Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 52




Mùa đông là thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng từ khi virus T khuếch tán, khí hậu toàn cầu đột nhiên thay đổi. Vốn mùa hè nóng bức, giờ lại phảng phất trời đông giá rét. Sáng sớm ở chốn đào nguyên sương mù tràn ngập, bao phủ cả chốn đào nguyên.

Diệp Thần hít sâu một hơi, chủng loại biến dị không thích ánh áng, loại thời tiết này khiến bọn họ cảm thấy thoải mái.

“Bang bang…” Âm thanh bắn súng vang lên bên tai, đánh vỡ phong cảnh điền viên trong chốn đào nguyên. Diệp Cẩn đã bị cái người gọi là thủ trưởng kêu qua, Diệp Thần một mình đi khắp nơi, thuận đường quan sát địa thế chốn đào nguyên.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Diệp Thần hỏi.

Bên cạnh là hai người Trác Dư và Phan Khởi đi theo, thực hiển nhiên, chốn đào nguyên không bởi vì thân phận chủng loại biến dị mà đánh mất hoài nghi đối với bọn họ. Đối với những đôi mắt màu đỏ, Diệp Thần có chút mất tự nhiên.

“Rèn luyện vào buổi sáng, vì để sống sót ở mạt thế, chúng ta không thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, để thích ứng sự thay đổi của thế giới.” Trác Dư cười nói, quần áo đơn giản cũng không hề cảm nhận được thời tiết lạnh thấu xương.

Diệp Thần: “…”

Nghe tiếng bắn súng liên tiếp, cùng với khẩu hiệu rõ to, mặt Diệp Thần không chút thay đổi có chút suy nghĩ sâu xa, xoay người đi vào quảng trường rèn luyện. Nói là quảng trường, bất quá chỉ là một cái sân rộng lớn thôi, tuy gập ghềnh nhưng lại không trở ngại huấn luyện của bọn họ.

Phan Khởi nói: “Muốn xem thử?”

“Có thể?” Diệp Thần nhướng mày, súng sinh hóa và trường kiếm đều đã thất lạc trong trận chiến ở huyện An Bình, hiện nay cậu tay không tấc sắc. Nhìn thấy chủng loại biến dị rèn luyện ở quảng trường, Diệp Thần có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như lại được trở về trại lính đánh thuê một lần nữa.

“Có gì không thể!” Trác Dư cười nói: “Trong chốn đào nguyên không có nhiều thứ vui lắm, nhưng chúng ta đi ra ngoài cũng phiền phức! Dù sao cũng phải kiếm việc giết thời gian.”

Diệp Thần hạ mi, nhận súng mà Trác Dư đưa qua, không phải súng gì tốt, chỉ là súng lục bình thường, nhưng cầm trong tay có chút nặng. Cầm súng, Diệp Thần đi vào quảng trường huấn luyện.

“Bang bang…” Nhắm vào hồng tâm, giơ súng bắn, động tác lưu loát rõ ràng, không hề có chút do dự kéo dài. Chủng loại biến dị xung quanh vây lại, đều biểu lộ kinh ngạc, sau đó mang ánh mắt lửa nóng nhìn chăm chú Diệp Thần.

“Trác Dư, là ai vậy?” Chủng loại biến dị bên cạnh vươn tay khều Trác Dư hai cái.

Trác Dư hạ vai, nói: “Diệp Thần, mới tới.”

“Đã có bạn chưa?” Chủng loại biến dị đó nói.

“Có, ở văn phòng thủ trưởng.” Trác Dư mặt không chút thay đổi nói.

Mông Ba ở chốn đào nguyên có tiếng hoa tâm, hắn thông đồng hơn hai phần ba chủng loại biến dị trong chốn đào nguyên, còn chưa tính những đối tượng hắn đi săn ở bên ngoài…Thời gian trước, Mông Ba còn dây dưa với Phan Khởi, nên Trác Dư không hề cho hắn sắc mặt tốt.

“Thực đáng tiếc…” Mông Ba gãi tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thần.

