[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 46




Thương Khuê cuối cùng cũng biết bản thân chọc phải thứ không nên chọc, nhưng hiện tại đã muộn, muốn cứu vãn cũng khó khăn. Gương mặt cô ta trắng bệt, môi run run cố gắng nói một câu hoàn chỉnh.

"Tha mạng... Ta... Ta sẽ không nói ra... Khi trở về... Ta sẽ giữ bí mật"

Tô Chu thật sự không hiểu trong đầu Thương Khuê đang nghĩ thứ gì. Tha cho cô ta đồng nghĩa với việc để bên cạnh cô một hạt mầm tai họa, nhìn cô thật sự giống ngốc bức lắm sao?
Cô ngược lại không sợ bị phát hiện, nhưng cô lại sợ phiền a...

Tô Chu chậc chậc lưỡi, đôi mắt chứa mỏng manh ý cười nhìn Thương Khuê, bàn tay nhỏ khoác lên đầu con tang thi ngồi xổm bên cạnh.

"Ngươi nghĩ mình còn có thể trở về với loài người?"

"A...?"

Thương Khuê chưa kịp hiểu việc gì xảy ra liền thấy Tô Chu lấy từ không khí ra một mảnh kính, quăng xuống chân cô.

Trong kính phản chiếu ra một người con gái, với một đạo vết cắt bên má phải, vết thương không to nhưng đã bắt đầu sưng lên, hoại tử.

"Aaaaaa!!!"

Thương Khuê dường như hỏng nhất hét lên. Điên cuồng bưng lấy vết thương, gương mặt tuyệt vọng.
Cô ta không phải quan tâm dung mạo của mình bị hủy, cái cô ta quan tâm là thứ gây ra vết thương này.

Tang thi!

Cô ta bị tang thi cào trúng!

Làm sao có thể! Làm sao có thể! Cô một chút cũng không phát giác ra!

Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho việc cô sẽ biến thành tang thi, sẽ biến thành cái thứ kinh tởm xấu xí ăn sống nhân loại!

Thương Khuê đột nhiên bừng tỉnh, bò đến bên cạnh Tô Chu ôm lấy chân cô như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, như một người lạc đường trên xa mạc lâu ngày thấy được nguồn nước mát.

"Tô Chu! Ngươi cứu ta a.... Mau cứu ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ngươi cứu ta! Cầu ngươi!"

Tô Chu có chút chán ghét sự đụng chạm, muốn bỏ qua Thương Khuê. Nhưng có lẽ khát khao muốn sống khiến con người cô ta bộc lộ sức mạnh cuối cùng, Tô Chu hiện tại muốn bỏ tay cô ta ra cũng có chút khó khăn.

Cô nhíu mày khó chịu.
"Ta cứu không được ngươi"

Thương Khuê hiện tại có lẽ là sắp điên rồi, Tô Chu có nói gì cũng không nghe vào, chỉ là điên cuồng ôm lấy chân cô, từ vết thương trên mặt lan ra chằng chịt tơ máu màu đen. Nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Sau đó biểu cảm trên mặt cô ta cứng lại, từ trên đỉnh đầu tràn xuống một hàng máu tươi chạy dọc theo gương mặt rồi nhiễm đỏ hai mắt.

Tô Chu nhẹ nhàng đẩy ra, cô ta liền như con rối té ngã xuống đất. Chỉ có đôi mắt là chấp nhất nhìn về phía Tô Chu.

Tô Chu đối với cái xác của Thương Khuê lắc đầu.

"Ta thật sự không cứu được a... Nhưng giải thoát, thì ta làm được!"

Cô thu lại cây Beretta-92 lấy được từ chỗ Cố Lâm, cho con tang thi bên cạnh một ánh mắt cảnh cáo, nhìn thấy nó như thỏ một dạng trốn chạy vào trong rừng cây mới thu hồi ánh mắt.
Thuần thục dùng dao găm đâm vào đầu Thương Khuê, kéo ra một cái rãnh sâu.

