Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 69: Phiên ngoại tu tiên 1: Duyên tới là em




Năm 2150, nhóm quái thú cấp C cuối cùng trên Nam Cực bị sáu người Cố Phồn liên hợp đánh chết, sau đó hóa thành tro bụi trong ngọn lửa hừng hực do Phong Hỏa phóng thích.

Cho đến nay, những con quái thú đã từng theo trận đại phóng xạ sinh ra biến dị đã hoàn toàn biến mất trên Trái Đất.

Điều này cũng tuyên bố kỷ nguyên mạt thế bao trùm Trái Đất kéo dài hàng thế kỷ đã chính thức kết thúc, nhân loại một lần nữa trở thành chủ nhân của Trái Đất.

“Cuối cùng cũng kết thúc.”

Phong Hỏa không có hình tượng nằm trên một mảng tuyết, ngửa mặt lên trời xanh.

Không khí nơi này lạnh như băng, nhưng bầu trời lại vô cùng trong xanh, tinh khiết không có một tia tạp sắc.

Có lẽ nhìn thấy Phong Hỏa nằm như vậy quá thoải mái, Mạnh Liên Doanh, Tinh Hà, Thanh Đằng cũng lần lượt nằm xuống.

Cố Phồn mỉm cười, nằm xuống bên cạnh Thanh Đằng.

Chỉ có Lục Nhai, vẫn dáng người thẳng tắp đứng ở trong tuyết.

Anh rất đặc biệt, ánh mắt Cố Phồn cũng rơi xuống người anh.

Lục Nhai đã bảy mươi tám tuổi, nhưng bởi vì đã từng dùng Tẩy Tủy Đan, lúc này Lục Nhai thoạt nhìn chỉ như bốn mươi tuổi, ánh mắt của anh càng thêm thâm thúy nội liễm, khóe mắt có một chút nếp nhăn, năm tháng đã lưu lại dấu vết trên người anh, nhưng lại không có chút nào giảm bớt sự quyến rũ trên người anh, ngược lại càng mê người hơn.

Hơn ba mươi năm trước, các lục địa đã không còn dấu vết quái thú, nhân loại giành tự do trên đất liền, dân số cũng tăng vọt.

Cố Phồn đã theo tiểu đội trở về căn cứ vài lần, mỗi một lần trở về, Lục Nhai đều tăng thêm một nhóm fan nữ mới, ánh mắt các cô gái nhìn về phía Lục Nhai tràn ngập ái mộ đơn thuần và nồng nhiệt nhất.

Cô chỉ là một con kiến trong Tu Chân Giới vô tình rơi vào Trái Đất, nhưng Lục Nhai là thiên chi kiêu tử chân chính trên Trái Đất.

Cố Phồn có thể hiểu được sự ái mộ của những cô gái kia đối với Lục Nhai, bởi vì cô cũng là một trong số đó.

Cho dù Lục Nhai bắt đầu hiện ra dáng vẻ già dặn, nhưng trong lòng Cố Phồn, Lục Nhai vẫn là thiếu soái cao không thể với tới của căn cứ lúc lần đầu gặp mặt, là người đàn ông nội liễm lặng lẽ nhét một chậu hoa vào lều của cô, năm mươi năm, tình cảm của cô đối với anh càng ngày càng sâu đậm.

“Không cần đánh quái thú nữa, mình cùng Thanh Đằng chuẩn bị sinh mấy đứa nhỏ, các cậu có dự định gì không?”

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Phong Hỏa mỉm cười, ngồi dậy hỏi đồng bọn.

Thanh Đằng trừng mắt liếc cậu ta một cái, nhưng không phản bác.

Ngoại trừ Cố Phồn, bọn họ thoạt nhìn cũng sắp bốn mươi tuổi, chiến đấu với quái thú lâu như vậy, Thanh Đằng cũng muốn lập một gia đình nhỏ.

Ví dụ như Thịnh Án, thời niên thiếu nổi loạn nhiều vô tư, đến tuổi trung niên thì cưới vợ nên không còn theo họ nữa. Đương nhiên, Phong Hỏa suy đoán, Thịnh Án là bởi vì không có Tẩy Tủy Đan, ghen tị với tuổi trẻ sắc đẹp mấy người bọn họ, cho nên mới không chơi với họ nữa, nếu không thì ai cũng còn trẻ như vậy, chỉ có Thịnh Án rõ ràng nhỏ tuổi nhất lại giống như một ông già năm mươi, sáu mươi tuổi, trong lòng nhiều khó chịu.

Tinh Hà nói: “Mình muốn mở một thư viện, trở thành một thủ thư luôn là ước mơ của mình.”

