Thương Viêm hiểu được ý tứ của Diễm Quân Ly, bĩu môi ngưng mắt mà nhìn bóng dáng đang từ từ hiện ra sau làn khói, cậu ghét nhất chính là Dị năng giả hệ lôi!
Diễm Quân Ly cũng chú ý tên dị năng giả vừa xuất hiện này, y nhè nhẹ vỗ cho đất cát trên người rơi xuống, quét mắt liếc nhìn Lưu Sở Thiên đang đứng phía sau.
Nơi này vừa vặn ngay tại một quán trà sữa ven đường, tuy rằng mọi nơi đều có dính vết máu khô, nhưng Diễm Quân Ly vẫn tìm được hai cái ghế dựa sạch sẽ, thực tự nhiên ngồi xuống, người không biết còn tưởng rằng Diễm Quân Ly đang nhàn nhã hưởng thụ một buổi chiều cuối tuần.
Lưu Sở Thiên cau mày nhưng cũng rất nhanh buông thõng, nếu Ly thiếu mặc kệ, gã cũng không xen vào làm gì, bất quá thực lực của Viêm tiểu đệ đã đến mức độ này rồi sao? Lưu Sở Thiên học theo Diễm Quân Ly, lui ra phía sau mà ngồi xuống, nhìn bóng dáng của Thương Viêm, Lưu Sở Thiên lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Thương Viêm đứng thẳng người giật giật tay, trên mặt hoàn toàn không có sợ hãi hoặc khẩn trương, có thể nói thần tình của cậu lúc này là hơi hơi mất hứng, nhưng trong mắt kẻ địch, thì biểu hiện của Thương Viêm không thể nghi ngờ là một loại khinh thị.
Âm trầm, đây là cảm giác đầu tiên khi Thương Viêm nhìn thấy Tống Tùng , người trước mắt toàn thân hắc y đứng tại trên con đường rộng lớn, vì mái tóc dài mà khiến người xem có cảm giác thiếu ánh sáng, cho dù đôi mắt kia có thể chiết xạ quang mang thì cũng chẳng khiến người khác cảm thấy hắn và ánh sáng có tí liên quan nào.
Thấy rõ bộ dáng của Tống Tùng, Thương Viêm có chút ngơ ngẩn, sau đó từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ, vốn là địch ý nhưng chẳng hiểu sao khi phát ra lại biến mất không thấy, thật sự rất hữu duyên, có mối liên hệ với BOSS nhân vật phản diện ah~, chỉ cần có thể khiến Chung Hư Lữ ngột ngạt cậu đều sẽ thích, cho dù chỉ trong phút chốc.
Lưu Sở Thiên và Tống Tùng đều bị Thương Viêm làm cho có chút sững sờ, Lưu Sở Thiên nhìn về phía Diễm Quân Ly, nhưng Diễm Quân Ly lúc này chỉ bất đắc dĩ mà nhìn bóng lưng của Thương Viêm rồi sau đó mất mác mà lắc lắc đầu, kỳ thật y không thể nào hiểu hết được Tiểu Viêm.
“Hắn là ai vậy?” Tầm mắt của Diễm Quân Ly rốt cục từ trên người Thương Viêm chuyển dời sang Tống Tùng, một tên không có gì đặc sắc, nhưng Tiểu Viêm chú ý tới hắn, y cũng phải quan sát xem sao.
“Đội trưởng của một tiểu đội dị năng giả, Tống Tùng. Có chút khôn lỏi, nhưng rất có trí tuệ… Ah, có thể nói là một kẻ bị xem như súng ống mà đem ra đùa giỡn.” Nói đến đây, Lưu Sở Thiên không khỏi có chút khinh thường, tên này bị người ta thiết kế khiến hắn đối đầu với bọn họ, cứ như vậy mà trở thành một quân cờ cho người ta lợi dụng, thật kém cỏi.
“Tiểu Viêm, lưu người sống.” Diễm Quân Ly thản nhiên mà nói với Thương Viêm, thuận tiện quét mắt nhìn đám người xung quanh, cảnh cáo bọn họ một chút.
