Editor: Yuki
Sau khi hiểu được bí mật của Bạch Mân, mọi người lại thảo luận thêm và cuối cùng quyết định nên quay về căn cứ Ngũ Nhất trước.
Để không đánh rắn động cỏ, Bạch Mân vẫn chưa thể rời khỏi căn cứ Ngũ Nhất, để thuận tiện hơn cho việc nghiên cứu thuốc của Bạch Mân và sóng âm của Sislow đám người Vệ Hàn Minh phải tạm thời đến căn cứ Ngũ Nhất, thuốc phục hồi phải được được trả lại cho Bạch Mân trước khi người đàn ông mặc đồ đen đến, nếu không sẽ không thể giải thích tại sao Bạch Mân vẫn bình an vô sự trong căn cứ con người sau khi mất đi lớp ngụy trang.
Thống nhất ý kiến thì đã rất muộn, mọi người trở về phòng cố gắng ngủ vài giờ trước khi trời sáng, ngủ được hay không lại là chuyện khác
Trong phòng, mọi người đang chậm rãi tiêu hóa hết mọi chuyện xảy ra, tối nay bí mật mà Bạch Mân mang đến quả thực quá chấn động và kinh hoàng, người mặc đồ đen, zombie vương, thuốc phụ hồi, lõi dị năng.... tất cả mọi thứ đều chỉ ra rằng ngày tận thế rất có thể không phải là một thảm họa thiên nhiên đơn giản.
Người đàn ông mặc đồ đen đóng vai trò gì, cần phải được nghiên cứu thêm bước nữa.
____
Trong phòng ngủ chính của biệt thự.
Hamster nhỏ đột nhiên biến trở lại thành một thiếu niên nằm ở trong chăn, trần truồng cuộn tròn trong lòng Nhiếp Tiêu, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Nhiếp Tiêu giọng điệu mang theo cảm giác suy sục buồn bã, trải nghiệm của Bạch Mân thực sự khiến cậu rất buồn.
""Ba ba, cục cưng thật sự hy vọng Bạch Mân mân có thể sớm khỏi bệnh! Con rất thích anh ấy anh ấy là người tốt, cục cưng ghét cái thế giới hiện tại này.""
Nhiếp Tiêu ôm lấy tiểu Ngũ Nhất, một tay nắm lấy ngón tay đang chọc vào ngực mình, cúi đầu hôn lên trán cậu thiếu niên: ""Sẽ tốt hơn thôi, nếu tất cả chúng ta cùng nhau cố gắng nhất định có thể sống sót, sau ngày tận thế này Bạch Mân cũng nhất định có thể khỏi bệnh.""
""Ừm~! Tiểu Ngũ Nhất chất nặng nề gật đầu, sau đó hừ mũi tức giận: ""Cục cưng cũng phải nhanh một chút nhớ ra mình là ai, ba ba con cảm thấy con sắp nhớ ra rồi, hơn nữa con cảm thấy chỉ cần nghĩ đến con sẽ trở thành một chiến binh Hamster bất khả chiến bại!""
""Cục cưng lợi hại nhất!!!""
Nhiếp Tiêu nghe được lời này, đột nhiên dở khóc dở cười, anh yêu bộ dáng đáng yêu của nhóc con:
""Thật Không? Vậy ba ba rất chờ mong nha!""
Tiểu Ngũ Nhất tự tin gật đầu, kiêu ngạo nói: ""Trực giác của bé Hamster siêu chính xác.""
Nhiếp Tiêu mỉm cười gật đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lông mày của tiểu Ngũ Nhất: ""Vậy cục cưng vẫn chưa thấy buồn ngủ à? Mắt đã hơi đỏ luôn rồi, nói đến hình như gần đây Cục cưng ngủ khá nhiều.""