Mạnh Liên Doanh cười lớn, cười xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mình sẽ mở một câu lạc bộ thám hiểm, mang những đứa nhỏ chưa bao giờ thấy thế giới du ngoạn núi sông tổ quốc. Anh họ, Phồn Phồn, hai người có dự định gì không?”

Cố Phồn nhìn về phía Lục Nhai, theo như cô biết, Lục Nhai rất nổi tiểng trong lòng dân Hoa Hạ quốc, tất cả mọi người đều hy vọng Lục Nhai theo chính trị.

Lục Nhai thì nhìn Cố Phồn: “Em ở đâu, anh ở đó.”

“Ai ai ai, răng mình chua quá!”

Mạnh Liên Doanh phát ra một trận ồn ào khoa trương.

Cố Phồn trêu Lục Nhai: “Nếu như em muốn bế quan, anh cũng sẽ ở bên cạnh chờ sao?”

Lục Nhai gật đầu.

Anh đã dành nửa đời trước để chiến đấu vì căn cứ và nhân loại, từ giờ trở đi, anh chỉ muốn ở bên cạnh Cố Phồn cho đến khi sinh mệnh kết thúc.

Bốn người Tinh Hà trở về Hoa Hạ quốc.

Hiện giờ Hoa Hạ quốc khắp nơi đã không còn là đống đổ nát, thành thị ở các nơi đã được xây dựng lại, các thánh địa du lịch trước đây vẫn tiếp tục mở cửa cho du khách.

Ngoại trừ dãy núi Tiên Nữ ở thành phố An.

Dãy núi Tiên Nữ được khoanh tròn riêng biệt, vẫn thuộc lãnh địa tư nhân của Cố Phồn.

Cố Phồn cùng Lục Nhai trở về dãy núi Tiên Nữ.

Phía dưới động phủ, một chậu hoa hồng sau khi được Lục Nhai dời trồng xuống mặt đất, sinh trưởng tự nhiên, hiện giờ đã sinh sôi nảy nở thành một biển hoa. Đang là mùa hoa đầu hạ, từng đóa hoa màu đỏ kiều diễm nở rộ, hương hoa nhàn nhạt thoang thoảng theo gió.

Mấy năm không trở lại, động phủ đầy bụi bặm, Cố Phồn thi triển một lần thuật thanh tẩy, hai người mới đi vào.

“Em có thể phải bế quan một thời gian nhỏ.” Cố Phồn nói với Lục Nhai.

Thời gian trước ở Nam Cực, tu vi của cô cuối cùng cũng đột phá Trúc Cơ kỳ tầng thứ chín.

Công pháp tu luyện trong tay Cố Phồn thật sự quá kém, dẫn đến cô dựa vào ngồi thiền tu luyện đặc biệt chậm chạp, nếu như không phải Cố Phồn không có năm mươi năm kinh nghiệm liên tiếp đánh chết quái thú, chỉ dựa vào ngồi thiền mà nói, có thể bây giờ còn đang ở tầng thứ sáu Trúc Cơ Kỳ.

Lục Nhai biết cô muốn củng cố cảnh giới, để cho cô an tâm bế quan.

Cố Phồn: “Anh có muốn về thăm Lục gia không? Cô lớn tuổi rồi, anh nên dành nhiều dành nhiều thời gian cho cô.”

Lục Nhai kéo cô vào trong ngực, vuốt ve gương mặt như thiếu nữ của cô nói: “Sáng mai em bế quan, anh lại đi.”

Sáng mai bế quan, đêm nay đương nhiên phải làm chuyện khác.

Anh chủ động như vậy, Cố Phồn liền không chút khách khí thu anh một đợt Nguyên Dương.

Triền miên một đêm, buổi sáng Cố Phồn bế quan, Lục Nhai liền đi, hẹn năm ngày sau trở về.

Dãy núi Tiên Nữ ít người lui tới, Cố Phồn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.

Cô cũng không biết đã qua bao lâu, chờ cảnh giới ổn định trở lại, Cố Phồn mở mắt, thần thức quét ra ngoài, liền thấy Lục Nhai đã trở lại, ngồi trên sô pha, đang nhìn một chậu hoa trên bàn trà.

Cố Phồn cười, anh thật đúng là thích chậu hoa, nuôi lớn một chậu, lại làm chậu nhỏ.

Thay một chiếc váy đen, Cố Phồn đi ra ngoài.

“Em bế quan bao lâu rồi?” Cố Phồn ngồi bên cạnh Lục Nhai, lại thuần thục nằm ở trong ngự anh, đầu gối lên một chân Lục Nhai.

Lục Nhai cúi đầu, một tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh tản ra của cô, một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, ánh mắt ôn nhu: “Một tháng.”

