[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 53: Truyền thừa




Xung quanh hoang vu đổ nát, Hàn Vệ cẩn thận thăm dò, đồng thời nắm tay Yên Vũ đi qua cổng đền rồi đi thẳng về phía trước. Tuy hắn không phải dị năng giả hệ tâm linh nhưng tinh thần lực của hắn mạnh hơn người thường rất nhiều, vậy mà ở nơi này cũng không kiểm tra được gì, càng đi sâu vào trong càng thấy khó thở.

Sương mù lượn lờ trong không khí, Yên Vũ ngưng mắt nhìn, tai thì không dám bỏ qua bất kỳ một âm thanh nào.

Đi một lúc lâu, bọn họ nghe được tiếng gió rít đáng sợ. Phản ứng đầu tiên của hai người đều là cảnh giác hơn. Nơi này làm sao lại có gió?

"Giống như... vọng lại từ vực sâu?" Yên Vũ lắng nghe âm thanh kia thật kỹ, nhíu mày nói.

"Ừ. Phía trước chắc chắn là vực, hơn nữa rất sâu."

Rất sâu trong lời Hàn Vệ chính là sâu không thấy đáy, có thể xưng vực sâu vạn trượng. Hai người di chuyển đến gần âm thanh kia, phát hiện đoạn đường kế tiếp đã biến thành một hố đen đáng sợ, bên dưới liên tục truyền tới những âm thanh như tiếng khóc thê thảm.


Đơn giản chỉ là tiếng gió, lại làm Ba Mắt khó chịu gầm lên. Nó không thích nơi này, quá âm u và tà ác.

Không có cầu để đi qua, cũng không nhìn thấy điểm đặt chân. Khắp nơi đều là sương mù khiến Hàn Vệ lo lắng, hắn kéo tay Yên Vũ nhảy lên lưng Ba Mắt, chỉ huy nó bay về phía trước. Đôi cánh màu vàng cực lớn mở ra rồi vỗ mạnh, đem thân thể đồ sộ của Ba Mắt nâng lên.

Yên Vũ ngồi trên lưng thú sủng của mình, lục lọi trong tủ đồ hệ thống xem có thứ gì hữu dụng hay không, sau đó thấy hệ thống đề cử cho mình một thứ gọi là dụng cụ liên kết tinh thần, trông như hai cái tai nghe không dây! Cô lập tức khinh bỉ, cái này thì có tác dụng gì? Hơn một trăm tinh hạch? Hệ thống, sao mày không đi cướp luôn đi?

Hệ thống: [Là tai nghe không dây có thể liên lạc cho nhau mọi lúc đó, bán như thế này đã rất rẻ rồi!]


Có khác gì điện thoại di động đâu? Nhưng tiếc là từ khi mạt thế xảy ra, từ trường Trái Đất bị một lực lượng thần bí chặn lại, những thiết bị truyền tin đi xa đều hỏng hết.

Yên Vũ cảm thấy cái này cũng tạm được, có điều quá đắt, mua không nổi.

"Có cho nợ không?"

[Không cho!]

"Nhưng ta không có nhiều tinh hạch như thế, trả góp thì sao?"

[À ừ... có thể.]

"Được rồi, vậy thì tạm lấy hai mươi tinh hạch đổi thứ này."

Yên Vũ trao đổi với hệ thống chỉ trong chớp mắt, trên tay đã nhiều hơn một vật thể màu trắng, trông chẳng khác gì tai nghe không dây của Iphone. Má nó! Cùi mía!

Cô đưa một cái cho Hàn Vệ rồi tự nhận một cái, nói:

"Hàn Vệ, anh giữ cái này, tùy lúc có thể liên lạc với tôi."

"Ừm." Hàn Vệ đưa tay nhận, khẽ gật đầu.

Vốn nghĩ hệ thống bán đắt, nhưng khi đem cái tai nghe kia đưa lên tai mới phát hiện, cái thứ này căn bản không phải đồ chơi bình thường. Cô vừa gắn nó xong, bên tai liền nóng bừng lên, sau đó đầu óc như là bị nện một cú thật mạnh.


Tai nghe nhỏ bé không có gì đặc biệt kia lóe sáng rồi dung nhập vào trên tai cô, thứ này đang cố gắng tách da thịt của cô ra? Rất nhanh, cảm giác đau đớn đã dừng lại.

"A, thật là." Yên Vũ nhíu mày nhìn về phía Hàn Vệ.

Chỉ thấy anh bình tĩnh gắn vật dụng nhỏ kia lên tai, vẻ mặt vẫn như cũ không chút thay đổi. Tai nghe sáng bừng rồi từ từ tách ra thành những sợi tơ phát quang quấn quanh tai anh, nhẹ nhàng thẩm thấu vào da thịt. Lúc này, não bộ của Yên Vũ lập tức truyền đến một cảm giác kỳ quái cùng âm thanh bíp bíp. Trông khá thú vị, nhưng thứ này dùng như thế nào tạm thời còn chưa rõ lắm...

