Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 48: Ngũ Nhất đã đến eo biển.





Chương 48: Ngũ Nhất đã đến eo biển.


Sáng sớm hôm sau, trời đột nhiên mưa lớn, nhưng nhiệt độ không khí lại không hề bị cơn mưa ảnh hưởng, thậm chí có xu thế càng lúc càng tăng lên, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức.


Hai người Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ra khỏi phòng.


Nhìn mặt đất ướt nhẹp ngoài cửa sổ, Ninh Phong lập tức phát sầu, không kiềm chế được mà than thở: "Mưa thêm mấy trận nữa, trời chắc sẽ càng nóng hơn. Lúc đó muỗi nhiều hơn, lại phải mặc quần áo dài tay, không chừng nổi sảy luôn."


Những người khác đã ngồi trong phòng khách từ lâu, nghe cậu nói xong cũng bắt đầu phiền muộn.


Tạ Quân cũng nói: "Cái này cũng không có cách nào, nếu có biện pháp gì đuổi được đám tang thi côn trùng này thì tốt rồi."


Dù sao thì cũng không ai có thể ngăn cản bước chân của khí hậu thay đổi, vì phòng chống côn trùng tang thi, dù có nóng thì cũng phải che cho kín.


Tiêu Nghiên nhìn vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của mọi người nên muốn đổi chủ đề, nhìn nhìn xung quanh, lại hiếu kỳ mà ngước lên lầu. "Sao nhóm Ngũ Nhất còn chưa xuống? Lát nữa phải ăn chút gì đó còn đi tiếp."


"Chậc, nhất định là đang bám giường." Khương Thù nhớ tới lần bóc phốt lúc trước của bé chuột, lập tức cảm thấy mình đã chọt trúng chân tướng rồi.


Nghe lời này, Đoạn Ôn Du cũng rất muốn bật cười, đứng lên nói: "Để tôi lên lầu gọi bọn họ!"


Nhưng không đợi Đoạn Ôn Du bước đi, cánh cửa phòng ngủ chính trên lầu đúng lúc mở ra, tiểu thiếu niên đáng yêu và Nhiếp Tiêu một trước một sau xuống lầu.


Một người nhảy nhảy nhót nhót, sức sống bắn ra bốn phía, một người bọng mắt lanh lè, tinh thần uể oải.


Nhìn cảnh này, mọi người không kiềm chế được mà tưởng tượng ra một vở kịch lớn "không phù hợp cho thiếu nhi". Trong thoáng chốc, ánh mắt cả một đám người đều trở nên sai trái.


Ố ồ! Một quả dưa siêu lớn!


Nhiếp Tiêu vì tối qua thiếu niên nhắc đến chuyện ba mẹ ruột, không ngủ ngon cả buổi tối, lúc này cảm nhận được tầm mắt vi diệu của mọi người, nhất thời cảm thấy cả người đều không ổn.


Tiểu Ngũ Nhất ngược lại lại không phát hiện gì, hí ha hí hửng chào mọi người một tiếng "chào buổi sáng". Sau đó lập tức vọt đến bên cạnh hổ lớn, một phát đã ôm dính lấy cái cổ lông xù của đối phương.


Hổ lớn không hề phòng bị mà bị 'khóa cổ họng', bối rối hai giây, nhưng lại không giãy giụa, tỉ mỉ ngửi ngửi mùi vị trên người tiểu thiếu niên một cái, phát hiện không có bị hơi thở của Nhiếp Tiêu xâm nhiễm quá sâu, lập tức thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.


Nhưng mà nó cũng không biết tại sao mình lại thở phào một hơi này.


Tiểu Ngũ Nhất không biết hổ lớn đang nghĩ gì, thân mật cà cà đầu hổ lớn, âm thanh mềm mại dễ thương nói: "Tướng Quân, Trướng Quân đối với bảo bảo tốt như vậy, có phải trước đây đã quen bảo bảo không? Tướng Quân có phải người thân của bảo bảo không?"


Nghe tiểu Ngũ Nhất hỏi như vậy, hổ lớn nhất thời ngây ngẩn cả người. Con ngươi hổ màu vàng nhạt phản chiếu hình ảnh khuôn mặt thiên chân vô tà của cậu, phút chốc, chính nó cũng rơi vào suy tư.


Dường như phần ký ức vô cùng quan trọng bị chôn sâu trong đầu, lúc này, chỉ thiếu nữa bước là có thể nhớ lại, nhưng rất nhanh đã bi một màn sương mù màu xám che phủ.