""Buồn ngủ! Tiểu Ngũ Nhất gật gật đầu, há miệng ngáp một cái hai mắt ngấn nước: ""Con rất buồn ngủ rồi, nhưng nghĩ đến Bạch Mân mân lại buồn đến không ngủ được! gần đây thực sự ngủ khá nhiều, nhưng ba ba đừng lo lắng, cục cưng không hề cảm thấy khó chịu chút nào, chắc con cũng giống như Tướng Quân phải dựa vào việc ngủ và nằm mơ để khôi phục trí nhớ.""
Nhiếp Tiêu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn thiếu niên đang trong trạng thái buồn ngủ cúi đầu hôn lên môi đối phương thẳng đến khi tiểu Ngũ Nhất choáng váng.
""Vậy thì đi ngủ đi, ba Ba hôn hôn sẽ không thấy buồn nữa, chút cục cưng nằm mơ một giấc mộng thật đẹp.""
""Dạ! tiểu Ngũ Nhất lúc này cảm thấy hài lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong vòng hai phút liền ngủ thiếp đi, lời cuối cùng trước khi ngủ của cậu vẫn là đang lẩm bẩm nói ngày tận thế sẽ nhanh chóng qua đi.
Cuối cùng, không biết có phải bị kích thích bởi bí mật của Bạch Mân hay không điều này càng khiến cậu quyết tâm nhớ ra.
Đêm đó, bé Hamster Cuối cùng cũng có một giấc mơ rất dài.
Nhiếp Tiêu nhìn khuôn mặt ngũ yên bình của thiếu niên, trìu mến cười một tiếng. Anh cũng hy vọng Ngũ Nhất có thể nhanh lấy lại ký ức, như vậy anh mới không lúc nào ảo giác mình đang phạm tội với một đứa bé mấy tuổi.
Hôn thật sâu là điều tốt nhất anh có thể làm, nếu cục cưng không nhớ được có lẽ anh sẽ phát điên mà phạm tội không chừng, Nhiếp Tiêu bối rối suy nghĩ sau đó nhanh chóng phong ấn lại những ý nghĩ nguy hiểm này, anh ôm lấy tiểu thiếu niên bắt đầu sắp xếp lại trong đầu tất cả những chuyện đã xảy ra từ tận ngày tận thế.
Bí mật của Bạch Mân đã bị bại lộ nhưng Ma Yên và những người khác không có bất kỳ manh mối nào, tuy nhiên chỉ cần tiểu Ngũ Nhất nhớ lại họ chắc chắn sẽ tìm ra.
Sau đó, nếu mọi thứ được kết nối với nhau liệu sự thật về thảm họa tận thế này có được hé lộ?
Nhiếp Tiêu hồi lâu không thể ngủ được, đồng thời, đám người Ma Yên lúc này cũng không thể ngủ được, với rất nhiều suy nghĩ trong đầu họ, việc người đàn ông mặc đồ đen là một du khách đến từ hành tinh khác đã được đặt ra, trước mắt họ là bằng chứng thuyết phục vậy họ có nên thú nhận và cố gắng hết sức để giúp đỡ những người trên trái đất này không?
Ma Yên và Bahill hầu như không có thảo luận gì, nhưng lúc này trong lòng bọn họ đều đã có đáp án chắc chắn?
Chỉ hy vọng con người có thể chấp nhận được sự thật này.
.........
Khi màn đêm trôi qua, mặt trời xua tan bóng tối và chiếu sáng vùng đất bị hư hại trên trái đất.
Mọi người trong biệt thự bước ra khỏi phòng với quần thâm dưới mắt, điều này cho thấy nửa đêm qua hầu như không ai ngủ ngon.
Ninh Phong nhìn bánh bao nhỏ trong túi Nhiếp Tiêu không có dấu hiệu tỉnh lại không khỏi hâm mộ: ""Tôi cũng muốn không có phiền não như thế!!!""
Nhiếp Tiêu nghe vậy không khỏi bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống tiểu yêu tinh của mình, hiếm có được một câu nói đùa: ""Cậu không đủ thuần khiết.""
""Lão đại anh quá đáng lắm, lại công kích cá nhân!!!""
