Editor: Yuki
Lúc này, trong không gian.
Sass đứng trên thảm cỏ xanh, ngơ ngác nhìn thế giới tươi đẹp này. Rất lâu sau, hắn vẫn chưa định thần lại. Hắn hít thở không khí trong lành, cảm giác thật sảng khoái. Sảng khoái vì không có một con zombie nào xung quanh đây cả.
Đây rõ ràng không phải là Trái Đất, nơi mà sự mục nát do virus zombie lây lan.
Vậy là hắn đã thành công.
Đây là thế giới của hắn ư?
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bầu không khí trong xanh và tràn đầy sức sống. Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ. Đứng đó, hắn cảm thấy khó tin và vô cùng hưng phấn. Mặt đỏ bừng, hắn nhận ra đây là một thế giới độc lập do chính mình tạo ra.
Trong mắt bỗng hiện lên một sự tự hào vô tận. Hắn ngã lưng xuống bãi cỏ, nhìn bầu trời trong xanh, cười to sảng khoái khi tâm nguyện ấp ủ từ lâu đã thành hiện thực. Hắn mỉm cười, từ khóe mắt tràn ra những giọt nước mắt trong suốt. Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng hắn đã thành công.
Sass đang đắm chìm trong trạng thái xuất thần của chính mình. Ở phía xa, trong núi rừng, một cậu bé dễ thương đang trốn sau một cái cây lớn, vừa nhanh chóng mặc quần áo, vừa thì thầm với người đàn ông cao lớn bên cạnh.
"Ba ba, hắn hoàn toàn không nhận ra đây chính là kho nhỏ của con, không chút nghi ngờ luôn. Hắn còn đang nằm trên cỏ lăn lộn vui vẻ muốn chết kìa."
Tiêu Ngũ Nhất thò đầu ra khỏi cổ áo, vừa luồn tay vào tay áo, vừa vui vẻ lại tự hào nói. Nhiếp Tiêu giúp cậu nhanh chóng mặc quần áo vào. "Cảnh khóc vừa rồi của cục cưng chắc chắn rất đỉnh. Nếu không, hắn hiện tại sẽ không thả lỏng như vậy."
"Ừ, cục cưng thật giỏi," Nhiếp Tiêu nhịn không được hôn lên gò má của Tiểu Ngũ Nhất một cách dịu dàng. Anh nhìn mắt thiếu niên đỏ bừng, giống như là thật sự khóc. Đúng là khó có thể nhìn ra được. Chính anh chắc chắn cũng không khá hơn.
Vừa rồi bọn họ đều nói lời chia tay với quyết tâm nếu thất bại sẽ chết. Nó thật sự không phải là diễn nữa, mà là cảm xúc thật. Nếu bọn họ không nắm bắt được thời điểm tiến vào không gian vừa rồi, nếu họ tiến vào chậm hơn hoặc sớm hơn một giây thôi, thì giờ nhất định bọn họ đã chết rồi.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, tất cả những cảm xúc, biểu hiện đều là cảm giác chia ly thật sự. Làm sao có thể không đánh lừa được ánh mắt của Sass?
"Chúng ta đi giải quyết hắn đi."
Nhiếp Tiêu xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất, ngẩng đầu nhìn dãy núi. Trong mắt anh tràn ngập sát ý trước nay chưa từng có. Anh chưa bao giờ bị ép phải làm việc này, cũng chưa bao giờ hận ai đến thế. Đây thực sự là lần đầu tiên anh như vậy.
"Dạ," Tiểu Ngũ Nhất cũng nặng nề gật đầu, mím môi theo dõi tình hình của Sass với vẻ mặt hung dữ đầy hận thù. Cậu hận Sass và tộc Tất Đồ không kém gì Nhiếp Tiêu. Từ chuyện xảy ra với thế hệ cha chú của cậu cho đến những gì cậu trải qua hôm nay, nói huyết hải thâm thù cũng không quá.
"Chúng ta phải giết chết hắn."
Hai người lặng lẽ đi về phía Sass. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Tiểu Ngũ Nhất vẫn biết rõ hành động của Sass.
