Nói đến Phạm Thanh, Thương Viêm không nhớ được gì nhiều, cậu chưa từng thấy cô ta, cũng chưa từng giao chiến với cô ta. Cho nên nhiều khi, Thương Viêm vô tình quên mất sự tồn tại của cô ta, cho dù sự tồn tại của người này là mấu chốt quyết định sự chiến bại cuối cùng.
Bởi vì lời tiên tri chỉ là đồ vật hư ảo, cho dù nội dung vở kịch chạy nhanh đến mức nào, thì dị năng của Phạm Thanh vẫn cứ là cấp 1, khả năng nhìn ra tương lai có hạn, đại khái cũng chỉ là một hình ảnh, còn là một hình ảnh mà bản thân cô ta chẳng hiểu được đầu chẳng hiểu được đuôi, vì đó mà Thương Viêm thoáng an tâm.
<Hy vọng hôm nay sẽ đến.> Hệ thống hơi khẩn trương, hiện tại nơi Thương Viêm đứng là vỉa hè của một ngã tư, Thương Viêm ngụy trang thành người bán hàng rong, vừa diễn vừa len lén quan sát xung quanh.
<Hy vọng thế.> Thương Viêm có chút nóng vội mà nhìn đồng hồ trong túi áo, hiện tại đã là chạng vạng, một chút nữa thì trời sẽ tối, ngã tư không có đèn đường cho nên không ai dám tới.
Thương Viêm tốn thời gian vài ngày để nghe ngóng sinh hoạt của Phạm Thanh, tuy rằng thói quen cơ bản thì không có, nhưng cậu vẫn phát hiện ra được, cứ cách một khoảng thời gian là cô ta lại đến ngã tư - nơi buôn bán nhiều loại mặt hàng, để mua sắm.
Thương Viêm vểnh tai nghe ngóng, tuy rằng mục đích chính của cậu là Bàn tay xám, nhưng đúng như Công lược gợi ý, nếu cậu không trừ bỏ Phạm Thanh, thì có khả năng tương lai của cậu sẽ bị tiên tri ra mất.
Đương nhiên, muốn giết Phạm Thanh cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ cần không có gặp phải Chung Hư Lữ thì chuyện rất dễ xử lý.
Dị năng hệ dự tri có rất nhiều hạn chế, đặc biệt là cấp độ dị năng yếu ớt như Phạm Thanh, hơn nữa cô ta còn có một nhược điểm trí mạng, đó là không biết được số mạng của chính mình, điều này rất hợp ý Thương Viêm.
<Đến> Tiếng nói của Hệ thống có kèm theo sự hưng phấn truyền vào trong đầu Thương Viêm, Thương Viêm lập tức chú ý phía trước, phát hiện một cô gái mặc chiếc váy thanh lịch đang đi tới đây, bên người cô ta còn có hai dị năng giả theo bảo vệ, thật sự là bắt mắt đến nỗi muốn nhận không ra cũng khó.
Thương Viêm quét mắt đánh giá Phạm Thanh từ cao xuống thấp, nhíu mày, băng sơn mỹ nhân quả nhiên là chủng loại không thể thiếu trong hậu cung của Nhân vật chính.
Thương Viêm hơi cúi đầu, nhưng khóe mắt cậu thì quét xung quanh Phạm Thanh, những cái đuôi núp trong tối cũng không ít, xem ra Chung Hư Lữ cũng hiểu được tầm quan trọng của Phạm Thanh.
Bất quá nhiều người hơn nữa cũng không thể bảo vể cô ta được, cho dù là dị năng giả cấp 6, thì đối với cậu cũng chẳng là cái đinh gì. Tuy người nhiều, nhưng mục đích của cậu chỉ là Phạm Thanh và chạy trốn, năng lực bản thân đủ để thực hiện.