Biểu tình kia giống như là tiếc hận. Ánh mắt Trác Dư nhìn hắn giống như thấy ruồi bọ, đảo qua người Mông Ba, lui lại mấy bước, giống như không muốn đứng gần thứ bẩn thỉu vậy.

Mông Ba không cao, vóc dáng 1m7, loại chiều cao này ở chốn đào nguyên giống như là một đứa trẻ mà thôi. Nhưng bề ngoài lại không hợp với hành vì phóng đãng của hắn, thực lực Mông Ba ở chốn đào nguyên xếp hạng trong top 10.

Diệp Thần sau khi bắn xong, nhận cái khăn Phan Khởi đưa qua lau mồ hôi trên mặt, đến bây giờ cậu cũng chưa hiểu rõ Diệp Cẩn đã làm gì với cậu, ánh mắt đỏ rực như con thỏ làm cho cậu có chút không quen.

“Xin chào, Mông Ba!” Mông Ba nóng nảy nói. Mở miệng nói, khuôn mặt đáng yêu, nóng bỏng nhìn chăm chú vào Diệp Thần. Hai chân thon dài, thân hình gầy yếu tràn ngập sức bật nhất là đôi tay trắng nõn, khiến Mông Ba lâm vào trầm mê!

Diệp Thần chần chờ, sau khi đem súng trả lại cho Trác Dư, nói: “Diệp Thần!”

Sáng sớm, thanh âm trong trẻo sau khỉ trải qua chút vận động liền trở nên khàn khàn, rất gợi cảm!

“Trước kia…chưa thấy qua cậu!” Khuôn mặt Mông Ba cười rộ lên, trên tay hắn cầm một cái roi, trên roi không hề có ít xước mang rô, màu đen sẫm, vừa nhìn liền biết đã nhiễm không ít máu.

“Vừa tới.” Diệp Thần nói. Tầm mắt tùy ý lướt qua roi trên tay Mông Ba, những người khác trên quảng trường thấy Mông Ba đứng đó, đều bàng quan, không yên lòng huấn luyện.

“Cần tôi hỗ trợ không? Cái gì…cũng được!” Mông Ba mỉm cười, tay dừng ở trước ngực Diệp Thần, vuốt ve ngực cậu, động tác ngả ngớn tự nhiên hào phóng, hồn nhiên không thấy người khác đang run rẩy.

Diệp Thần nhướng mi, liếc mắt nhìn Mông Ba, đập tay của hắn, xoay người nhìn về phía Phan Khởi, hỏi: “Ngày đó, ở chung quanh nơi chúng tôi hôn mê, có nhìn thấy người nào khác hay không?” Diệp Cẩn đã gọi cho Mạc Phong, lại không ai biết Sakiko Suzuki ở đâu, điều này làm cho Diệp Thần có chút nôn nóng, cậu muốn từ ở trên người Sakiko Suzuki tìm hiểu về chuyện dị năng không gian.

“Những người khác?” Phan Khởi nghi hoặc nói.

Quay đầu nhìn về Trác Dư bên cạnh, nói: “Trác Dư?”

Trác Dư lắc đầu, nói: “Không có ai, ngày đó ngoại trừ cậu cùng Diệp Cẩn thì không còn những người khác, như thế nào, cậu còn có đồng bạn khác?” Trác Dư cất súng, nâng lên hòn đá bên cạnh, bốn phía quảng trường có rất nhiều khối đá lớn, mỗi khối đều nặng ngàn cân, dùng để luyện thể năng.

Mông Ba cúi đầu, trong mắt hiện lên tức giận, hắn bị người ta ngó lơ…Ở chốn đào nguyên lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa từng bị người nào vũ nhục qua, gặp đả kích như vậy, miệng Mông Ba lẩm bẩm cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần liếc mắt một cái rồi đi về thôn.

“Phiền phức!” Phan Khởi lạnh lùng nói.

Mông Ba tính tình có chút bá đạo kiêu căng, nhiều ít cũng mang theo chút bệnh công tử, trong chốn đào nguyên có không ít chủng loại biến dị đều qua tay hắn, Diệp Thần lần này làm mất mặt hắn trước mặt mọi người, việc này sợ là sẽ gặp phiền phức!

