Yên Vũ không dám suy nghĩ thêm, tập trung tình thần rồi tụ lực xuống chân, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Bóng người yểu điệu lướt qua đêm đen, phía sau có một đám người đuổi sát theo như là đoàn tàu xe lửa, cô chạy đến đâu, bọn họ điên cuồng đuổi theo đến đó. Trải qua một thời gian dài vận dụng dị năng, cô đã có chút thấm mệt, giờ còn phải chơi đuổi bắt cùng người của căn cứ phía Tây, cô thấy bản thân sắp không xong rồi.
Yên Vũ vừa lướt như bay trên tầng cao của các tòa nhà vừa hô:
"Hệ thống, rà soát lại lần nữa, mở bản đồ lên!"
Âm thanh tích tích vang lên bên tai, một bản đồ cỡ nhỏ cũng hình thành trong thoáng chốc. Đây là thứ hệ thống dùng sóng năng lượng của riêng nó để cảm nhận các tồn tại xung quanh và tạo nên, khoảng cách bao phủ cực lớn.
Cô bận rộn né tránh mấy đòn tấn công vặt vãnh ở phía sau, không nhìn thấy một dấu chấm đen đang điên cuồng rút ngắn khoảng cách với cô, mỗi giây đều đang dịch chuyển hơn một kilomet. Đây là cái tốc độ quỷ gì?
Ký chủ không phát hiện, nhưng hệ thống thì có, nó vội vã gửi thông báo cho cô:
[Cảnh báo! Cảnh báo! Có tồn tại nguy hiểm đang đến gần! Ký chủ mau tìm chỗ trốn!]
Màn hình trước mắt Yên Vũ nhảy lên vô số biểu tượng hình tam giác có dấu chấm than, âm thanh hệ thống chưa bao giờ chấn động nhanh và mạnh đến thế làm cô cũng hơi lo lắng.
Xung quanh toàn là các loại cao ốc đổ nát, phía sau còn thêm một đám người đánh tầm xa tấn công cô, phiền chết mất!
Yên Vũ đổ mồ hôi, đang lúc nguy cấp, hệ thống đột nhiên mừng như điên mà reo lên:
[Phía trước có cổng không gian! Mau! Ký chủ! Mau trốn vào trong đó!]
Cổng không gian là thứ gì? Yên Vũ chưa từng nghe hệ thống nhắc qua, nhưng kinh nghiệm từ nhiều lần nghe bạn cũ giảng giải về các truyện mạt thế khiến cô suy nghĩ tới những vị diện - những thế giới song song kỳ bí.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, Yên Vũ cắn răng đổi hướng, lao nhanh về phía mũi tên trên bản đồ, sau đó trước mắt cô dần xuất hiện một lỗ đen ngay giữa không trung. Tuy là ban đêm, nhưng thị lực của dị năng giả cực tốt, cô hoàn toàn có thể nhìn thấy nó.
[Chính là nó!]
Yên Vũ vừa mới tăng tốc, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh súng nổ, không phải là loại súng bình thường mà là thứ đã được cải tiến để phù hợp với năng lực của dị năng giả!
Cô cảm giác được sóng nhiệt nóng hổi bay thẳng về phía mình. Một luồng ánh sáng thánh khiết mang theo hỏa diễm đỏ rực xoáy nhanh tới, tốc độ này, tránh không kịp!
Yên Vũ vung hai tay ra sau, quang dị năng hình thành một tấm khiên chắn nằm nghiêng 45 độ va chạm với đòn tấn công của đối phương. Hai tay cô lập tức cảm giác được sức nóng như đang muốn đốt cháy da thịt, phần da bên ngoài cũng đang bong ra với tốc độ cực nhanh, mặc dù cô là dị năng giả hỏa hệ nhưng vẫn không thể chạm vào ngọn lửa của đối phương được, vẫn sẽ tổn thương.
"Khốn kiếp! Sao lúc nào cũng khổ thế này!"
Yên Vũ tức giận mắng một tiếng, đau đớn không cách nào hình dung đang dần xâm chiếm tâm trí cô, đòn tấn công của đối phương cọ xát trên tấm khiên quang hệ phát ra âm thanh nổ to.
Ầm. Ầm. Ầm.
Mỗi lần nổ như vậy, tay Yên Vũ lại bị thương không nhẹ, da thịt đỏ hồng lên, máu tươi bị đốt đều đang bốc khói! Hai nguồn năng lượng cứ như vậy mà giằng co với nhau, Yên Vũ không lùi về sau, luồng sáng đó cũng không yếu thêm chút nào, mà đám người phía sau cũng theo đó rút ngắn khoảng cách với cô.