Thương Viêm nắm chặt khớp tay, nhanh chóng ngẩng đầu liếc Phạm Thanh một cái, xác định tầm mắt của cô ta không có nhìn sang bên này, Thương Viêm vung áo lên che khuất bàn tay, từ không gian lấy ra một cây trâm cài tóc.
Mặc dù chỉ là một món hàng rẻ tiền của những ngày trước mạt thế, nhưng trong thời cuộc người ta chỉ trao đổi thức ăn và đồ dùng sinh hoạt như hiện nay, thì loại đồ vật này rất thu hút ánh mắt người khác, đặc biệt là phái nữ.
Thương Viêm đem cây trâm đặt lên trên cái bàn mục nát mà cậu nhặt được ở góc nào đó, Thương Viêm dùng nó làm 'giá hàng', nếu đem một cái bàn mới không sứt mẻ ra đây, mới chọc người hoài nghi .
Quả nhiên, khi ánh mắt Phạm Thanh nhìn sang phía Thương Viêm, thì cây trâm màu bạc kia lập tức thu hút được sự chú ý của cô ta, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh tanh như bình thường, nhưng Thương Viêm lại cảm nhận được bước chân Phạm Thanh khi bước sang đây rõ ràng nhanh hơn không ít, trong lòng Thương Viêm không khỏi tặng cho mình 32 cái like.
Khi Phạm Thanh tới trước quầy thì đầu tiên là nhìn lướt qua mọi thứ, lúc trông thấy mấy đôi giầy da rách mướp và những món đồ loạn thất bát tao, cô ta không khỏi bĩu bĩu môi, hiển nhiên là có chút không thích
Còn tưởng rằng có thể tìm thêm thứ tốt, một lần nữa Phạm Thanh chuyển dời tầm mắt sang cây trâm kia, tuy rằng đã tối màu đi không ít, nhưng Phạm Thanh càng xem càng thích, đặc biệt là khi nó nằm trong một đống rách nát kia.
Phạm Thanh cầm lấy cây trâm, có chút yêu thích không buông tay, mỗi lần ra ngoài căn cứ thì toàn là cướp đoạt thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, đã rất lâu rồi cô không có nhìn thấy trang sức còn tốt như thế này.
“Bán thế nào?” Rốt cục Phạm Thanh ngẩng đầu nhìn người đội mũ mặc áo bánh tô trước mặt, “5 bao mì ăn liền.” Thương Viêm vươn ra 5 căn ngón tay, cố ý làm cho cổ họng khàn khàn nhượng người nghe không quá thoải mái.
Nghe thấy Thương Viêm nói, Phạm Thanh nhăn mặt nhìn Thương Viêm đang cúi thấp đầu, bất giác hừ lạnh, thật sự là công phu sư tử ngoạm, trong mạt thế mấy thứ này là không đáng tiền nhất. Tuy nhiên, dù cô nhìn như thế nào thì người này cũng không phản ứng, “2 bao.” Cuối cùng Phạm Thanh nói ra tiếng.
Lúc này đến phiên Thương Viêm trầm mặc, trong mắt Phạm Thanh thì người này đang lúng túng, nhưng nội tâm Thương Viêm kỳ thật rất không bình tĩnh .
<Làm sao vậy? Hiện tại có cơ hội tốt như vậy sao lại nói đi là đi> Trong đầu, Thương Viêm không phục mà phản bác giả Công lược, rõ ràng chỉ kém một chút, chỉ cần vươn tay là có thể lấy đi tính mạng Phạm Thanh.
<Rời đi.> Tiếng của Công lược càng lúc càng kích động vì Thương Viêm không nguyện ý rời đi, hắn cảm giác được hiện tại Thương Viêm sắp gặp phải nguy hiểm .
<… Tôi biết .> Thương Viêm âm thầm nhăn lại mày, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng nghĩ đến lời Công lược, Thương Viêm vẫn gắng gượng mà đáp ứng .
