Tiếng thông báo vang lên, khung cảnh xung quanh lại một lần nữa nhanh chóng biến đổi, lần này, Hàn Phong là đang đứng giữa khu trung tâm thương mại AEON mall Long Biên. Lúc trước, hắn chính là tránh khỏi tuyến đường này vì hắn biết, ở đây sẽ tập trung một số lượng thi đoàn thập phần kinh nhân.
Đúng như hắn đã dự đoán, ở nơi này hiện tại chính xác là một cái địa ngục trần gian. AEON mall lúc trước sầm uất, khang trang nay đã đổ nát tiêu điều. Sàn nhà đã nhuộm một màu đỏ lừ, không có chỗ nào trên sàn là không bị nhuốm máu, máu tươi nhiều đến nỗi còn bốc hơi, hình thành nên một mảng huyết vụ dày đặc. Phả vào mặt Hàn Phong lúc này chính là một mùi tanh hôi thối nát, khiến cho người khác ngửi một phát mà buồn nôn.
Thây ma tụ tập tại đây đã hình thành nên một đám thi triều với mật độ cực kỳ dày đặc. Trong số đó, có con thì đang gầm gừ, đi đi lại lại, có những con thì đang ngồi xuống, vục mặt vào những cái xác chết mà cắn mà xé, phụ cận, có một nhóm 10 con thây ma đang xúm vào xác chết của một thai phụ đang nằm sõng soài dưới đất mà gặm, mà nuốt lấy những mảng thịt cùng móc ra các bộ nội tạng của cô.
Cảnh tượng ám ảnh nhất đó chính là khi Hàn Phong nhìn thấy thai nhi sơ sinh của cô cũng đã bị thi hoá, nó đang gặm nhấm ngon lành trên thân thể bấy nhầy của mẹ nó trong khi dây rốn của nó vẫn còn đang nối với mảnh bánh nhau của người thai phụ xấu số.
Hàn Phong chứng kiến cảnh tượng này, nhưng trong lòng hắn ngoài sự thương cảm ra thì không có bất kỳ một sự sợ hãi hay bất kỳ một sự rung động nào khác. Hắn hiểu rằng đây là một cảnh tượng quá đỗi bình thường trong thời đại mạt thế, ngoài kia sẽ còn có những hình ảnh cùng những tao ngộ kịnh dị hơn sự việc trước mắt rất nhiều.
“Khảo Nghiệm bắt đầu.” tiếng thông báo vang lên.
Ngay khi tiếng thông báo vừa dứt, cả thi triều đang lộn xà lộn xộn, di chuyển khắp nơi này liền đồng loạt dừng lại. Cả đám đều khát máu nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Phong thấy sự việc không ổn, hắn liền muốn di chuyển để tránh đi chỗ khác thì chợt giật mình phát hiện bản thân thế mà lại hoàn toàn tê liệt. Hàn Phong chẳng làm được gì khác ngoài việc đứng đó, trơ mắt nhìn bọn thây ma đang điên loạn chạy về phía hắn.
“Con mẹ nó, sắp tới thảm rồi đây.” Hàn Phong không khỏi cười khổ thầm nghĩ.
Con thây ma đầu tiên cũng đã lao về phía hắn, vồ lấy hắn, đẩy hắn ngã sầm trên mặt đất. Con này mắt mũi tràn đầy huyết tinh, nó há rộng cái mồm hôi thối của mình, cắn mạnh một cái vào cổ Hàn Phong, sau đó dứt ra một mảng thịt lớn từ cổ của Hàn Phong, khiến cho máu từ động mạch chủ của hắn phun ra như suối. Hàn Phong sắc mặt không một chút biểu cảm, hai mắt hắn vẫn loé sáng có thần, hắn rõ ràng còn chưa coi cái sự đau đớn này vào đâu.
Đám còn lại cũng đã bắt đầu chạy tới, bọn chúng không ngừng gặm nhấm, cấu xé chân, tay, ngực rồi bụng của Hàn Phong ra, không dừng lại ở đó, chúng nó còn lôi các mảnh nội tạng, tim gan phèo phổi của hắn ra mà nhai ngấu nhai nghiến. Con thây ma thai nhi cũng đã nhai nát dây rốn của nó rồi chạy thẳng đến há cái miệng do bị biến dị, mọc lên những chiếc răng lởm chởm của mình ra mà gặm mặt của hắn.
Hàn Phong cứ nằm đó, vô lực nhìn bọn chúng cắn xé. Bình thường, khi một người bị thương như vậy hẳn là đã lên bàn thờ ngắm gà khoả thân rồi, nhưng ngược lại, di chỉ lại để Hàn Phong tỉnh táo mà cảm nhận nỗi đau về cả tinh thần lẫn xác thịt kia. Mặt Hàn Phong cuối cùng cũng trở nên trắng bệch, hắn hiện tại thật sự rất thống khổ.
Nhưng khi hắn nhớ lại quang thời gian làm phế vật mà mình đã trải qua, liền kiên quyết bặm môi, mặc kệ cho những con thây ma kia ăn tươi nuốt sống từng bộ phận thân thể của hắn. Con thây ma thai nhi kia móc mắt hắn ra rồi nhai như nhai kẹo. chưa đầy 3 phút, cả người Hàn Phong đã bị chén sạch, chỉ để lại một khung xương trắng, nằm phơi thây giữa sàn.
