Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 30: Ngũ Nhất hỗ trợ xây dựng căn cứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 30: Ngũ Nhất hỗ trợ xây dựng căn cứ


Đối lập với lúc tìm người thân ở Sơn Thành, lần này đến Phong Thành may mắn hơn rất nhiều.


Không chỉ có Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ tìm được nhóm Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ, các sinh viên người bản địa có mấy người cũng tìm được người nhà, không phải là không thu hoạch được gì.


Hình ảnh đoàn tụ phảng phất đã rửa trôi đi một ít tuyệt vọng vô biên mà tận thế mang lại.


Đội ngũ lại một lần nữa mở rộng, đoàn người liền tạm thời về khu biệt thự của Võ Văn Kỳ ở ngoại ô trước, làm nơi nghỉ ngơi.


Ninh Phong cũng không quên ba chiếc chiến cơ đậu trên mái nhà kia, cậu đã đáp ứng với Hạ lão thủ trưởng sẽ bảo dưỡng chúng nó thật tốt.


"Nhóc quốc tế lao động, tụi nó sau này nhờ cưng thu lại nha!" Ninh Phong chấp hai tay trước ngực, khẩn cầu bé chuột trong túi Nhiếp Tiêu. Nhưng vì danh xưng này, bé chuột không hề cảm nhận được chút thành ý nào của cậu.


"Chít!" Là Ngũ Nhất, mới không phải quốc tế lao động!


Bé chuột thở phì phò ném một hạt dưa lên trán Ninh Phong.


Đầu Ninh Phong bị một phát 'đánh yêu'.


Nhiếp Tiêu xoa xoa đầu nhỏ của bé chuột, không nhịn được mỉm cười, sau đó mang mọi người trở về, tiện đường đi lên sân thượng của các toà nhà chung quanh.


Sau đó, nhìn thấy ba chiếc chiến cơ kiểu mới trước tận thế vừa được công bố trên đài truyền thời sự Hoa quốc, đầu gối của mọi người muốn nát. (quỳ nát)


Viên lão hiệu trưởng chân cũng run run suýt chút nữa không đứng vững mà té ngã, được một sinh viên ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.


Nguyên bản lúc nghe nhóm Nhiếp Tiêu hời hợt nói là họ bay trở về, bọn họ cũng đã thấy nặng đô lắm rồi, nhưng không thể ngờ được là không phải bay về bằng trực thăng bình thường.


Nặng đô nặng đến nổi không giống bình thường.


Rốt cuộc chính là bần cùng hạn chế tưởng tượng của bọn họ. Ánh mắt nhóm Tạ Quân nhìn năm người Nhiếp Tiêu nhất thời tràn đầy kính nể.


Bé chuột đối với chuyện này ngược lại không có bao nhiêu phản ứng, bé đã sớm biết nhóm Nhiếp Tiêu biết lái máy bay, cho nên không cảm thấy có cái gì kỳ lạ.


Thân là một bé hamster nho nhỏ, bé cũng không biết mấy chiếc chiến cơ trước mắt này có gì khác biệt. Chỉ biết giữ nguyên tắc 'phải giữ gìn tài sản của ba ba' nên mới thu vào bên trong không gian kho.


Hai móng vuốt nhỏ xoa xoa quai hàm, ba chiếc chiến cơ liền 'viu' mà biến mất ở tại chỗ.


Bạch Mân ở phía sau nhìn cảnh này, ánh mắt lóe lên. Độ lớn của không gian này còn lợi hại hơn viên dị năng hạch trong đầu hắn.


Ninh Phong lúc này rốt cuộc cũng không còn ghen tị với Khương Thù, trong lòng đắc ý. Chỉ cần có tiểu Ngũ Nhất ở đây, sau này bọn họ cũng có thể làm cao phú soái hoành hành trong tận thế.


Bàn luận về thoát nghèo và làm giàu, tất cả dựa vào nuôi hamster.


