Editor: Yuki
Sau khi bé Hamster kể hết sự thật, thì cũng đã gần đến giờ nghỉ ngơi. Nếu Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất không được nghỉ ngơi và ngủ đủ giấc, họ thực sự có thể chết vì làm việc quá sức. Hai người họ đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng từ khi Sass đến trái đất.
An Y và Ma Yên cũng cảm thấy có lỗi với Tiểu điện hạ. Họ nhìn bé Hamster đang ngáy ngủ trong tay Nhiếp Tiêu. An Y lo lắng nói: "Cũng muộn rồi, điện hạ đưa chúng ta ra khỏi không gian đi. Tối nay mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng ta hãy tạm gác chuyện sàng lọc tư liệu sang một bên, nghỉ ngơi trước đã."
"Dạ, con cũng không vội." Bé Hamster ngoan ngoãn gật đầu. Cậu ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Cậu mợ, bây giờ con đưa hai người về phòng. Tối nay hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Còn ba ba và con sẽ ngủ ở trong không gian này."
Ma Yên và An Y:!!!""
Cậu mợ sợ hãi: "Hai người không ra ngoài à?"
"Dạ, cục cưng muốn có thế giới hai người với ba ba. Cậu mợ ngủ ngon." Bé Hamster vui vẻ kêu lên, giơ chân nhỏ đáng yêu lên vẫy vẫy với An Y và Ma Yên.
Nói xong, cậu không cho An Y và Ma Yên cơ hội phản đối, bồ câu và hổ lớn liền biến mất trên bãi cỏ. Nhiếp Tiêu đứng ở đó vẫn có chút hoang mang.
Anh thề rằng anh chưa bao giờ xúi giục việc này.
Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn bé Hamster trong tay mình, nhịn không được hỏi: "Cục cưng, sao đột nhiên cục cưng lại muốn ngủ qua đêm trong không gian vậy?"
Bé Hamster, vẻ mặt khó chịu, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu, cậu thở dài u sầu: "Ba ba ơi, bọn họ quá nghiêm khắc. Nếu chúng ta cùng họ ra ngoài, An Y nhất định sẽ đưa con đến chỗ họ ngủ, vậy thì con sẽ không được ngủ với ba ba rồi.""
""Hơn nữa, con cảm thấy ba ba có chút không thoải mái khi đối mặt với họ. Cho nên tốt nhất chúng ta nên ở trong không gian đi, như vậy sẽ không sợ bị kiểm tra đột ngột và bị trách phạt vì nội dung khiêu dâm." Hamster nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Nhiếp Tiêu: "".....""
Cục cưng ơi, con học những từ này ở đâu vậy?
****
Trong phòng ngủ bên ngoài, không gian hai người cũng là giám đốc văn phòng chống khiêu dâm và thanh tra chống khiêu dâm đang đứng sững sờ nghĩ tới hai người.
Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất bọn họ không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Đây nhất định là tên giả nam nhân kia xúi giục. Nếu không, tiểu điện hạ dễ thương ngoan ngoãn của họ làm sao có thể quên luôn cậu mình khi có tình yêu mới như vậy được!!!
Thế là dưới tình huống không hề hay biết, Nhiếp Tiêu lại phải gánh thêm một cái nồi cực lớn. Lúc này, trong biệt thự ở không gian, anh và Ngũ Nhất thoải mái nằm trên chiếc giường lớn.
Hamster nhỏ đã biến lại thành người, thoải mái rút vào lòng Nhiếp Tiêu, ngủ ngon lành. Nhiếp Tiêu cũng có chút mệt mỏi, ôm chặt tiểu Ngũ Nhất trong lòng, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Đó là một đêm yên bình, tĩnh lặng hiếm có.
***
Sáng hôm sau, Ngũ Nhất là người tỉnh dậy trước. Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của Nhiếp Tiêu ở gần trong tầm tay. Điều hạnh phúc nhất trên đời có lẽ là khi mỗi sáng thức dậy và nhìn thấy người mình yêu thương nhất đang nằm cạnh mình.
Tiểu Ngũ Nhất lấy tay chống mặt, say sưa ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Nhiếp Tiêu. Cậu nhìn anh như đang nhìn một người hùng tuấn tú mạnh mẽ nhất trên thế giới.
Đôi mắt to tròn lấp lánh như những vì sao, trong veo như nước, tràn ngập tình yêu và niềm vui.
Cậu thực sự rất thích ba ba.
