Editor: Yuki
Dị năng của Tiểu Hamster khiến mọi người đều háo hức mong chờ. Qua những thông tin mà Ma Yên tiết lộ trước đó, họ có thể nhận thấy dị năng của Tiểu Hamster đã khôi phục hoàn toàn, không chỉ đơn thuần là khả năng trữ vật nữa.
"Mau mau mau! Cho chúng tôi xem đi!" Ninh Phong không kìm được sự sốt ruột, thúc giục.
Bạch Mân cũng tỏ ra hứng thú, cảm thấy khả năng không gian của Tiểu Hamster lớn hơn cả của mình. Trước đây, cô cho rằng không gian của mình đã là cực lớn vì cấp bậc dị năng cao, nhưng khi Ma Yên tiết lộ rằng họ không cần phải hấp thu tinh hạch, cô mới nhận ra dị năng không gian của mình và của Tiểu Hamster là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ lại thì Bahill và Sislow cũng thông qua huyết mạch thức tỉnh năng lực đặc thù. Cả Khương Thù và tiến sĩ Vệ Hàng Minh đều cảm thấy rất thần kỳ. Vũ trụ rộng lớn quả thật không có gì là không thể.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, khuôn mặt nhỏ bé lập tức tỏ ra một chút kêu ngạo, khiến Nhiếp Tiêu cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, chỉ muốn vươn tay nhéo một cái.
"Vậy mọi người đừng bị dọa sợ nha1" Tiểu Ngũ Nhất vui vẻ nói, "Năng lực hoàn toàn phục hồi, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị. So với hai cái kho nhỏ kia còn thú vị hơn nhiều."
Ma Yên đã sớm biết rõ điều này, nhưng nhìn Tiểu Hamster vui vẻ như một con mèo con, trong lòng chỉ còn lại buồn cười và cưng chiều.
Sau đó, không để mọi người thúc giục nữa, một màn thần kỳ liền xuất hiện. Chỉ thấy tiểu Ngũ Nhất nhẹ nhàng nâng tay, tùy ý vẽ một vòng tròn trong không khí. Mọi người rõ ràng nhìn thấy không gian phụ cận đã xảy ra sự vặn vẹo nhỏ bé, và một lỗ hổng không gian màu đen xuất hiện ngay trước mắt họ.
Chưa kịp để mọi người phục hồi tinh thần, Tiểu Ngũ Nhất đã vui sướng nhảy vào đó. Lỗ hổng không gian đột ngột biến mất, không còn thấy bóng dáng. Đến khi mọi người phục hồi tinh thần, họ không nhịn được mà tìm kiếm xung quanh.
Ninh Phong ngoảnh đầu nhìn trái phải, miệng kinh ngạc thốt lên: "Vậy mà thật sự có thể xé rách thời không! Thật là lợi hại."
"Chạy đi đâu rồi? Sẽ không bị lạc chứ?" Ninh Phong hỏi, cảm thấy lo lắng.
"Hứ! cục cưng sẽ không bị lạc đâu. Tôi ở đây này." Ha ha ha, Tiểu Hamster đột ngột xuất hiện ở sau lưng Ninh Phong, cười quái dị làm mọi người giật mình. Nhưng chưa kịp để mọi người phản ứng lại, thiếu niên lại chui vào lỗ đen rồi biến mất. Toàn bộ không gian phòng khách trở thành khu vui chơi đào hang của Hamster nhỏ, lúc thì xuất hiện ở chỗ này, lúc thì ở chỗ khác.
Trò đùa này khiến mọi người sợ hãi, giống như chơi trò đập chuột mà người chơi chắc chắn sẽ thua. Tiểu Hamster có cánh cửa tùy ý dịch chuyển giống như bậc hack.
Khiến Ninh Phong và Sislow không kiềm chế được mà chơi trò bắt chuột với Tiểu Hamster ở phòng khách, nhảy nhót lung tung vui quên cả trời đất. Những người khác nhìn thấy cảnh này không khỏi nhớ tới cảnh Tiểu Hamster xé rách không gian, xuyên tới địa cầu. Khoảng cách đó làm người ta không dám tưởng tượng. Toàn bộ vũ trụ dường như không có nơi nào bé Hamster không đi được.
"Đệt mợ, lợi hại quá đi!!!
""Á a a a! Lúc nhỏ xem phim hoạt hình, tùy ý mở cửa đi nơi khác, bây giờ đã trở thành sự thật!"
