giãn, chứa đựng hồi ức của kim loại, kim loại có thể biến chất.
Sau khi tìm được hai món đồ này, lúc này, Lâm Siêu quay người rời khỏi kho quốc gia.
Thiếu tá trẻ tuổi sau khi nhìn thấy hai món đồ của Lâm Siêu, nhất là khi nhìn thấy súng Minh kia thì lập tức trợn to hai mắt.
Anh ta trông coi kho quốc gia này, đương nhiên là biết sức nặng của báng súng Minh như nào.
Bây giờ lại bị Lâm Siêu tùy ý vác trên vai, sức nặng ngàn cân giống như vật vô hình.
Sĩ quan lớn tuổi thấy một màn này mặt cũng sợ tái đi, âm thầm vui mừng vì trước đó không có ra vẻ, nếu không thì bị tướng quân trẻ tuổi muốn giết chết mình không khác nào giết chết một con kiến.
"Tướng quân Lâm, ngài muốn chọn hai món vật phẩm này sao?" Trong lòng thiếu tá trẻ tuổi rạo rực hỏi.
Dựa theo quy tắc của doanh trại, Lâm Siêu chỉ có thể chọn như vậy.
Lâm Siêu gật đầu, nói: "Ghi lại đi, tôi sẽ giải thích với Tư lệnh.”
"Tôi biết rồi." Thiếu tá trẻ tuổi nhanh chóng ghi lại.
...
Ngoài trụ sở.
Hai cự xà đã bò tới mặt đất, dọc đường tập kích rất nhiều xe tăng và tên lửa, cộng thêm không quân.
Nhưng chỉ để lại trên người hai cự xà một ít bột đạn dược màu trắng và đen thì không gây nên sát thương.
Vảy của chúng rất cứng cáp, không thua gì hợp kim sắt thép.
Ầm, ầm, ầm…
Nắp mười mấy chiếc xe tăng mở ra, binh lính cầm súng máy hạng nặng điên cuồng bắn càn quét, đạn bắn ra giống như đem theo lửa, oanh tạc dưới bụng cự xà với lớp vảy dày đặc.
Nhưng mà hai cự xà dường như không có cảm giác vậy, căn bản không có để ý tới, tiếp tục xông về phía tường thành.
Ở trên tường thành các binh lính sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt, ai cũng chạy mất dạng, mặc dù bọn họ được huấn luyện, ý chí vượt xa người thường nhưng… Lần này, phải đối mặt với quái vật chứ không phải là con người hay xác thối.
cự xà cao bảy tám chục thước, nhe răng nanh đầy máu tanh, khí tức của cự thú tiền sử đập vào mặt khiến cho những binh lính bình thường này cảm thấy run sợ theo bản năng.
Bịch.
Một con rắn thể tích sáu mươi thước quật đuôi qua, lập tức đánh bay mấy chiếc xe tăng, nòng pháp bị đánh gãy.
Sắc mặt Sở Sơn Hà rất khó coi, nắm bộ đàm thét lên: “Kéo, không từ bất cứ giá nào, kéo chúng lên.”.