Trong lúc mọi người giằng co, hệ thống đã hoàn thành 60 giây đếm ngược, lúc này Yên Vũ không thể mở mắt ra nổi, trong đầu không ngừng xuất hiện các loại ảo giác.
[Thân thể ký chủ bị tổn hại nặng nề, vượt qua 90%, tạm thời truyền tống đến hệ thống để bảo quản thân thể. 3...2...1]
Theo âm thanh của hệ thống vừa dứt, trên người Yên Vũ cũng dâng lên một tầng năng lượng chấn động, khuếch tán ra xung quanh, còn chưa kịp để mọi người phản ứng, thân thể của cô đã tan biến trong hào quang màu vàng nhạt.
Chu Đồng đang ôm Yên Vũ là người cảm nhận rõ ràng nhất, chỉ thấy thân thể của cô khẽ run lên, trên tay hắn chợt nhẹ tênh.
"Không, không được!"
Hắn theo phản xạ kêu lên, đưa tay muốn giữ lại người trong lòng, nhưng là vẫn chậm một bước. Hai tay nhanh chóng xuyên qua cơ thể đang tan ra của cô, chụp vào trong không khí.
"Ai dám động, chết!"
Hắn chỉ buông mấy chữ đơn giản lại làm người xung quanh khẽ rùng mình, thân thể trùng xuống, mặc dù không nhìn thấy, nhưng giống như có thứ gì đang đè chặt trên đỉnh đầu bọn họ. Vài người hơi yếu không chịu nổi áp lực trên thân, trực tiếp quỳ xuống đất, che ngực thở hổn hển.
Một người khác hoảng sợ muốn chạy trốn, chân trái vừa mới nhúc nhích, một vầng sáng trắng xanh lặng yên không tiếng động bổ nhào về phía hắn. Tốc độ của ánh sáng kia quá nhanh, khi nó xuyên qua giữa đầu của người nọ, cơ thể hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn còn đang tiến tới trước mấy bước, sau đó hai mắt chợt trợn to.
Đầu của hắn ta nổ bung như pháo hoa, ngã xuống đất không động đậy.
Toàn bộ phần đầu đều hóa thành tro tàn bay lên, bị gió cuốn đi, trên nền đất sạch sẽ, không vấy ra một chút máu nào.
Nhìn xác chết không đầu nằm ngay đó, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thậm chí nín thở. Không hề nghi ngờ, nếu còn có ai thật sự động đậy, vậy tầng năng lượng đang vây quanh phía trên sẽ trực tiếp nổ nát đầu họ như tên kia.
Vương Hào cũng là sắc mặt tái nhợt nhìn sang Tiết Mộng Kỳ, thấy cô không khá hơn người khác là bao, cơ thể đang còn run rẩy rất nhỏ. Không ngờ được, tên này đã mạnh đến trình độ chỉ dùng tinh thần lực đã áp được bọn họ! Hơn nữa đòn tấn công vừa rồi... Hắn hoảng sợ phát hiện lấy tình trạng của hắn bây giờ, hắn không thể đỡ được.
Lần trước hắn ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng, trở về liền nhìn thấy cảnh Yên Vũ rời đi, lúc đó không kịp đuổi theo đã khiến hắn điên tiết một đoạn thời gian dài rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được cô lần nữa, lại để cô tan biến ngay trước mắt hắn. Không cần nói, bây giờ hắn thật sự có cảm giác muốn bóp chết đám người của căn cứ phía Tây.
Một lần, hai lần, rất nhiều lần rồi, Hàn Vệ có thể khẳng định đây đều là kế hoạch của Tiết Mộng Kỳ, cô ta muốn nhằm vào Yên Vũ. Bây giờ Yên Vũ sống chết không rõ, tâm tình của hắn cực tệ.
Dị năng lôi hệ sau khi tiến hóa biến thành màu trắng xanh, mỗi một sợi đều phát tán ra khí tức kinh khủng, dưới sự tức giận của Hàn Vệ, chúng nó trở nên cuồng bạo và di chuyển càng nhanh hơn, từng sợi lôi điện thô to điên cuồng xoay quanh thân hình cao lớn.
Chu Đồng đã là thẫn thờ ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm vào tay mình. So với Hàn Vệ, hắn càng đau đớn hơn, bởi vì hắn đi theo Yên Vũ đã rất lâu, Yên Vũ cũng là vì cứu hắn mà đến cả thân thể đều không còn...
Trái tim co rút dữ dội, xung quanh đột nhiên trở nên thật yên tĩnh, ngột ngạt.
Chu Đồng chưa từng tưởng tượng thế giới không có Yên Vũ sẽ là một thế giới như thế nào. Bây giờ, trong cảm nhận của hắn, việc sống mà không có Yên Vũ bên cạnh so với tận thế còn đáng sợ hơn, mọi thứ đều biến thành một màu đen ảm đạm. Linh hồn hắn dường như cũng đã bị cuốn theo sự tan biến của Yên Vũ...
Hai mắt Chu Đồng chậm rãi đỏ lên, khóe mắt tràn ra máu tươi, thân thể vốn đã trở lại bình thường cũng xuất hiện từng sợi gân màu xanh đen, chúng nó gồ lên, khi nhúc nhích phát ra âm thanh sồn sột cực kỳ rõ ràng.
Người của căn cứ phía Tây nhìn trạng thái của Hàn Vệ và Chu Đồng, toàn thân cũng lạnh ngắt. Họ không dám cử động, dù là động tác hít thở cũng cố gắng đè xuống thật nhẹ.