Bạch Mân bật cười khi nhìn mọi người cã nhau ầm ĩ, lúc này trong lòng đã không còn bí mật gì nữa, đêm qua sau khi cậu ta và em trai nói ra những lời trong lòng, những thay đổi trong nội tâm vui tươi được thể hiện trực tiếp qua hơi thở của cơ thể, vẻ bề ngoài giống như một zombie nhưng cậu ta lại cảm thấy chân thành thoải mái và dịu dàng hơn.
Sislow đêm qua ngủ với Tiểu Mạc Diệp, hai tiểu gia hỏa hình như ngủ cũng không nhiều, lúc này vừa nhìn thấy Bạch Mân bọn họ lập tức nhiệt tình chạy tới tặng cho Bạch Mân một chiếc áo choàng đen như một báo vật: ""anh Bạch Mân Cái này là tặng cho anh, em với Diệp Tử cùng làm đó, chúng ta có thể chất đặc biệt, tiếp tiếp xúc với ánh nắng mặt trời sẽ tốt cho sức khỏe!!!""
Bạch Mân mở ra nhìn thấy ấy là một chiếc áo bào màu đen cùng kiểu dáng với chiếc của Sislow trong lòng không khỏi ấm áp, xoa đầu Sislow và Mạc Diệp nhẹ nhàng mỉm cười: ""Cảm ơn món quà của các em, anh rất thích.""
Sislow lắc đầu chỉ vào Hai chiếc răng nanh nhỏ của mình: ""chúng ta đều có răng nanh này, từ nay về sau chúng ta là đồng loại rồi.""
Mọi người nhìn cảnh này đều cười lên.
Nếu không nói, Bạch Mân khoác lên mình chiếc áo choàng đen do Sislow tặng cậu ta thực sự cảm thấy mình giống ma cà rồng hơn cả Sislow. Zombie vương mặc dù cũng là một zombie nhưng vì có ý thức nên ngoại hình và hành vi của cậu ta tốt hơn nhiều so với những zombie cấp thấp.
Bên ngoài La Vân Hải cũng chân thành khen ngợi như thể trong mắt anh ta chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cũ của Bạch Mân,khó có thể che giấu tình cảm của mình đối với Bạch Mân: ""Rất đẹp.""
Bạch Mân nhìn La Vân Hải đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Mọi người nhìn thấy hai người như vậy, nhất thời đều cảm thấy vui mừng, sau chuyện xảy ra tối qua mọi người cũng biết một chút về chuyện của La Vân Hải và Bạch Mân rồi.
Bạch Việt đứng ở một bên nhìn ánh mắt trìu mến của anh trai mình và giả nam nhân trong lòng nhất thời cảm thấy có chút ghen tỵ, tuy rằng cậu ta cũng không thể phủ nhận tấm lòng chân thành của La Vân Hải quả thực rất khiến người cảm động.
""Nuôi anh trai lớn rồi không thể giữ được nha! Bạch Việt chua chát nói, nhìn hai người vừa ghen tỵ vừa bi thương, sau này nếu tìm ra được giải pháp đối phó virus zombie, còn không biết ai sẽ là người đầu tiên có lợi đây, nghĩ tới đó lại cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng chua chát của Bạch Việt nhất thời đều lớn tiếng bật cười, sương mù tối qua dường như đã hoàn toàn bị cuốn đi,
Bạch Mân và La Vân Hải bị nói đến nỗi trở nên xấu hổ ánh mắt nhìn nhau, rồi lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, hình ảnh như vậy khiến ai cũng háo hức trong lòng hy vọng đôi tình nhân yêu nhau cuối cùng cũng có thể đến được với nhau.