Thương Viêm không hề gì mà nhún nhún vai, người này lưu hay giết thì cậu cũng chẳng quan tâm cho lắm. Quan trọng là cậu có thể từ cuộc đấu với hắn ta mà biết được sức chiến đấu của mình đã đạt tới trình độ nào. Tính tính ngày, người này hiện tại chắc cũng là dị năng giả cấp 3.
Tống Tùng, cùng là dị năng giả hệ lôi giống như nhân vật chính, giai đoạn trước người này tư chất cũng không tồi, ít nhất khi đó Chung Hư Lữ đuổi theo không kịp, hai người vô tình gặp nhau, rồi từ đó thường thường so đấu tài nghệ mà biết được. Dần dần bởi vì Chung Hư Lữ có cố gắng đề cao thực lực cho nên vượt qua Tống Tùng.
Nhưng Tống Tùng bởi vì bị vượt mặt mà nảy sinh ghen tỵ không thôi, vì thế phản bội chỉ là chuyện sớm muộn. Đơn giản máu chó nhất mà nói thì Tống Tùng chính là vật hy sinh để cho dị năng cùng tư tưởng của Chung Hư Lữ có cơ hội trưởng thành.
Đối với thái độ chẳng thèm để ý của Thương Viêm, Tống Tùng khó có được mà nhăn chặt lông mày, loại thái độ này cho thấy một là đang giả bộ hai là thực lực thật sự cao cường. Tống Tùng càng thêm do dự, hơn nữa hai người ngồi ở bên kia khiến hắn cảm thấy sự nguy hiểm, bước chân đã sớm không dám bước tới.
Hắn và Ly thiên ( Thế lực của Diễm Quân Ly ) có quan hệ không tốt, hắn chỉ muốn đánh áp một chút, nhưng xem ra thực trạng so với tin tức mà hắn biết có sự khác biệt. Không phải nói chỉ là một dị năng giả cấp 1 sao? Nếu như là dị năng giả cấp 1 thì sao lại có uy áp nguy hiểm mạnh mẽ đến như vậy? Hiện tại, cho dù hắn không được thông minh cho lắm thì cũng cảm giác được mình bị đem ra làm vật dò đường.
Thương Viêm cong lên khóe miệng, liếc thấy Tống Tùng đang có xu thế co giò chạy trốn, thì liền chụp cánh tay của hắn lại, tốc độ của cậu chẳng khác gì so với một dị năng giả.
“Đánh một trận, tao vừa lòng thì tha cho mày một mạng, nếu không hài lòng tao cũng sẽ tha cho mày một mạng, như thế nào?” Tống Tùng đột nhiên bị Thương Viêm bắt lấy, trong lòng đã sớm luống cuống đến nỗi quên cả tránh né, cứ như vậy mà bị một người thường không phải dị năng giả như Thương Viêm bắt được.
Nghe thấy Thương Viêm nói, toàn thân hắn cứng ngắc, nhìn lại đôi mắt đen hoắm kia, không có sát ý không có địch ý, chỉ có tràn đầy thú vị, người này đến tột cùng là muốn làm cái gì?
“Được” Tống Tùng nói chuyện âm điệu có chút quái dị, cho dù chỉ là một chữ đơn giản khi phát ra từ yết hầu của hắn cũng mang theo chút gì đó kỳ quặc, cộng thêm một thân lùm xùm hắc y khiến người xem không thể nào nảy sinh thiện cảm nổi.
Bất quá, Thương Viêm cũng không cảm nhận gì nhiều, nhếch miệng mỉm cười rớt ra khoảng cách giữa hai người, căn cứ theo quy luật kẻ địch của kẻ địch thì tức là bạn, dù không là bạn Thương Viêm cũng không có ghét bỏ gì Tống Tùng.