“Cái gì?” Diệp Thần thu hồi tầm mắt, nhìn Phan Khởi, theo ánh mắt Phan Khởi nhìn qua: “Hắn làm sao vậy?” Cân nhắc, nên đi xem thử không, sau khi rời khỏi căn cứ tiếp viện, cũng chưa có thời gian rèn luyện thân thể, Diệp Cẩn lúc trước cho cậu bộ võ thuật, cũng chưa kịp hiểu hết.

Phan Khởi ngồi chồm hổm, bứt mấy ngọn cỏ nói: “Mông Ba, người này tính tình không tốt.”

“Không tốt? Là ý gì…” Diệp Thần thuận miệng hỏi, cởi áo, tùy ý vắt lên hàng rào bên ngoài quảng trường, xắn tay áo lên, tính tham thảo Trác Dư làm sao với mấy hòn đá này. Cậu cảm được dị năng thăng cấp có chút khó, có thể cần phải luyện cả thể năng.

“Ầm…” Trác Dư lưng leo hòn đá chạy một vòng quanh quảng trường, đầu đầy mồ hôi, cước bộ thoáng lảo đảo, đem hòn đá bỏ xuống, thở dốc vài cái, dùng khăn lâu mặt, nói: “Cậu cẩn thận một chút, Mông Ba là kẻ mang thù, vừa rồi cậu làm hắn mất mặt. Chắc chắn sẽ ghi thù, ngày sau gặp phải thì chú ý chút, đừng nhìn vóc dáng của hắn nhỏ, bộ dạng đáng yêu, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, nổi tiếng ở chốn đào nguyên…”

“Nga, vậy à!” Diệp Thần không sợ người khác, liếc mắt nhìn Trác Dư, ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng có chút khó hiểu. Cậu không muốn gây chuyện, không nhắc đến hắn là một người sợ phiền phức, mạt thế ai lại không có vài phần nóng tính. Hơn nửa, cậu không biết vừa rồi đã làm gì sai.

Diệp Thần nói: “Một tên Mông Ba mà thôi, không có việc gì.” Cười nhẹ, chỉ vào hòn đá bên cạnh Trác Dư, hỏi: “Cái này nặng bao nhiêu?” Trên quảng trường có tầm mười hòn đá to nhỏ không đồng nhất, đủ loại hình dáng, hoặc tròn hoặc vuông, chất đống quanh quảng trường.

“Này?” Trác Dư vỗ hòn đá dưới thân, ra hiệu nói: “Tầm tám trăm cân, như thế nào? Cậu muốn thử? Thứ này cũng không phải là súng lục, rất nặng, nếu cậu muốn thử, bên kia có hòn đá hai trăm cân, có thể thử xem.”

Phần lớn thân thể của chủng loại biến dị khỏe mạnh, vóc dáng thấp bé giống Mông Ba là loại hiếm thấy.

Diệp Thần không lùn, cũng không cao hơn Trác Dư và Phan Khởi, thân mình thiên gầy, làm cho người ta có cảm giác yếu đuối, nếu không phải vừa rồi thấy Diệp Thần bắn súng dứt khoát, Trác Dư chỉ sợ ngay cả lời nói kêu cậu thử một chút cũng không nói ra. Dú sao, không phải mỗi người đều có lực lượng mạnh mẽ, không ít người có năng lực yếu, có thể đồng thời mạnh mẽ về mọi mặt cũng không nhiều lắm.

Diệp Thần suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thử cái nhỏ trước.”

Sau khi uống thuốc Diệp Cẩn lưu lại cho cậu ở căn cứ tiếp viện, cậu rõ ràng cảm giác được mình mạnh hơn, thân thể tràn ngập lực lượng. Nếu không phải không có thời gian, cậu thật muốn ở trong căn cứ tiếp viện thêm một đoạn thời gian, bất luận là phòng trọng lực hay là khu thi đấu thể thao trung ương, cậu đều muốn đi thử. Đối với thể thuật giả, hai nơi này là chỗ không thể không đi.