Bé chuột vào lúc này mơ hồ ý thức được mình lại không cẩn thận thu đồ ở trước mặt mọi người, lập tức chột dạ dùng móng vuốt giả đò chỉ chỉ quai hàm, giấu đầu lòi đuôi kêu một tiếng.


"Chít!"


Lần này là túi má của bảo bảo có thể chứa rất nhiều!


Nghe tiếng kêu này, dám người Tạ Quân không cần Nhiếp Tiêu phiên dịch, gặp may một lần mà hiểu ý của cậu*, gật đầu phụ họa: "Ừa, tiểu lão đại nói cái gì cũng đúng. "


Thấy thế, Nhiếp Tiêu và nhóm Khương Thù đều mông lung "...?"


Tuy rằng không biết bọn họ đang chơi diễn trò gì, nhưng nếu cả đám đều như vậy thì chúng ta cũng phối hợp một chút đi.


Đám Nhiếp Tiêu nghĩ vậy, sau đó cũng cùng phụ họa.


Bé chuột ngẩng đầu lên, nhìn tất cả mọi người đều tin tưởng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hí ha hí hửng mà rung đùi đắc ý.


Bảo bảo quả thật là bé hamster thông minh nhất.


Mọi người: "..." Cục cưng vui vẻ là được rồi.


Đi vào biệt thự của Võ Văn Kỳ, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó đề tài trò chuyện không tránh khỏi vòng đến hướng đi sau này.


Bây giờ Võ Văn Vũ và tiểu Ngũ Nhất cũng đã tìm được người nhà, người nhà còn mạnh mẽ như vậy, những người khác cũng không thể mặt dày mà tiếp tục yêu cầu người ta tiếp tục đi lên phía Bắc giúp bọn họ tìm người thân.


Có lẽ hai người Võ Văn Vũ và tiểu Ngũ Nhất sẽ tình nguyện giúp đỡ, nhưng bọn họ không chắc nhóm Nhiếp Tiêu và Khương Thù sẽ tình nguyện.


Những người lợi hại như vậy, trong lòng nhất định đã có kế hoạch quan trọng hơn để đi làm, mà không phải kéo dài thời gian để đi tìm người thân của bọn họ.


Ba chiếc chiến cơ kiểu mới vừa rồi kia chính là minh chứng tốt nhất, nhóm Nhiếp Tiêu nhất định cần lái chúng nó trở về báo cáo.


Viên lão hiệu trưởng nhìn mấy người Nhiếp Tiêu, chậm rãi trấn an mọi người: "Các cậu không cần phải áy náy, tự chúng tôi cũng có thể đi tìm người nhà. Các cậu nếu có chuyện quan trọng cần phải làm, vậy thì đi đi. Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng nặng, chúng ta chia ra đi cũng không có vấn đề gì."


Nghe lời này, nhóm Nhiếp Tiêu không nhịn được chìm vào im lặng.


Thực sự dựa theo dự định của bọn họ là sau khi tìm được Võ Văn Vũ và Ngũ Nhất thì lập tức trở về Thủ Đô, giúp đỡ Hạ lão thủ trưởng chia sẻ một ít áp lực.


Thế nhưng hiện tại, nhìn những người bình thường trước mắt, bọn họ do dự.


Tốc độ thăng cấp của tang thi không ngừng tăng nhanh, đồng thời còn có thể chiếm đoạt dị năng trong dị năng hạch của dị năng giả, nếu một đám người bình thường này không có người bảo vệ, vậy con đường phía trước chắc chắn là vô cùng nguy hiểm.


Dù cho còn có Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, nhưng tận thế càng ngày càng nguy hiểm, chỉ sợ cũng khó có thể bảo vệ mọi người.


Viên lão hiệu trưởng nhìn mấy người Nhiếp Tiêu đang trầm mặc, tựa hồ đã có được đáp án. Học sinh của ông trong mắt cũng lướt qua một tia ảm đạm, nhưng lại không có lập trường đi phản đối.