Ở đây là kho nhỏ của cậu. Cậu có thể khống chế mọi đồ vật ở đây. Mọi thứ đều do cậu điều khiển và thao túng. Đồng thời, cậu còn có được góc nhìn tuyệt đối của Thượng Đế. Cậu có thể nhìn khung cảnh ở mọi ngóc ngách trong kho nhỏ của mình, nơi mà Sass không thể tạo ra bất kỳ sóng gió gì.
Hơn nữa, ngay từ lúc nằm sấp trong lòng bàn tay Nhiếp Tiêu khóc, cậu đã lặng lẽ chuyển tất cả biệt thự và vật dụng sang một kho khác, đồng thời cũng thu hoạch và chuyển toàn bộ cây trồng ban đầu đi, để nơi này hoàn toàn trở về hình dáng ban đầu, tự nhiên nhất.
Sass, người đang nằm trên cỏ, hoàn toàn không nhận thức được điều này. Khi niềm vui sướng qua đi, hắn đứng dậy chuẩn bị đi khám phá thế giới mới của mình.
Đầu tiên, hắn nhắm mắt lại để cảm nhận, nhưng hắn phát hiện bản thân không thể điều khiển vạn vật như hắn tưởng tượng. Cây cỏ xung quanh hoàn toàn không bị suy nghĩ của hắn làm ảnh hưởng. Nó hoàn toàn khác với những gì ban đầu hắn mong đợi.
Sass đột nhiên thấy hoảng sợ. Đây hoàn toàn không như hắn mong. Điều này khác gì hắn bị lạc ở nơi hoang dã? Khả năng điều khiển vạn vật và điều khiển không gian không có.
""Chuyện gì vậy? Đây hoàn toàn không phải thế giới của mình. Đây là đâu?""
Sass bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Hắn cảnh giác quan sát xung quanh, giơ tay lên kích hoạt tất cả dị năng trong cơ thể. Sau đó, luồng năng lượng màu đen tụ lại trong tay hắn, tạo thành một vòng xoáy màu đen.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong tích tắc, hắn thất bại.
Bị tiểu hoàng tử đưa đến đây, đây hoàn toàn không phải là thế giới mới của hắn.
Hắn lại bị lừa.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Sass gầm lên như phát điên. Nghĩ đến năng lực xuyên qua thời không của Tiêu Ngũ Nhất, hắn ta tức giận đến mức mắt đỏ hoe. Rất có thể hắn đã bị ném vào một cõi tinh hoang vu giả ngoại nào đó.
Sass cực kỳ tức giận, muốn hủy diệt mọi thứ xung quanh để trút bỏ sự bực dọc và phẫn nộ. Hắn nhanh chóng ngưng tụ dị năng khổng lồ trong tay và ném về phía ngọn núi đối diện.
Tuy nhiên, khi quả cầu dị năng được ném ra ngoài, nó đã bị một lực lạ giữa không trung chặn lại, cuối cùng lơ lửng trên bầu trời và tan biến trong không khí.
Sass chưa bao giờ thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy. Cảm giác nguy hiểm đột ngột khiến lông trên người hắn dựng đứng. Hắn đột nhiên quay người lại và nhìn thấy hai người đang nhàn nhã, một trước một sau, bình tĩnh đi xuống núi.
"Các ngươi cũng ở đây? Các ngươi lại dám lừa gạt ta!" Sass nhìn Ngũ Nhất và Nhiếp Tiêu, phẫn nộ đến mức khóe mắt hắn muốn nứt ra. Hắn giơ tay lên dùng dị năng tấn công hai người, nhưng dị năng vẫn tan biến trong không trung như trước.
Sass hoảng sợ lùi lại hai bước, "Mẹ nó, chuyện này là sao? Ngươi đưa ta đến nơi quái quỷ gì thế này?"
Nhiếp Tiêu nhìn Sass và cười khẩy, Anh tập hợp lưỡi gió trong tay đánh về phía Sass, đương nhiên là nơi chết của ngươi."
Sass cho rằng dị năng của Nhiếp Tiêu cũng sẽ tan biến trong không khí, nhưng không, hắn bị lưỡi gió của anh chém nhiều nhát, máu tươi trên cánh tay tuôn trào. Hắn nhìn Nhiếp Tiêu với ánh mắt kinh hãi. "Tại sao? Tại sao dị năng của ngươi không bị tan biến?"