“… Không bán .” Đột nhiên Thương Viêm đoạt lấy cây trâm trên tay Phạm Thanh, hai mắt tràn đầy lửa giận mà trừng cô ta, “Cô tưởng tôi là ăn xin chắc? Không bán không bán.” Thương Viêm phát huy đầy đủ khả năng diễn xuất của bản thân, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của Phạm Thanh mà dọn dẹp đồ đặc bỏ đi.
“Hắn… Hắn…” Phạm Thanh giật giật miệng nhưng không nói ra được bất cứ câu nào, bóng dáng Thương Viêm rời đi khiến cô thực không thích ứng, từ 2 năm trước đã không có ai dám đối xử như vậy với cô.
Mà hai dị năng giả bên cạnh thì chẳng làm ra phản ứng gì cả, các cô chỉ phụ trách an toàn mà thôi.
“Làm sao vậy?” Thanh âm quen thuộc khiến Phạm Thanh quay đầu lại, khi nhìn rõ ràng người tới liền lộ ra khuôn mặt tươi cười thản nhiên, cảm giác thuần khiết đó nhượng người ka cũng mỉm cười theo.
Thương Viêm không có đi xa, nhưng tiếng nói kia vẫn truyền đến tai Thương Viêm, làm cho toàn thân cậu run lên, âm thầm đẩy nhanh tốc độ bước chân. Công lược à Công lược, về sau tất cả đều nghe theo anh.
“Chỉ là trông thấy một cây trâm, nhưng hắn lại muốn 5 bao mì ăn liền, ta nói chỉ trả 2 bao, người nọ lại đột nhiên giận dữ dẹp hàng rời đi.” Phạm Thanh hơi chu chu mỏ, vươn tay ôm lấy Chung Hư Lữ, dùng tư thái chim nhỏ nép vào lòng Chung Hư Lữ, bộ dạng băng sơn đã hoàn toàn biến đâu mất.
“Đại khái là do lòng tự trọng mà thôi.” Chung Hư Lữ cũng ôm lại Phạm Thanh, nhìn về phía bóng lưng mà Phạm Thanh chỉ, Chung Hư Lữ chỉ cười nhạo một tiếng, đã là lúc nào rồi, còn đem cái gọi là tự tôn dán lên trên mặt.
Đối với Thương Viêm, Chung Hư Lữ không để trong lòng, hoàn toàn xem Thương Viêm là một người giàu có nào đó trước mạt thế.
Đi đến góc khuất, Thương Viêm vỗ vỗ bờ ngực căng cứng của mình. Thật sự quá nguy hiểm, cậu tin chắc ánh sáng nhân vật chính của Chung Hư Lữ nhất định sẽ xuyên thấu được thân phận cậu, hơn nữa đối với Chung Hư Lữ đã tăng lên cấp 11, trong lòng Thương Viêm không khỏi tổn thương.
<Hệ thống ngươi nói xem, sao lại tăng cấp bậc của Chung Hư Lữ lên cao như vậy?> Thương Viêm bắt đầu oán giận, cậu đã cố gắng nhiều biết bao nhiêu mới khiến cho BOSS - cái đinh trong mắt thế giới, tăng một cấp bậc. Hiện tại cứ nhìn cấp bậc của Chung Hư Lữ là cậu như bị mắc xương.
<Ta làm sao biết.> Hệ thống cũng ai oán, <Được rồi, chuyện này cũng không thể trách ngươi. Còn có, vừa rồi thật sự cám ơn nhiều, Công lược.> Thương Viêm thở dài, cậu cũng chỉ oán giận một chút thôi, bởi vì cậu đã sớm biết trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 khi Thần xuất hiện thì sẽ cho Chung Hư Lữ tăng liền 3 cấp.
<Không cần, sau này vẫn ra đó bày hàng.> Công lược đã yên tâm, tiếng nói cũng khôi phục lại bình tĩnh không gợn sóng.