Móng vuốt to lớn không kiềm chế được mà ôm đầu chính mình, khó chịu phát ra một tiếng gầm gừ của mèo lớn.


-- tôi cũng nghĩ không ra.


Tiểu Ngũ Nhất nhìn dáng vẻ khó chịu của hổ lớn, cũng nghe được tiếng lòng của đối phương, lập tức lấy tay xoa xoa đầu con mèo lớn, vội vàng an ủi. "Không sao, không có gì đâu. Tướng Quân không nhớ cũng không sao, bảo bảo cũng không nhớ rõ."


Được an ủi như thế, cảm xúc của hổ lớn cũng bình tĩnh lại. Không nhịn được mà cọ cọ lòng bàn tay của thiếu niên, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng không che lấp được.


Những người khác nhìn hành động của một người một hổ này, không khỏi hơi mông lung.


Ninh Phong không hiểu ra sao nửa ngày, có chút mông lung mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu nói: "Động vật họ mèo và loài chuột có thể không phải thiên địch là tốt lắm rồi, làm sao có thể thành người thân? Không lẽ Tướng Quân cũng là một con hổ tinh?"


Nhưng không chờ Nhiếp Tiêu trả lời, Tạ Quân ở bên cạnh lập tức nhớ tới lúc gặp hổ ớn trong núi, mở miệng nói: "Có lẽ có liên quan không chừng, lúc đó là chính Tướng Quân tự muốn đi theo tiểu lão đại của chúng ta."


Nhiếp Tiêu không giải thích nguyên nhân rõ ràng, nhưng cũng không phủ nhận, gật đầu một cái nói: "Đúng là có thể có liên quan đến thân thế của bảo bảo."


Nghe Nhiếp Tiêu khẳng định, mọi người kinh ngạc một hồi, trong lòng đột nhiên hơi tò mò.


Khương Thù quay đầu nhìn tiểu thiếu niên và con mèo lớn đang thân mật ôm nhau bên kia, không nhịn được mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Không lẽ trên Trái Đất của chúng ta có cả một đại quân yêu tinh hay sao?"


Khương Thù vừa nói xong, mọi người lập tức nhìn về phía Bousel bên cạnh hắn.


Nói không chừng là có thật.


Bousel: "..."


Thật không dám giấu giếm tui là người ngoài hành tinh.


Bousel trả lại cho mọi người một cái mỉm cười lúng túng nhưng không thiếu phần lịch sự, sau đó nhìn về phía thiếu niên và hổ lớn, trong mắt ánh lên suy tư.


Tiểu Ngũ Nhất trấn an hổ lớn xong, sau đó đến bên cạnh Nhiếp Tiêu, có chút tiếc nuối nói: "Ba ba, Tướng Quân nói nó cũng không nhớ rõ."


"Không sao, từ từ sẽ nhớ lại thôi." Nhiếp Tiêu giơ tay xoa đầu thiếu niên, dịu dành an ủi nói: "Hiện tại đừng vội."


Được vuốt lông như thế, tiểu Ngũ Nhất lập tức khôi phục tự tin, sau đó vui vẻ gật đầu. "Dạ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà! Bảo bảo đã tìm được Tướng Quân."


Nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên này, Bousel không khỏi liên tưởng đến Vương tộc Nemo cũng đáng yêu đơn thuần như thế.


... Nếu là mất trí nhớ mà nói, vậy không chừng lại là thật.


Hổ lớn cũng nhìn thiếu niên, càng cảm thấy mình đã quên đi cái gì rất quan trọng. Sau khi lo lắng, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người nho nhỏ mơ hồ, làm trong lòng nó không kiềm chế được nổi lên một luồng cảm xúc muốn nghiến răng nghiến lợi.


*


Khúc nhạc đệm sáng sớm qua đi, đoàn người tiếp tục lên đường đến Hải Thành, buổi trưa mưa đã tạnh, mọi người rốt cuộc cũng đến eo biển.


Nhưng đến điểm hẹn mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng nhóm Ngô Khánh Phong, dù sao cũng nằm trong dự tính.


Nhóm Nhiếp Tiêu cũng không gấp, thừa dịp thời gian này, bắt đầu tìm kiếm tàu thủy có thể sử dụng ở phụ cận.


Khâu chuẩn bị để vượt biển nhất định phải làm cẩn thận, nếu không chôn thây đáy biển không phải là nói chơi.


