Chung Hư Lữ thân là nhân vật chính của truyện Bàn tay vàng, tuy rằng không thể nói là có hậu cung ba nghìn, nhưng mỹ nữ làm bạn tuyệt không thể thiếu, mà nữ nhân được Thương Viêm nhớ kỹ thì lại không nhiều lắm, Bạch Vụ chính là một trong số đó. Trong đám nữ nhân đông đảo của Nhân vật chính, số chữ miêu tả về sự xuất hiện của Bạch Vụ không tính là nhiều,nhưng cô sở hữu thực lực rất mạnh.
Thương Viêm nhớ đến tư liệu về Bạch Vụ liền cau mày, cậu đem suy nghĩ kéo về mục đích hiện tại, cố gắng đem nghi vấn đang sôi sục nuốt vào bụng, hiện tại quan trọng nhất là BOSS.
Ký túc xá cách Trung tâm Thể Dục Thể Thao không tính là xa, tốc độ của Thương Viêm cũng chỉ 1,2 phút. Thương Viêm không có lập tức tiến vào, nơi này chính là chỗ BOSS bị thương, cậu cứ tùy tiện xông vào từ cửa chính thì chỉ có con đường chết.
Thương Viêm đi vòng ra phía sau, cạnh ký túc xá trồng rất nhiều cây, Thương Viêm tính toán sẽ tiến vào từ lầu hai. Dùng cả tay chân, nhanh như chớp mà bò lên một cổ thụ, thuận lợi mà trèo lên đến ban công của Ký túc xá.
Trước mắt tất cả đều tối như mực, chỉ có ánh trăng chiếu vào căn bản không đủ để cho Thương Viêm nhìn phía trước một cách rõ ràng. Thương Viêm không có dự định lấy đèn pin ra chiếu sáng, như vậy chỉ có thể trở thành bia ngắm sống.
Thương Viêm cẩn thận cảnh giác, đang muốn đi tiếp, đột nhiên trong bóng đêm, một bàn tay từ đằng sau xuất hiện trước mặt Thương Viêm, nháy mắt che lấy miệng của cậu.
Thương Viêm chấn động, nhanh tay vung đao nhỏ về phía cánh tay kia, một cái phản thủ liền hướng người phía sau sáp qua. Chính là thực đáng tiếc, động tác của Thương Viêm như là bị người ta nhìn thấy, trên tay một trận tê dại, dao nhỏ bị đánh rớt, mà cánh tay kia lại chẳng dừng lại, tranh thủ đao nhỏ vừa rơi thì ôm chặt lấy Thương Viêm.
“Tiểu Viêm.” Chính là hai chữ nhẹ nhàng kia liền khiến cho Thương Viêm hiểu được sau lưng chính là ai, nghe đến thanh âm này, Thương Viêm thấy mũi của mình chua xót, động tác cũng dừng lại theo.
Thương Viêm cảm giác mình bị người kia ôm từ phía sau, thanh âm của Diễm Quân Ly cậu rất quen thuộc, độ ấm trên tay cũng nói cho Thương Viêm biết, BOSS còn rất tốt .
“Ca?” Thương Viêm quay đầu nhìn Diễm Quân Ly, dựa vào ánh trăng nhạt nhòa, cậu mới phát hiện sắc mặt Diễm Quân Ly thật sự không tốt, chóp mũi tựa như còn có thể nghe được mùi máu tươi thản nhiên.
“Anh bị thương?” Thương Viêm sốt ruột, đang muốn thoát khỏi cái ôm của Diễm Quân Ly để kiểm tra thân thể y. Nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện, Diễm Quân Ly không chỉ không buông ra, ngược lại lực đạo còn tăng thêm, mặt Diễm Quân Ly trầm như nước, con ngươi dường như không dung nhập được bất cứ thứ gì, khiến Thương Viêm cảm giác rằng, giờ phút này Diễm Quân Ly thập phần xa lạ.
Thân hình của Diễm Quân Ly so với Thương Viêm cao lớn hơn, đưa lưng về phía ánh trăng, bóng của Diễm Quân Ly phủ kín Thương Viêm, ánh mắt có chút ánh sáng le lói đang trừng trừng nhìn thẳng Thương Viêm, khiến cậu không thể nào dời khỏi đó được, cảm giác sợ hãi chậm rãi dâng lên trong lòng cậu.
Đây mới là bộ mặt chân chính của BOSS ?