Cuối cùng Tiểu Hamster lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Nhiếp Tiêu, đưa đầu ra khỏi lỗ đen, hôn trộm một cái lên má Nhiếp Tiêu. Sau đó, cậu ôm lấy Nhiếp Tiêu, vui tươi hớn hở mà cười rộ lên.
Nhiếp Tiêu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn một cái, lại nhìn cánh tay thiếu niên đang cười ngây ngô ôm lấy mình. Trái tim anh mềm mại thành một vũng. Vốn tưởng rằng hai cái không gian lưu trữ kia đã đủ kinh ngạc, không ngờ bé Hamster nhà mình còn có thể tùy ý di chuyển qua thời không như vậy. Dù Ma Yên đã cảnh báo trước, nhưng việc chơi đùa với không gian như một món đồ chơi vẫn là quá khó tưởng tượng.
"Cục cưng thật lợi hại!" Nhiếp Tiêu thành tâm nói.
Tiểu Ngũ Nhất đáng yêu run đùi đắc ý, ngửa đầu nhìn Nhiếp Tiêu, "Trên thế giới không có thứ gì có thể nhốt con lại, nhưng trái tim của ba ba là ngoại lệ. Bởi vì cục cưng đã bị nhốt trong trái tim của ba ba."
Nói xong, Tiểu Ngũ Nhất cầm ngón tay Nhiếp Tiêu một cách cẩn thận. Lời nói âu yếm đột ngột khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, cũng khiến Nhiếp Tiêu sắp không kìm nén được tình cảm trong lòng.
Nhiếp Tiêu duỗi tay xoa xoa gương mặt thiếu niên, bóp miệng đối phương thành hình cá vàng nhỏ, hung hăng mà hôn một cái, "Bảo bối, sao lại dễ thương như vậy?"
Bé Hamster thẹn thùng, xấu hổ che mặt một bên. Khương Thù không nhịn được tặc lưỡi, lấy làm lạ: "Thực không thể tưởng tượng được bạn nhỏ khôi phục trí nhớ cũng học được cách chủ động trêu chọc đàn ông rồi. Nhiếp cầm thú sao mà cầm cự được nữa đây."
Ma Yên nhìn cảnh này, khóe mắt giật giật, nghiến răng tức giận: "".....""Khó chịu vãi~~
Đoạn Ôn Du đang suy nghĩ về năng lực không gian của Tiểu Hamster không khỏi mở miệng nói: "Ngũ Nhất, cậu hiện tại sẽ sử dụng năng lực này trở lại hành tinh gốc của cậu à? Năng lực này có thể mang theo những người khác hay không?"
Nghe đoạn Ôn Du hỏi, tinh thần Bahill và những người khác đều chấn động. Nếu Tiểu Hamster có thể mang theo người, thì việc trái đất bị phong tỏa đối với tất cả bọn họ sẽ không còn là vấn đề.
Tiểu Hamster vuốt cằm, đánh giá trong chốc lát, sau đó đôi mắt to tròn đầy vẻ mơ hồ vô tội nhìn mọi người, "Tôi chưa từng thử xem có thể mang theo người hay không. Ngoài ra, nếu muốn trở về hành tinh NeMo, tôi còn phải biết vị trí giữa trái đất và hành tinh NeMo. Nếu không, cứ trực tiếp về như vậy sẽ bị lạc đường. Hiện tại tôi không biết mình đang ở trong khu bảo hộ nào.""
""Điều đáng sợ nhất chính là nếu tôi không cẩn thận lạc đường đến một hành tinh phi tự nhiên không có dưỡng khí, tôi cũng sẽ hít thở không thông mà chết thẳng cẳng!! Tinh Tế xa như vậy, phải mất một thời gian mới dùng đuọc năng lực"" Tiểu Ngũ Nhất nhớ tới hậu quả là phải chết, hoảng sợ che mặt lại. Tuy rằng câu có thể xuyên qua không gian nhưng cậu mù đường á.
""Năng lực bùng nổ có thể trực tiếp xuyên đến trái đất, quả nhiên vận may của cực cưng mà!!! Tiểu Hamster ôm lấy Nhiếp Tiêu, nghĩ mà sợ giống như thở phào nhẹ nhõm.
Khóe miệng đám người Bahill giật giật: "".....""
Vương tộc xủng manh quả nhiên danh bất hư truyền.