"Vì tôi không cho nó biến mất," Ngũ Nhất cười ngọt ngào nhìn khuôn mặt đáng thương của Sass, nhưng trong lòng cậu lại không có chút đồng cảm nào.
""Đây là thế giới của tôi nha!"
Sass vừa nghe như bị sét đánh ngang tai. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tiêu Ngũ Nhất, như không thể tin được. Hắn lắc đầu thật mạnh rồi lùi lại, ôm đầu, lẩm bẩm hét lên, "Không thể, không thể nào! Làm sao ngươi có thể có thế giới độc lập được? Điều đó là không thể.""
""Tại sao lại không thể?"
Nhiếp Tiêu dùng ánh mắt lạnh lùng tiến lên, ngưng tụ sấm sét cuồng phong kinh khủng trong lòng bàn tay, "Ngươi cho rằng điều đó là không thể? Nếu ngươi biết mình phải dung hợp Ngũ Nhất để tạo thành một thế giới mới, thì sao tiểu vương tử vốn sở hữu sức mạnh sinh cơ và thời không lại không thể có một thế giới mới chứ?"
"A a a a a! Đừng nói nữa! Không phải sự thật, không phải sự thật!" Sass bị lời nói của Nhiếp Tiêu kích thích đến mức hét lớn và liên tục lùi lại. Hắn dùng dị năng liên tục tấn công Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất, nhưng không hề có chút tác dụng gì.
Mọi thứ trong thế giới này đều nằm trong sự kiểm soát của Ngũ Nhất.
Nỗi kinh hãi lập tức tràn ngập lồng ngực và cơ thể Sass, khiến hắn run rẩy.
Không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa của việc làm chủ một thế giới hơn hắn. Tay cầm quyền sinh sát, chúa tể vạn vật vốn là thứ mà hắn hằng mơ ước.
_____Hóa ra hắn đã mơ ước một điều viễm vong.
Đối mặt với vẻ mặt cực kỳ sợ hãi của Sass, Ngũ Nhất không khỏi có chút bối rối. Vẻ mặt cậu vô tội kéo góc áo Nhiếp Tiêu và hỏi, "Ba ba, con đáng sợ như vậy sao?""
""Cục cưng không đáng sợ." Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn cục cưng bé nhỏ của mình, anh sờ sờ đầu cậu, ôn hòa nói, "Cục cưng là chú ham sơ đáng yêu nhất trên đời. Em không cần quan tâm đến tên rác rưỡi đó đâu, không cần thiết."
Nghe Nhiếp Tiêu khen ngợi, tiểu Ngũ Nhất vui vẻ gật đầu, "Dạ, cục cưng đáng yêu nhất."
Sass vẫn tiếp tục hét to như muốn vỡ phổi. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cảm xúc sục đổ, giọng sắc bén cất lên, "Các ngươi là ma quỷ! Các ngươi là đồ nham hiểm! Các ngươi cố ý đùa dẫn ta! Ngươi có thể tiêu diệt ta từ lâu rồi, sao các ngươi còn cố ý câu kéo đánh tới? Đánh lui, nhìn thấy giấc mộng của ta thực hiện được rồi lại tan vỡ, rất thú vị sao?"
Nghe vậy, Nhiếp Tiêu tức giận cười lớn, quay đầu nhìn Sass bằng ánh mắt lạnh lùng cực độ. "Kẻ ác còn có tư cách tố cáo người bị hại là xấu xa nữa sao?"
Đối với Ngũ Nhất, thế giới này chỉ như một nhà kho nhỏ để lưu trữ thức ăn và là một căn cứ bí mật để giải trí.
Từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng nó để làm hại người khác hay thể hiện sức mạnh khống chế của mình. Những dục vọng và giả tâm bẩn thiểu đó không liên quan gì đến Ngũ Nhất.
Nếu không phải Sass uy hiếp toàn bộ trái đất, Ngũ Nhất có lẽ cũng không nhận ra cậu có thể giải quyết nguy cơ bằng cách khống chế vật ở không gian này.
