Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 26: Hắn Có Chút Mềm Lòng






Bé bị đánh mông liền muốn khóc ,nhưng bị người không rõ mặt mũi uy hiếp, bé không dám khóc tiếp.

Miệng mếu máo ủy khuất nói.
_ Em không khóc nữa đâu.

Đừng đánh bảo bảo mà.
Mỗi khi bé làm gì sai, chỉ cần bé làm nũng một chút với cha mẹ.

Họ sẽ không đánh, mắng bé.
_ Em sẽ rất ngoan.

Hức!
Ngôn Tranh nghe vậy hài lòng vỗ mông nó thêm một cái.

Thằng bé bất mãn chu môi.

Rõ ràng bé đã ngoan không khóc nhưng tại sao vẫn bị đánh mông.
_ Người xấu!
Nói thì nói vậy bé vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng người quái dị này.

Bé cảm giác được trên người anh trai này không có ý xấu muốn hại bé.

Không hề giống bọn bắt cóc xấu xa kia.
Trẻ con đều rất non nớt, ngây ngô.

Nhưng chúng vẫn có thể cảm giác được ai tốt ai xấu với mình.

Ngôn Tranh bật cười ,đứa bé này thật đáng yêu, hắn vươn tay xoa đầu thằng bé.

Đột nhiên tiếng gầm gừ, sột soạt chậm chạp di chuyển trên cầu thang truyền tới.
Nụ cười hắn chợt tắt, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo, cơ bắp thân thể buộc chặt bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.

Một tay hắn ôm đứa trẻ, một tay nắm chặt gậy sắt.
_ Ôm chặt.
Cậu bé không hiểu vì sao nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.

Hắn bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi ngang qua người đàn ông đã biến thành tang thi hắn không chút do dự vung gậy sắt, phang thẳng vào đầu ông ta.

Giúp ông ta kết thúc hoàn toàn sinh mạng.
Trên cổ đột nhiên truyền tới tiếng nức nở.

Ngôn Tranh cau mày, tâm lý đứa trẻ thật yếu ớt.

Hắn cho là thằng bé sợ hãi khi nhìn thấy thủ pháp giết tang thi quá tàn bạo của hắn, liền vỗ vai nó nhẹ giọng trấn an.
_ Không sao đâu.
Tiếp theo liền đi ra cửa.

Hắn lập tức nhìn thấy hai ba con tang thi đang chậm chạp xuất hiện ở mé cầu thang.
Không tốn một giây phút nào, hắn chạy thẳng vào phòng mình.

Nhanh tay thu hồi gậy sắt dùng tay khoá cửa lại.
Tang thi tất nhiên ngửi thấy mùi vị thức ăn sống truyền tới trong không khí.

Chúng hưng phấn tiến lên cuối cùng bị chặn lại sau cánh cửa, chúng chỉ có thể bất mãn cào cửa.

Tiếng cào kít kít nghe thật rùng rợn.
Đứa trẻ bên trong cánh cửa nghe thấy liền hoảng sợ ôm chặt người trước mắt.

Nước mắt chảy dài trên gò má.

Những thứ kia thật xấu xí, bẩn thỉu, kinh dị...
Ngôn Tranh sau khi vào phòng an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đặt đứa trẻ xuống sàn, còn hắn ngồi trên sopha.

Một lớn một nhỏ trầm mặc nhìn nhau.
Đột nhiên đứa trẻ tức giận bi bô lên án hắn.

Còn nhào tới, từng nắm đấm nhỏ liên tục bộp bộp đập vào chân hắn.
_ Người xấu! Người xấu! Anh trả cha lại cho em...
Ngôn Tranh bỏ mũ bảo hiểm, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, tinh tế trắng nõn.


Hắn nhếch mép cười hỏi:
_ Anh xấu ở chỗ nào?
Bé ngây ngốc nhìn hắn nhưng vẫn méo miệng lắp bắp lên án.
_ Anh giết cha...bảo bảo ...Oa ...hu hu!
Thì ra người đàn ông trung niên kia là cha của thằng bé.

Hắn đã giết cha nó ngay trước mặt nó, hắn biện minh thế nào đây.
_ Anh chỉ là giúp cha em đi thanh thản thôi.
Đứa trẻ hai mắt đong đầy nước mắt, bàn tay nho nhỏ nắm chặt.
_ Anh nói dối!
Đứa chỉ này mới chỉ có bốn, năm tuổi.

Nó vẫn chưa biết chuyên gì đang xảy ra trong mấy ngày nay.

Hắn không muốn nói nhiều nhưng nếu đứa trẻ vẫn mãi đơn thuần không biết chuyện sẽ không phải là điều tốt.
Hắn trực tiếp xoay người nó, ép nó nhìn vào cái xác bên cửa.

Đừng trách hắn vô tình, hắn cũng chỉ muốn nó ý thức được hiện thực trước mắt.
Khi bé được ôm vào đây bé căn bản không nhìn thấy cái xác.

Hiện giờ nhìn thấy rồi lập tức sợ hãi, rúc vào người Ngôn Tranh khóc nức nở.
Ngôn Tranh có chút đau đầu.

Kiếp trước hắn không có con thậm chí là không có người yêu.

Kinh nghiệm dỗ giành trẻ con cấp độ âm.
Bây giờ, trước mặt hắn là một đứa trẻ, lên án hắn, đánh hắn xong rồi lại xà vào lòng hắn nức nở.
Khi không hắn lại rước về cái của nợ to đùng như thế này.

Ý định đi tới bệnh viện thu thập thuốc cũng bị gián đoạn.

Hắn biết dỗ thế nào?
Hắn thở dài một hơi bày ra vẻ mặt bất lực.


Đứa trẻ vẫn đang sợ hãi rúc người trong lòng hắn.
Hắn trầm mặc xốc người nó lên ôm vào trong lòng.

Đứa trẻ ban đầu có chút kháng cự nhưng một lát sau mềm một cục trong vòng tay hắn.
Không hiểu sao tâm hắn cũng mềm một mảnh.

Hắn nhẹ giọng trấn an và giải thích cho nó nghe.

Đứa trẻ năm tuổi có lẽ vẫn sẽ nghe hiểu những điều hắn nói.
_ Cha em đã bị nhiễm bệnh độc, em nhìn cái xác ngoài kia đi, cha em cũng là bị như vậy đó.

Nếu không giết chết một khi em bị nó cắn phát em nhất định sẽ biến thành một trong số bọn họ, gọi là tang thi.
Đứa trẻ nghe từ bệnh, cắn thì hiểu nhưng tới từ tang thi thì không hiểu.

Bé ngẩng đầu, thút thít hỏi.
_ Cha em...!bị bệnh? Tang thi là gì?
Ngôn Tranh gật đầu.
_ Ừm! Cha em bị bệnh sau đó liền bị như vậy người ta gọi là tang thi.
Thằng bé ngây ngốc sụt xịt mũi nhỏ.

Bé nhớ tới mỗi lần bệnh cha mẹ cho sẽ cho bé uống thuốc đắng.

Sau đó bé liền khỏi bệnh, có thể tung tăng chạy nhảy.
_ Cha bị bệnh? Vậy uống thuốc không phải sẽ khỏi sao? Chúng ta cũng mang thuốc cho cha uống....!hu hu.