Nhưng thử thách cũng không vì vậy mà kết thúc. Cả người Hàn Phong hiện tại đang tự động tái tạo lại một cách thần kỳ. Không tới 10 giây sau, thân xác của hắn lại hoàn hảo nằm đó, bọn thây ma thấy vậy lại tiếp tục tháo dỡ từng bộ phận trên cơ thể hắn ra mà thưởng thức. Sự kiện này cứ như vậy lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn dài vô hạn.
Tại lần thứ 10, Hàn Phong đã không chịu được mà phải hét to lên một tiếng, nhưng ngay sau đó, hắn liền quật cường nhịn xuống.
“Ta phải chịu đựng, ta phải chịu đựng aaa.” Hàn Phong điên cuồng tự nhủ.
Đến lần thứ 15, trong mắt Hàn Phong đã chằng chịt những tơ máu đỏ lòm, hắn cắn bật máu môi, cố gắng nằm “hưởng thụ” cái cảm giác chết dần chết mòn một cách đầy đau đớn này.
Đến lần thứ 20, Hàn Phong đã triệt để chết lặng, hắn đang tập làm quen với cảm giác đau đớn muốn làm người ta phát điên này. Hắn cuồng tiếu hét:
“Ahahaha, đến đây đi lũ khốn, tôi luyện cho tao đi lũ khốn, tao sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ và giết hết cả lũ chúng mày!!!!”
Đến lần thứ 25, hắn đã hoàn toàn quen thuộc với nỗi đau này, Hàn Phong vậy mà lại nằm mỉm cười thong dong, đối mặt với thi đoàn đang bu lấy hắn mà gặm nhấm.
Đúng lúc này, cả thi đoàn liền biến mất, Hàn Phong trở về với bóng tối quen thuộc và tiếng thông báo lại vang lên:
“Cửa 1 của thí luyện đạo tâm đã hoàn thành, thí sinh chỉ dùng có 25 lần hồi sinh để thích nghi hoàn toàn với sự đau đớn về mặt thể xác lẫn mặt tinh thần, thí sinh xuất sắc khắc chế được sự sợ hãi và đã hoàn thành phần th một cách biến thái, đánh giá điểm:SSS”
“Cửa thứ 2, thử thách hư không thí luyện xin được phép bắt đầu.”
Tiếng thông báo bắt đầu cuộc thí luyện đã vang lên, nhưng hoàn cảnh xung quanh hắn vậy mà lại không có bất kỳ một sự biến đổi nào như những đợt trước đó.
Hàn Phong cứ như vậy chìm vào trong bóng tối tưởng chừng như vô tận, không có bất cứ một tiếng động, không có bất cứ một hình ảnh hay một người nào khác xuất hiện. Chỉ còn lại mỗi Hàn Phong và sự tối tăm sâu thăm thẳm kia.
Hàn Phong ngồi xuống nhìn ngó xung quanh, đây là lần đâu tiên hắn cảm giác khó chịu như thế này, thà rằng như lúc trước, hắn bị đám thây ma giằng nát, cấu xé ăn thịt còn dễ chịu hơn là bị kẹt ở trong hoàn cảnh này. Đây chính là cảm giác của sự cô độc, không có âm bất kỳ một thanh, ánh sáng nào, cũng không có một sự định nghĩa chính xác về mặt thời gian và về mặt không gian nào tại thời điểm này hết.
Không biết đã trải qua bao lâu, có thể là 1 ngày, cũng có thể đã trôi qua vạn năm tuế nguyệt, Hàn Phong cứ ngồi đó tơ tưởng, có những lúc trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều giọng nói, cũng có những lúc hắn lại trống rỗng, thơ thẩn, không có bất kì một mục đích sống nào hết, hắn cảm tưởng như bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị hoàn cảnh này làm cho phát điên lên mất.
Bỗng tại một thời điểm nào đó trong khoảng thời gian này, Hàn Phong bất ngờ nhận thấy hắn đã và đang dần dần mất đi những mảnh ký ức của chính bản thân mình, tất cả những gì hắn tao ngộ, nay chỉ là những bóng hình mờ nhạt. Hắn chỉ còn lờ mờ trông thấy thân ảnh của Thuỷ tổ cùng hai vị sư phụ, còn lại hắn đầu đã quên sạch. Chỉ duy nhất có thân ảnh của Huyền Anh là vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
Nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng, giọng nói của nàng, đường cong của nàng, cái cách nàng làm nũng hắn, những gì hắn và nàng đã cùng nhau trải qua, và quan trọng nhất, đó chính là giọt nước mắt của nàng, sự thống khổ khi nàng nhìn thấy hắn bị thương nặng, sự mất mát khi biết được Hàn Phong sẽ có những người phụ nữ khác ngoài nàng ở bên và sự si mê mà nàng đã dành cho hắn. Tất cả những ký ức đó, làm cho hình ảnh của nàng đã bất giác khắc sâu vào trong tâm trí của hắn một cách sống động.
Lại sau một khoảng thời gian nhất định, Hàn Phong hoảng sợ phát hiện ra hình bóng của thuỷ tổ cùng hai vị sư phụ đang dần dần biến mất, ngay cả ký ức của hắn về Huyền Anh cũng đang chầm chậm trở nên phai nhạt, hắn chỉ còn mơ hồ nhớ được bóng dáng nhạt nhoà của nàng trong tâm thức của bản thân.
Liệu hắn có quên đi tất cả mọi thứ, rồi vĩnh viễn chìm sâu vào trong bóng tối của sự cô độc đó hay không?
P/S: Chương sau sẽ rõ… muahaha =))