Dường như cảm giác được suy nghĩ của Thương Viêm, ánh mắt Diễm Quân Ly híp lại. Tiếp đó Thương Viêm liền thấy xung quanh mình biến đổi, sau khi ý thức được thì đã ở trong không gian hư vô.
Rốt cục Thương Viêm cũng từ trong kinh ngạc khi nhìn thấy Diễm Quân Ly mà hồi phục lại tinh thần, cậu ý thức ra, nơi này là một gian phòng trong không gian hư vô, thu vào trong mắt là bài trí cổ hương cổ sắc, nhưng Diễm Quân Ly cũng không có xuất hiện trước mắt cậu. Cậu nghĩ đến vừa rồi ngửi được mùi máu tươi, thì nhớ lại mục đích của mình khi đến đây.
Nhưng lúc Thương Viêm đang muốn từ không gian đi ra thì phát hiện mình cư nhiên không có cách trở lại bên ngoài, cậu bị BOSS nhốt vào trong không gian!?
Thương Viêm không tin cố thử lại lần nữa, nhưng cậu vẫn đành tiếc nuối mà phát hiện mình bị giam trong này. Tiếp đó, mắt Thương Viêm còn có chút dại ra, Diễm Quân Ly mang theo một thân lệ khí, xuất hiện trước mặt Thương Viêm.
“Ca!” Nhìn thấy Diễm Quân Ly xuất hiện, Thương Viêm lập tức chạy vội đi qua, biểu hiện lo lắng trên mặt là không thể nghi ngờ, nhưng vẫn không hoà tan được lãnh khí trên mặt Diễm Quân Ly.
“Em muốn đi ra ngoài?” Diễm Quân Ly vừa mở miệng chính là những lời này, chẳng hiểu sao lại làm Thương Viêm cảm thấy lạnh sống lưng, đáy lòng Thương Viêm chậm rãi dâng lên một tia khó hiểu.
BOSS nổi giận? Nổi giận với cậu?
“Anh bị thương, em giúp anh trị liệu, em cũng là dị năng giả hệ chữa khỏi.” Ánh mắt trên đỉnh đầu khiến áp lực của Thương Viêm tăng lên, cố gắng nói cho hết lời, rồi liền nhìn đến vết thương, Thương Viêm cũng cố không quan tâm đến áp lực mà Diễm Quân Ly tạo ra, bước nhanh đến chỗ Diễm Quân Ly, kiểm tra toàn bộ thân thể của y.
“Dị năng giả hệ chữa khỏi ?” Diễm Quân Ly thản nhiên mà nói ra, chính là trên mặt vẫn không tự chủ mà cong lên một tia cười nhạt, tuy nhiên thực đáng tiếc, rất nhanh liền biến mất vô tung, đương nhiên Thương Viêm đang bận kiểm tra thân thể Diễm Quân Ly nên không hề nhìn thấy.
Tiểu Viêm không phải là loại người lỗ mãng, điều này làm cho y có chút yên tâm. Hơn nữa đối với lo lắng của mình, cũng thật làm cho y cảm thấy thập phần uất ức, mà ngay cả nơi sâu nhất trong lòng cũng bị xúc động đến.
Nghe Diễm Quân Ly nói, toàn thân Thương Viêm liền chấn động, ánh mắt nhìn phía Diễm Quân Ly còn mang theo long lanh lóng lánh, có chút nịnh nọt. Thế nhưng, trong mắt Diễm Quân Ly thì lại có vẻ đáng yêu, coi như là đạt tới mục đích lấy lòng đi.
“Em không phải cố ý gạt anh, em gần đây cũng mới phát hiện.” Thương Viêm sợ hãi Diễm Quân Ly hiểu lầm rằng cậu có điều giấu diếm, lập tức giải thích. Kỳ thật là cậu từ khi lấy được Huyễn ngân hỏa, vẫn luôn không có cơ hội sử dụng, cho nên không nhớ rõ thôi!
Đối với lời Thương Viêm nói, Diễm Quân Ly chỉ hơi chớp mắt một chút, càng khiến Thương Viêm thêm chột dạ, cuối cùng Thương Viêm vẫn là đem lực chú ý đặt trên miệng vết thương của Diễm Quân Ly, bỏ lỡ tia mỉm cười trong mắt anh trai nhà mình.
