Editor: Yuki
Cảm giác được Sass rời đi, Nhiếp Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Cơ Bắc cũng thả lỏng. Không đến mức vạn bất đắc dĩ, bọn họ không ai muốn gây chiến trong căn cứ.
Trong căn cứ có rất nhiều người bình thường, nếu đánh thật chắc chắn sẽ có vô số thương vong. Nhân loại hiện tại không thể gánh chịu thêm thương vong nữa.
Sass rời khỏi biệt thự và đi đến viện nghiên cứu của căn cứ để khám phá. Lúc Bạch Mân cảm nhận được tung tích của hắn, cậu ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì ban ngày đã giấu đi tất cả nội dung nghiên cứu của Bạch Việt. Nếu không, việc đích thân cậu ta tham gia nghiên cứu chắc chắn sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Sass.
____Bạch Mân: [Hắn đã đi xa.]
Bạch Mân thông báo một tiếng, mọi người lại bắt đầu trò chuyện trong nhóm.
Vừa rồi, khi Sass tiến vào phòng của bọn họ, không chỉ Nhiếp Tiêu mà những người khác cũng cảm giác được. May là mọi người giả vờ tốt, không để cho Sass phát hiện ra một chút manh mối. Ngay cả ba hu và Silô cũng giả vờ như những người trái đất bình thường.
___Ninh Phong: [Tên này là quỷ à? Giống như một bóng ma vậy. Chết tiệt, làm tôi sợ chết khiếp!]
Dù Sass có lẽ sẽ không quay lại nữa, mọi người thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục thảo luận về kế hoạch hành động ngày mai.
Hamster nhỏ từ trong không gian đi ra và tiếp tục nằm trên trán Nhiếp Tiêu. Anh nhìn tin nhắn và không khỏi ríu rít nói với Nhiếp Tiêu: "Ba ba, cục cưng vừa trốn trong nhà kho. Sass có vẻ như hoàn toàn không hề phát hiện ra.""
""Mặc dù vậy, chúng ta vẫn phải cực kỳ cẩn thận." Nhiếp Tiêu Nghiên người, bánh bao nhỏ từ trên trán trượt xuống gối trong căn phòng tối mờ. Nhiếp Tiêu nghiêm túc nhìn bánh bao nhỏ trước mặt, giơ tay chạm vào thân hình tròn trịa mềm mại của cậu: "Ba ba không muốn con gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nếu vừa rồi không trốn kịp thì phải làm sao? Tuy con còn có năng lực không gian, nhưng lỡ như hắn đã có biện pháp đối phó với con thì sao?""
""Nếu hắn có thể đến trái đất tìm con, nhất định đã điều tra con kỹ càng. Cục cưng, hay là con trở về tinh cầu của mình trước đi." Nhiếp Tiêu suy nghĩ một chút rất nghiêm túc đề nghị.
Hamster nhỏ kiên quyết lắc đầu, dứt khoát biến trở lại thành một thiếu niên và leo lên người Nhiếp Tiêu: "Không. Con muốn ở cùng ba ba. Hắn hiện tại là vì con mà tới. Con không thể để ba ba một mình đối mặt được."
Nhìn bộ dáng bướng bỉnh của thiếu niên, Nhiếp Tiêu thở dài và cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy ngày mai chúng ta ra tay. Con hãy giữ nguyên bộ dáng Ham Sơ trong túi của ba ba. Nếu có nguy hiểm gì, con lập tức trốn vào nhà kho. Có biết không?"
"Con biết rồi, ba ba. Yên tâm đi."
****
Mọi người bàn bạc kế hoạch hành động trong nhóm. Một đêm trôi qua rất nhanh.
Khi mặt trời mọc, căn cứ lại trở nên sôi động ồn ào. Nhưng ngoại trừ đám người Nhiếp Tiêu, không một ai ý thức được rằng ẩn dưới bề mặt yên tĩnh là một cuộc khủng hoảng kinh hoàng sắp diễn ra.
Đám người Nhiếp Tiêu đều dậy sớm, tập trung dưới phòng khách biệt thự và dùng bữa như thường lệ.
Đối mặt với giây phút bình yên cuối cùng này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt trân trọng.
Bạch Mân cảm nhận được vị trí của Sass bên ngoài. Cậu ta ăn xong miếng đồ ăn cuối cùng rồi đứng dậy, ánh mắt lưu luyến quét qua mọi người và nói: "Vậy tôi đi trước đây.""
""Cậu nhất định phải tự bảo vệ mình. Lát nữa chúng tôi sẽ theo sát cậu."Đám người Nhiếp Tiêu đều đứng lên đưa tiễn, ôm lấy Bạch Mân.
Bạch Mân mỉm cười gật đầu: ""Ừm""
Bạch Việt và La Vân Hải ở một bên lúc này cũng bất đắc dĩ nhìn Bạch Mân, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Bạch Mân là người xung phong đi đầu. Một khi kế hoạch lừa dối bị vạch trần, cậu ta sẽ là người đầu tiên hứng chịu cơn thịnh nộ của Sass.