<Uhm, tôi biết.> Đối với lời Công lược nói, Thương Viêm sẽ không lại nghi ngờ nữa, còn ý định giết chết Phạm Thanh lại nung nấu hừng hực thêm, chuyện của Chung Hư Lữ khiến cậu cảm giác được nguy cơ.
Bất quá, Thần xuất hiện xem như cũng là tin tức tốt, hiện tại tình tiết của 《 Đế Vương Mạt Thế 》 gần như sắp hoàn thành, việc diệt trừ Chung Hư Lữ coi như có hy vọng, cho dù là Tô văn ngựa đực(*) thì cũng không phải không có truyện Nhân vật chính bị giết chết.
(Tô văn - Mary Sue: Là truyện Bàn tay vàng dồn dập đến nỗi sắp thành Toàn thân vàng luôn. Ngựa đực: Là truyện NVC có hậu cung đông nghìn ngịt, đi tới đâu thu nạp tới đó).
Sau khi Chung Hư Lữ và Phạm Thanh rời đi, Thương Viêm lại quay về chỗ ban nãy bày hàng. Bắt đầu chờ đợi thêm vài ngày, Thương Viêm biết lần này chờ chính là chờ cơ hội đến.
<Tới đó bày hàng.> Công lược chỉ dẫn, mà nơi Công lược nói là một ví trí khá tốt, đáy mắt Thương Viêm lóe lên một tia đen tối, cong khóe miệng mỉm cười. Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành.
Thương Viêm lấy đồ đặt lên bàn không được bao lâu, thì một đám người mặt đầy hung ác bao vây lại đây, “Này, mày có biết chỗ này là của ai không?” Người đi đầu vừa nói xong, không đợi Thương Viêm trả lời đã tung một cú đấm tới.
<Chịu đựng.> bởi vì một câu của Công lược, Thương Viêm vốn định phản kích cũng đành nhịn xuống, ôm đầu tùy ý người nọ đá. Nhăn lại khuôn mặt bánh bao, trong lòng Thương Viêm hạ xuống quyết tâm, đợi sau khi xong việc cậu nhất định sẽ trả lại mối thù này.
“Các người đang làm gì đó?” Tiếng nói lạnh nhạt của Phạm Thanh vang lên, làm tinh thần Thương Viêm chấn động, nháy mắt những đau đớn trên người như hoàn toàn biến mất.
Vốn Phạm Thanh sẽ không quản ba cái chuyện này, bất quá thấy người bị đánh là kẻ đã không cho cô mặt mũi kia, vì vậy mới lên tiếng. Tuy rằng sau vụ việc hôm nọ, Chung Hư Lữ tặng cô không ít thứ tốt, nhưng đối với Phạm Thanh cây trâm ấy là nỗi khao khát không cam tâm, cô nghĩ nếu cô cứu hắn ta thì chẳng phải cây trâm kia sẽ thuộc về cô hay sao?
“Mày là ai hả!?” Kẻ hung ác kia chống nạnh thét, nhưng khi nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp thì khuôn mặt bỗng trở nên đáng khinh, làm Phạm Thanh tức đến cau mày.
“Lão Đại, cô ta… hình như là Phạm Thanh.” Một tiểu đệ nhỏ giọng nói, kẻ hung ác bỗng thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn tiểu đệ một cái. Sao lại chậm chạp đến bây giờ mới nói với gã, phụ nữ của Chung Hư Lữ bọn họ có thể trêu vào hay sao!
“Nếu Phạm tiểu thư đã nói như vậy, chúng tôi sẽ bỏ qua cho hắn lần này.” Vừa nói xong câu ấy, đám người kia lập tức hòa vào dòng người, biến mất khỏi mắt Thương Viêm.
