Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 12: 12: Sơ Nguyệt





Đối với Hạ Hoa, Dương Chí mà nói, trùng sinh cứ như chết một cái tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài một lần.

Tận thế cũng vậy, ngủ một giấc lại quay về cuộc sống họ vẫn đang trải qua.

Nên họ bình thản tiếp nhận, không có cảm xúc gì đặc biệt khi đối mặt với zombie.
Nhưng Sơ Nguyệt lại khác, cô thề rằng những ngày qua là những ngày tồi tệ nhất trong 15 năm cuộc đời mình.
Chuyện bắt đầu khi cô muốn đến thành phố A xem ca nhạc.
Vốn cô chỉ vu vơ nói với bạn học rằng chương trình ca nhạc này rất hoành tráng, sao có thể thiếu mặt cô.
Ai ngờ lời này lọt vào tai ba mẹ cô, họ cảm thấy con gái mình suốt mùa hè chỉ ăn với chơi, chẳng chịu học tập hay tham gia hoạt động có ích.

Không như con bé Lưu Ninh, vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi, dù cho bố mẹ ly dị, gia đình không trọn vẹn, vẫn cố gắng phấn đấu.
Vậy nên cha mẹ Sơ Nguyệt cấm con gái đi xem ca nhạc.
Bay đến thành phố khác xem ca nhạc? Giá mà tinh thần học hành của con cũng hăng hái như vậy nhỉ?
Thấy Lưu Ninh không? Tuy gia đình tan vỡ vẫn luôn nỗ lực, con nhà người ta giỏi giang như thế, con nhà mình chả thiếu cái gì mà không bằng một góc!
Bố mẹ bận rộn, ai rảnh mà đưa con đi xem!
Trước loạt lý lẽ đanh thép hai vị cha mẹ, Sơ Nguyệt đã quen mọi chuyện theo ý mình nay không chịu được, dốc sức phản kháng.
Phải đi xem ca nhạc mới có tinh thần học bài!
Bạn thân Lưu Ninh rất muốn đến thành phố A.

Học giỏi thì sao chứ, vẫn mê thần tượng thôi.
Cha mẹ bận có thể nhờ ai đó đưa con đi xem, nhà mình nhiều họ hàng như vậy không có nổi người quen nào ở thành phố A à?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đáng Yêu Hơn Cả Đường
2.

Mùa Hè Mang Tên Em

3.

Chim Sơn Ca Trong Túi Áo
4.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
=====================================
Cha mẹ Sơ Nguyệt tức chết.

Họ cảm thấy con gái cố tình đối đầu với họ, thậm chí cô còn gọi điện khóc lóc với bà nội, để bà trách mắng con trai con dâu khắt khe với cục cưng của bà.
Hết cách, họ đành nhờ họ hàng đang mở khách sạn tại thành phố A giúp đỡ đưa con gái mình đi chơi.
Sơ Nguyệt đắc ý dắt Lưu Ninh đến thành phố A.
Lần phản nghịch thành công này khiến cô vui đến nỗi khi biết Lưu Ninh nhớ anh trai, cô lập tức mua thêm một vé để anh em họ đoàn tụ.
Chậc, quả là xứng danh thiếu nữ xinh đẹp phóng khoáng, viên ngọc hiếm Sơ gia, nữ hoàng trường Tây An.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, xem ca nhạc xong Sơ Nguyệt dùng quan hệ đi cửa sau gặp thần tượng.

Vậy nên trong lúc thiên hạ đang xem pháo hoa náo nhiệt, cô đến phòng nghỉ chờ đợi.
Thiên thạch rơi khi Sơ Nguyệt đang nắm tay thần tượng, khích lệ cổ vũ cậu ta.

Mặt đất rung chuyển, các phòng nghỉ khác bắt đầu hỗn loạn.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Nam thần tượng la to.
Làm sao cô biết được.
Sơ Nguyệt thấp thỏm, cô muốn chờ chị họ đến đón, nhưng thời gian đâu chờ ai, cô chỉ có thể theo dòng người lũ lượt bỏ chạy bán sống bán chết, chen chúc giữa đám người ra khỏi đây.
May mắn cô không bị thương, gặp lại anh em họ Lưu ở bên ngoài.

Bọn họ không hứng thú việc gặp mặt thần tượng, nên đi xem pháo hoa.

Từ khi ba mẹ ly hôn, anh em họ ít khi gặp nhau, phải tranh thủ chụp lại những bức ảnh vui vẻ làm kỉ niệm.
Sơ Nguyệt thấy Lưu Ninh có thể bỏ về cùng anh trai từ sớm, nhưng vẫn lựa chọn ở đây đợi cô, lo lắng cho cô thì cảm động lắm.


