Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 57: Chương 57





Nhóm người trong đó có Lâm Siêu leo lên xe tải quân đội do vị thiếu úy khôi ngô này chở, chạy thẳng tới khu sinh hoạt của dân nghèo trong căn cứ địa.
Trước đây, nơi này là một quảng trường khổng lồ, hiện tại được dựng rất nhiều lều vải dã chiến, những người may mắn còn sống sót áo quần tả tơi quanh quẩn ở ngoài lều, có thai phụ, có người già, có trẻ em, đều là nhóm người yếu thế ở mạt thế.

Lúc này, nghe thấy tiếng xe tải quân đội, họ tới tấp dừng công việc đang làm dở lại, trên khuôn mặt bẩn thỉu đã lâu lắm rồi không được rửa sạch sẽ của họ lộ ra đôi mắt lòng trắng tròng đen phân tách rõ ràng, sợ hãi nhìn về phía chiếc xe tải quân đội.
Xe dừng lại, Lâm Siêu và mọi người lục tục nhảy xuống xe.
Vị thiếu úy khôi ngô mở cửa xe, bước tới trước mặt Lâm Siêu và những người may mắn còn sống sót khác, nói to: “Mọi người, đây là nơi sau này mọi người sẽ sống, hằng ngày sẽ có binh sĩ vận chuyển đồ ăn tới! Trong số mọi người, bất kể ai từ 20 tới dưới 60 tuổi đều phải làm việc, không làm không có cơm ăn!”
anh ta lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Tất cả mọi người có 2 con đường, 1 là tòng quân, gia nhập quân đội, đi ra ngoài giết quái vật! Nếu nhát cáy sợ chết thì ở lại trong căn cứ, sẽ có người sắp xếp công việc cho mọi người.”
“Tôi không tòng quân đâu.

Bọn quái vật đó giết đâu có chết.” Một thanh niên chừng hai mươi tuổi lẩm bẩm, hỏi: “Ở trong căn cứ thì làm công việc gì?”
Vị thiếu úy khôi ngô lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Lúc vào căn cứ địa, tin rằng mọi người đã nhìn thấy tường thành đang được xây dựng, cần rất nhiều nhân lực.”
“Anh bảo chúng tôi làm công việc tay chân hả?” Người thanh niên không khỏi la lên, nói: “Chẳng lẽ không có công việc khác sao? Tôi là sinh viên, chưa từng làm những việc đó bao giờ, có việc gì liên quan đến máy tính không?”
Vị thiếu úy khôi ngô lạnh lùng nói: “Chưa làm bao giờ thì học.


Lát nữa sẽ có người tới lấy thông tin của mọi người.

Nếu anh có chuyên môn gì cực kỳ nổi bật thì sẽ có công việc phù hợp dành cho anh.

Nếu chỉ là đại học bình thường thì… Chàng trai trẻ à, anh muốn lao động chân tay hay muốn bị ném ra khỏi căn cứ địa trở thành bữa ăn cho bọn quái vật kia?”
Nghe thấy sát ý trong giọng điệu của anh ta, người thanh niên rùng mình, ngượng ngập không nói gì nữa, sợ phải đứng ra làm chim đầu đàn.
Vị thiếu úy khôi ngô nghiêm giọng: “Tiếp theo, ai muốn tòng quân thì bước ra khỏi hàng!”
Mười người may mắn còn sống sót im lặng, không ai muốn tòng quân, người thanh niên kia nói rất đúng, những quái vật đó có giết cũng không chết.

Tòng quân chỉ biến họ thành tốt thí mà thôi.

Vất vả lắm họ mới giữ được mạng, trốn tới được căn cứ rồi, sao lại nghĩ quẩn chạy ra ngoài chịu chết chứ?
Sắc mặt vị thiếu úy khôi ngô hơi tái, anh ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên một người bước ra khỏi nhóm.

Đó là một thanh niên thanh tú có nước da trắng, theo cách nghĩ của anh ta trước đây thì người da dẻ mong manh thế này chắc canh là một thằng đàn bà, nhưng hiện tại anh ta lại cảm thấy người thanh niên này là đàn ông đích thực, có khí phách!