So với những gia đình nhỏ của bọn họ, càng có nhiều chuyện to lớn hơn cần người có năng lực đi làm.


Viên lão hiệu trưởng đại biểu cho tất cả mọi người, dẫn đầu nói trước: "Đã như vậy, vậy chúng ta cứ chia ra đi thôi!"


Võ Văn Vũ nghe lời này, lập tức liếc nhìn anh trai đang im lặng. Trải qua nhiều ngày như vậy cùng chung sống với mọi người, cô không nỡ cứ như vậy mà chia tay.


Đặc biệt cô chính là người đề nghị ra con đường này, cho nên càng không thể vì bản thân đã tìm được người thân mà giữa đường rút lui.


"Anh..." Võ Văn Vũ kéo tay áo anh trai nhà mình, mắt lộ vẻ cầu xin.


Không chờ Võ Văn Vũ nói xong, Viên lão hiệu trưởng liền trực tiếp mở miệng đánh gãy, từ ái nhìn Võ Văn Vũ: "Tiểu Vũ, trò không cần như vậy, các anh của con còn cần đi làm chuyện quan trọng hơn."


Bé chuột nhìn cảnh này, không hiểu tại sao mọi người lại nói muốn đường ai nấy đi. Bé cũng không nỡ rời xa nhóm đàn em Tạ Quân, lập tức ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu.


Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bởi vì mọi người sắp chia tay mà trở nên nặng nề.


Nhiếp Tiêu vẫn không có mở miệng nói chuyện, phảng phất như suy tư điều gì, ngay lúc mọi người cảm thấy mọi chuyện đã được quyết định, Nhiếp Tiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn mọi người.


Để lại một quyết định chớp nhoáng ngoài ý muốn.


"Chúng ta không đi."


"! ! !"


Ninh Phong nghe lời này, kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Tiêu, có chút mông lung không hiểu vì sao lại thay đổi chủ ý. "Không phải nói muốn đi Thủ Đô giúp Hạ lão thủ trưởng sao?"


Những người khác cũng không rõ vì sao.


Đoạn Ôn Du mơ hồ đoán được ý nghĩ của Nhiếp Tiêu, xoa xoa đầu Ninh Phong. "Kỳ thực chuyện Hạ lão thủ trưởng hiện tại muốn làm chính là dốc hết sức mình bảo vệ hết tất cả mỗi một tổ ấm gia đình."


"Chúng ta bây giờ giúp đỡ mọi người, cũng chính là đang giúp ông Hạ chia sẻ gánh nặng."


Đoạn Ôn Du dứt lời, Nhiếp Tiêu cũng gật đầu, sau đó nói ra kế hoạch táo bạo của hắn.


"Tôi muốn xây dựng một cái căn cứ ở đây." Nhiếp Tiêu nói một cách bình tĩnh, không hề có chút đùa giỡn.


Viên lão hiệu trưởng nghe xong, tinh thần cũng chấn động. Nhìn người trẻ tuổi trước mắt, không hề ngờ tới trong lòng đối phương có dã tâm như thế.


Không chỉ muốn giúp bọn họ đi tìm người nhà, mà còn muốn trực tiếp thành lập một căn cứ có thể an cư sinh sống.


Khương Thù ở bên cạnh cũng nhìn Nhiếp Tiêu, líu lưỡi nói: "Lòng bác ái của ông, tôi thật sự mặc cảm không bằng."


Nhiếp Tiêu cụp mắt, như thể không biết câu nói mình nói ra phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, ánh mắt ôn nhu sờ sờ đầu vai bé chuột.


Võ Văn Kỳ, Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên cũng không nghĩ tới Nhiếp Tiêu muốn làm chuyện lớn như vậy, kinh ngạc trong chốc lát nhưng lại không hề có ý kiến gì.


Bọn họ hiện tại không còn vướng bận gì nữa, nếu Nhiếp Tiêu đã nói như vậy, vậy bọn họ cứ nghe theo lão đại là được.