Chủng loại biến dị xung quanh, sau khi nghe Diệp Thần tính khiêu chiến khiêng đá, đều để cho cậu khoảng trống, ngay cả người luyện bắn súng cũng dừng lại. Chừa khoảng trống để Diệp Thần thử thân thủ, thế giới này, nhược nhục cường thực, ngươi mạnh ta yếu. Vừa rồi, Diệp Thần cùng Mạc Phong giao phong, không ít người đều nhìn thấy, thân thủ của Mông Ba trong chốn đào nguyên xếp hạng trước mười, nếu thực lực của Diệp Thần quá kém, nói vậy không cần chờ Mông Ba động thủ, những người muốn nương nhờ Mông Ba sẽ thay hắn ra tay giáo huấn Diệp Thần.

Điều này, Diệp Thần tự nhiên cũng hiểu được.

Trác Dư đề nghị cậu thử, cậu cũng liền thuận thế đáp ứng.

Theo Trác Dư hướng dẫn, đi về nơi đặt mấy hòn đá, lúc này có không ít chủng loại biến dị tụ lại đây, hoặc là xem diễn, hoặc là giúp đỡ…

Chỉ vào năm khối đá lớn nhỏ không đồng nhất, Trác Dư nói: “Theo thứ tự, 200, 300…đến 600, cậu bắt đầu từ 200 thử xem.”

Trong chốn đào nguyên, 600 là một cánh cửa khiêu chiến. Dưới 600 là chủng loại biến dị cấp thấp, 600 đến 1000 là chủng loại biến dị trung cấp, hơn 1000 là chủng loại biến dị cao cấp. Hiện nay, chủng loại biến dị có thể mang hơn 1000 chỉ có ba người, thủ trưởng Hoàng Thạch, phó thủ Quyết Năng cùng với Phan Khởi.

Phan Khởi thái độ làm người khiêm tốn, trong chốn đào nguyên không có nhiều người biết hắn có thể mang đá hơn 1000.

“Thân thể nhỏ như vậy, có thể mang được sao?”

“Ai biết?”

“Nhìn chẳng phải sẽ biết sao!”



Trong lúc nhất thời, cả quãng trường đều nghị luận.

Phan Khởi chần chờ, lo lắng nhìn Diệp Thần, ba ngày trước còn ở trạng thái gần chết, cho dù thân thể của chủng loại biến dị cường hãn, cũng không thể hồi phục nhanh như vậy. Hơn nữa thân hình của cậu thiên gầy, thật sự khó lấy được tin cậy của người khác.

Phan Khởi nói: “Trác Dư, anh nói cậu ta có làm được không?”

“Đừng coi thường cậu ta!” Trác Dư bình tĩnh nói. Biểu tình chần chờ của thủ trưởng ngày đó, làm cho hắn đối với hai người Diệp Thần nổi lên tò mò, hắn cảm thấy được hai người này tuyệt đối không đơn giản. Nhiêu đó sức nặng, không có khả năng làm khó Diệp Thần.

Diệp Thần xoắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, ở giữa một đám chủng loại biến dị to lớn, vóc dáng của cậu bất quá chỉ cao hơn Mông Ba cái đầu, hòn đá 200 cân là nhẹ nhất ở quảng trường, cũng cao nửa người. Tảng đá có hình dạng như củ lạc, nhìn đã thấy rất nặng.

Mang theo hòn đó, là không được vận dụng dị năng, chỉ có thể dùng sức lực thân thể, này không thể nghi ngờ là điều rất khó! Cho dù chỉ là với sức người, muốn mang theo 1000 cân, ít nhất cũng phải là thể thuật giả ngoài cấp sáu. Về phần dị năng giả, phần lớn dùng dị năng giảm bớt gánh nặng đối với thân thể, đó đương nhiên không thể xem là gánh nặng chân chính.