Không biết có phải là ảo giác của Thương Viêm hay không, cậu cảm thấy sau khi tiến vào không gian, mùi máu tươi trên người Diễm Quân Ly lại nặng hơn chút, cậu kéo Diễm Quân Ly ngồi lên ghế trong phòng, bắt đầu đem quần áo của Diễm Quân Ly cởi sạch, băng vải trên người y đã thấm đầy vết máu, màu đỏ chói mắt làm cho trái tim Thương Viêm cảm giác như bị ai đó hung hăng nhéo một cái.
Thương Viêm hút một hơi, bắt đầu đem băng vải cởi bỏ. Nhìn miệng vết thương bị rách một lổ hổng lớn, cậu nên cảm thấy may mắn vì BOSS là dị năng giả cấp 3, thân thể so với người thường mạnh hơn rất nhiều không? Ý chí của y không phải người thường có thể so đến được sao? Loại vết thương này đối với người khác đã là vết thương trí mạng, mà anh trai nhà mình, mặt cư nhiên không đổi sắc tí nào.
“Anh không sao.” Nhìn Thương Viêm như là sắp khóc đến nơi, Diễm Quân Ly cũng không duy trì vẻ mặt lãnh khốc, cau mày muốn xoa đầu Thương Viêm.
Vốn là y muốn cho Tiểu Viêm hiểu được, hành động nguy hiểm của cậu phải bị giáo huấn, nhưng hiện tại….có trời mới biết sau khi y cảm giác được Tiểu Viêm chạy ra khỏi không gian thì đã hoảng hốt đến bao nhiêu.
Huyễn ngân hỏa đã sớm xuất hiện trong tay Thương Viêm, không gian của cậu tuy rằng với hệ thống là nhất thể, nhưng không gian hư vô cũng không ngăn cản cậu sử dụng không gian của mình.
Những con bươm bướm màu bạc như tuyết bay khắp bầu trời, cùng lần sử dụng đầu tiên khác biệt, lần này Thương Viêm đem hạch tinh cấp 3 bỏ vào trong Huyễn ngân hỏa. Sau khi đốt lên thì vô số con bướm bạc bay lượn quanh người Thương Viêm, tạo thành một mảnh mông lung bao phủ lấy Thương Viêm.
Tuy nhiên trong mắt Diễm Quân Ly, hình bóng của Thương Viêm lại nổi bật trong đàn bướm bạc, giờ phút này, mỹ cảm khắc ghi thật sâu trong đáy lòng y, mãi mãi không phai nhòa.
Tiếp đó, dưới sự kinh ngạc của Diễm Quân Ly, Thương Viêm khống chế toàn bộ bướm bay về phía Diễm Quân Ly, sau đó biến mất trên người y. Diễm Quân Ly cảm giác được miệng vết thương có cảm giác ấm áp, như là có miếng lụa mỏng xẹt qua làn da.
Miệng vết thương dần dần biến mất, Thương Viêm cũng không tiếp tục buộc chặt thần kinh, Huyễn ngân hỏa sử dụng năng lượng của hạch tinh, cậu cũng chẳng có gì cố sức, tuy nhiên cậu cảm thấy bản thân dường như mệt mỏi quá độ.
Nhìn vết thương trên người Diễm Quân Ly đã hoàn toàn lành lại, tim của Thương Viêm cũng buông thỏng, nhưng cậu vẫn không thu hồi Huyễn ngân hỏa, bởi vì viên hạch tinh cấp 3 còn chưa có đốt hết hoàn toàn! Cậu không thể để cho viên hạch tinh cấp 3 duy nhất lãng phí vô ích, vẫn điều khiển những con bướm màu bạc bay về phía Diễm Quân Ly, khiến cho nơi ấy bỗng chốc trở nên sáng ngời.
Về phần bệnh độc, Thương Viêm cũng không lo sợ, chỉ cần là Dị năng giả liền sẽ không bị bệnh độc tang thi lây nhiễm, bao gồm bất cứ cấp bậc nào, vì thế trở thành dị năng giả cũng là một lợi thế.
Hạch tinh đã thiêu đốt hoàn tất, bướm bạc cũng đã tiến nhập hoàn toàn vào thân thể của Diễm Quân Ly. Thương Viêm thu hồi Huyễn ngân hỏa, sau đó vẻ mặt không vui mà nhìn Diễm Quân Ly, người này không biết rằng cậu rất lo lắng sao? Tại sao có thể miễn cưỡng chính mình như vậy.
