Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 17: Người Quen






Bàn tay y rất lớn, một cái bắt tay thôi đã ôm trọn bàn tay của hắn.

Điều này hắn không thích, cơ thể nguyên thân cũng quá bé nhỏ đi.

Kiếp trước, bàn tay hắn rất to, to như tên này.
_ Tôi là ông chủ chủ cửa hàng này.

Cậu có thể gọi tôi là Hàn đại ca.
Trên trán Ngôn Trạch chảy xuống ba cọng hắc tuyến.

Mở miệng ra đã yêu cầu hắn kêu y là Hàn đại ca.

Đời trước hắn ba mươi bảy tuổi còn già hơn y.
Hắn không tình nguyện gọi y là đại ca.

Nhưng nguyên chủ hiện tại mới chỉ có hai mươi mốt tuổi.

Y yêu cầu hắn gọi là Hàn đại ca cũng không có gì là sai.

Hắn lấy quyền gì để bất mãn.
_ Hàn đại ca ...!khoẻ! Tôi tên Ngôn..

ừm...!Tranh.

"
Hắn định nói mình tên Ngôn Trạch nhưng hiện tại hắn nên giới thiệu bản thân tên Ngôn Tranh thì hơn.


Chứng minh thư hắn đang dùng còn đang ghi tên Ngôn Tranh.

Nếu nói Ngôn Trạch sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cố Hàn buông bàn tay có chút trắng nõn của cậu thanh niên tên Ngôn Tranh ra.

Y mời cậu ta ngồi xuống đối diện, sau khi an ổn vị trí chỗ ngồi, y trực tiếp bàn chuyện làm ăn.
_ Nghe nói cậu muốn mua hết số gậy bóng chày tự vệ này ở tiệm của tôi.
Phí lời quá.

Ngôn Tranh thẳng thừng đáp.
_ Đúng vậy! Tôi không thể mua sao?
Cố Hàn lắc đầu.

Giọng y lúc này có chút trầm thấp nói với cậu ta.
_ Không phải không thể mua.

Cậu có thể mua với số lượng nhiều hơn nữa ở chỗ tôi.

Nhưng tôi hiếu kỳ cậu mua chúng với số lượng nhiều như vậy là để làm gì?
Ngôn Tranh cau mày.
_ Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh về mục đích tôi mua nó và sử dụng chúng như thế nào của tôi sao?
Ánh mắt Cố Hàn có chút phức tạp nhìn cậu ta.

Ngôn Tranh chỉ cảm thấy khó chịu.

Y lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó.

Ý của y nghĩa là gì? Trong mắt y hắm phức tạp lắm sao?
Thật sự là có chút oan hắn.

Xưa nay hắn chưa bảo giờ cảm thấy mình sống quá thức tạp.

Chỉ có chuyện theo đuổi Nghênh Tuyết có chút cố chấp mà thôi.
Suy nghĩ một lát, Cố Hàn thận trọng giải thích.
_ Nếu như cậu mua nó với mục đích sử dụng không chính đáng, ví dụ như động chạm tới bạo lực hội đồng hoặc khủng bố tổ chức, cơ quan.

Tôi sẽ không đồng ý bán cho cậu.
Ngôn Tranh sửng sốt.

Đó là nguyên tắc bán hàng của y sao? Mặc dù hắn đúng là mua để đánh nhau đấy, bạo lực thật đấy nhưng đó hoàn toàn là tự vệ chính đáng.
_ Anh yên tâm đi.

Tôi không sử dụng nó để khủng bố ai đâu.

Nếu tôi có ý định thành lập tổ chức khủng bố nào đó tôi sẽ trực tiếp mua súng ống đạn dược.


Tôi đâu có ngu mà đi mua mấy thứ sắt thép vụn này.

Chúng hoàn toàn không có miếng đất dụng võ.
Cố Hàn nghe cậu ta nói vậy thì không có hỏi thêm.

Hai bên lập tức bàn giá cả.
Ngôn Tranh trực tiếp vung tay mua hết năm mươi cây gậy đó,ngoài ra mua thêm mấy con dao phay, mã tấu .
Lúc hắn đưa ra yêu cầu mua thêm thì tên Hàn đại ca kia còn cố tình liếc hắn nhìn một cái, ánh mắt lạnh lẽo của y như muốn lăng trì hắn ngay tại chỗ.
Hắn đành phải mở miệng cam đoan không khủng bố, không bạo lực lúc đó y mới thôi nhìn hắn.
_ Tôi có một yêu cầu nho nhỏ không biết cậu có đồng ý hay không?
Ngôn Tranh sủng sốt, hắn hỏi.
_ Yêu cầu gì? Không vi phạm pháp luật tôi liền đồng ý.
Cố Hàn khẽ bật cười.
_ Không có gì to tát.

Cậu có thể bỏ khẩu trang xuống hay không.

Bên chúng tôi có yêu cầu khi thanh toán nhất định phải nhận diện người giao dịch.
Ngôn Tranh lẩm bẩm.
_ Lại còn có yêu cầu như vậy à? Bên anh đúng là phiền phức.
Cố Hàn khẽ nhún vai.
_ Trước khi khai chương tôi đã ghi rõ quy tắc như vậy rồi.
Ngôn Tranh cau mày bỏ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú, hai gò má trắng nõn mịn màng.

Tổ hợp lại có chút ngây thơ.
Đôi mắt trong suốt khi mở to có chút ngây ngô nhưng khi rũ mắt ngược lại có chút già dặn so với tuổi tác, thế nhưng lại thu hút ánh nhìn người ta nhất.
Có chút cứng cỏi lại hơi ngạo kiều.

Y không biết phải dùng từ gì để hình dung về cậu ta.

Thật sự là quá mâu thuẫn.
Ngôn Tranh :
_ Vừa lòng yêu cầu bên các anh rồi chứ?
Cố Hàn gật đầu.

_ Tất nhiên! Cảm ơn cậu đã tuân thủ yêu cầu của chúng tôi.
Ngôn Tranh đeo lại khẩu trang.

Cậu lại đưa cho hắn địa chỉ mang hàng tới sau đó thanh toán luôn một thể.
Hắn xác định khi ra khỏi cửa hàng kia tài khoản trong ngân hàng của hắn lại thiếu đi mấy chục triệu.

Hắn không tiếc tiền, thứ tiền đó mạt thế không xài được.
_ Hàn ca ca!
Cả người Ngôn Tranh có chút cứng ngắc.

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng hắn.
Hắn xoay người lại liền nhìn thấy Nghênh Tuyết.

Cô ta đang gọi tên một người nhưng không phải gọi hắn.
Nghênh Tuyết một thân hàng hiệu có chút ghét bỏ trang trí trong tiệm nhưng nhẫn nhịn đi vào trong .
Khi thấy Cố Hàn, cô ta liền vui vẻ nhào tới.

Nhưng lại bị Cố Hàn đẩy ra.

Giọng nói của y lãnh đạm không chút cảm xúc hỏi cô ta.
_ Cô tới đây làm gì?
Nghênh Tuyết bày ra vẻ mặt ủy khuất.

Cô ta cố chấp dán bầu ngực sữa vào sát Cố Hàn hòng thu hút sự chú ý của y.
_ Anh làm sao vậy? Chúng ta sắp đính hôn rồi không phải sao? Sao anh có thể đối xử lạnh nhạt với em như vậy cơ chứ?