Cố Phồn nắm lấy tay anh, hôn một cái: “Xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy.”

Đây rõ ràng là lời mời, mỗi lần Cố Phồn bế quan thời gian dài một chút, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ bồi thường cho Lục Nhai.

Nhận được tín hiệu của cô, ý cười hiện lên trong mắt Lục Nhai, anh cúi người, khuôn mặt tuấn mỹ thành thục dần dần tới gần Cố Phồn.

Cố Phồn nhắm mắt lại, chờ rung động quen thuộc.

Thế nhưng, nụ hôn của Lục Nhai lại chậm chạp chưa tới.

Cố Phồn nghi hoặc mở mắt ra.

Lục Nhai nhìn cô quyến rũ hoang mang như thế, cuối cùng nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Có chuyện, anh phải nói cho em biết.”

Quái thú đều giết xong, chuyện gì còn có thể làm cho Lục Nhai trì hoãn cái này?

Bàn tay Lục Nhai nâng lên, trước tiên nâng cô ngồi dậy.

Cố Phồn càng thêm hoang mang, ngồi xuống, chờ anh nói.

Lục Nhai ho khan một tiếng, đi tới cửa động phủ, nhìn bầu trời hỏi: “Em còn nhớ kết giới tầng trên cao kia không?”

Lục Nhai rất ít ho khan, nhất là loại ho khan giả trước khi khơi mào đề tài xấu hổ gì đó, bao gồm cả nụ cười bất đắc dĩ vừa rồi của anh.

Trong lòng Cố Phồn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng lời nói của Lục Nhai kịp thời đè xuống loại cảm giác quái dị này, trả lời trước: “Em nhớ, sao vậy?”

Lục Nhai vẫn ngửa mặt lên trời, lại ho khan một tiếng: “Anh biết kết giới kia đến từ đâu.”

Cố Phồn:...

Cô thậm chí còn không biết, nhưng Lục Nhai có thể biết?

Thấy vẻ mặt không thể tin được của cô, Lục Nhai đã trực tiếp giải thích: “Tu Chân Giới của em, cảnh giới của tu chân giả từ thấp đi lên, theo thứ tự là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ, độ kiếp đi lên nữa, chính là phi thăng thành tiên. Trong đó tu chân giả Luyện Hư kỳ, linh hồn trong cơ thể có thể hóa thành Nguyên Thần, có Nguyên Thần liền có thể ngưng luyện phân thân, phân thân cùng bản thể đồng tâm đồng niệm, đợi cảnh giới phân thân cũng tu luyện đến Luyện Hư kỳ đại viên mãn, bản thể cùng phân thân có thể được hợp nhất thành một, chịu đựng qua lôi kiếp, liền tiến giai làm tu chân giả Hợp Thể kỳ.”

Cố Phồn:...

Cảnh giới của cô quá thấp, thấp đến mức chỉ nghe nói qua thần thông của tu chân giả Nguyên Anh kỳ, lại đi lên mấy cảnh giới, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Lục Nhai làm sao biết được?

“Anh......”

“Nghe anh nói trước.” Lục Nhai âm thanh dịu dàng cắt đứt cô, tiếp tục nói: “Trong đó có một vị tu chân giả Luyện Hư kỳ, khi anh ta dung hợp bản thể cùng phân thân phía sau, nghênh đón lôi kiếp. Bảy mươi hai lôi kiếp, một kiếp cuối cùng cũng không phải đơn thuần lôi kiếp, mà là hủy diệt thân thể tu chân giả, lệnh nguyên thần nhập vào một tiểu thế giới, nếu như đối phương có thể hóa giải kiếp nạn của tiểu thế giới, coi như độ kiếp thành công, tấn thăng hợp thể.”

“Tu chân giả này nguyên thần nhập vào tiểu thế giới, chính là Trái Đất, kiếp số của anh ta là sinh tử kiếp, không phải bản thân anh ta sinh tử, mà là toàn bộ sinh tử của nhân loại. Nếu như anh ta có thể giúp nhân loại đạt được sinh cơ, phá vỡ tai kiếp, anh ta liền có thể đạt được tu vi Hợp Thể kỳ, trở lại con đường tu tiên. tầng kết giới kia bên ngoài Trái Đất chính là anh ta trước khi luân hồi bày ra, tránh cho có người can thiệp.”

Cố Phồn theo bản năng nói: “Vậy thì làm sao em có thể xuyên qua đây?”