Ma Yên liền biết sẽ như thế mà, không nhịn được đỡ trán. May là ông đi tìm điện hạ nhà ông, lạc đến địa cầu chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Khu bảo hộ cách hành tinh NeMo như vậy, nếu còn có thể biết nhà ở đâu đó mới thần kỳ.
""Để tôi, tôi biết vị trí, đợi lát nữa tôi lấy tin đồ cho cậu xem.""Một bên Phong Đao thật tâm nói, may mắn lúc trước bọn họ đi du lịch tự túc, bên trong có lưu lại tỉ mỉ bản đồ khu vực.
Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy lời đó, lập tức vỗ tay vui vẻ: ""Thật tốt quá. Có bản đồ thì mọi thứ đều dễ, cục cưng chắc chắn có thể trở về báo tinh thuận lợi."
Nhiếp Tiêu và mọi người: ""...."" Vì sao cảm thấy nhóc tự tin như vậy, nhưng chúng tôi càng thêm không yên tâm.
Nhiếp Tiêu duỗi tay giữ chặt đầu bé Hamster. "Chuyện này không vội, chờ cục cưng làm quen với bản đồ rồi hãy nói. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta ăn một chút gì rồi nhanh chóng xuất phát trở về căn cứ tăng tốc độ một chút là hôm nay có thể nhìn thấy Võ Văn Kỳ bọn họ."
Mọi người toàn bộ gật đầu tán đồng: Ừ, không cần vội
Bị xem nhẹ, Bé Hamster ôm cánh tay tỏ vẻ tức giận.
***
Mọi người nhanh chóng ăn bữa sáng, không hề trì hoãn. Bạch Mân trả lại biệt thự cho chủ nhân của nó, và Tiểu Hamster tự thu lại không gian của mình.
Cả đoàn nhanh chóng lên xe, khu căn cứ ngày càng gần. Nhiếp Tiêu trong lòng cảm thấy kích động khó diễn tả, rời đi lâu như vậy, anh thật sự nhớ căn cứ. Anh không biết căn cứ hiện tại đã biến thành bộ dáng gì. Dù vệ Hàng Minh cùng Ngô Khánh Phong chưa từng đến, nhưng họ cũng rất mong chờ về bộ dáng căn cứ.
Mọi người ngồi trong xe bắt đầu xôn xao trò chuyện, nhưng đề tài lại chuyển sang Tiểu Ngũ Nhất. Cậu không thể tránh khỏi việc bị mọi người hỏi rất nhiều vấn đề. Ninh Phong và những người khác rất tò mò về vương tộc NeMo và thân phận Tiểu Hamster là vương tử.
Tiểu Ngũ Nhất cũng không ngần ngại chia sẻ văn hóa và phong tục của Vương tộc NeMo. Cậu vui vẻ: ""Chờ Mạt Thế qua đi, cả gia đình chúng ta tới tinh cậu của ttui chơi đi. Chúng tôi là hệ hành tinh tự nhiên duy nhất ở Garen. Không giống với màu xanh của trái đất, diện tích lục địa và rừng rậm ở NeMo rất lớn. Đó là tinh cầu xanh hóa tốt nhất, ô nhiễm ít nhất trong liên minh. Nhìn toàn bộ tinh cầu từ xa, toàn là màu xanh lá cây, cực kỳ xinh đẹp.
""Wow!! Không khí chắc chắn rất tuyệt."
""Đúng vậy ó!!!""Tiểu Ngũ Nhất gật đầu thật mạnh.
Nhìn bộ dáng hâm mộ của mọi người. Bahill và Sislow cũng không kém cạnh khi kể về quê hương của họ, khiến mọi người trên xe đầy sự hiếu kỳ, tò mò và dục vọng thăm dò vũ trụ bên ngoài.
Ninh Phong, nghe Cái miệng nhỏ nhanh nhẹn của Tiểu Hamster nói liên tục, đột nhiên nhớ tới một vấn đề. "Đúng rồi, Tiểu Hamster, tên lao động của cậu trước kia là gì vậy?"
Chợt nghe vấn đề này, Tiểu Hamster và Ma Yên đều ngẩng người. Sau đó, Tiểu Hamster không kìm được nhìn Nhiếp Tiêu lộ ra nụ cười to vui vẻ.
Babhill bọn họ cũng phản ứng lại, cảm thấy thế giới thật đúng là kỳ diệu. Bọn họ gần như quên mất ở trong mắt Ninh Phong, tên này vẫn là do Nhiếp Tiêu đặt.