Cô quyết định mời họ về khách sạn Sen Rừng, hưởng thụ một đêm tại phòng hạng nhất.
Lưu Ninh ngại ngùng từ chối, Lưu Đại Bảo lại thấy chẳng có vấn đề gì cả, người ta mời thì ta hưởng thôi.
Lưu Ninh: "..." Anh mình thật vô tư.
Cứ thế Sơ Nguyệt lôi kéo anh em Lưu về khách sạn.
Một tiếng sau chị họ Sơ trở về, chị ta không may mắn như Sơ Nguyệt, bị kẹt ở đám đông.

Vừa về đến nhà đã lăn ra ngất, bác sĩ riêng Sơ gia nói chen chúc vất vả khiến chị bị căng thẳng kiệt sức, ngủ một giấc là ổn.
Mọi người cũng an tâm.

Sơ Nguyệt gọi về nhà, nói ba mẹ đừng lo lắng, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Mọi thứ có thật sự tốt đẹp? Chà, câu trả lời đến ngay khi cô ngủ dậy.
Cô không hề ngạc nhiên khi thấy mình ngủ đến chiều, trải qua động đất kinh hoàng như vậy, ngủ mê man cả ngày có gì lạ đâu.
Đánh răng rửa mặt, thuận tiện than thở loại kem đánh răng xuất xứ Mỹ cô đang dùng không hợp, làm buốt lợi, chẳng qua thần tượng quảng cáo nên mới mua thôi.

Muốn mang cho bạn bè thì mẹ cô phát hiện, mắng cô hoang phí, nếu không dùng hết bà sẽ trừ tiền tiêu vặt, thành ra cô phải cố dùng.

Gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, lại phát hiện ra không ai nhấc máy.
Phục vụ kiểu gì thế???
Bực mình, Sơ Nguyệt bấm máy gọi cho Lưu Ninh.

Cô nghĩ bạn mình đã về nhà anh trai rồi, Lưu Ninh tính tình hoạt bát, không thể ở lại đây cả ngày chờ cô dậy mới nói lời tạm biệt rời đi được.

Nào ngờ đầu dây bên kia, giọng Lưu Ninh khàn khàn như mới ngủ dậy.
"Tiểu Nguyệt, hình như đêm qua tớ phát sốt, ngủ mê man, cả người đầy mồ hồi."
Nghe vậy Sơ Nguyệt không còn để ý chuyện chất lượng phục vụ hay bụng đói cồn cào nữa, cô bảo sẽ đến phòng Lưu Ninh ngay lập tức.

Gác máy, cô thay bộ đồ mới, vội vàng mở cửa.

Ngoài hành lang, một người đàn ông mặc đồ nhân viên dựa tường, trông như đang ngủ.
Lửa giận trong lòng cô bùng lên.

Khách sạn này làm ăn thế nào vậy? Nhân viên ngủ trái ngủ phải, gọi không ai nghe, thế mà bác cô không phá sản từ 18 đời à? Mệnh danh khách sạn nhất nhì thành phố A, chắc kiếp trước bác cô cứu cả giải ngân hà mới kinh doanh được như thế, mà cũng có thể do tổ tiên nhà họ Sơ phù hộ ấy chứ.
Sơ Nguyệt cao giọng kêu nhân viên, anh ta không có phản ứng.

Cô cáu tiết túm vai anh ta lắc lắc, đầu người đàn ông bị lay động quay mặt về phía cô.

Lúc này cô mới nhận ra nhìn anh ta không ổn lắm.
Sắc mặt trắng bệch, làn da mỏng manh, có thể nhìn rõ những mạch máu xanh tím nổi lên gò má anh ta.

Môi nhợt ngạt khô khốc, quầng mắt thâm trũng sâu, thiếu tí máu bôi loạn là thành ma quỷ trong các bộ phim kinh dị.
"Áaaa..." Sơ Nguyệt hoảng sợ, hét chói tai.
Tiếng hét dường như đánh thức người đàn ông, anh ta mở đôi mắt giăng kín tơ máu nhìn Sơ Nguyệt.

Miệng mấp máy hừ hừ.
Chân Sơ Nguyệt mềm nhũn, cô cố gắng đứng vững, cúi đầu hỏi: "Anh không sao chứ?"
Người đàn ông há mồm, da môi khô nhăn nhúm bị kéo căng đến mức bật máu, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Gào một tiếng, hắn vồ lấy Sơ Nguyệt.
Trời đất quay cuồng, theo bản năng Sơ Nguyệt giơ tay thủ thế, vừa vặn chặn vào cổ người đàn ông.