Chịu đựng sự hấp dẫn của máu tươi, cô moi ra tinh hạch trong đầu cô ta. Là một viên tinh hạch màu vàng chanh, bỏ vào trong túi rồi cầm lên đậu mầm đang loạn chạy một bên, thoăn thoắt nhảy lên cành cây rồi mất hút trong tán lá.

Tại chỗ Thương Khuê nằm, hàng loạt dây leo nổi dậy, thuần thục bao bọc cô ta, thoáng chốc ngay cả thi thể cũng không còn.

...

Tô Chu trở lại cành cây lúc trước thả Mạc Mông. Nhìn trên cây dòng chữ liền biết bọn họ đã trở về, cô cũng liền hướng nơi cắm trại chạy đi.

Vì tốc độ quá nhanh, vải dệt ma sát mạnh với không khí bắn ra tia lửa nhỏ, cháy xém vào một góc áo, Tô Chu chửi một tiếng rồi dừng lại bên một gốc cây.

Hạt đậu mầm thuận thế trên vai cô nhảy xuống, chít chít nhảy lên một tán lá, tán lá nhỏ không chịu được tải trọng của nó liền cụp xuống, nó lập tức rơi xuống đất. Khá khô trùng xuống lộ ra một hốc nhỏ, đậu mầm bụp một tiếng lăn xuống dưới.

Dường như có tâm lý tương thông Tô Chu lúc này mới cảm thấy không thích hợp, hướng đậu mầm nhìn qua. Chỉ kịp thấy nó rơi xuống hố.

Mặc dù đối với cây thực vật biến dị này Tô Chu mang tâm lý có thì tốt không có cũng chẳng sao, nhưng dù gì cũng là chui từ trong da thịt cô mà ra, lại hữu dụng như vậy, mất thì cũng rất đáng tiếc.

Cô phủi phủi lòng bàn tay, bước tới bên cạnh hố nhỏ.

"Di...? Đây là cái gì?"

Tô Chu ngạc nhiên nhìn nắp cống dưới chân hầu như bị lá khô bao phủ. Nếu như không cảm thấy đất chỗ này cứng rắn thì cô cũng không phát hiện ra nơi này còn có một cái cống ngầm.

Đậu mầm là rơi từ lỗ nhỏ trên nắp cống xuống phía dưới.

Tô Chu khom người quét đi trên nắp cống lá khô, đẩy ra nó, liền thấy một cầu thang nối xuống phía dưới.

Ánh mắt cô phút chốc sâu thẳm, là ai làm mật đạo ở nơi này?
Tô Chu thừa biết tò mò hại chết mèo, nhưng mật đạo đã bày trước mắt, không đi là không thể nào.

Giẫm chân bước xuống cầu thang, bụi bậm lập tức phiêu tán trong không khí, không gian thoáng chỗ ngập tràn mùi ẩm mốc.
Đậu mầm thấy được Tô Chu, liền nhảy lên vai cô nằm yên, không động đậy, dường như đang kiên kị thứ gì đó.

Tô Chu cũng không thèm để ý đến nó, trong bóng tối ánh mắt không tròng màu đỏ ánh lên ánh sáng, nhìn rõ mọi thứ bên trong mật đạo.

Tô Chu đi sâu vào đường hầm, nhiệt độ lạnh lẽo cũng theo đó ấm lên. Cô nhíu mày, đường hầm này quả thật rất dài, ước tính thời gian từ ban đầu đến hiện tại cũng đã gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy được da lông gì.

Bất đắc dĩ, Tô Chu dùng dị năng nâng cao tốc độ chạy đi, cũng không dám tăng lên tối đa, chỉ sợ không cẩn thận đốt cháy chính bản thân.

Không biết trải qua bao lâu, cô mới thấy được chút ánh sáng loe lóe nơi cuối đường hầm.