Lúc này Bousel cũng mở miệng nhắc nhở, trước mắt không ai ở đây có thể hiểu rõ tình hình trong đại dương hơn hắn.


"Nếu muốn vượt biển, chúng ta phải đề phòng nhóm động vật lớn dưới đó. Chúng nó biến thành tang thi sức mạnh vô cùng lớn, có thể dễ dàng làm lật một chiếc tàu. Bầy cá nhỏ cũng không thể lơ là, nói chung, tàu cần gia cố càng kỹ càng tốt."


Nghe lời này, sắc mặt nhóm Nhiếp Tiêu nghiêm túc hơn, càng thêm cẩn thận chuẩn bị để vượt biển.


Vì đang ở bến cảng, không lâu sau bọn họ đã tìm được một chiếc tàu tương đối nguyên vẹn, sau khi dọn sạch tang thi trên tàu, dưới chỉ huy kỹ thuật của Ninh Phong, bắt đầu làm gia cố và sửa chữa.


Mà vào lúc mọi người đã chuẩn bị đâu vào đấy, điện thoại di động, máy tính bảng và các loại thiết bị điện tử mà mọi người mang theo đột nhiên chấn động.


Vài chiếc điện thoại vô chủ bị rơi trong khoang tàu, thậm chí còn phát ra tiếng chuông inh ỏi. (đồ nội địa Tàu chất lượng, pin trâu, biết bao nhiêu ngày mà vẫn còn 🤣 )


Nhóm Nhiếp Tiêu gần như là phản ứng ngay lập tức, tấy cả đều móc điện thoại ra. Nhìn tin tức bên trong, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng không kiềm chế được.


Đây quả thực là một tin tốt nhất sau khi bọn họ rời căn cứ.


Dưới sự nỗ lực của mỗi một căn cứ, thiết bị truyền tin rốt cuộc cũng tiến thêm một bước dài về phía trước, mặc dù chỉ có thể nhận tin nhắn chứ không thể gửi đi, nhưng cũng đủ để làm người kích động.


"A a a quá tốt rồi!!"


Tâm tình Ninh Phong lộ ra rõ ràng nhất, trực tiếp kích động ôm lấy Đoạn Ôn Du mà gào thét, vui vẻ ra mặt. "Tốt quá rồi, lầm này thì những người sống sót rải rác bên ngoài căn cứ đã có thể nhìn thấy hy vọng."


Nhiếp Tiêu cũng không kiềm chế nổi vui vẻ dưới đáy lòng, ngón tay trượt trên màn hình điện thoại, cẩn thận đọc nội dung ngắn gọn trong tin nhắn.


Tiểu Ngũ Nhất không biết hết mặt chữ, nên gọi Nhiếp Tiêu đọc cho cậu nghe. "Ba ba, bảo bảo cũng muốn biết bên trong viết cái gì!!"


Nhiếp Tiêu xoa nhẹ đầu nhóc con nhà mình, sau đó đọc lại tin nhắn từ đầu tới đuôi. Tin nhắn báo ra rõ ràng địa chỉ của từng căn cứ một, còn kèm theo một ít biện pháp đối phó và lưu ý với các trường hợp đột xuất có thể xảy ra.


Tiểu Ngũ Nhất nghe xong cũng nhận ra ý nghĩa trong đó, lập tức vui mừng ôm lấy Nhiếp Tiêu. "Ba ba, thật tốt quá rồi."


"Ừm." Nhiếp Tiêu cũng lộ ra một nụ cười.


Tiêu Nghiên nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần, cô xúc động ướt cả khóe mắt, sau đó nhìn xuống ngày tháng phía dưới, hơi sủng sốt, lập tức không kiềm chế được mà kêu thành tiếng.


"Hôm nay lại là mùng 1 tháng 5 này!!!"


"Đúng thật nè! !"


Mọi người rốt cuộc cũng chú ý tới, lập tức đồng loạt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Nhiếp Tiêu.


Ninh Phong xác nhận lại ngày tháng lần nữa, cuối cùng không kiềm chế nổi mà phóng tới, ôm chặt lấy tiểu thiếu niên còn chưa phản ứng lại.


"Bé quốc tế lao động, cưng đúng là một bé Phúc tinh* mà, hôm nay đúng là ngày lành, ông đây yêu cưng muốn chết luôn!!!*


(phúc tinh: ngôi sao may mắn)


Nhiếp Tiêu và tiểu Ngũ Nhất lúc này mới tỉnh táo lại, nếu mọi người không nói, hai người họ đúng là không chú ý đến hôm nay là ngày mấy.