Theo sau Lâm Siêu, bốn người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm theo ra khỏi hàng.
Những người sống sót khác không ngờ được lại có nhiều người sẵn sàng tòng quân như vậy, nhất là trong số này còn có ba cô gái trẻ, một người còn chỉ mới 8 tuổi… Bé gái à, cháu biết mình đang làm gì không?
Vị thiếu úy khôi ngô nhìn Lâm Thi Vũ một cái, khuôn mặt tái xanh nở một nụ cười: “Em gái à, giỏi lắm, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, lòng can đảm của em lớn hơn một số tên nhát cáy nhiều, Lão Hùng anh đấy rất thích em! Có điều tuổi em còn nhỏ quá, không thích hợp tòng quân, em ở lại khu sinh hoạt đi, quân đội có nghĩa vụ chăm sóc cho em, nếu em không được ăn no thì nói với anh, anh nuôi em nha!”
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu hỏi ý kiến của anh.
Lâm Siêu trầm ngâm một chút, nói với vị thiếu úy khôi ngô kia: “Anh biết Sở Sơn Hà chứ, có thể liên lạc giúp tôi không? Tôi là bạn của anh ta.”
Vị thiếu úy khôi ngô sững sờ, quan sát anh một chút, đáp: “Anh biết tướng Sở à? Chuyện này… Bất kể điều anh nói có phải sự thực hay không, hiện tại là thời kỳ đặc biệt, cho dù trước đây anh là bạn của tướng Sở thì cũng không thể gặp được anh ta bằng cách đi đường tắt.”
Lâm Siêu ngạc nhiên, không ngờ Sở Sơn Hà đã thăng từ thượng úy lên tới cấp tướng, anh trầm ngâm một lát, nói với Lâm Thi Vũ: “Chị cứ ở tạm ở khu sinh hoạt trước đã, đợi em gặp được Sở Sơn Hà sẽ sắp xếp cho chị.”
Lâm Thi Vũ bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng được.”
Sau khi khuyên Lâm Thi Vũ rút lui, vị thiếu úy khôi ngô nhìn mọi người, hỏi to: “Còn ai nữa không?”
Sau một lúc, một người trung niên bước ra khỏi nhóm, tâm trạng của người này rất sa sút, anh ta siết nắm đấm nói: “Tôi muốn tòng quân, tôi muốn báo thù cho con gái, giết chết bọn quái vật chó má này!”
Vị thiếu úy khôi ngô gật nhẹ đầu, nói: “Tất cả đi theo tôi.”
Nhóm Lâm Siêu lại leo lên xe tải, họ được đưa tới chỗ ghi danh tòng quân ở một nơi khác trong căn cứ địa.

Nơi này được cải tạo lại từ một siêu thị, biển siêu thị đã bị phá, bên trên vẽ dòng chữ “Điểm báo danh tòng quân” bằng phẩm màu.

Người chịu trách nhiệm làm bản đăng ký là một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen, cài quân hàm trung úy trên ngực.

Cô ta phát tờ khai cho mọi người, trên đó ngoài các thông tin cơ bản gồm tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp trước đây còn có thêm mục sở trường.
Tên: Lâm Siêu
Giới tính: Nam
Tuổi: 20 tuổi
Nghề nghiệp trước đây: Sinh viên
Sở trường: Trường thương
Lâm Siêu điền xong, liếc nhìn tờ khai của nhóm Phạm Hương Ngữ, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm.
Hắc Nguyệt điền sở trường là bắn súng và dao quân dụng.

Phạm Hương Ngữ âu sầu nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó điền là “bày mưu”, còn Vưu Tiềm thì điền là… đi ngủ!
Lâm Siêu suýt thì sút cho anh ta một cú.
Sau khi thu tờ khai của mọi người lại, nữ trung úy đọc một lượt, lúc xem tới tờ khai của Vưu Tiềm, cô ta không khỏi ngẩng đầu lên nhìn mọi người một cái, lạnh lùng hỏi: “Vưu Tiềm là ai?”
Vưu Tiềm đáp: “Tôi.”
Nữ trung úy lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Đây không phải trò đùa, sở trường liên quan đến việc phân chia quân doanh cho anh, anh muốn sống lâu hơn một chút thì tốt nhất nên nghiêm túc nghĩ xem sở trường của mình là gì.”
Vưu Tiềm nâng cằm nghĩ ngợi một hồi, hỏi: “Ăn cơm có tính không?”

Nữ trung úy để tờ khai xuống, đáp: “Khá lắm.” Cô ta chỉ vào nhóm Lâm Siêu, nói: “Giờ sẽ tiến hành kiểm tra thể chất quân đội.

Tiểu Lưu, dẫn họ đi làm đi.”
Một binh nhì trẻ đứng bên cạnh nói với nhóm Lâm Siêu: “Đi theo tôi.”
Đằng sau điểm báo danh này có một bãi đất trống cực kỳ rộng rãi bày rất nhiều vũ khí quân dụng, binh nhì trẻ nói: “Chúng tôi sẽ kiểm tra các phương diện thể lực, sức mạnh, tốc độ, sức bền của các anh chị, căn cứ thành tích tổng hợp cuối cùng để phân chia tới các quân doanh khác nhau!”
“Quân doanh được chia làm bốn cấp A, B, C, D! Cấp A là quân doanh chủ chốt, cấp B là quân doanh tinh anh, cấp C là quân doanh ưu tú, Cấp D là quân doanh phổ thông!”
“Hi vọng mọi người có thể dốc hết sức mình để hoàn thành bài kiểm tra.

Được phân tới quân doanh càng cao cấp thì đãi ngộ sẽ càng tốt!”
Nhóm Lâm Siêu gật đầu, hiểu rằng có một câu anh ta không nói ra, đó là: Được phân tới quân doanh càng cao cấp thì tỷ lệ sống sót sẽ càng cao!
“Chỉ có 4 cấp quân doanh này thôi sao?” Vưu Tiềm hiếu kỳ hỏi.
Binh nhì trẻ lắc đầu, nói: “Bên trên vẫn còn quân doanh cấp S, được gọi là năng lực doanh! Nghe nói người của quân doanh này đều là siêu nhân, có sức mạnh, sức chịu đựng và tốc độ mà người bình thường khó lòng tưởng tượng nổi độ.

Họ không cần huấn luyện gì cũng có thể nhẹ nhàng giết hổ dữ.

Mọi người muốn được phân tới quân doanh cấp S thì phải đánh được 200kg trên máy này! Hơn nữa, đây chỉ là một trong số các nội dung kiểm tra để được gia nhập quân doanh cấp S, bắt buộc phải vượt qua tất cả các nội dung kiểm tra mới được gia nhập!”.