"Đừng đem suy nghĩ bẩn thiểu của ngươi áp đặt lên người khác." Nhiếp Tiêu cười lạnh, mắng, "Muốn chúng ta chơi đùa với ngươi? Ngươi không xứng. Kéo ngươi vào thế giới này đã làm ô uế nó rồi.""
""Tội lỗi mà ngươi đã phạm phải là không thể tha thứ. Hàng tỷ sinh vật sống trên các hành tinh đã bị hủy diệt dưới tay của ngươi. Tạo ra một thế giới mới? Ngươi mẹ nó hoàn toàn không phải tạo mà là đang phá hủy. Đùa dẫn ngươi hai lần thì làm sao? Nếu chỉ đơn giản cho ngươi chết vậy là quá hời cho ngươi rồi!!!"
""A a a a a...Sass hét lên như điên, cầm dao trên tay lao tới, "Đáng hận, đáng hận! Ta phải giết các ngươi, các ngươi đáng chết!"
Ngũ Nhất bị hành động đột ngột này làm giật mình, gần như vô thức ngăn lại hành động của Sass, khiến Nhiếp Tiêu không có cơ hội ra tay.
Ý nghĩ muốn bảo vệ Nhiếp Tiêu đã khiến trong không gian tự động hình thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, trực tiếp giam cầm Sass. Bên trong không thể thoát ra, cho dù Sass có đấm hay đá bao nhiêu cũng không thể làm gì được.
Đúng là sức mạnh thần thánh chỉ bằng ý niệm tùy tâm mà động.
Sass hoàn toàn kiệt sức, hắn chán nản ngồi trong quả cầu ánh sáng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng vô hồn, chết lặng, không còn dấu hiệu vùng vẫy. Một phen đã kích tàn nhẫn này khiến toàn thân hắn tràn ngập cảm giác chết chóc mãnh liệt, giống như một người sắp chết vì tuổi già.
Nhìn thấy hắn trong trạng thái này, tiểu Ngũ Nhất nhịn không được, còn Nhiếp Tiêu trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trong lòng bọn họ rất tức giận và hận hắn ta, nhưng bọn họ cũng không thể trực tiếp vứt ra dễ như vậy. Họ vẫn chưa thu thập được thông tin hữu ích nào về virus zombie trên các tinh cầu.
Nhiếp Tiêu: ""Sass ngươi làm những nghiên cứu thí nghiệm này căn cứ vào đâu? Sau khi thoát khỏi truy lùng của liên minh nhiều năm qua, ngươi đã trốn ở đâu?" Nhiếp Tiêu lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Sass chậm rãi dời ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất, nhếch khóe miệng cười lạnh quỷ dị, nhưng không nói gì.
Cuối cùng, Ngũ Nhất và Nhiếp Tiêu không còn cách nào khác đành phải lục soát đồ đạc trên người hắn. Tuy nhiên, tất cả manh mối quan trọng đều bị Sass thu vào lõi dị năng không gian bên trong cơ thể hắn.
""Quả nhiên, giết chết vẫn là cách làm hiệu quả nhất."" Nhiếp Tiêu biết không thể tiến vào bên trong cơ thể Sass được. Anh tập hợp bảo tố trong lòng bàn tay, bước về phía trước chuẩn bị lấy ra tinh hạch và lõi dị năng trong cơ thể Sass.
"Ba ba, để con làm," tiểu Ngũ Nhất nói, giữ chặt góc áo Nhiếp Tiêu. Cậu chuẩn bị trực tiếp dùng lực lượng ý niệm trong không gian của mình để lấy ra tinh hạch và lõi dị năng trong cơ thể Sass. Làm như vậy sẽ thuận tiện và nhanh chóng hơn. Sau đó, chỉ cần đưa cho Bạch Mân kiểm tra là được.
""Đều có thể."" Nhiếp Tiêu không phản đối, và hai người cùng nhau bước vào trong quả cầu ánh sáng, chuẩn bị ra tay.
Sass cảm nhận có một cổ lực lượng vô hình đang kéo lấy lõi dị năng trong cơ thể mình. Lúc này, hắn rốt cuộc không thể thờ ơ được nữa. Hắn nhìn Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất, đang đứng gần nhau, trong ánh mắt hiện lên một tia oán hận cực điểm.