Tống Tùng len lén hít một hơi thật sâu, trong tay áo rộng thùng thình lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, điều đó cũng đủ chứng minh tâm tình của hắn lúc này. Thương Viêm không bắt đầu động thủ, rất rõ ràng là cậu đem quyền chủ động giao qua tay Tống Tùng, thế nhưng đối với loại hành động khinh thị này, hiện tại Tống Tùng không còn thời gian để mà không cam tâm.
Tống Tùng thả lỏng thân thể của chính mình, giấu trong quần áo chính là những dòng điện đang lưu chảy tập trung về mười đầu ngón tay, Tống Tùng phóng ra một đạo tử lôi nhằm về phía Thương Viêm, tại thời điểm sắp chạm vào cơ thể Thương Viêm thì nhoắt một cái, Thương Viêm lắc mình biến mất, chỉ còn chừa lại một ít điện lưu xẹt xẹt trên đất.
Toàn thân Thương Viêm đều đang run rẩy, dựa vào chính sức lực của mình để thăng cấp lên thành Dị năng giả cấp 3, quả nhiên năng lực không kém.
Chỉ trong nháy mắt, điện lưu từ trên tay Tống Tùng đã quấn quanh trên người Thương Viêm. Dòng điện mỏng manh chui vào thân thể tuy rằng thương tổn không lớn, nhưng choáng váng trong đầu cũng khiến Thương Viêm tạm thời đình chỉ suy nghĩ.
Tiếp theo đó, Tống Tùng mặt âm trầm mà xuất hiện sau lưng Thương Viêm, bàn tay do sấm sét quấn quanh nên không hiện rõ màu sắc kia nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt lên trên lưng Thương Viêm, phát lực một cái, ánh sáng màu tím chói mắt lóe lên, đến nỗi Thương Viêm phải nhắm hai mắt lại, tuy nhiên lúc này khóe môi cậu lại treo lên một mạt ý cười.
“Ly thiếu.” Trong không khí tràn ngập mùi da thịt bị nướng khét. Lưu Sở Thiên thét lên một tiếng kinh hãi, từ trên ghế nhảy dựng lên, sau đó không dám chớp mắt mà nhìn Thương Viêm. Quả nhiên, là gã coi thường Tống Tùng, tuy rằng có thể đoán được năng lực của Tống Tùng ở cấp bậc nào, nhưng hiện tại đánh nhau với hắn là Viêm tiểu đệ, như vậy thật sự là không có chuyện gì sao?
Diễm Quân Ly híp hai mắt lại, ngược lại có chút bản lĩnh, xem ra mức độ chưởng khống dị năng của hắn ta so với dị năng giả cấp 4 còn tốt hơn, bất quá… Diễm Quân Ly bình tĩnh mà vươn tay chặn lại Lưu Sở Thiên đang muốn lao đi ra, “Tiểu Viêm không kém.” Khóe mắt đảo qua Lưu Sở Thiên đang hấp tấp nóng nảy, y phán một câu chắc nịch.
“Đến lúc đó có chuyện gì thì đừng hối hận.” Lưu Sở Thiên nôn nóng dùng tay cào cào tóc, bất mãn mà liếc mắt sang Diễm Quân Ly đang bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nữa, nhấc chân lên lại đặt mông ngồi xuống, nhưng cũng nhịn không được khẩn trương mà lom lom nhìn Thương Viêm cùng Tống Tùng bên kia.
Trong mắt Thương Viêm tràn đầy hưng phấn, giữa hai mày hiện rõ sự nghiêm túc khiến người xem có cảm giác Thương Viêm thực rất trầm ổn. Trên tay Tống Tùng còn đang phím tử quang lòe lòe, qua bàn tay truyền đến hắn có thể rõ ràng biết được dị năng của mình đã xuyên vào thân thế ấy, nhưng chẳng hiểu sao sau lưng lại lạnh mướt mồ hôi.
