Ngày tiếp theo chưa đến 5 giờ sáng, Nguyễn Ninh liền mở mắt.
Lúc này sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa lên, Nguyễn Ninh sau khi rửa mặt đơn giản vài cái, tùy tiện ăn cái bánh mì, uống một bình sữa chua, liền nắm chặt thời gian mà xuất phát.
Đương nhiên, vì để an toàn, trước khi đi, cô không có quên đem những vật đáng giá trong nhà đều bỏ vào trong không gian. Nếu vạn nhất đi ra ngoài nhưng không kịp trở về, thì cũng sẽ không hối tiếc vì không mang theo vật tư.
Lại nói không gian rất lớn. Nếu không gian không tiếp thu được đồ vật, thì ngày hôm qua Nguyễn Ninh cũng đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết. Cô có thể trước đó đem vật tư bỏ trong ba lô hành lí, sau đó lại đem chúng nó cùng thu vào là được.
Hơn nữa đồ vật lấy ra so với trong tưởng tượng của nàng cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cũng không cần đem toàn bộ cái ba lô hành lí lấy ra, chỉ cần ở trong lòng nghĩ tới đồ vật, như vậy đồ vật có thể lập tức xuất hiện ở trên tay cô.
Nguyễn Ninh nghĩ thầm, có lẽ có cơ hội cô sẽ mạo hiểm đi một chuyến đến trung tâm thành phố có các cửa hàng lớn xa xỉ để có thể lấy được nhiều đồ vật có giá trị cao hơn.
Nếu Nguyễn Ninh không có dị năng không gian, thì cũng sẽ không sinh ra cái ý định đi trung tâm thành phố để tìm đường chết.
Nguyễn Ninh đóng lại cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển mà đi lên sàn nhà ở hành lang.
Đi thang máy sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nên không thể dùng, cho nên Nguyễn Ninh đi thang bộ cho an toàn. Có lẽ vận khí tốt, dọc theo đường đi một con tang thi cũng chưa thấy, vẫn luôn an toàn từ lầu chín xuống lầu một.
Chung cư dưới lầu có phòng camera, giờ phút này còn đóng nguyên, không có bị phá hư, Nguyễn Ninh trong lòng buông lỏng, tình trạng của tiểu khu xem ra còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Bất quá đi ra đến sảnh chính, chính mắt thấy được tình cảnh sau khi đến mạt thế, Nguyễn Ninh vẫn là nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Nhớ tới lúc trước nhìn ảnh chụp bộ dáng tang thi gặm con người, Nguyễn Ninh theo bản năng mà nắm chặt vạt áo, thân thể căng chặt, động tác đi ra cũng càng thêm cẩn thận.
Cô cách siêu thị chỉ có mấy trăm bước chân.
Nguyễn Ninh thân hình nhỏ gầy, trước kia còn từng học qua vũ đạo, lúc đi đường thanh âm cũng rất nhẹ, mỗi một lần thấy xung quanh không thích hợp liền nhanh chóng chạy trốn, cho nên tuy rằng mất nhiều thời gian, nhưng cũng an toàn mà đi tới cửa siêu thị.
Cửa siêu thị bị mở rộng ra, tủ kính cũng bị đập nát một mặt.
Nguyễn Ninh tưởng có người đã tới trước cô, có lẽ bây giờ người đó vẫn đang ở đây, không khỏi nhíu nhíu mày, không lẽ là tang thi?
Trong lòng tính cảnh giác đề cao, Nguyễn Ninh tâm tình bất ổn mà bước vào siêu thị, nhìn quanh một vòng, siêu thị không lớn, chắc cũng khoảng mấy chục mét vuông, đảo mắt qua từng tầng từng kệ một, cũng không nhìn thấy người hay tang thi.
Ngay ở phía trước chỗ cô đang đứng khi nhìn đến chỗ bà lão hay đứng bán hàng cũng không thấy bóng dáng đâu.