Trước khi lõi dị năng rời khỏi cơ thể hắn, lòng bàn tay hắn nhanh chóng tập hợp thành một vòng xoáy màu đen. Một sợi tóc nhỏ nhanh chóng bị hút vào đó. Hắn đưa tay kéo thật chặt tay của Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất, cười điên cuồng: "Chúng ta cùng nhau nổ tung đi, haha haha.""
""Tên khốn kiếp nhà ngươi!" Nhiếp Tiêu chửi thề, nhanh tay nhanh mắt chặt đứt cánh tay đang nắm chặt của Sass, kéo Ngũ Nhất nằm xuống bãi cỏ bên ngoài.
Chỉ thấy cơ thể Sass phồng lên khủng khiếp, khuôn mặt hắn trở nên xấu xí và sưng tấy. Năng lượng khủng khiếp từ lõi dị năng màu đen trong cơ thể hắn tràn ra, tựa như sắp bị nổ tung. Những giọt máu từ miệng hắn trào ra, cho thấy nỗi đau đớn tột cùng, nhưng hắn vẫn cười, không hối cãi:
"Các ngươi đừng mong lấy được tư liệu của ta! Haha, không biết tiểu vương tử có thể chịu đựng được trận nổ năng lượng của ta không! Haha! Nếu thực sự không chịu nổi thì ta chết cũng đáng!"
Trong quả cầu ánh sáng đã không thể nhận ra hình dáng ban đầu của Sass nữa. Nhiếp Tiêu cảm thấy vô cùng căm hận, dùng ánh mắt cực kỳ lo lắng nhìn Ngũ Nhất: "Cục cưng, con không sao chứ?"
Ngũ Nhất sắc mặt tái nhợt lắc đầu, cậu không nói gì, tâm trí cậu không ngừng ra sức khống chế quả cầu ánh sáng bao quanh, ngăn cản năng lượng khổng lồ đang muốn trào ra.
Nhiếp Tiêu nhìn khuôn mặt vặn vẹo và tái nhợt của cậu, tim chợt đập mạnh. Không gian và Ngũ Nhất không thể tách rời nhau. Nếu thật sự xảy ra va chạm, nhất định Ngũ Nhất sẽ bị thương.
""Cục cưng!!!"" đôi mắt Nhiếp Tiêu đột nhiên đỏ lên.
Lúc này, Ngũ Nhất đột nhiên nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt sáng ngời, sau đó trực tiếp đưa anh ra khỏi không gian trước khi anh kịp phản ứng.
"Ba ba, người đi ra ngoài trước, yên tâm, cục cưng sẽ không sao đâu."
""Á a a Cục cưng!!!!...""
Hai mắt Nhiếp Tiêu như muốn nổ tung, trước mắt anh trở nên trắng xóa, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu lo lắng của chính mình vang vọng khắp không gian.
Vụ nổ lớn trong nháy mắt quét sạch không gian.
***
Bên ngoài.
Toàn bộ căn cứ Ngũ Nhất bao trùm cổ bi thương thảm đạm. Mặc dù đổi lại bình an cho toàn bộ trái đất, nhưng sự hy sinh của Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất khiến tất cả mọi người không hề vui vẻ chút nào.
Ninh Phong ngồi trên tường thành của căn cứ im lặng lau nước mắt, nghẹn ngào nói với Đoạn Ôn Du bên cạnh anh: "Lão Đại, bọn họ nhất định không sao đúng không?"
Đôi mắt của Đoạn Ôn Du không khỏi đỏ lên.
Lúc này, Bạch Mân cũng quay trở lại căn cứ. Sass đã biến mất, tất cả zombie nằm trong sự khống chế của cậu ta cũng không còn khả năng tạo ra sóng gió gì nữa. Tuy nhiên, lúc này không ai còn tâm tư dọn dẹp và xử lý những zombie này nữa. Sự biến mất của Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất đã trở thành một nỗi đau vượt sức chịu đựng của bọn họ.