[Còn ba giây nữa sẽ đóng cổng không gian, Yên Vũ, cô mau tìm cách!]
"Biết rồi, câm miệng!"
Yên Vũ đang phiền còn gặp hệ thống vô dụng này kêu réo, thật sự điên lên rồi. Cô giẫm một chân xuống đất, cắn răng đem khuỷu tay áp lên tấm khiên rồi vừa đẩy mạnh vừa tự nhủ:
"Một chút nữa! Một chút nữa thôi!"
Tay áo của Yên Vũ vì động tác này mà hóa thành tro bụi, cánh tay cũng cháy đen, mồ hôi thấm ướt cả người. Tấm khiên quang hệ phát ra âm thanh răng rắc sắp vỡ, nhưng cuối cùng lại ương bướng như tính cách của cô, không hề nứt vỡ mà còn phát ra ánh sáng chói lòa. Dưới sự thúc đẩy điên cuồng của cô, tấm khiên lệch hẳn đi và đẩy đòn tấn công sang một bên, sau đó chịu không nổi sự chấn động mà vỡ nát, hóa thành những điểm sáng bay tứ tung.
Nhân cơ hội hiếm có đó, thiếu nữ mang theo hai cánh tay đầy vết thương tung người nhảy vào trong lỗ đen trên bầu trời.
Một tên ở phía sau vừa đuổi tới, đã sắp bắt được cô còn nhìn thấy cảnh này, không khỏi tức tối:
"Mẹ nó! Con ả chạy rồi! Ném số 8 và số 10 lên, đuổi theo!"
Hai người trong nhóm nghe lệnh nhảy ra trước, thân hình đều rất mỏng manh và có cảm giác thanh thoát, hẳn là chuyên về tốc độ. Ở phía sau thì xuất hiện hai thanh niên vạm vỡ, cánh tay đầy cơ bắp vung lên, dùng sức đẩy mạnh, vừa nhìn hình thể đã biết là dị năng giả hệ lực lượng.
Số 8 và số 10 mượn lực từ cú đẩy của đồng đội, chớp mắt tăng tốc và đuổi theo. Trước khi lỗ đen đóng lại, bọn họ may mắn lọt vào trong, bắt đầu quá trình đuổi bắt.
Đám người còn lại thấy cổng không gian đã đóng thì đều dừng lại, tỏ vẻ bực tức. Đội trưởng của nhóm người này là một dị năng giả cấp bốn, đòn tấn công vừa rồi khiến Yên Vũ bị thương không nhẹ là do ông ta phát ra. Điều khiến mọi người không ngờ là thiếu nữ nhìn qua rất bình thường đó lại có thể khiến đòn tấn công của một dị năng giả cấp bốn lệch hướng! Mặc dù không phải trực tiếp đỡ được, nhưng có chút không bình thường!
Nhớ lại lúc trước Hàn Vệ đạt cấp bốn thì năng lực đã rất khủng bố, Yên Vũ khi thăng cấp cũng từng như vậy, thậm chí quang dị năng còn cung cấp cho cô một kỹ năng đặc biệt là mọc cánh. Có thể nói, càng về sau, sự chênh lệch giữa các cấp càng cao hơn.
Ba tháng Yên Vũ ở trong hệ thống dưỡng thương, những người nơi này đã phát triển đến một trình độ nhất định. Với nguồn cung vô tận thì các căn cứ, dị năng giả muốn thăng lên cấp bốn không còn là thứ gì đó xa vời nữa. Một dị năng giả cấp bốn tụ lực, thêm vào vũ khí tự chế làm tăng sức mạnh, có thể nói là đồng cấp chưa chắc đã đỡ được. Nhưng sóng dao động trên người Yên Vũ không mạnh, lại vẫn diễn ra một màn kia, thật sự khiến bọn họ mở mang tầm mắt.
Một người trong nhóm lên tiếng hỏi:
"Đội trưởng, bây giờ chúng ta tiếp tục chờ cổng không gian mở ra hay trở về?"
"Trở về trước. Cổng không gian đóng rồi không biết khi nào mới mở lại, hoặc là mở ở nơi nào, phạm vi dịch chuyển của cổng cũng khá cao." Đội trưởng phất tay.
Cả đội đang định rời đi, giữa không trung đột nhiên lại xuất hiện thêm một vết nứt làm tên đội trưởng chú ý. Lại là cổng không gian? Sao lại có cảm giác không giống lắm?
Cánh cổng kia phát ra âm thanh ù ù, không ai không nghe thấy. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên trong khe nứt, một đôi mắt màu máu tràn ngập dữ tợn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.