Thương Viêm nghe thanh âm gợi ý vang bên tai, cúi đầu liền nhìn thấy sàn nhà bị nướng cháy đen, xem ra hắn ta khống chế lực đạo rất chuẩn, thế nhưng tuy thân thể này không thể so sánh độ cứng với Sơ Hàn, bất quá cũng không phải dễ dàng phá hủy.
Hắn làm sao biết được muốn đả thương được cậu phải sử dụng lực rất lớn, nếu dùng lực đạo so với bình thường thì cơ hồ chẳng ảnh hưởng, có thể nói là lãng phí vô ích.
Sắc mặt Tống Tùng trắng bệch, tay đã không còn khống chế được mà run rẩy, bóng dáng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, hắn biết đây là dấu hiệu dị năng của mình đã dùng quá độ, hắn cố gắng lắc lắc đầu hy vọng bản thân có thể thanh tỉnh hơn một chút.
Trình tự chữa khỏi đã khép lại miệng vết thương hoàn toàn, tuy rằng rất đau nhưng đau riết rồi cũng thành thói quen (╯▽╰). Thương Viêm chẳng thèm che giấu miệng vết thương của mình, thân xác con người mà vừa không có máu, vừa có thể bay ra bươm bướm, có gì khó giải thích đâu, cứ phán một câu do dị năng là được.
Thương Viêm cười cười, kỳ thật Tống Tùng cũng rất băn khoăn, bản thân hắn không giống như Chung Hư Lữ đi lên nhờ hào quang của Nhân vật chính, hiện tại chẳng lẽ thu tay?
Cho dù hắn thì nghĩ vậy, nhưng Thương Viêm thì lại không đồng ý. Thương Viêm phản thủ một cái đã bắt chặt lấy tay Tống Tùng, Tống Tùng hốt hoảng trong lòng, vừa mới định trốn khỏi Thương Viêm thì tay bỗng cảm thấy đau xót, nguyên lai là móng tay của Thương Viêm cắm vào da thịt hắn. Hơn nữa ngón cái Thương Viêm vừa đúng ngay động mạch trên tay hắn.
Biểu hiện của Thương Viêm khiến Lưu Sở Thiên kinh ngạc vô cùng, đương nhiên kinh ngạc la vì… Đây là dị năng hệ chữa khỏi? Quả nhiên, Ly thiếu phải xứng với người có tài, nếu có thể đứng cạnh Ly thiếu thì sao lại là một người bình thường cho được. Lưu Sở Thiên buồn so mà ưu thương cho chỉ số thông minh của mình.
Diễm Quân Ly không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú trên người Thương Viêm, ngón trỏ vô ý thức mà xẹt qua khóe miệng đang hàm ý cười.
Mặt Tống Tùng lúc này vừa trắng vừa xanh, đối diện với Thương Viêm tràn đầy thoải mái, Tống Tùng cắn răng cố phát động dị năng, nhưng lần này đừng nói là có thể công kích mạnh như ban nãy, ngay cả cọng tóc của Thương Viêm hắn cũng không thể thương tổn được, nhiều lắm là quần áo trên người bị phá hủy không ít.
Thương Viêm mỉm cười tùy ý cho Tống Tùng công kích, Tống Tùng thông suốt một điều, ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến này thì hắn đã chẳng có bất luận cơ hội chiến thắng nào. Đối với loại người như Tống Tùng, kỳ thật cũng không khó thuần phục, chỉ cần khiến hắn lúc thì không cam tâm, sau đó thì ghen tỵ, và rồi cuối cùng là sợ hãi đến không thể khống chế là xong.
Tống Tùng run rẩy đôi môi, tuy rằng Thương Viêm và hắn cao thấp không chênh lệch quá lớn, nhưng hắn lại cảm thấy khuôn mặt ý cười loan loan kia đang nhìn xuống hắn.
Thương Viêm làm như không nhìn thấy sắc mặt của Tống Tùng, giật giật móng vuốt, roẹt một cái miếng thịt trên tay Tống Tùng đã bị giật xuống. Thương Viêm một bên bắt lấy Tống Tùng đang không ngừng vặn vẹo, một bên nghiêm túc quan sát tay của mình, thật lợi hại, thử lại một lần nữa xem sao.