Thương Viêm không ngừng ho khan, chậm rãi đứng lên, mà Phạm Thanh lại bước nhanh tới, hơi hơi vươn tay, xem ra là muốn đỡ Thương Viêm. Nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người Thương Viêm dơ dáy bẩn thỉu, Thương Viêm có thể cảm giác được Phạm Thanh lui về phía sau một bước, đứng cách cậu khoảng nửa thước, trong lòng Thương Viêm không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thương Viêm lại ho khan vài cái, bởi vì bị đánh, lưng cậu có chút đau đớn. ”Cám ơn cô, nếu không chê thì cái này…” Thương Viêm trưng ra một bộ mặt tràn đầy áy náy mà nhìn Phạm Thanh, do do dự dự chìa cây trâm ra.
Phạm Thanh nhìn thấy cây trâm thì hai mắt sáng ngời, nhưng nếu lấy không thì có vẻ mưu mẹo quá, “Như vậy đi, ta mua cây trâm này bằng 3 bao mì ăn liền.” Tiếng nói lạnh nhạt của Phạm Thanh vang lên.
“Như vậy sao được, cho cô cho cô.” Thương Viêm giả vờ trợn mắt kinh ngạc nhìn Phạm Thanh, vươn tay nhét cây trâm lên tay cô ta, mà Phạm Thanh thấy Thương Viêm đầy vẻ áy náy thì có chút thích ý.
Tuy nhiên tâm tình của cô ta chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn, “Vui vẻ lắm à? Tôi cũng vậy, rất vui vẻ.” Rốt cục cả khuôn mặt của Thương Viêm cũng xuất hiện trong mắt Phạm Thanh, bàn tay vốn cầm cây trâm đưa qua, bỗng dùng lực đâm mạnh vào ngực cô ta.
Tiếng nói của Phạm Thanh tắc nghẹn trong cổ họng, cô cố nén đau đớn và hoảng sợ mở lớn mắt lên, vẻ mặt tràn đầy ý cười kia nhượng Phạm Thanh kinh hãi, khuôn mặt này cô đã từng gặp qua, trong hình ảnh mà dị năng dự tri truyền tới, hắn là Thương Viêm - kẻ đã cầm đi rất nhiều đồ vật trọng yếu của Chung Hư Lữ.
Một tay Thương Viêm ở góc chết mà đỡ lấy thân thể Phạm Thanh, miễn cho Phạm Thanh ngã xuống đất, đồng thời khẽ chuyển dời vị trí của cô ta, để hai dị năng giả ở phía sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô ta. Trái tim bị thương chỉ cần 7 giây liền sẽ chết hẳn, cậu chỉ cần kiên trì 7 giây không để cho những hộ vệ kia phát hiện là tốt rồi.
Hai dị năng giả ở phía sau không phát hiện, những dị năng giả núp trong góc khuất cũng không hề phát hiện, bọn họ cứ cho rằng Phạm Thanh và người kia đang trò chuyện rất là vui vẻ. Tuy rằng nhìn không thấy mặt Phạm Thanh, nhưng nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Thương Viêm bọn họ tự suy tưởng rồi đưa ra kết luận như vậy.
Thương Viêm thấy khuôn mặt Phạm Thanh đã từ từ mất đi sự sống, nhanh rút tay khỏi người Phạm Thanh rồi chạy vụt khỏi hiện trường, không có chống đỡ lập tức Phạm Thanh té ngã trên mặt đất. Mà những dị năng giả núp trong góc khuất thì hoảng hốt không thôi, lúc này mới phản ứng kịp gấp gáp chạy tới, một nửa vây quanh người Phạm Thanh, một nửa đuổi theo Thương Viêm.
Tuy nhiên khi bọn họ chạy tới xem Phạm Thanh, thì cô ta đã hoàn toàn chết hẳn. Về phần tốp người đuổi bắt Thương Viêm, lúc theo Thương Viêm quẹo vào một ngỏ tắt nhỏ thì phát hiện kẻ đào thoát kia đang đứng rất bình tĩnh, bất quá bên cạnh kẻ kia còn có 2 tang thi, đó là tang thi cấp 7…