Ánh sáng phát ra từ ngọn nến trắng to tướng, sáp nến tràn ra đông lại thành một khối to nơi đĩa cắm nến. Trong không khí phát ra một hương vị quen thuộc, khiến máu đen trong cơ thể của Tô Chu không nhịn được sôi trào.

Bên trong căn phòng được tạo thành bằng vết khoét trong lòng đất, chiếm hầu hết không gian là một bình thủy tinh lớn chứa đầy dung dịch xanh lá cây.

Đáng chú ý là bên trong chứa một người nam nhân trần truồng!

Gương mặt góc cạnh, sóng mũi như khắc mà ra, lông mi tiêm dài như cánh quạt, đôi môi mỏng tái nhợt khép hờ. Thân hình ước chừng có khoảng một mét chín, cơ nhục trên cơ thể gây cho người nhìn một cảm giác tràn đầy lực lượng lực, đáng chú ý là trước người và sau lưng tràn đầy vết sẹo không khép lại, có vết đao, có vết súng.
Giống như vừa trải qua một trận chiến vô cùng tàn khốc.

Đậu mầm trực tiếp co lại thành một đoàn, ba một tiếng chui trở lại trong lòng bàn tay Tô Chu, sáp nhập vào da thịt.

Tô Chu nheo lại mắt, luôn cảm thấy đã gặp người này ở nơi nào, nhưng tìm kỹ lại kí ức thì lại không có. Cô dành bỏ qua khả năng này, người này ưu tú như vậy cô không có khả năng gặp qua mà quên mất.

Lúc này cô mới chú ý đến đồ vật trong căn phòng nhỏ, thật giống như một căn phòng thí nghiệm thu nhỏ.

Chuyển mắt đến cuối căn phòng, một cánh cửa gỗ thông thường, rất dễ dàng bị người bỏ qua.
Không ngần ngại, Tô Chu đẩy ra cánh cửa.

Ánh sáng đột nhiên chiếu vào, đã quen với bóng tối ánh mắt Tô Chu cũng không khỏi co rút lại. Cảnh sắc quen thuộc khiến cô không khỏi trừu một ngụm khí lạnh.

Giống như... Cô vừa phát hiên được một bí mật động trời!

Chỗ cô đang đứng, chính là phòng làm việc của Triệu Thiên Mạch. Cánh cửa gỗ đả thông với một phần của bàn làm việc.

Thảo nào luôn cảm thấy người nam nhân kia nhìn quen mắt, diện mạo cùng với Triệu Thiên Mạch có năm phần tương tự, chỉ là so với Triệu Thiên Mạch thì người nam nhân kia càng lớn tuổi hơn.

Người ngốc nhìn qua cũng biết ở đây có một mối dây liên hệ. Triệu Thiên Mạch cũng không thoát khỏi liên quan.

Tô Chu ngược lại không để chuyện này làm đại sự.

Cô trở về đường hầm, theo lối cũ chạy đi. Trong đầu lại cho ra kết luận,mạt thế bùng phát cũng giống như có một bàn tay ma quỷ chi phối.

Căn cứ Z vô cùng quy mô, to tướng, hệ thống máy móc cùng với các trang thiết bị vô cùng đầy đủ. Đó là một công trình không nhỏ, không phải trong vòng hai ba năm có thể dựng nên.

Mạt thế đến chưa bao lâu, trong khung cảnh hỗn loạn đó xây dựng một căn cứ quy mô thế này là chuyện không thể nào.
Chỉ có một khả năng là căn cứ này được xây dựng trước mạt thế.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Tô Chu liền nhíu mày, cô biết, sự việc không đơn giản như bản thân cô nghĩ. Bên trong khúc chiết nhiều đường, cũng không thể suy một ra ba.
Cô chỉ cần biết, căn cứ Z như chúa cứu thế trong mắt mọi người thực chất không phải vậy.

Triệu Thiên Mạch... Thực chất cũng không đơn giản như những gì hắn biểu hiện.

(Những lời điên khùng của tác giả: Thấy gì chưa? Nam chủ xuất hiện a~ Xin một tràng pháo tay nào!)