Áng chừng phát hiện ra thứ gì đó, Ba Mắt đột nhiên mở to mắt, ngoảnh đầu về một phía rồi bay thấp xuống. Nó bay là đà giữ một khoảng cách với mặt đất, không trực tiếp đáp xuống mà đang chờ lệnh của chủ nhân.
Hàn Vệ quan sát một vòng, liếc thấy có bóng người đứng cách đó không xa liền hoài nghi. Nơi này sao lại có sinh vật sống?

"Cẩn thận một chút." Yên Vũ âm thầm điều động dị năng, sau đó để Ba Mắt tiến tới gần.

Cô và Hàn Vệ hóa thành hai luồng sáng từ trên lưng Ba Mắt bắn ra ngoài, rơi xuống cách chỗ sinh vật nọ không xa.

Không ngờ đến đó lại là một bé gái, cô bé chậm chạp phản ứng lại, không chút sợ hãi mà mở đôi mắt hạnh đáng yêu ra nhìn họ:

"Các người là nhân loại?"

Yên Vũ không cảm nhận được khí tức khác thường của đứa trẻ này, nhưng vẫn cảnh giác và hỏi:

"Đúng vậy. Còn em là...?"

"Người giữ mộ." Đứa trẻ đó mỉm cười vô hại, lời nói ra lại làm sống lưng cô lạnh toát.

Mộ ư? Ở nơi nào? Yên Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy gì ngoài những đống đổ nát. Cô lui về sau một bước, có dự cảm không lành.
Bé gái không chờ bọn họ phản ứng lại, đưa tay bắt pháp quyết, hờ hững nói:

"Người có duyên sẽ nhận được truyền thừa của Hồ Tiên Chủ, chúc hai người may mắn."

Ngay khoảnh khắc đứa bé kia giơ tay lên, Hàn Vệ đã kịp phản ứng lại mà túm ngang eo Yên Vũ rồi phóng ngược về phía sau. Trên người của đứa trẻ tản ra mùi nguy hiểm, không gian xung quanh như bị một bàn tay của người khổng lồ bẻ cong, vặn vẹo đáng sợ.

Tim Yên Vũ đập mạnh, âm thanh thình thịch to rõ, máu trong người cũng cấp tốc vận chuyển theo năng lượng ba động trong hư không, suýt chút thì bị nội thương.

Mặt đất dưới chân ầm ầm tách ra thành một bậc cầu thang dẫn xuống bên dưới, bé gái nhìn bọn họ, nói:

"Xuống đi."

Hai chữ đơn giản giống như mệnh lệnh, Hàn Vệ nhận ra Yên Vũ căng thẳng liền siết chặt tay cô, đi ở phía trước dẫn đường. Ba Mắt cũng nhanh chóng theo sau, lúc đi ngang qua người giữ mộ, hai tai của nó cụp sát vào bên đầu, dáng vẻ rất sợ hãi.
Sau khi bọn họ đi xuống, lối vào phát ra ánh sáng nhạt rồi biến mất, có nghĩa là không còn đường lui nữa.

Yên Vũ nhíu mày, hỏi Hàn Vệ:

"Sao anh lại nghe lời đứa trẻ kia?"

"Không phải nghe lời, mà tôi vào đây là vì truyền thừa."

Hắn nói xong dừng chân, đưa mắt nhìn hang động bên trong rồi giải thích tiếp:

"Từ sau khi các cổng không gian và cổng dịch chuyển bất ngờ xuất hiện, nhân loại đã phát hiện ra được nhiều vị diện khác tồn tại. Giống như nơi này vậy. Bên trong những dị không gian thường xuất hiện các loại tài nguyên, trong đó quý hiếm nhất là truyền thừa."

Yên Vũ nghe mà mù tịt, tuy trước kia cô có hiểu biết sơ lược về tiểu thuyết mạt thế, nhưng không hề đọc qua một bộ nào, không biết được mấy thứ truyền thừa gì đó.

"Nói cách khác là có thứ tốt?" Cô hỏi, đổi lại một nụ cười của Hàn Vệ.
"Đúng vậy, có thứ tốt."

Hệ thống lúc này cũng nhảy ra: [Là mê cung.]

Một mê cung mang theo năng lượng quái dị ảnh hưởng đến ra đa tự thân của nó, phiền chết đi được.

[Có nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận!]

Nó không nói, Yên Vũ cũng hiểu được. Hàn Vệ từng lọt vào dị không gian và nhận truyền thừa càng hiểu biết hơn họ, tất nhiên cũng rất thận trọng đi tới.

Vách tường hai bên treo đầy các loại đá phát sáng, có vẻ là Dạ Minh Châu trong truyền thuyết, hơn nữa không chỉ một cái mà là rất rất nhiều. Yên Vũ nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy muốn đào chúng ra, yên lặng đi theo Hàn Vệ.

Dưới chân cô đột nhiên giẫm trúng một khối gạch, nó vừa trũng xuống, cô liền biết mình đạp trúng cơ quan, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

_________________________

Ui cả tháng rồi mới ngoi lên, bao giờ cho xong bộ này hic :(((