Thương Viêm vừa định nói, thì đã bị Diễm Quân Ly đánh gãy “Em không biết anh sẽ rất lo lắng sao?” Ai? Giống như có cái gì không đúng, hiện tại không phải thời điểm cậu đối với BOSS thuyết giáo sao? Thương Viêm duy trì tư thế há miệng, tiếp đó cậu liền nghe thấy Diễm Quân Ly tiếp tục trách móc.
“Xin lỗi, Tiểu Viêm. Anh không thể tuân thủ ước định.” Diễm Quân Ly đứng lên, một phen đem Thương Viêm kéo đến trước mặt của mình, khoảng cách giữa Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly lập tức không còn 1cm nào. Hai tay Diễm Quân Ly ôm eo Thương Viêm, miệng gần như sát bên tai Thương Viêm, tư thế muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.
“Bảo vệ tốt chính mình, bất kể là thời điểm nào.” Lời nói của Diễm Quân Ly so với bình thường trầm thấp hơn, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lọt vào lỗ tai của Thương Viêm lại không sót chữ nào.
Thương Viêm bị những động tác liên tiếp này của Diễm Quân Ly khiến cho phản ứng có chút chậm, mà thời điểm cậu kịp thời lấy lại tinh thần, thì cậu mới nhận ra có thứ gì đó tiến nhập vào trong đầu của mình, cắm rễ.
Mệnh lệnh tuyệt đối!
“Ca!” Thương Viêm kinh hô, đẩy Diễm Quân Ly ra, làm cho mình có thể thấy được mặt của y, sau đó Thương Viêm chống lại ánh mắt không cho phản bác của Diễm Quân Ly, Thương Viêm thực không nghĩa khí trừng lại. Lẽ ra, Diễm Quân Ly bị thương, hẳn là đến phiên cậu giáo huấn mới đúng.
“Tốt rồi, hiện tại có thể nói là xảy ra chuyện gì chưa?” Thương Viêm vội ho một tiếng, tuy rằng giống như có cái gì đó bị lược đi, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này. Dưới áp lực của Diễm Quân Ly, Thương Viêm vội vàng đổi đề tài.
“Có tang thi cấp 4 là không thể nghi ngờ, hơn nữa tới tận hai con.” Nói đến chính sự, Diễm Quân Ly cũng không tiếp tục cùng Thương Viêm dây dưa, y buông Thương Viêm ra, ý bảo cậu ngồi ở trên ghế, mà bản thân y cũng ngồi ở một cái ghế bên cạnh.
Hai con!? Thương Viêm đã khẳng định, nó xuất hiện là để chắn đường BOSS.
Sau khi Thương Viêm vào không gian, Diễm Quân Ly liền bắt đầu tìm kiếm con tang thi cấp 4 đó, cuối cùng đi tới ký túc xá, một bóng dáng thu vào trong mắt, đó là một cậu nhỏ toàn thân đều thực sạch sẽ, nhìn qua cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.
Nhưng ở trong mắt Diễm Quân Ly, cho dù cơ bản là không có ngọn đèn nào, y vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt trắng bệnh đặc trưng của tang thi kia. Điều này làm cho đồng tử Diễm Quân Ly tối sầm lại, cư nhiên ở nơi rõ ràng như vậy.
“Nơi này không có bẫy rập.” Con tang thi thiếu niên kia nói, lúc trước khi đến đây, y đã giết không ít tang thi ở sân vận động, tuy là không phải chính y ra tay, nhưng hiện tại thực rõ ràng, trên tay hai chị em nó đã không còn tang thi nào có thể sử dụng.
Cư nhiên có thể nói! Diễm Quân Ly nhíu mày, nhưng sau đó lại giãn ra ngay, mệnh lệnh tuy rằng sử dụng không được, nhưng nếu có thể nói, thì phải hỏi.
‘Thấu triệt tư duy’.
Tang thi thiếu niên cảm giác thấy trong đầu như có ai có đang nhìn trộm, cậu ta lập tức hiểu được, đây là do dị năng giả trước mắt làm ra. Tuy rằng, Diễm Quân Ly dùng ‘Thấu triệt’ không nhiều lắm, nhưng cũng hiểu được chung quanh không có bẫy rập, khóe miệng Diễm Quân Ly xuất hiện một đường cong.
