Người trong lòng ngực thật nhẹ, nhẹ đến cơ hồ làm người ta có cảm giác như không có trọng lượng, Cố Diệc Thừa thậm chí hoài nghi mỗi ngày có phải hay không không ăn qua đồ ăn.
Thời điểm tiến vào an toàn khu, bị mấy người thủ vệ ở cửa ngăn lại, Cố Diệc Thừa cùng nam nhân dẫn đầu nói một câu có việc tìm bác sĩ An, sau đó được đưa vào một gian phòng đơn độc, bên trong chỉ một thanh niên mặc áo blouse trắng ngồi ở bàn ký mấy tờ giấy.
Bác sĩ An nghe được động tĩnh, vẻ mặt kinh ngạc lại khiếp sợ mà người từ cửa tiến vào:" Cố thiếu?! Ngươi như thế nào biết ta ở chỗ này?"
" Chuyện này về sau lại giải thích." Cố Diệc Thừa khom lưng đem Nguyễn Ninh đặt trên một cái ghế khác, nói:" Mau giúp nàng nhìn xem thương thế trên chân như thế nào."
Bác sĩ An còn đang nghi hoặc người Cố thiếu ôm trong ngực là ai, sau khi thấy thiếu nữ lộ ra dung mạo của nàng, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, bất quá thật mau khôi phục bình thường, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hòm thuốc.
Nguyễn Ninh vẫn luôn an tĩnh ngoan ngoãn mà ngồi ở trên ghế, tuỳ ý cho bác sĩ kiểm tra chân bị thương của nàng, chỉ là mỗi lần đau đến chịu không nổi, đều sẽ dùng sức nắm chặt ống tay áo nam chủ.
" Ngươi đều không thể xuống tay nhẹ một chút?" Cố Diệc Thừa thanh âm lạnh lẽo nói.
" Cố đại thiếu gia, động tác này của ta đã đủ nhẹ." Bác sĩ An vừa lúc giúp nàng đem xương cốt nắn lại, tức giận nói:" Đổi thành những người khác ở chỗ này, ta đã sớm chữa khỏi." Hắn nhất quán lấy đơn giản thô bạo mà trở nên nổi tiếng, khi nào chỉ kiểm tra một cái vết thương nhỏ còn phải lao lực như vậy.
" Ninh Ninh, thế nào? Đã thấy tốt hơn chưa?" Đối mặt Nguyễn Ninh bên người, ngữ khí Cố Diệc Thừa mềm đi không ít.
Bác sĩ An một bên nghe được, nhịn không được âm thầm trợn trắng mắt, này cũng đối đãi quá kém như vậy, cũng không biết nữ nhân này là nhân vật thần tiên nào, thế nhưng lại có thể làm thái độ của tôn sát thần tốt như vậy.
Nguyễn Ninh nhợt nhạt cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ bên khoé miệng:" Cảm giác đã không còn đau như lúc trước."
Không thể không nói, bác sĩ họ An này tính tình không tốt, nhưng thực sự có bản lĩnh. Tuy rằng lúc nắn thẳng xương lại cho nàng trong nháy mắt kia thật sự đau đến không được, nước mắt thiết chút nữa không khống chế mà rơi lả tả, nhưng tại đây qua đi, nàng thử giật giật, phát hiện thật đúng là không đau giống lúc trước.
..............
Cũng không biết Cố Diệc Thừa làm cái gì, Nguyễn Ninh lần này cũng không giống như nữ nhân bị thương lúc trước tiến vào an toàn khu, bởi vì có miệng vết thương trên cánh tay mà phải ở trong phòng quan sát 24 tiếng.
Nàng rất mau liền cùng nam chủ tiến vào an toàn khu.
Lần này Cố Diệc Thừa cũng không giống như ngày hôm qua, chỉ đem Nguyễn Ninh đến biệt thự liền rời đi, mà là trực tiếp ôm trong lòng ngực đem nàng đến phòng.
Nguyễn Ninh ngày thường bởi vì nghĩ không phải một mình nàng ở nơi này, cho nên vẫn luôn tương đối cẩn thận, không mang đồ gì trong không gian ra tới. Nàng nằm ở trên giường, nhuyễn thanh nói:" Cảm ơn anh trai lần này đưa em trở về."
" Là chuyện nên làm." Ánh mắt Cố Diệc Thừa dừng trên mặt thiếu nữ, tự nhiên mà duỗi tay sờ sờ tóc nàng, ngữ khí ôn hoà:" Không cần nghĩ nhiều, mấy ngày gần đây đều ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt."