______
Không khí buổi sáng sớm rất tốt khó có thể nhận ra rằng mọi người đều mệt mỏi sau một đêm mất ngủ, sau khi dùng bữa xong mọi người lái xe tăng tốc hướng về căn cứ Ngũ Nhất
Trong khoảng thời gian này bé Hamster vẫn ngủ say không hề tỉnh lại, đám người Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng đáng yêu này đều không nở quấy rầy, liền yêu cầu Bạch Mân cất biệt thự vào trong không gian trước
Bạch Mân không hề che giấu năng lực của mình với tư cách là zombie vương mà trực tiếp dùng sức mạnh để xua đuổi lũ zombie xung quanh, khiến hành trình không bị cản trở, ngoại trừ một số điểm tắt nghẽn giao thông trên đường, tốc độ lái xe có thể so sánh với trước ngày tận thế.
Mọi người đều ngồi trên xe thời gian rất nhanh, đã đến buổi trưa, nhìn bé Hamster đang ngủ say, cuối cùng cũng có người bắt đầu lo lắng.
""Hôm nay tiểu lao động có chút không thích hợp, chúng ta ồn ào như vậy lại không có chút động tĩnh gì nếu nói tối hôm qua ngủ quá muộn, nhưng bây giờ đã gần trưa cũng nên ngủ đủ rồi chứ!"" Ninh Phong chiếc bánh bánh bao nhỏ trong tay Nhiếp Tiêu khẽ nhíu nhíu mày lo lắng.
Nhiếp Tiêu lúc này sắc mặt cũng không tốt lắm, anh cầm cái bánh bao nhỏ gọi mấy lần nhưng căn bản không có phản ứng, mặc dù thời gian trước cậu đã bắt đầu ngủ nhiều hơn nhưng chưa bao giờ như hôm nay, ngủ say đến mức gọi cũng không tỉnh.
Mặc dù tối qua cậu đã tiêm cho anh một mũi an thần, nói với anh không có chuyện gì, nhưng bản thân anh cũng có thể đoán được rằng có thể có liên quan đến việc khôi phục trí nhớ của cậu, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ma Yên nhìn tình huống không ổn lập tức lo lắng đi tới muốn nhìn xem tiểu điện hạ của mình, thế nào bởi vì Ma Yên chính là cậu của bé Hamster Nhiếp Tiêu cũng không có đề phòng, lúc này sự an toàn của bé Hamster quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
""Cục cưng rốt cuộc là làm sao vậy?"" Nhiếp Tiêu cau mày lo lắng hỏi: ""Ông là cậu của của em ấy, ông hẳn là biết một chút gì đi?""
Ma Yên cầm chiếc bánh bao nhỏ vào tay cận thận cảm nhận, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: ""không sao, rất giống trạng thái lúc tỉnh lại, hẳn là đang bắt đầu lấy lại trí nhớ.""
""Có ý gì?""Nhiếp Tiêu lo lắng hỏi ông, ôm bé Hamster vào lại trong lòng bàn tay.
Ma Yên thật sâu nhìn Nhiếp Tiêu một cái, trực tiếp nói thẳng dù sao ông đã hạ quyết tâm không giấu giếm gì nữa không bằng nói cho rõ ràng: ""Trước đây tôi từng nhắc đến tiểu điện hạ đột nhiên mất tích, tôi là cậu ruột của thằng bé, tất cả người trong vương tộc NeMo chúng tôi đều bắt bắt đầu thức tỉnh khả năng bẩm sinh của mình, khi tới 15 tuổi mà năm đó khi vào thời điểm thức tỉnh tiểu điện hạ vì không thể làm chủ được sức mạnh của không gian nên đã trực tiếp xé nát không gian và biến mất sau đó tôi đã tìm kiếm thằng bé suốt bốn năm.""
Những người khác nghe vậy đều bối rối không khỏi lập tức ngắt lời.
""Đợi một chút, cái gì mà năng lực thức tỉnh sức mạnh của các người, lẽ nào không phải đến từ lõi dị năng sao?""
""Tiểu điện hạ!? Đệt mợ! Tiểu lao động vậy mà lại là vương tử của chủng tộc các người à?
""Vương tộc NeMo là cái gì!!!""
.........