"Yên tâm đi, anh nhất định sẽ không sao đâu," Bạch Mân an ủi, xoa đầu em trai. Sau đó, cậu ta đưa ba lọ thuốc hồi phục mà cậu lấy được tối qua cho em trai. Cậu ta nhìn La Vân Hải một cách sâu sắc rồi bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.
Nhìn thấy bóng lưng Bạch Mân bước đi, đám người Nhiếp Tiêu đều bắt đầu hành động theo kế hoạch. Hai ngày này là hai ngày mấu chốt nhất, bất luận thế nào đều phải đợi cứu viện tới.
***
Bạch Mân mỉm cười nói vài câu với nhân viên ở cổng thành rồi một mình bước ra khỏi căn cứ. Một người quyền lực như Bạch Mân thỉnh thoảng ra ngoài hành động cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Cách căn cứ, Bạch Mân nhìn thấy dưới một gốc cây lớn, cách đó không xa, trên người khoác một chiếc áo choàng đen. Dưới ánh nắng ban ngày, lần đầu tiên Bạch Mân có thể nhìn rõ nét mặt hắn: đẹp nhưng có khí chất tà ác nhợt nhạt.
Bạch Mân cúi đầu không dám nhìn quá nhiều, cung kính đi tới trước và cười nói: "Sass bệ hạ, tôi vừa hỏi thăm tung tích của tiểu vương tử. Cậu ta đi đến Sơn Thành làm nhiệm vụ, chính là thành phố ngay bên cạnh chúng ta. Tôi có thể đưa ngài đi ngay bây giờ."
Sass nhìn khuôn mặt tuấn tú, ngoan ngoãn phục tùng của Bạch Mân, im lặng xoa xoa ngón tay. Ngước mắt về phía căn cứ cách đó không xa, Sass dùng giọng điệu không nghe ra được cảm xúc nói: "Ta vừa mới vô tình nghe nói căn cứ này có tên là căn cứ Ngũ Nhất. Trong căn cứ của các người, tiểu vương tử cũng khá được hoan nghênh."
"Đúng vậy, bệ hạ," Bạch Mân thành thật gật đầu, thẳng thắn nói. "Tên căn cứ được đặt theo tên Ngũ Nhất, về cơ bản mọi người đều biết. Cậu ta, nếu không phải ngài cho tôi xem ảnh chụp, chúng tôi ai cũng không biết cậu ta chính là tiểu vương tử ngoài hành tinh mà ngài muốn tìm. Biểu hiện thường ngày của cậu ta căn bản không giống tiểu vương tử mà ngài đã nói chút nào."
Sass không khỏi vui vẻ nhếch môi, sau đó đổi chủ đề và cắt đứt cái nhìn chăm chăm của Gao vào khuôn mặt của Bạch Mân, không muốn bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt cậu ta. Nhưng hiện tại, cậu ta thật sự đang ở Sơn Thành sao? Hoàn toàn là sự thật. Bạch Mân kiên định gật đầu.
Sass lặng lẽ nhìn vẻ mặt cung kính của Bạch Mân cũng như sự thẳng thắn trong mắt cậu ta. Hắn im lặng hai giây, cuối cùng quay đầu lại hoàn toàn tin tưởng lời nói của Bạch Mân. Đêm qua, hắn đã đi một vòng trong căn cứ mà không phát hiện ra điều gì khả nghi. Hắn biết Bạch Mân sẽ không dám lừa gạt hắn.
Sass gạt bỏ nghi ngờ cuối cùng trong lòng. Một cơn gió từ dưới chân thổi lên mang theo Bạch Mân bay lên không trung. "Vậy chỉ đường cho ta, người hầu trung thành của ta," Sass nói. Bạch Mân lảo đảo đứng vững giữa không trung, sau đó lập tức giơ tay chỉ hướng Sơn Thành cho Sass. Bị gió mạnh cuốn đi, hai người nhanh chóng rời khỏi ranh giới căn cứ.
Sass di chuyển rất nhanh với sự trợ giúp của nhiều lõi dị năng khác nhau, lao từ thành phố này sang thành phố khác chỉ trong gần một phút. Bạch Mân lặng lẽ quay đầu liếc nhìn khuôn mặt của Sass, trong lòng thầm đổ mồ hôi. Ít nhất cậu ta cũng có thể dụ người này rời khỏi căn cứ. Cũng may trong căn cứ có tin đồn về tiểu Ngũ Nhất ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không, vừa rồi bị tra hỏi nhất định sẽ để lộ sơ hở.
Lúc đầu, cậu ta không có dấu giếm, giả vờ như không biết tiểu Ngũ Nhất. Đây quả thực là một lựa chọn sáng suốt.
Trong căn cứ có nhiều người như vậy, chỉ cần chú ý một chút là hắn có thể biết được sự tồn tại của tiểu Ngũ Nhất. Nếu thực hiện sai một bước đi, căn cứ hiện tại sẽ chìm trong vực thẳm.