Ninh Phong kích động đến hai má đỏ bừng, đã không muốn trở về tìm Hạ lão thủ trưởng nữa. Lúc này không có việc gì tốt hơn có thể giúp ông Hạ bằng việc ở phía Nam xây dựng căn cứ.


Ánh mắt bé chuột sáng lấp lánh mà nhìn Nhiếp Tiêu, vừa sùng bái vừa vui sướng. Một lần kích động mất khống chế liền quăng hết lời dạy bảo ra sau đầu, ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu, ghé vào vành tai thì thầm một tiếng.


Ba của bé quả nhiên là ba ba tốt nhất trên đời.


"Chít!" Bảo bảo cũng sẽ giúp đỡ ba ba!


Nhóm Tạ Quân, Lưu Đại Sơn và các sinh viên khác, giờ khắc này cũng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ phát hiện, trước mắt tựa hồ có việc vô cùng ý nghĩa mà bọn họ có thể làm.


Tìm một người nhà cũng là tìm, vậy tại sao không tìm hết tất cả 'người nhà' còn sống sót trong tận thế về đây.


Tìm về càng nhiều người, sức mạnh sẽ càng lớn, đến lúc đó mọi người có thể chia ra các hướng đi tìm, có thể càng nhanh tìm được thêm càng nhiều người.


Một sinh viên nhà ở Cáp Nhĩ Tân đột nhiên đứng lên, trên mặt toát ra một tia kiên định. "Em cũng muốn ở lại giúp đỡ, Cáp Nhĩ Tân đã xây dựng căn cứ, trong lòng em không còn lo lắng. Dù sao em cũng không thể về trong thời gian ngắn, nếu người nhà còn sống chắc chắn sẽ được cứu viện."


"Ngược lại trên đường chúng em đi tới, qua Sơn Thành lẫn Phong Thành đều thấy phía Nam tình hình còn nghiêm trọng hơn phía Bắc."


Một đường đi đến, bọn họ không hề gặp qua bất cứ tổ chức cứu viện nào cả.


"Em ở đây cứu người nhà của người khác, có lẽ vào lúc này, một người nào đó cũng đang cứu người nhà của em."


Nam sinh viên vừa nói xong, những sinh viên khác cũng đều lục tục đứng dậy. Viên lão hiệu trưởng nhìn nhóm học trò đáng yêu, hai mắt không ngừng nóng lên.


Khi quan niệm thay đổi, chắc chắn sẽ sinh ra một nguồn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.


"Vậy chúng ta sẽ dùng khu biệt thự này làm cứ điểm, từ từ mở rộng phạm vi căn cứ." Đoạn Ôn Du đẩy kính mắt, mỉm cười nhìn mọi người.


Ninh Phong có chút phấn khích, trực tiếp tuyên bố tên căn cứ. "Ha ha ha vậy từ hôm nay trở đi, 'căn cứ Ngũ Nhất' của chúng ta chính thức được thành lập!"


Viên lão hiệu trưởng nghe danh xưng này, nhất thời không nhịn được mà cười rộ lên, "Lao động là vinh quang của nhân dân! Ha ha ha cái tên này rất hay!"


Bé chuột đột nhiên bị điểm danh, mông lung ngẩng đầu lên, nhìn ba ba xong lại nhìn mọi người, không hiểu ra sao.


Mọi người nhìn cục lông manh vô đối, không kiềm chế được cười ha hả.


Ngay cả Nhiếp Tiêu cũng cong môi mỉm cười.


Bạch Mân đứng bên ở bên ngoài, nhìn đoàn người tràn ngập hy vọng, ánh mắt không khỏi lóe lên mấy lần.


________
Chú thích:



(*Từ gốc là 'phúc chí tâm linh', có nghĩa là gặp vận may thì mọi sự điều thông suốt. Để nguyên thì quá khó hiểu nên mình chém nó ra cho hợp cảnh hén.)