Diệp ThMùa đông là thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng từ khi virus T khuếch tán, khí hậu toàn cầu đột nhiên thay đổi. Vốn mùa hè nóng bức, giờ lại phảng phất trời đông giá rét. Sáng sớm ở chốn đào nguyên sương mù tràn ngập, bao phủ cả chốn đào nguyên.

Diệp Thần hít sâu một hơi, chủng loại biến dị không thích ánh áng, loại thời tiết này khiến bọn họ cảm thấy thoải mái.

“Bang bang…” Âm thanh bắn súng vang lên bên tai, đánh vỡ phong cảnh điền viên trong chốn đào nguyên. Diệp Cẩn đã bị cái người gọi là thủ trưởng kêu qua, Diệp Thần một mình đi khắp nơi, thuận đường quan sát địa thế chốn đào nguyên.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Diệp Thần hỏi.

Bên cạnh là hai người Trác Dư và Phan Khởi đi theo, thực hiển nhiên, chốn đào nguyên không bởi vì thân phận chủng loại biến dị mà đánh mất hoài nghi đối với bọn họ. Đối với những đôi mắt màu đỏ, Diệp Thần có chút mất tự nhiên.

“Rèn luyện vào buổi sáng, vì để sống sót ở mạt thế, chúng ta không thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, để thích ứng sự thay đổi của thế giới.” Trác Dư cười nói, quần áo đơn giản cũng không hề cảm nhận được thời tiết lạnh thấu xương.

Diệp Thần: “…”

Nghe tiếng bắn súng liên tiếp, cùng với khẩu hiệu rõ to, mặt Diệp Thần không chút thay đổi có chút suy nghĩ sâu xa, xoay người đi vào quảng trường rèn luyện. Nói là quảng trường, bất quá chỉ là một cái sân rộng lớn thôi, tuy gập ghềnh nhưng lại không trở ngại huấn luyện của bọn họ.

Phan Khởi nói: “Muốn xem thử?”

“Có thể?” Diệp Thần nhướng mày, súng sinh hóa và trường kiếm đều đã thất lạc trong trận chiến ở huyện An Bình, hiện nay cậu tay không tấc sắc. Nhìn thấy chủng loại biến dị rèn luyện ở quảng trường, Diệp Thần có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như lại được trở về trại lính đánh thuê một lần nữa.

“Có gì không thể!” Trác Dư cười nói: “Trong chốn đào nguyên không có nhiều thứ vui lắm, nhưng chúng ta đi ra ngoài cũng phiền phức! Dù sao cũng phải kiếm việc giết thời gian.”

Diệp Thần hạ mi, nhận súng mà Trác Dư đưa qua, không phải súng gì tốt, chỉ là súng lục bình thường, nhưng cầm trong tay có chút nặng. Cầm súng, Diệp Thần đi vào quảng trường huấn luyện.

“Bang bang…” Nhắm vào hồng tâm, giơ súng bắn, động tác lưu loát rõ ràng, không hề có chút do dự kéo dài. Chủng loại biến dị xung quanh vây lại, đều biểu lộ kinh ngạc, sau đó mang ánh mắt lửa nóng nhìn chăm chú Diệp Thần.

“Trác Dư, là ai vậy?” Chủng loại biến dị bên cạnh vươn tay khều Trác Dư hai cái.

Trác Dư hạ vai, nói: “Diệp Thần, mới tới.”

“Đã có bạn chưa?” Chủng loại biến dị đó nói.

“Có, ở văn phòng thủ trưởng.” Trác Dư mặt không chút thay đổi nói.

Mông Ba ở chốn đào nguyên có tiếng hoa tâm, hắn thông đồng hơn hai phần ba chủng loại biến dị trong chốn đào nguyên, còn chưa tính những đối tượng hắn đi săn ở bên ngoài…Thời gian trước, Mông Ba còn dây dưa với Phan Khởi, nên Trác Dư không hề cho hắn sắc mặt tốt.

“Thực đáng tiếc…” Mông Ba gãi tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thần.

Biểu tình kia giống như là tiếc hận. Ánh mắt Trác Dư nhìn hắn giống như thấy ruồi bọ, đảo qua người Mông Ba, lui lại mấy bước, giống như không muốn đứng gần thứ bẩn thỉu vậy.