Nhiếp Tiêu cũng bất tri hậu giác mà phản ứng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn nhãi con nhà mình. Khi nhận được cái gật đầu khẳng định của thiếu niên, một đôi mắt vui vẻ biến "Mặt Trăng nhỏ."
"Cục cưng vốn dĩ gọi là Ngũ Nhất nha," Tiểu Hamster nắm chặt tay Nhiếp Tiêu, đắc ý nói. "Trước kia kêu Ngũ Nhất, hiện tại cũng kêu Ngũ Nhất."
""Đệt mợ?!!! Mọi người hết lên kinh ngạc.
Chắc chắn không có sự tình cờ trên thế giới này đại khái chính là như vậy. Lúc Nhiếp Tiêu nhặt được bé Hamster, thuận miệng đặt tên, vừa vặn chính là tên thật. Loại duyên phận dường như đã định trước này khiến mọi người trong xe không khỏi kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ngay cả Nhiếp Tiêu cũng cảm thấy rất thần kỳ, thực không thể tưởng tượng nổi.
""Đây là tình yêu thần tiên gì đây, bà đây tin rằng ông trời cũng ban cho một mối tình như vậy, ha ha ha!""Tiêu Nghiên không kìm nén được, má ửng đỏ. Trái tim thiếu nữ gần như muốn nứt ra.
Ma Yên lại nhịn không được nghiến răng, tức giận rầm rì nhìn Nhiếp Tiêu: "Ngày địa cầu trùng hợp với lịch hành tinh của chúng ta mà thôi. Ngày điện hạ mất tích vừa vặn là ngày long trọng, ngày 1 tháng 5 của hành tinh chúng ta. Đó cũng là sinh nhật 15 tuổi của điện hạ. Ngày 5 tháng 5 ở vương tộc chúng ta là ngày các vì sao giao hội, là năm vạn vật sinh cơ nhất, thần thánh nhất trong một năm. Điện hạ vừa lúc sinh ra vào ngày ấy, đó là dưới sự chúc phúc của toàn tộc mới lấy cái tên này."
Bahill cũng gật đầu phụ họa, "Mấy người tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được Vương tộc NeMo vào ngày 1 tháng 5 là một ngày lễ mừng dạng gì. Toàn bộ tinh cầu màu xanh lục sẽ có các sinh linh sinh nở nhảy múa, thật sự cực kỳ cực kỳ thần kỳ lãng mạn. Ngày 1 tháng 5 ở vương tộc NeMo có thể nói là ngày thần thánh nhất toàn bộ liên minh tinh tế đấy."
"Đúng vậy," Sislow bọn họ cũng gật đầu thật mạnh. "Tất cả chúng tôi đều muốn đến du lịch, nhưng ngày đó hành tinh NeMo chỉ cho phép rất ít người tiến vào."
Nghe Bahill bọn họ miêu tả khoa trương như vậy, mọi người đều kinh ngạc, há to miệng.
Ninh Phong cũng không nhịn được xin lỗi, "Hiểu rõ lai lịch thần thánh của cái tên hắn, tôi quyết định về sau không bao giờ gọi bậy nữa. Khó trách trước kia mỗi lần tôi kêu lao động, Tiểu Hamster đều sẽ thở phì phì. Hóa ra là mất trí nhớ cũng theo bản năng giữ gìn ý nghĩa tên của mình."
"Ngũ Nhất Điện hạ, tôi sai rồi. Tôi về sau không bao giờ gọi bậy nữa," Ninh Phong chấp tay trước ngực xin lỗi.
Tiểu Ngũ Nhất hừ hừ hai tiếng, nhúc nhích cái mũi, ngẩng đầu khoan dung rộng lượng xua xua tay, "Bổn điện hạ miễn cưỡng mà tha thứ cho ngươi."
Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng giả vờ kiêu ngạo của thiếu niên, không kìm được buồn cười mà xoa xoa đầu cậu. Tiểu Hoàng tử đáng yêu như vậy, không biết là ăn cái gì lớn lên.
........
Mọi người cứ như vậy, cười ầm ĩ trên đường. Dưới sự trợ giúp của Tang Thi Vương Bạch Mân, một đường thông suốt mà đi tới. Khi khoảng cách khu căn cứ ngày càng gần, một nhánh tiểu đội lục soát do mấy chục người tổ chức đột ngột từ đường phố lao ra, chặn đường đi của mọi người.