Trong lúc nhất thời, trên mặt tiểu Ngũ Nhất tràn đầy nụ cười xán lạn, hai chiếc má lún đồng tiền nhỏ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phấn nộn vô cùng kích động.


"Hôm nay cũng tròn bốn năm ngày bảo bảo gặp ba ba rồi!!!"


Nhiếp Tiêu nhìn tiểu thiếu niên, đáy mắt cũng ánh lên một tia dịu dàng. Hai chuyện như vậy đều xảy ra cùng một ngày, đúng là sự trùng hợp làm người ta kinh hỉ.


"Ba ba, bây giờ bảo bảo bốn tuổi rồi nha!!!"


Tiểu Ngũ Nhất nhào vào lòng ngực Nhiếp Tiêu, bốn ngón tay duỗi ra quơ quơ, đáng yêu vô cùng.


Nhiếp Tiêu lập tức vừa dịu dàng vừa cưng chiều mà cười lên, thân mật nặn nặn chiếc mũi của cậu. "Ừm, là một cục cưng đã trưởng thành."


"Cảm ơn cục cưng đã đến với ba." Ánh mắt Nhiếp Tiêu vô cùng nghiêm túc mà nhìn thiếu niên, lời nói như phát ra từ sâu trong đáy lòng.


"Dạ, bảo bảo cũng cảm ơn ba ba đã tìm được bảo bảo về, bảo bảo rất yêu ba."


Tiểu Ngũ Nhất nhón chân lên, bẹp một phát hôn lên môi Nhiếp Tiêu. Bảo bối sà vào lòng như thế, Nhiếp Tiêu lập tức không nhịn nổi nữa, đè gáy thiếu niên lại, làm cho nụ hôn này càng sâu hơn.


Chói mù mắt hết một đám người xung quanh.


"Đựu móa đựu móa, hôm nay là ngày vui, tại sao lại cho tụi tui ăn bánh chó!!!"


Ở đây ngoại trừ Bousel, mấy khuôn mặt ngây thơ khác đều đỏ bừng. Khương Thù nhìn hai người đang hôn môi nói: "Cậu đủ rồi nha, cũng không thèm xem bây giờ là lúc nào! Trước bàn dân thiên hạ bày đặt hôn hít."


"Lão cầm thú Nhiếp Tiêu!!!"


Tâm trạng Nhiếp Tiêu bây giờ rất tốt, bị mắng cũng không thấm tháp, cây ngay không sợ chết đứng lãnh danh hiệu cầm thú, ôm bé con bảo bối nhà mình, hướng hàm răng trắng noãn về phía mọi người, rất là thiếu đánh.


"La cái gì, hâm mộ hả?"


Mọi người: "..." A, cầm thú còn hung hăng.


"Tú ân ái sẽ bị sét đánh!"


"Tôi không sợ."


"..."


***


Mà vào giờ phút này, những người may mắn còn sống sót tán loạn trong từng ngóc ngách trên toàn thế giới đều nghe được âm thanh phát ra từ điện thoại, các loại thiết bị điện tử còn pin từ bên đường phố, phòng ốc, thậm chí trên người tang thi.


Phút chốc, tiếng nhạc chuông, tiếng điện thoại rung động, trở thành tồn tại như âm thanh của tự nhiên trong thời tận thế này.


Có không biết bao nhiêu người sống sót, lúc tận thế bắt đầu vẫn đem theo chiếc điện thoại đã "vô dụng" bên người chỉ để làm kỷ niệm, tắt máy tiết kiệm pin, chờ đến đêm khuya mới mở lên xem một chút.


Vẫn luôn giấu một niềm hy vọng mong manh trong lòng, cầu nguyện thời khắc nó "hữu dụng" một lần nữa.


Mà phút chốc nó thật sự hiện lên thông tin, nước từ hốc mắt lập tức trào ra. Vào lúc này, không ai còn lạc loài nữa, còn rất nhiều người đang tồn tại cùng họ, cố gắng sống sót trong tận thế.


Nhìn tin nhắn ghi rõ từng địa chỉ căn cứ.


Trong lúc nhất thời, những người may mắn sống sót rải rác trong từng ngõ ngách, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía căn cứ gần nhất.


Ngày đó, sức mạnh của nhân loại, chính thức bắt đầu hội tụ.


_________