Ngũ Nhất không nhịn được liền đưa tay ra lén lút sờ sờ những sợi râu mới nhú trên cằm Nhiếp Tiêu. Bị râu chọc vào phần thịt mềm mại trong lòng, ngón tay cậu rục rịch. Ngón tay cậu lại chạm vào môi và lông mày của Nhiếp Tiêu. Cái gì của ba ba cậu cũng rất thích.
Nhiếp Tiêu khi bị chạm vào như thế liền tỉnh giấc. Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Ngũ Nhất trợn to mắt kinh ngạc trước sự tỉnh dậy đột ngột của mình. Anh liền bị sự đáng yêu của cậu chọc cười. Anh cười vui vẻ, ngồi dậy.
""Chào buổi sáng cục cưng.""
Hòa vào ánh nắng buổi sáng rực rỡ. Nụ cười dịu dàng mê người của anh khiến bé Hamster rung động.
"Hí hí, ba ba ơi! Sao ba ba có thể đẹp trai như vậy chứ? Con thật sự rất thích ba ba ó!"
Hamster nhỏ rung động trước vẻ đẹp trai của ba ba. Ngũ Nhất không nhịn được liền nhào vào ngực Nhiếp Tiêu, hôn lên mặt anh chục mấy cái, thỏ thẻ những lời yêu thương ngọt ngào khiến Nhiếp Tiêu cảm giác như đang ăn mật ngọt.
"Ba ba cũng yêu cục cưng." Nhiếp Tiêu rất vui vẻ khi được bảo bối của mình khen ngợi. Anh vừa nói vừa hôn lên môi Ngũ Nhất. Nụ cười trên mặt tươi sáng rực rỡ.
Bé Hamster lần này hoàn toàn bị mê hoặc.
Nhiếp Tiêu nhìn cục cưng bị hắn mê hoặc hoàn toàn, hà lòng. Thậm chí còn phát tán ra loại hồng nam tính vào sáng sớm khiến cậu đỏ mặt.
Bất quá, Nhiếp Tiêu biết điểm dừng. Tránh cho mới sáng sớm đã dục hỏa thiêu thân. Anh cảm thấy cậu phản ứng như vậy là rất tốt, cũng không còn sớm nữa. Như vậy cũng đủ rồi.
"Được rồi, được rồi, ba ba không trêu chọc con nữa. Chúng ta nhanh tắm rửa, thu xếp một chút. Cậu của con với mọi người chắc chắn đang đợi chúng ta ở bên ngoài đó." Nhiếp Tiêu mỉm cười, đứng dậy. Đầu tiên cầm lấy một cái áo sơ mi rộng thùng thình giúp Ngũ Nhất mặc vào. Đêm qua cậu biến thành một Hamster nên không mang theo quần áo.
""Tạm thời con mặc như vậy đi. Tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ bên ngoài thay quần áo."" Nhiếp Tiêu nhanh chóng mặc quần áo cho Ngũ Nhất, sau đó dắt tay cậu đi vào phòng tắm. Tiểu Ngũ Nhất được anh nắm tay, cậu đi theo anh từng bước một, ngẩng đầu nhìn phía sau của anh rồi nhìn quần áo trên người anh, sau đó lại cụp mắt xuống thất vọng, thở dài. Không biết trong đầu cậu lại đang suy nghĩ điều gì.
Trước bồn rửa mặt, Nhiếp Tiêu đang cúi đầu bôi kem đánh răng lên bàn chảy cho Ngũ Nhất. Vô tình, anh ngước mắt lên lại bắt gặp trong gương hình ảnh cậu cô đơn, lông mày và mắt cụp xuống. Anh lo lắng, xoay người khẩn trương hỏi: "Sao vậy, cục cưng? Sao con đột nhiên lại không vui? Vừa rồi không phải còn vui vẻ lắm sao? Có phải con thấy khó chịu ở đâu không?"
Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của Nhiếp Tiêu, Ngũ Nhất chỉ cúi đầu, nhìn đôi chân trần thon dài dưới áo sơ mi của mình. Đôi mắt cậu dần dần đỏ ửng.
Cậu đã khôi phục trí nhớ từ lâu, nên cũng có chút ít hiểu biết về chuyện của người lớn. Cậu kéo vạt áo, cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe có chút buồn bã nói:
"Ba ba ơi, là do con không đủ đẹp sao? Tại sao mỗi lần thay quần áo cho con, ba ba không nhìn con thêm lần nào? Cũng có vẻ rất thờ ơ con khi con cố quyến rũ ba ba, ba ba và mọi người đều cao, cơ thể cường tráng, ngay cả anh Bạch Mân là người trông yếu nhất cũng có cơ bụng đẹp đúng như con nghĩ con là người có dáng người xấu nhất.""