Tống Tùng chống cự lại Thương Viêm, cảm giác không cam tâm cùng ghen tỵ đã biến đâu mất, hiện tại chỉ còn duy nhất một nỗi sợ hãi khôn nguôi.
Tống Tùng tận lực nuốt tiếng rên vào bụng, tuy rằng Thương Viêm muốn thử lại một lần nữa, nhưng cậu cũng không có ham mê ngược đãi, “Mày… Có muốn đi theo tao không?” Thương Viêm có chút chần chờ hỏi, cậu nhìn về phía Diễm Quân Ly liền thấy Diễm Quân Ly vẫn luôn chú ý tới cậu đang gật gật đầu.
“A?” Hiển nhiên là Tống Tùng bị hỏi đến ngây người, “Tao có điều kiện”. Nhưng dưới cái nhìn chú mục của Thương Viêm, hắn tận lực xem nhẹ cảm giác đau đớn của bản thân, cố gắng bình tĩnh thanh âm, hồi phục lại tinh thần.
“Mày nói xem?” Thương Viêm ngoài ý muốn mà nhíu mày, từ lúc cậu cảm thấy được sự sợ hãi của Tống Tùng thì cậu cứ nghĩ hắn hẳn sẽ ngay lập tức đồng ý. Theo như trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 miêu tả thì người này rất là sợ chết, nếu không cũng không có nội dung vở kịch là quỳ xuống cầu xin Chung Hư Lữ tha cho hắn một mạng.
“Tao muốn giết một người, tình nhân của lão đại thành phố B.” Tống Tùng nói đến nghiến răng nghiến lợi, Thương Viêm cau mày, điều kiện của người này vượt ra khỏi suy nghĩ của cậu, bất quá này cùng cậu cũng không quan hệ gì, chỉ hơi dừng lại một chút tự hỏi, ngay sau đó liền gật gật đầu đồng ý.
Ngược lại Tống Tùng khiếp sợ mà nhìn cậu, há miệng thở dốc, “Mày sẽ mang họa sát thân đó.” Nghe hắn nói, trong lòng Thương Viêm có thể gọi là hoàn toàn ngây dại, này. . . này. . . này là Tống Tùng trong truyện mà cậu đọc sao!?
“Hừ, đến lúc đó toàn bộ thành phố B đều là của Ly thiếu, nói chi là một cái tình nhân.” Lưu Sở Thiên từ bên cạnh đi tới, miệng không ngừng nói lời cuồng vọng, nhưng Tống Tùng lại không thể nào xem đó là lời nói đùa mà bỏ qua.
“Tao biết, tao đi theo mày.” Tống Tùng nói thực nhỏ tuy nhiên lại rất là nghiêm túc. Thương Viêm lúc này vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc về biểu hiện của Tống Tùng, nhưng khi tay Diễm Quân Ly đặt lên lưng cậu thì rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần.
Thương Viêm buông lỏng ra bàn tay đang trảo Tống Tùng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên miệng vết thương, đàn bươm bướm từ mu bàn tay xuất hiện tiến vào thân thể của Tống Tùng, tốc độ khép lại mà mắt thường có thể trông thấy được khiến Tống Tùng và Lưu Sở Thiên đều trợn trắng mắt.
Đáy mắt Tống Tùng nhoáng lên quái dị, vừa có sợ hãi cũng có cảm tạ, đương nhiên còn có chút tự ti, một dị năng giả hệ chữa khỏi cũng có thể đả bại hắn thảm hại đến nhường này. Trong lòng Thương Viêm cười trộm, đạo lý quất một roi cho một cục đường cậu rất rõ, bất quá tính cách của người này so với trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 thực không giống ah~!
Một đoạn hội ngộ nho nhỏ với Tống Tùng này, tin chắc đám thám tử đang núp xung quanh nhất định sẽ giúp cậu thông báo một cách tốt nhất…