Ninh Phong không nhịn được nữa, bật khóc trong lòng. Đôi mắt của Bạch Mân cũng đỏ hoe, cậu ta cảm thấy vô cùng áy náy, ước gì mình có thể mạnh hơn chút nữa, có thể khống chế được Sass.
Những tiếng nất nghẹn ngào cứ vang lên trong căn cứ yên tĩnh. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cùng lúc đó, một điểm đen xuất hiện trên bầu trời, đập vào tầm mắt mọi người trong căn cứ, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên và hưng phấn. "Lão Đại!!!!""
""Nhiếp Tiêu!!"
......
Bọn Ninh Phong không đè nén được kinh ngạc và hưng phấn, xung phong bay lên trời đón Nhiếp Tiêu trở về. Nhưng khi đến gần, bọn họ lại thấy vẻ mặt bi thương của Nhiếp Tiêu làm cho họ đứng hình.
Chỉ thấy hai mắt Nhiếp Tiêu đỏ bừng, nước mắt không tự chủ trào ra nơi khóe mắt anh, cô độc đứng giữa trời xanh, ngẩng đầu nghẹn ngào nức nở: "Cục cưng."
Bọn họ chưa bao giờ thấy Nhiếp Tiêu bị thương như vậy.
Trong đầu họ chợt nảy ra một suy đoán khủng khiếp: "Chẳng lẽ kế hoạch của tên Sass đã thực sự thành công, tiêu Ngũ Nhất thật sự bị hắn ta giết rồi sao?"
"Lão Đại!" Ninh Phong run giọng nhìn Nhiếp Tiêu, hai tay ôm chặt cánh tay Nhiếp Tiêu. "Ngũ Nhất đâu? Cục cưng của chúng ta đâu?"
Nhiếp Tiêu ánh mắt trống rỗng nhìn Ninh Phong, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nhớ lại lúc nghe thấy tiếng nổ đó, trái tim anh như bị xé toạt. Anh há miệng nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào,
Khổ sở cùng cực, giống như mất đi linh hồn.
Bọn Ninh Phong nhìn bộ dáng Nhiếp Tiêu, lệ rơi đầy mặt, che môi nghẹn ngào.
.....
Đêm qua đi, bình minh lại bắt đầu. Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, quân tiếp viện của liên minh cuối cùng cũng đã đến. Trên bầu trời, một tiếng cầm chấn động vang lên, mấy chiếc chiến hạm thật lớn phá vỡ tầng mây màu trắng hạ xuống.
Cảnh tượng thanh thế đồ sộ này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng tất cả những thứ này lại không thể khiến Nhiếp Tiêu động lòng.
Anh vẫn như cũ đứng trên trời, không biết mệt mỏi, không biết đói khát, si ngốc, giống như đang chờ đợi cái gì.
Ninh Phong và Đoạn Ôn Du bọn họ vẫn luôn thay phiên nhau trông chừng Nhiếp Tiêu. Nghe được động tĩnh, chân trời đỏ mắt liên tiếp kêu hắn vài tiếng cũng không có phản ứng.
Lúc này chỉ thấy một vài chấm đen nhỏ lao ra khỏi chiến hạm với tốc độ cực nhanh, cực kỳ háo hức bay về phía họ.
Ma Yên và An Y nóng lòng muốn gặp lại cháu mình từ xa, bọn họ thấy đám người Nhiếp Tiêu trên bầu trời còn nghĩ rằng bọn họ đặc biệt tới đây chào đón hai người.
An Y điều khiển gió, lập tức giận bay tới đầy thân thiện và dịu dàng. "Mọi người đều là người của căn cứ phải không? Chào mọi người, ta là thủ hộ của Vương tộc NeMo." An Y và Ma Yên đi theo hướng sau, lập tức cưỡi cười tuyên bố chủ quyền từng đồng thời cũng là vợ ta. An Y lập tức vung tay cho ông một quyền.
Lúc này, Bahill cùng Phong Đao Phong Thương ra tiếp đón các cha của nình, Sislow, hai mắt lập tức đỏ phấn, giống như một viên đạn đại bác nhỏ đập vào trong thủ lĩnh Rand, hai tay nắm lấy cổ áo của cha minh kêu lớn: "Ba, ba! Mọi người đến sau quá, sao bây giờ giờ ba ba mới đến chứ?