Nghe cậu nói Nhiếp Tiêu Suýt chút nửa sặc nước miếng: ""Cho nên cục cưng à, con là luôn cố ý Chờ ba ba mặc quần áo cho con sao?""
""Đúng á, nhưng mà ba ba lại không động lòng.
Nhiếp Tiêu:...;""
Có quỷ mới biết được mỗi lần anh phải nhịn khổ cực biết bao chứ!!!
Lúc này Nhiếp Tiêu Muộn Màng nhận ra thiếu niên trước mặt dường như đang mặc phong cách áo bạn trai Huyền Thoại kết hợp với bộ dáng chán nản và bất bình Đáng Thương tảng ra một loại dụ dỗ Ngây Thơ bao phủ toàn thân một khí chất khiến người ta muốn phạm tội.
Nhiếp Tiêu vội vàng quay đi không dám để ý quá nhiều đến đối phương, che miệng ho khan: "".....Cục cưng sao đột nhiên lại nghĩ như vậy. Con thật sự rất xinh đẹp chẳng phải trước đây ba ba đã nói một lần với con rồi sao, phong cách của con khác với mọi người, dáng người của con cũng rất đẹp.""
""Nếu con đẹp như vậy vì sao ba ba không bị quyến rũ ba ba cũng không muốn cùng con gần gũi. Ngũ Nhất ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Nhiếp Tiêu. Đôi mắt trong suốt sáng ngời nhưng lại tràn đầy bất bình.
Dường như nghĩ đến điều gì, Ngũ Nhất đột nhiên sợ hãi, lùi lại một bước và nói:
"Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đợi đến khi kết hôn mới có thể gần gũi nhau sao? Thế giới này có rất nhiều việc cần làm, bận rộn như vậy, chúng ta còn chần chừ gì nữa? Đã đến lúc tổ chức hôn lễ rồi!"
Bé Hamster ôm ngực, như không thể chấp nhận được, cảm thấy buồn bã và đau khổ. Cậu nghĩ đến đám cưới còn rất xa, trong mắt chợt thoáng buồn, cúi đầu thở dài.
"A, cục cưng khổ quá đi!"
Nhiếp Tiêu: ""....""
Trong khoảnh khắc đó, như bị hệ thống từ ngữ trong não trực tiếp xóa sạch. Anh kinh ngạc đến mức không thể nói nên lời. Anh không bao giờ ngờ rằng người bậc đèn xanh trước lại là cục cưng ngây thơ, đáng yêu của mình.
Có vẻ như cậu còn mong đợi hơn cả anh.
Nghĩ kỹ lại, từ nụ hôn đầu tiên đến việc xác nhận mối quan hệ, rồi đến tình huống hiện tại, hình như... mọi thứ đều do đứa trẻ trong sáng này đề xuất.
So ra, anh là một người thất bại hoàn toàn.
Tuy nhiên, ở giữa cảnh tượng này, Nhiếp Tiêu lại cảm thấy tiểu yêu tinh của mình càng đáng yêu hơn. Tình yêu trong lồng ngực dường như sắp tràn ra.
Nhiếp Tiêu nhìn vẻ dễ thương của Ngũ Nhất, nhưng dường như không thỏa mãn mong muốn của cậu. Đột nhiên, anh cảm thấy yêu cái vẻ mặt ngây thơ mà lại cám dỗ ấy, hoang dã mà non nớt.
Thích thì cứ nhích, muốn thì làm thôi. Thực sự, chẳng có gì phải xấu hổ khi bày tỏ mong muốn của mình với người mình yêu thương nhất. Sau khi hiểu rõ vấn đề, Nhiếp Tiêu không còn cách nào né tránh. Anh cúi đầu, ghé sát tai Ngũ Nhất, cười gợi cảm và trầm giọng nói:
"Nếu cục cưng thật sự muốn, thì cũng không phải là không thể."
Nghe xong, hai mắt Ngũ Nhất lập tức phát sáng. Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tiêu, gò má trắng nõn ửng hồng: "Thật sao?"
"Thật, nhưng bây giờ thì không được. Chúng ta phải ra khỏi không gian để giúp đỡ mọi người. Bên ngoài còn rất nhiều việc, loại chuyện này chỉ có thể làm khi trời tối thôi."