" Vâng ạ." Nguyễn Ninh lại không phải loại tự ngược, bị thương đương nhiên biết chính mình phải yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt.
Nàng còn nhớ rõ trong không gian có không ít đồ bổ, đợi lát nữa nam chủ rời đi, nàng liền nhìn xem có cái gì bồi bổ xương không.
Kỳ thực bị thương chảy máu gì đó Nguyễn Ninh đều không để ý nhiều, nhưng mấu chốt là thân thể này đối với đau đớn quá mẫn cảm, lần này bị thương thiếu chút nữa làm nàng đau đến ngất xỉu.
*********************************************************************************
Cố Diệc Thừa từ trong phòng đi ra, vừa đến lầu một, liền nhìn thấy Tiết Thần đang ở của chính cầu thanh chờ mình.
Ánh mắt hắn tản mạn mà nhìn người này liếc mắt một cái, thái độ không nóng không lạnh:" Tiết đội trưởng, có việc?"
Tiết Thần gật đầu ý bảo:" Cố thiếu, có thể tìm một chỗ nói chuyện riêng một chút sao?"
" Dẫn đường đi."
Thời điểm Cố Diệc Thừa ôm Nguyễn Ninh cũng không có che dấu, cho nên cũng ở một căn biệt thự, Tiết Thần tự nhiên cũng thu được tin tức hắn lại đây.
Cố Diệc Thừa hôm nay nếu đã quang minh chính đại mà từ cửa đi vào, cũng đã lường trước được Tiết Thần sẽ đến tìm hắn. Hoặc là nói, tại ngày hôm qua buổi chiều hắn đưa Nguyễn Ninh trở về, hắn đã sớm chờ Tiết Thần tới tìm hắn.
Nói cách khác, chỉ cần hắn không nghĩ xuất hiện, sẽ có vô số loại biện pháp làm người này không tìm thấy mình.
Tiết Thần dẫn theo Cố Diệc Thừa đi tới thư phòng trong biệt thự.
Hắn đem tư liệu sớm đã có người chuẩn bị tốt đưa cho người bên cạnh, sau đó mới nói:" Cố Thiếu, Đế đô bên kia có ý tứ, tốt nhất là người nên gọi điện thoại qua đó...... Bọn họ thực lo lắng cho an nguy của người."
Tiết Thần là được đại bá Cố Diệc Thừa một tay đề bạt đi lên, hơn nữa thời điểm Cố Diệc Thừa đang học cao trung, bởi vì ở trường học quá kiêu ngạo khó thuần không phục giáo viên, đã từng bị Cố Hoa Trung nổi cơn thịnh nộ ném vào bộ đội, ở qua thời điểm nghỉ hè mới được thả ra.
Lúc ấy, vừa lúc Tiết Thần là một đội trưởng huấn luyện duy nhất. Hai người chính là như vậy quen biết, mà Cố Diệc Thừa mỗi lần từ bắn súng cho đến các thí nghiệm thể năng khác đều là điểm tuyệt đối, Tiết Thần tôn trọng hắn, kêu hắn một tiếng Cố thiếu, cũng không phải bởi vì gia thế bối cảnh của hắn.
Cố Diệc Thừa tiếp nhận tư liệu nhìn lướt qua, nhớ kĩ đồ vật trên tài liệu, nhưng đối với lời nói sau đó lại phảng phất giống như không nghe thấy.
Sau khi hắn xem xong tư liệu, đem dị năng hoá trang giấy thành bột phấn chuẩn bị rời đi thư phòng, mở miệng nói:" Tiết đội trưởng, còn có một việc muốn nói cho ngươi một tiếng, Ninh Ninh về sau sẽ cùng đi với ta, các ngươi không cần lại đi theo nàng."
" Cố thiếu, chuyện này không tốt lắm đâu." Tiết Thần do dự nói:" Rốt cuộc nhiệm vụ của tiểu đội chúng ta chính là hộ tống Nguyễn Ninh tiểu thư đi Đế đô, ngươi làm như vậy, chúng ta rất khó cùng Cố thủ trưởng lấy một công đạo."
Tiết Thần cùng thành viên tiểu đội lần này nhận được nhiệm vụ duy nhất chính là hộ tống Nguyễn Ninh, mặc kệ là trên đường xảy ra chuyện gì, hết thảy đều lấy an toàn của nàng làm chủ.
Cố Diệc Thừa nghe được lời hắn nói, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:" Vấn đề này ta sẽ xử lý tốt."