Mông Ba không cao, vóc dáng 1m7, loại chiều cao này ở chốn đào nguyên giống như là một đứa trẻ mà thôi. Nhưng bề ngoài lại không hợp với hành vì phóng đãng của hắn, thực lực Mông Ba ở chốn đào nguyên xếp hạng trong top 10.

Diệp Thần sau khi bắn xong, nhận cái khăn Phan Khởi đưa qua lau mồ hôi trên mặt, đến bây giờ cậu cũng chưa hiểu rõ Diệp Cẩn đã làm gì với cậu, ánh mắt đỏ rực như con thỏ làm cho cậu có chút không quen.

“Xin chào, Mông Ba!” Mông Ba nóng nảy nói. Mở miệng nói, khuôn mặt đáng yêu, nóng bỏng nhìn chăm chú vào Diệp Thần. Hai chân thon dài, thân hình gầy yếu tràn ngập sức bật nhất là đôi tay trắng nõn, khiến Mông Ba lâm vào trầm mê!

Diệp Thần chần chờ, sau khi đem súng trả lại cho Trác Dư, nói: “Diệp Thần!”

Sáng sớm, thanh âm trong trẻo sau khỉ trải qua chút vận động liền trở nên khàn khàn, rất gợi cảm!

“Trước kia…chưa thấy qua cậu!” Khuôn mặt Mông Ba cười rộ lên, trên tay hắn cầm một cái roi, trên roi không hề có ít xước mang rô, màu đen sẫm, vừa nhìn liền biết đã nhiễm không ít máu.

“Vừa tới.” Diệp Thần nói. Tầm mắt tùy ý lướt qua roi trên tay Mông Ba, những người khác trên quảng trường thấy Mông Ba đứng đó, đều bàng quan, không yên lòng huấn luyện.

“Cần tôi hỗ trợ không? Cái gì…cũng được!” Mông Ba mỉm cười, tay dừng ở trước ngực Diệp Thần, vuốt ve ngực cậu, động tác ngả ngớn tự nhiên hào phóng, hồn nhiên không thấy người khác đang run rẩy.

Diệp Thần nhướng mi, liếc mắt nhìn Mông Ba, đập tay của hắn, xoay người nhìn về phía Phan Khởi, hỏi: “Ngày đó, ở chung quanh nơi chúng tôi hôn mê, có nhìn thấy người nào khác hay không?” Diệp Cẩn đã gọi cho Mạc Phong, lại không ai biết Sakiko Suzuki ở đâu, điều này làm cho Diệp Thần có chút nôn nóng, cậu muốn từ ở trên người Sakiko Suzuki tìm hiểu về chuyện dị năng không gian.

“Những người khác?” Phan Khởi nghi hoặc nói.

Quay đầu nhìn về Trác Dư bên cạnh, nói: “Trác Dư?”

Trác Dư lắc đầu, nói: “Không có ai, ngày đó ngoại trừ cậu cùng Diệp Cẩn thì không còn những người khác, như thế nào, cậu còn có đồng bạn khác?” Trác Dư cất súng, nâng lên hòn đá bên cạnh, bốn phía quảng trường có rất nhiều khối đá lớn, mỗi khối đều nặng ngàn cân, dùng để luyện thể năng.

Mông Ba cúi đầu, trong mắt hiện lên tức giận, hắn bị người ta ngó lơ…Ở chốn đào nguyên lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa từng bị người nào vũ nhục qua, gặp đả kích như vậy, miệng Mông Ba lẩm bẩm cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần liếc mắt một cái rồi đi về thôn.

“Phiền phức!” Phan Khởi lạnh lùng nói.

Mông Ba tính tình có chút bá đạo kiêu căng, nhiều ít cũng mang theo chút bệnh công tử, trong chốn đào nguyên có không ít chủng loại biến dị đều qua tay hắn, Diệp Thần lần này làm mất mặt hắn trước mặt mọi người, việc này sợ là sẽ gặp phiền phức!