"Ngũ Nhất điện hạ, cậu ấy đã h sinh rồi, aaa!"
An Y và Ma Yên nhanh chóng bắt được từ ngữ chốt, đột nhiên quay lại, mặt khó coi, hỏi lại: "kho vừa nói cái gì?"
Lúc này, bọn họ cuối cuộc ý thức được bầu không khí xung quanh không đúng, không khí yên tĩnh tựa như không chào đón đám họ nhỏ nào.
Sislow vừa nói vừa giải thích rõ ràng những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. "Hai ngày trước, tên Sass, người của tộc Tất Đồ đã đến đây. Hắn muốn bắt Ngũ Nhất điện hạ để tạo ra một thế giới mới. Người biết đánh ta làm bằng cách nào không? hắn đe dọa sẽ cho nổ tung tất cả nếu cậu ấy không đi theo hắn ta. Lúc sau Ngũ Nhất điện hạ, lão đại Nhiếp Tiêu và Sass đều biến mất. Cuối cùng, lão đại đã trở lại, nhưng điện hạ không bao giờ trở lại!!!""
""Hu. hu! Đều là do chúng ta quá yếu, là chúng ta không bảo vệ Ngũ Nhất điện hạ!"
Sau khi nghe toàn bộ quá trình xảy ra, sắc mặt An Y tái lùn. Y lùi lại hai bước, thân hình đảo ngược trong không trung. Ma Yên cũng không thể tiếp tục nhận ra sự thật này, hai mắt ông đỏ hoe, ôm cánh tay An Y, lót phập phồng, hơi thở nhất thời trở nên không ổn định.
"Sao lại thế này...?" Sắc mặt của Công Tước Xê Tân và lãnh chúa Lang bọn họ cũng hết sức khó coi. Nếu mạch huyết cuối cùng của Vương tộc NeMo thực sự vẫn lạc, vậy toàn bộ liên minh tinh tế đều vì chuyện này chấn động.
Đoạn Ôn Du và Vũ Văn Kỳ ở bên rìa cũng có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của Tiêu Ngũ Nhất đối với nhóm người Ma Yên. Nhưng sự việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có trầm mặt bi thương.
Ma Yên không muốn tin cũng không cách nào tiếp theo, đánh tạm thời giao An Y cho Tiêu Nghiên bên rìa chăm sóc. Nhìn Nhiếp Ảnh tiêu cách đó không xa, an tĩnh đứng ở đó, hung hãn lao tới, bánh lấy cổ áo anh, hai mắt đỏ rực, thở chất vấn: "ở cùng với điện hạ. Tại sao không bảo vệ vệ? Tại sao bên trong cuộc gặp gỡ đã xảy ra chuyện gì?"
Ma Yên biết rất rõ về năng lực bí mật của huyết mạch hoàng thất nên ông hoàn toàn không thể chấp nhận công việc tiểu điện có không gian và khả năng xuyên suốt không gian mà lại không thể tự bảo vệ mình.
"Nói chuyện đã xảy ra chuyện gì, nói tường tận kỹ càng cho ta!" Ma Yên lên trước với đôi mắt đỏ hoe, ông túm lấy cổ áo Nhiếp Tiêu, lắc lắc, cuối cùng thì đấm thật mạnh vào mặt anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều thở vã tiến tới ngăn cản.
Nhiếp Tiêu bị đấm, máu tươi lập tức ra. Anh chậm rãi ngước mắt nhìn Ma Yên, giọng nói hết sức bình tĩnh: "Cục cưng sẽ trở lại. Em ấy đã nói sẽ không sao. Tôi ở đây chờ em ấy."
Sau khi bi thương cực độ qua đi, Nhiếp Tiêu đã bình tĩnh trở lại. Anh nhớ lại những lời cuối cùng Tiêu Ngũ Nhất đã nói với mình, dù là nói dối hay không, anh đều chọn tin tưởng. "Một ngày không thể chờ đợi được, vậy thì anh sẽ ở đây chờ cả đời là được rồi."