Nhiếp Tiêu nhéo nhéo gò má Ngũ Nhất, như đáp lại sự mong đợi của cậu. Khuôn mặt già nua của anh hơi đỏ lên, ho khan một tiếng rồi nói: "Con trêu chọc ba như vậy, đêm đến đừng có mà hối hận đấy!"
"Con mới không hối hận! Kỳ thật con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi." Ngũ Nhất vui vẻ đáp lại, nhảy lên hôn vài cái vào mặt Nhiếp Tiêu, giọng đầy hưng phấn và vui vẻ.
Nhiếp Tiêu bị hôn, hô hấp bỗng trở nên gấp gáp. Anh đột nhiên muốn chiếm lấy tiểu yêu tinh này làm của riêng mình. Trong mắt anh hiện lên tia nguy hiểm, tròng mắt tối tăm sâu thẳm như muốn xé nát cậu ra và nuốt chửng.
Ngũ Nhất vừa ngẩng đầu lên đã bị dáng vẻ đầy nguy hiểm và gợi cảm của Nhiếp Tiêu làm cho choáng váng. Cậu bị mê hoặc ngay lập tức. Sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành này quả thực khó cưỡng lại. Đôi má trắng nõn của Ngũ Nhất lập tức nóng bừng, cậu lùi lại hai bước, lấy tay che khuôn mặt nóng đỏ của mình và phàn nàn: "Ba ba, đừng dụ dỗ con nữa! Con mặc dù rất muốn làm, nhưng ba ba nói phải đợi đến tối mà!"
Nhiếp Tiêu: "....""
Là ai, ai đang dụ dỗ ai đây?
Cuối cùng, để tránh việc trêu chọc nhau khiến cảnh tượng vượt quá tầm kiểm soát, Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất không nhìn nhau nữa. Hai người với gương mặt đỏ bừng vội vàng nghiêm túc đánh răng, rửa mặt và ra khỏi không gian.
*****
Bên ngoài, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người cũng tốt hẳn lên. Thế giới đang dần ổn định, mọi người trông có vẻ nhẹ nhõm hơn. Sau khi ăn sáng, họ lại bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Ma Yên và An Y cũng không vì chuyện tối qua mà ra mặt làm phiền hay làm khó Nhiếp Tiêu. Mặc dù họ vẫn có chút không vui vì "cải trắng" của mình sắp bị "ủng", nhưng không thể ngăn cản đôi vợ chồng trẻ. Họ cũng đã đồng ý cho hai người bên nhau, và chuyện này là hết sức bình thường.
Dù đã nghĩ thông, nhưng họ vẫn quyết tâm cho Nhiếp Tiêu "chịu vất vả" thêm một thời gian nữa. Dưới ánh mắt lạnh lùng của cậu mợ.
Nhiếp Tiêu, như bị lương tâm cắn rứt, đang chăm chỉ dọn dẹp zombie, nhưng lòng lại nghĩ về chuyện sắp diễn ra vào buổi tối. Anh cảm thấy hơi nóng bừng.
Ngũ Nhất cũng rất vui vẻ, mong chờ suốt cả ngày. Cả người cậu như bay bổng, cười rạng rỡ và ngọt ngào với mọi người. Không khí xung quanh dường như tràn ngập những bông hoa nhỏ đáng yêu.
Mọi người dường như cũng bị lây niềm vui đó, họ mỉm cười rạng rỡ nhưng không ai biết vì sao.
- ----
Giữa sự mong chờ háo hức thầm kín của cả hai, một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc. Màn đêm buông xuống với những vì sao bao phủ bầu trời Trái Đất. Sau bữa tối, hai người trở lại phòng ngủ như thường lệ, rồi lặng lẽ tiến vào không gian.
Ban ngày phải cực khổ kìm nén ham muốn, đêm đến, họ như tìm được lối thoát khiến tình yêu càng thêm nồng nàn. Không ai có thể nhìn trộm, họ đã thực sự hoàn thành một cuộc sống hòa hợp tuyệt vời của hai người.
Ngoài Ngũ Nhất và Nhiếp Tiêu, trong biệt thự còn có một vài đôi vợ chồng khác dường như cũng âm thầm phát sinh chuyện vui.
Thế giới đã ổn định, họ không còn phải lo lắng ngày đêm như trước, nên tự nhiên sẽ có tinh thần hơn để gần gũi người mình yêu thương.
Tương lai tươi sáng đang chờ đợi mọi người, và chỉ có ngày càng hạnh phúc hơn mà thôi.