Tuy cô bị xô ngã, bị thân thể đàn ông đè lên, nhưng nhờ cánh tay chắn ngang mà giữ cho cái mồm há lớn khỏi tiếp xúc da thịt với mình.
Người đàn ông không ngừng đớp vào không khí, từ tiếng răng va vào nhau có thể biết anh ta dùng lực mạnh thế nào, để bị cắn phải không chừng mất miếng thịt.
Đầu óc lùng bùng, hai tai ù lên, Sơ Nguyệt vùng vẫy đẩy người nhân viên, không xi nhê.

Cô giơ chân đá vào hạ bộ, anh ta cũng không hề có phản ứng đau đớn.
Sức lực con gái sao đọ lại nổi với đàn ông, cánh tay cô yếu dần, miệng người đàn ông đến gần cái cổ trắng nõn nà, chuẩn bị cắn vào.
"Không." Trước ranh giới sống chết, sức mạnh tiềm tàng sẽ kích hoạt, Sơ Nguyệt giơ chân đạp mạnh vào háng tên nhân viên.

Hắn vẫn không buông, nhưng sức mạnh của cô nới ra được chút khoảng cách, cô lại giơ chân đạp mạnh phát nữa, đồng thời dồn sức vào tay đẩy gã đàn ông.
Ngay khoảnh khắc này, cánh cửa phòng Lưu Ninh bật mở.
Thấy vậy Sơ Nguyệt kêu cứu.
Không chỉ có Lưu Ninh ở trong, mà cả Lưu Đại Bảo cũng đang có mặt.


Bọn họ cùng nhau kéo gã đàn ông.
"Cẩn thận hắn cắn người đấy, chẳng biết bị dại hay sao mà trông kinh lắm." Dù sợ muốn chết Sơ Nguyệt vẫn không quên dặn dò khi thấy cánh tay Lưu Ninh cách miệng tên nhân viên một gang tay.
Hai anh em hợp sức lôi gã đàn ông ra, họ tưởng tên này thấy cô gái đơn độc nổi thú tính, tính cưỡng hiếp trắng trợn, ai ngờ trông hắn kinh dị thế, chạm vào còn ghê tay, vội hất ngã hắn, kéo Sơ Nguyệt vào trong phòng.
Lưu Ninh ôm lấy cô, run rẩy dỗ dành.

Lưu Đại Bảo ngại ngùng đứng đực giữa phòng, không biết làm sao để xoa dịu tình huống.

Mãi đến khi trời tối, bụng ai cũng kêu ọt ọt, họ mới tỉnh táo lại.
Balo của Lưu Đại Bảo còn đồ ăn, chia sẻ mỗi người một ít.

Vừa ăn Sơ Nguyệt vừa gọi điện cho bác mình, cô đã từ bỏ việc kêu nhân viên rồi.
Chờ mãi mới thấy bác Sơ nhấc máy.

Cô còn chưa kịp phàn nàn bác đã tuôn ra một tràng như thể đã nói đi nói lại với tất cả cuộc gọi đến.
Sơ Nguyệt không dám cắt lời bác mình, lắng nghe cẩn thận.

Từ đó cô lọc ra được vài thông tin chính:
1.

Bác Sơ nhận thấy toàn bộ người trong khách sạn bị ngất, không rõ khủng bố hay sự cố bí ẩn gì, hiện bác đã ra lệnh đóng cổng khách sạn chờ cảnh sát đến điều tra.
2.

Chị họ Sơ bị bệnh lạ, đã khống chế tốt, hiện bác phải túc trực bên giường chờ xe cấp cứu nên không thể quan tâm những chuyện khác.

Mọi thứ phải chờ cảnh sát và xe cấp cứu.
3.

Khi biết người gọi là Sơ Nguyệt, bác nói thêm phòng tổng thống vẫn còn trống, cô có thể lên đó nghỉ tạm.
Sơ Nguyệt: "..." Phòng tổng thống?
Cô mãi mãi không biết, bác cô vì cố giữ chị họ mà bị cắn, đầu óc phát bệnh mơ hồ, nghe cô gọi điện thì chỉ nghĩ cô phàn nàn phòng hạng nhất không đủ tốt, tiện phòng tổng thống còn trống ông cho cô lên nghỉ cho yên chuyện.
Vì thế ba người rồng rắn mò tới phòng tổng thống rồi kẹt lại khi nhận ra cả khách sạn đã hoá zombie..