Lúc này, dưới chiêu bài đi Sơn Thành làm nhiệm vụ, Nhiếp Tiêu và những người khác đuổi kịp Sass và Bạch Mân. Với dị năng gió của Nhiếp Tiêu, tốc độ của mọi người cũng không kém bao nhiêu.
Lúc họ đến Sơn Thành, Bạch Mân đã dẫn theo Sass đi lang thang khắp Sơn Thành. Với sự hợp tác của Nhiếp Tiêu và những người khác, họ đã thành công trì hoãn thời gian của Sass.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Sass đã phát hiện ra manh mối.
Đối với hắn mà nói, muốn tìm ra trong thành phố có người sống ở đâu không phải là chuyện khó khăn.
Xung quanh hắn là Zombie cấp thấp, có thể cho hắn những tin tức hữu hiệu. Hắn có thể nhanh chóng khám phá sự sống và điều kiện sinh tồn của mấy tinh cầu trước đây nhờ phương pháp này.
Chỉ là lần này hắn đang tìm kiếm một người cụ thể, chỉ thông qua phản hồi của Zombie cấp thấp là không đủ. Để tìm ra mục tiêu cụ thể duy nhất trong số lượng lớn những người sống sót, sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Nếu không, hắn sẽ không để Bạch Mân làm người dẫn đường, chỉ sợ là coi hắn thành kẻ ngốc mà chơi đùa.
"Bệ hạ, chúng ta qua bên kia tìm đi. Bên kia hình như có hơi thở của sự sống," Bạch Mân đứng trên con đường vắng vẻ đổ nát, chỉ về phương hướng trước mặt, quay đầu nhìn Sass và nở nụ cười ấm áp cung kính.
Sass nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Mân, nhưng hai chân vẫn đứng yên tại chỗ. Biểu cảm trên mặt hắn đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng. Hắn ta nheo mắt, nguy hiểm nhìn Bạch Mân, lạnh lùng nói: "Bạch Mân, tiểu vương tử chính là trong thành phố này."
Bạch Mân tiếp tục mỉm cười bình tĩnh, nói: "Đương nhiên là ở đây. Tin tức tôi nhận được chắc chắn không sai đâu. Họ chắc chắn đang thu thập vật tư ở một góc nào đó. Hơn nữa, không phải ngài cũng có thể cảm nhận được phản hồi từ Zombie cấp thấp sao? Thành phố này lớn như vậy, hơi thở của người sống sẽ không ngừng thay đổi!""
""Ngài phải kiên nhẫn, nếu không sẽ dọa tiểu vương tử sợ chạy mất. Hình như vừa rồi lại có một đội khác đi tới đó." Bạch Mân nhìn về phương hướng bên cạnh, đóng vai một thuộc hạ trung thành và khuyên răng bằng cả tấm lòng.
Sass gần như tức giận bật cười khi nhìn thấy bộ dáng bất tài của Bạch Mân. Cơn tức giận bị lừa dối và phản bội dâng trào trong lòng, dường như đang đốt cháy hắn ta.
Trong nháy mắt, hắn lao tới chỗ Bạch Mân, giơ bàn tay xanh lên bóp chặt chiếc cổ gầy yếu của Bạch Mân. Giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục vang lên: "Bạch Mân, ngươi phản bội lòng tin của ta. Ngươi biết hậu quả của việc phản bội ta chứ?"
Sass tức giận siết chặt hai tay khiến hai má Bạch Mân đỏ bừng vì ngạt thở.
Bạch Mân bị ghìm chặt cổ họng, không thể phát ra âm thanh. Nhưng trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, chỉ là cảm xúc trong mắt đã lạnh đi. Đôi môi mỏng khẽ hé ra, dùng miệng không tiến động khinh miệt trào phúng, như muốn nói: "Người đàn ông trước mắt này.
Đồ ngu.
Ngươi dám!!!!__
Chỉ là hai chữ đơn giản không còn che giấu nữa, quang minh chính đại thừa nhận tất cả những hành vi trêu đùa này, chế nhạo một cách trần trụi và mỉa mai.
Sass tức giận đến đỏ cả mắt, gầm lên điên cuồng, bàn tay siết chặt dường như muốn cắt đứt cổ Bạch Mân. "Ta phải giết chết ngươi!"
Khóe miệng Bạch Mân chảy máu, trong mắt Sass bừng bừng lửa giận. Hắn giơ tay lên định móc tinh hạch trong đầu Bạch Mân.
Giữa không gian đầy tia chớp và đá lửa, một lưỡi gió mạnh mẽ sắc bén đâm thẳng về phía Sass, hất bay bàn tay muốn giết Bạch Mân ra.
Bạch Mân cũng vì vậy thuận lợi thoát thân, ôm lấy cái cổ bị bầm tím của mình, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
La Vân Hải chạy tới đỡ lấy cánh tay cậu ta. Đám người Nhiếp Tiêu đến từ tứ phía của thành phố và bao vây Sass.
Nhìn một vòng đám người trái đất, Sass tức giận đến mức máu toàn thân sôi sục.
Đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng người. Sass giận quá hóa cười.
"Được, được lắm! Ta đúng là coi thường các ngươi."