“Cái gì?” Diệp Thần thu hồi tầm mắt, nhìn Phan Khởi, theo ánh mắt Phan Khởi nhìn qua: “Hắn làm sao vậy?” Cân nhắc, nên đi xem thử không, sau khi rời khỏi căn cứ tiếp viện, cũng chưa có thời gian rèn luyện thân thể, Diệp Cẩn lúc trước cho cậu bộ võ thuật, cũng chưa kịp hiểu hết.

Phan Khởi ngồi chồm hổm, bứt mấy ngọn cỏ nói: “Mông Ba, người này tính tình không tốt.”

“Không tốt? Là ý gì…” Diệp Thần thuận miệng hỏi, cởi áo, tùy ý vắt lên hàng rào bên ngoài quảng trường, xắn tay áo lên, tính tham thảo Trác Dư làm sao với mấy hòn đá này. Cậu cảm được dị năng thăng cấp có chút khó, có thể cần phải luyện cả thể năng.

“Ầm…” Trác Dư lưng leo hòn đá chạy một vòng quanh quảng trường, đầu đầy mồ hôi, cước bộ thoáng lảo đảo, đem hòn đá bỏ xuống, thở dốc vài cái, dùng khăn lâu mặt, nói: “Cậu cẩn thận một chút, Mông Ba là kẻ mang thù, vừa rồi cậu làm hắn mất mặt. Chắc chắn sẽ ghi thù, ngày sau gặp phải thì chú ý chút, đừng nhìn vóc dáng của hắn nhỏ, bộ dạng đáng yêu, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, nổi tiếng ở chốn đào nguyên…”

“Nga, vậy à!” Diệp Thần không sợ người khác, liếc mắt nhìn Trác Dư, ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng có chút khó hiểu. Cậu không muốn gây chuyện, không nhắc đến hắn là một người sợ phiền phức, mạt thế ai lại không có vài phần nóng tính. Hơn nửa, cậu không biết vừa rồi đã làm gì sai.

Diệp Thần nói: “Một tên Mông Ba mà thôi, không có việc gì.” Cười nhẹ, chỉ vào hòn đá bên cạnh Trác Dư, hỏi: “Cái này nặng bao nhiêu?” Trên quảng trường có tầm mười hòn đá to nhỏ không đồng nhất, đủ loại hình dáng, hoặc tròn hoặc vuông, chất đống quanh quảng trường.

“Này?” Trác Dư vỗ hòn đá dưới thân, ra hiệu nói: “Tầm tám trăm cân, như thế nào? Cậu muốn thử? Thứ này cũng không phải là súng lục, rất nặng, nếu cậu muốn thử, bên kia có hòn đá hai trăm cân, có thể thử xem.”

Phần lớn thân thể của chủng loại biến dị khỏe mạnh, vóc dáng thấp bé giống Mông Ba là loại hiếm thấy.

Diệp Thần không lùn, cũng không cao hơn Trác Dư và Phan Khởi, thân mình thiên gầy, làm cho người ta có cảm giác yếu đuối, nếu không phải vừa rồi thấy Diệp Thần bắn súng dứt khoát, Trác Dư chỉ sợ ngay cả lời nói kêu cậu thử một chút cũng không nói ra. Dú sao, không phải mỗi người đều có lực lượng mạnh mẽ, không ít người có năng lực yếu, có thể đồng thời mạnh mẽ về mọi mặt cũng không nhiều lắm.

Diệp Thần suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thử cái nhỏ trước.”

Sau khi uống thuốc Diệp Cẩn lưu lại cho cậu ở căn cứ tiếp viện, cậu rõ ràng cảm giác được mình mạnh hơn, thân thể tràn ngập lực lượng. Nếu không phải không có thời gian, cậu thật muốn ở trong căn cứ tiếp viện thêm một đoạn thời gian, bất luận là phòng trọng lực hay là khu thi đấu thể thao trung ương, cậu đều muốn đi thử. Đối với thể thuật giả, hai nơi này là chỗ không thể không đi.