"Của con mẹ nó!" Ma Yên nhìn bộ dạng lững lờ bình tĩnh của Nhiếp Tiêu, đôi mắt đỏ càng thêm giận dữ. Phẫn nộ muốn xông lên đánh anh, nhưng mà Nhiếp Tiêu cũng không có chút ý tứ trả lời.
Sau khi thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, Ma Yên nắm lấy cổ áo Nhiếp Tiêu, bắt đầu muốn đánh. Nhiếp Tiêu không đậy, ánh mắt trượt qua vai Ma Yên nhìn bầu trời trước mặt. Sau đó, anh mở to hai mắt như không thể tin được, giảm mắt cũng tăng dần đỏ lên.
Bầu trời xanh, mây trắng trước mặt ức chế bắt đầu cặn, dao động. Trong đám mây trắng như tuyết, nhẹ vang lên một giọng nói đáng yêu thương mại.
"Cậu, cậu quá đáng lắm rồi đó. Sao cậu lại bắt ba ba khi con đi chứ?"
Tất cả mọi người có mặt đều bị sốc bởi giọng nói quen thuộc này. Họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy thiếu niên bình yên vô sự chui ra từ đám mây giống như bông gòn kia.
Tiểu Ngũ trực tiếp chen vào giữa Nhiếp Tiêu và Ma Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn cậu mình, hai tay chống nạnh. Cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu oán trách Ma Yên cư trú nhiên lại khi dễ dàng Nhiếp Tiêu.
Cái nhìn này dữ dội không có bất kỳ vết đau nào. Trong lúc nhất thời, mọi người đều đỏ cả mắt.
"Thật tốt quá, Tiểu Ngũ Nhất, cậu cuối cùng cũng đã trở lại.
""A aaa! Cám ơn trời đất.
""Bình an vô sự, thật sự quá tốt rồi!"
......
Mọi người xung đột hưng phấn xung quanh Ngũ Nhất giành lấy mình. Cậu sợ hãi lùi lại hai bước, trực tiếp lui vào trong Tiền Nhiếp Tiêu. "Mọi người, mọi người làm sao vậy?"
Nhiếp Tiêu ôm thiếu niên vào lòng, mặc đầu vào cổ cậu bé, tham lam hít một hơi thở thật sâu. Hai mắt lên đỏ cực y. "Mọi người đang chào đón con bình an trở về đấy."
Lúc này, Ngũ Nhất cuối cùng chú ý tới bầu trời đã có màu bình minh. Nhìn Ma Yên và An Y, đáng lẽ phải hai ngày nữa mới đến. Cậu bé chợt nhận ra khoảng cách thời gian có chút xíu nay. Xấu hổ nói: "Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng rồi."
Hai mắt Ma Yên đỏ hoe, ông phong đầu mạnh mẽ bụi điện hạ ra từ kiếm tiền của Tiêu Tiêu, kiểm tra xung quanh người bạn: "Không sao, không sao. Trở về là tốt rồi."
Lúc này, An Y cũng thơm ôm Ngũ Nhất, hai mắt đỏ hoe. Mấy năm không gặp, kết thúc cũng có thể thở ra thoải mái." Nhóc vô lương tâm nhà con!""
Tiêu Ngũ Nhất nhìn mợ An Y của mình vô cùng nhớ, nhưng lập tức nước mắt mắt kính, ôm chặt eo y làm nũng như con hổ con, sáng tức tạo mọi người xung quanh bật cười.
"Mợ ơi, cục cưng nhớ mợ lắm ó!""
""Đã bảo không gọi mợ rồi mà!"
"Ha ha ha ha!"
.....
Nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, Nhiếp Tiêu công nhẹ khó khăn môi. Đây là nụ cười từ tận đáy lòng. Anh thấy biết ơn và vui vẻ vì mặt trời nhỏ đáng yêu nhất trong lòng mình cuối cùng cũng bình an trở về.
"Ôi, mọi người mau nhìn mặt trời sinh tồn!"
Nghe Ninh Phong kêu lên, mọi người đều nhìn về phía đông. Mặt trời đang chậm dần lên từ dãy núi. Ánh nắng vàng ấm áp đang chiếu rọi xuống vùng đất đã trải qua bao thăng thăng và gian khổ này.
Thế giới sắp xếp một khởi đầu mới.