Tang thi thiếu niên không nói hai lời lập tức phát động công kích, mặt của nó vẫn là biểu cảm lạnh tanh nhưng Diễm Quân Ly có thể nhận biết được, nó đang phát điên trong lòng. Sau đó, Đọa Thiên xuất hiện trong tay Diễm Quân Ly, chờ đợi con mồi tiến đến.
Tang thi thiếu niên cùng Diễm Quân Ly khác nhau, thân thể tang thi cấp 4 nên ưu thế tốt rất nhiều, nhưng đánh nhau cũng không phải chỉ cần bấy nhiêu là đủ, kinh nghiệm cùng kỹ thuật của Diễm Quân Ly làm cho công kích của nó nhiều lần thất bại.
Diễm Quân Ly biết tốc độ của tang thi cấp 4 y không thể nào nhìn thấy được, cho nên y theo bản năng tránh né là chính, sau đó một bên dùng thấu triệt tư duy quấy nhiễu tang thi. Hoặc là bị thấy được tư duy, hoặc là phải phân ra lực chú ý để chống lại.
Chiêu thức của Diễm Quân Ly đều nhắm ngay vào góc độ xảo quyệt mà ra tay, đương nhiên y cũng không có quên cơ thể khác thường của tang thi, bất quá, tuy rằng y còn không rõ ràng lắm dị năng của tang thi này là cái gì, nhưng trước ‘Thấu triệt’ cho y biết được, con này là dị năng công kích. Như vậy Diễm Quân Ly cũng thoáng yên tâm hơn. Tác dụng của thanh đao Đạo Thiên cũng không phải là nhỏ, mỗi khi Diễm Quân Ly đắc thủ, vết thương trên thân tang thi đều không thể phục hồi lại như cũ, điều này làm cho tang thi càng thêm lo âu, mà Diễm Quân Ly lại là càng thêm trấn định.
Tang thi này, trừ bỏ ưu thế ở cấp bậc cùng thân thể, cũng không có chỗ gì hơn y. Bất quá phát hiện này làm cho nội tâm Diễm Quân Ly dâng lên từng trận nghi hoặc.
Có thể trở thành tang thi cấp 4, vì sao ở phương diện chiến đấu lại yếu như vậy?
Con tang thi đang bởi vì ‘Thấu triệt’ mà hoảng thần, bất ngờ bị Đọa Thiên công kích, Diễm Quân Ly dùng hết sức bổ toàn bộ đầu nó ra, tuy nhiên y còn không kịp đem hạch tinh thu vào tay, thì một tang thi cấp 4 khác xuất hiện. Nó lấy tốc độ cực nhanh nhằm về phía y, móng vuốt đã xuất hiện tại trước mắt, y theo bản năng lách người né tránh, thế nhưng con tang thi này cũng không lập tức công kích, mà là đem đèn pin của y giật lại, khiến nó rơi xuống đất.
Bất quá, con tang thi kia sau khi công kích thành công, cũng không có tiếp tục cố gắng, chỉ thấy được con tang thi nữ hài chạy đến gần con tang thi thiếu niên kia, lấy hạch tinh, sau đó chạy mất.
“Thì ra là như vậy?” Sự tình so với cậu nghĩ thì đơn giản hơn, Thương Viêm nâng cằm tự hỏi, cậu vốn là cho rằng tang thi khi đạt đến cấp 2 thì sẽ có đầu óc, nhưng hiện tại nghe BOSS nói, cậu liền nghĩ 2 con tang thi cấp 4 đó cũng chẳng phải thông minh gì.
“Chính là như vậy. Bất quá nhìn từ đèn pin, con tang thi cấp 4 đó đã có tri thức.” Kỳ thật Diễm Quân Ly cũng rất kinh ngạc, sự tình lại đơn giản như vậy, chẳng hiểu làm sao mà đối thủ lại rất non yếu.
“Anh trước đi ra ngoài giải quyết chúng nó, em ở lại chỗ này.” Nếu vết thương đã hoàn toàn lành lại, như vậy bây giờ chính là thời điểm giải quyết cho xong những con tang thi đó.
“Cẩn thận một chút.” Nghe Diễm Quân Ly nói như vậy, Thương Viêm lại lo lắng thêm lần nữa.
“Ừ.” Trong lòng Diễm Quân Ly ấm áp, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa.
Chính là, Thương Viêm còn không kịp nói một câu “Bị thương nhớ tiến vào trị liệu.” liền nhận được ánh mắt “Trở về sẽ tính sổ sau” của BOSS.