Chủng loại biến dị xung quanh, sau khi nghe Diệp Thần tính khiêu chiến khiêng đá, đều để cho cậu khoảng trống, ngay cả người luyện bắn súng cũng dừng lại. Chừa khoảng trống để Diệp Thần thử thân thủ, thế giới này, nhược nhục cường thực, ngươi mạnh ta yếu. Vừa rồi, Diệp Thần cùng Mạc Phong giao phong, không ít người đều nhìn thấy, thân thủ của Mông Ba trong chốn đào nguyên xếp hạng trước mười, nếu thực lực của Diệp Thần quá kém, nói vậy không cần chờ Mông Ba động thủ, những người muốn nương nhờ Mông Ba sẽ thay hắn ra tay giáo huấn Diệp Thần.

Điều này, Diệp Thần tự nhiên cũng hiểu được.

Trác Dư đề nghị cậu thử, cậu cũng liền thuận thế đáp ứng.

Theo Trác Dư hướng dẫn, đi về nơi đặt mấy hòn đá, lúc này có không ít chủng loại biến dị tụ lại đây, hoặc là xem diễn, hoặc là giúp đỡ…

Chỉ vào năm khối đá lớn nhỏ không đồng nhất, Trác Dư nói: “Theo thứ tự, 200, 300…đến 600, cậu bắt đầu từ 200 thử xem.”

Trong chốn đào nguyên, 600 là một cánh cửa khiêu chiến. Dưới 600 là chủng loại biến dị cấp thấp, 600 đến 1000 là chủng loại biến dị trung cấp, hơn 1000 là chủng loại biến dị cao cấp. Hiện nay, chủng loại biến dị có thể mang hơn 1000 chỉ có ba người, thủ trưởng Hoàng Thạch, phó thủ Quyết Năng cùng với Phan Khởi.

Phan Khởi thái độ làm người khiêm tốn, trong chốn đào nguyên không có nhiều người biết hắn có thể mang đá hơn 1000.

“Thân thể nhỏ như vậy, có thể mang được sao?”

“Ai biết?”

“Nhìn chẳng phải sẽ biết sao!”



Trong lúc nhất thời, cả quãng trường đều nghị luận.

Phan Khởi chần chờ, lo lắng nhìn Diệp Thần, ba ngày trước còn ở trạng thái gần chết, cho dù thân thể của chủng loại biến dị cường hãn, cũng không thể hồi phục nhanh như vậy. Hơn nữa thân hình của cậu thiên gầy, thật sự khó lấy được tin cậy của người khác.

Phan Khởi nói: “Trác Dư, anh nói cậu ta có làm được không?”

“Đừng coi thường cậu ta!” Trác Dư bình tĩnh nói. Biểu tình chần chờ của thủ trưởng ngày đó, làm cho hắn đối với hai người Diệp Thần nổi lên tò mò, hắn cảm thấy được hai người này tuyệt đối không đơn giản. Nhiêu đó sức nặng, không có khả năng làm khó Diệp Thần.

Diệp Thần xoắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, ở giữa một đám chủng loại biến dị to lớn, vóc dáng của cậu bất quá chỉ cao hơn Mông Ba cái đầu, hòn đá 200 cân là nhẹ nhất ở quảng trường, cũng cao nửa người. Tảng đá có hình dạng như củ lạc, nhìn đã thấy rất nặng.

Mang theo hòn đó, là không được vận dụng dị năng, chỉ có thể dùng sức lực thân thể, này không thể nghi ngờ là điều rất khó! Cho dù chỉ là với sức người, muốn mang theo 1000 cân, ít nhất cũng phải là thể thuật giả ngoài cấp sáu. Về phần dị năng giả, phần lớn dùng dị năng giảm bớt gánh nặng đối với thân thể, đó đương nhiên không thể xem là gánh nặng chân chính.

Diệp Thần đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn chủng loại biến dị xung quanh, hai tay chạm vào tảng đó, hai chân hơi cong, dùng sức…ần đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn chủng loại biến dị xung quanh, hai tay chạm vào tảng đó, hai chân hơi cong, dùng sức…