Chu Đồng lắc lư thân thể đứng lên, hai mắt màu máu khẽ nhúc nhích. Động tác di chuyển của hắn hơi cứng nhắc, khớp xương vang lên âm thanh rôm rốp, toàn thân da thịt đen kịt, lỗ hổng phân tán khắp nơi, trông mà rợn cả người.
"Q-quỷ... hắn là ma quỷ.." Có người không nhịn được, run giọng kêu lên.
Nếu là người thường thì làm sao còn sống nổi với thương tích nghiêm trọng như thế? Trong cảm nhận của mọi người, ngay cả tang thi cụt tay cụt chân cũng không đáng sợ như Chu Đồng lúc này.
Tất cả người của căn cứ phía Tây đều đang nghĩ cách làm thế nào để thoát thân, nhưng mà cục diện của bọn họ bây giờ chính là...
Cử động, chết.
Không cử động, dường như cũng sẽ chết.
Chẳng qua không biết chết dưới tay ai sẽ nhẹ nhõm hơn mà thôi.
Đúng như dự đoán, Chu Đồng không hề có ý định buông tha bọn họ. Một sợi dây leo đã biến thành màu tím đen bắn ra từ thân thể hắn, nhắm ngay đầu của một thiếu niên, chính là kẻ mang dị năng hệ tinh thần mà đánh tới.
Mảnh dây leo được bọc một tầng năng lượng quỷ dị không khác gì rắn độc, nó vặn vẹo thân thể trên đường bay, gần như là bay theo đường zíc zắc mà đến trước mặt đối thủ.
Chu Đồng hận chết kẻ này, bởi vì nếu không có hắn ta thì mọi chuyện sẽ không mất kiểm soát, chị sẽ không biến mất vô cớ như vậy!
Trong tầm mắt của người kia chỉ có một sợi dây leo lấy tốc độ cực nhanh phóng đại ra, sau đó cảm giác trời đất nghiêng ngã, muốn tránh cũng tránh không kịp.
Nháy mắt đâm xuyên.
Âm thanh dây leo xỏ xuyên qua đầu của người nọ khiến đồng bạn đều run bần bật, khi họ vừa nghĩ chết như thế này có vẻ đỡ thống khổ hơn chết dưới tay Hàn Vệ, thì một màn làm thần kinh của họ vỡ nát hiện ra.
Dây leo đâm từ trán xuyên qua phần sau đầu của vị dị năng giả kia, sau đó không rút về, mà là đột nhiên co rút như thể chuẩn bị di chuyển. Kế tiếp, một đám gai nhọn nổ tung lên, từ bên trong đâm ra, phá vỡ lớp xương cứng rắn và xuyên qua lớp da của tên xấu số kia.
Đầu của người nọ cũng vì vậy mà biến thành một con nhím, máu tươi tràn ra, thậm chí là chất dịch sền sệt màu trắng đục cũng bị kéo theo, dính đầy trên mấy cây gai nhọn.
Mùi vị tanh tưởi tràn ngập trong không khí, Tiết Mộng Kỳ rốt cuộc không chịu được mà che miệng nôn ọe. Quá kinh tởm... Dù cô từng gϊếŧ người, ra tay cũng đủ độc ác, nhưng tàn bạo thế này đã quá đủ rồi, đủ đả kích tinh thần cô rồi.
Trong lúc cô nghiêng người sang bên cạnh muốn nôn, toàn bộ những người còn lại ngoại trừ cô và Vương Hào đều bị một kích đâm xuyên đầu. Chỉ là bọn họ không chết thảm như người đầu tiên.
Đồng tử Chu Đồng hơi nhúc nhích, dây leo cắm trong đầu của kẻ địch chợt phình ra, tham lam hút lấy toàn bộ sinh mệnh trên người chúng, cũng từ thân dây truyền ngược vào thân thể hắn. Mười mấy cái xác rất nhanh đã bị hút khô, nhao nhao ngã nhào xuống đất, mà thân thể đang đầy lỗ thủng của hắn cũng nhờ đó khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Phát hiện ra điểm này, Hàn Vệ hơi nhíu mày, cũng không nói gì, mà là quay đầu nhìn về phía Tiết Mộng Kỳ, chậm rãi hỏi:
"Yên Vũ ở đâu?"
Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì trận chiến ở gần căn cứ phía Bắc, Tiết Mộng Kỳ cũng từng một lần đột ngột biến mất khi chiến đấu như vậy. Hắn nguyện tin tưởng Yên Vũ bị nữ nhân này kéo vào không gian riêng, ít ra như vậy... hắn còn có hy vọng tìm được cô!
Đối mặt với sự chất vấn của Hàn Vệ và đôi mắt chờ mong của Chu Đồng, Tiết Mộng Kỳ run lên, có chút sợ hãi lên tiếng:
"Tôi không biết."
Vừa dứt lời, xung quanh cô liền bị lực lượng vô hình lần nữa đè ép, lần này còn đáng sợ hơn lần trước, đầu gối khuỵu xuống, suýt chút quỳ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một đám dây leo như có được linh tính vây quanh lấy Vương Hào và Tiết Mộng Kỳ, mỗi một sợi đều đang ngọ nguậy, một lần ngọ nguậy lại có máu tươi nhỏ xuống. Là máu của người căn cứ phía Tây!
"Tôi nói rồi, tôi thật sự không biết!" Tiết Mộng Kỳ rốt cuộc lần đầu tiên bày ra vẻ mặt như sắp khóc.