Lục Nhai rủ mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười phức tạp: “Bởi vì tu chân giả kia vừa mới đột phá Hóa Thần kỳ, gặp phải cường địch, sau khi bị thương trốn vào trong một sơn động chữa thương. Lúc ấy trong sơn động còn có một đôi nam nữ, người nọ nhất thời tâm thiện, cứu nữ tu chân giả đang gặp nguy hiểm bị lăng nhục. Chữa thương kết thúc, người nọ vốn định phẩy tay áo rời đi, tiểu nữ tu nhát gan, khẩn cầu anh ta che chở, rõ ràng không lấy ra thù lao, lại to gan đi theo người nọ. Người nọ cảm thấy thú vị, bảo vệ cô ấy suốt một đường, trước khi chia tay, còn tặng cô ấy một tấm phù chú phòng ngự.”

Cả người Cố Phồn ngây dại.

Đây là kinh nghiệm của cô a.

Lục Nhai cuối cùng cũng xoay người lại, trước khi xoay người, anh vẫn là bộ dáng thành thục ở tuổi bốn mươi, khi anh đứng đối mặt với Cố Phồn, anh đã khôi phục tuấn mỹ không thể so sánh được của tuổi đôi mươi. Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt Cố Phồn quen thuộc, nhưng khí chất đã thay đổi, có chút tản mạn, lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Cố Phồn, dù sao ta cũng là ân nhân cứu mạng của em, em thật sự không nhớ khuôn mặt này của ta?”

Cả người Cố Phồn rét run, nước mắt cũng không khống chế được mà rơi xuống.

Cô nhớ rõ khuôn mặt này, nhớ rõ đây là khuôn mặt của Lục Nhai, một người đến từ Trái Đất, hiện giờ chủ nhân của khuôn mặt này thành vị cao nhân kia, Lục Nhai của cô lại đi nơi nào?

“Lục Nhai đâu?” Cô cắn chặt môi, cố nén nước mắt hỏi.

Lục Nhai: “Ta chính là Lục Nhai, lớn lên như vậy ở Tu Chân Giới, luân hồi đến Trái Đất cũng là như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có một Lục Nhai.”

Tầm mắt Cố Phồn mờ mịt: “Tôi muốn Lục Nhai ở bên cạnh tôi.”

“Như vậy sao?”

Cố Phồn lau nước mắt, lại nhìn, cao nhân Lục Nhai trước cửa động lại biến thành Lục Nhai mặt lạnh bốn mươi tuổi.

Nhưng cô biết, vẻ ngoài của anh chỉ thay đổi một chút, bên trong vẫn là nguyên thần của cao nhân.

Cho nên Lục Nhai mặt lạnh như băng lặng lẽ tặng hoa cho cô, sẽ không bao giờ quay lại?

Cố Phồn nhắm mắt lại, cuối cùng không thể kiểm soát được nước mắt của mình.

“Em đừng khóc, ta nên giải thích như thế nào, hắn chính là ta, ta chính là hắn, nếu như không phải không muốn giấu diếm em, ta vẫn có thể giống như trước ở cùng em.” Lục Nhai bước nhanh tới trước sô pha, cố gắng giúp cô lau nước mắt.

Trong ký ức hơn năm mươi năm trước, cô chưa từng khóc thương tâm như vậy.

“Phồn Phồn......”

Cố Phồn quay đầu bịt tai lại, không muốn nghe hắn gọi mình như vậy.

Lục Nhai thở dài, hắn có thể lật tay làm mây, lại không biết nên dỗ cô nương nhà mình ngừng khóc như thế nào.

Thôi, dù sao cũng phải cho cô thời gian tiếp nhận.

Lục Nhai liền ngồi ở một đầu sô pha, lúc thì nhìn bên ngoài, lúc thì nhìn cô, lúc thì nhìn chậu hoa trên bàn trà.

Cố Phồn chậm rãi ngừng khóc, cô cúi đầu, trong lòng vẫn còn nghi hoặc: “Chính là anh tặng phù chú phòng ngự cho tôi, có liên quan gì đến việc tôi đến Trái Đất?”

Lục Nhai: “Ta sợ em chết, gặp nguy hiểm, có thể ngay cả thời gian cầm phù chú cũng không có, cho nên ta ở trên phù chú để lại một vòng Nguyên Thần cùng truyền tống trận, có thể ở lúc em gặp nguy hiểm đem em truyền tới bên người ta.”

Lúc ấy hắn đã có tu vi Hóa Thần kỳ, ngay cả cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng không để vào mắt, bình thường gặp phải đệ tử Luyện Khí kỳ, lại càng coi như cỏ rác.

Hết lần này tới lần khác có một nữ tử nhỏ bé nhát gan lại to gan, trời xui đất khiến xông vào thế giới của hắn.

Cô không sợ chết, cũng không tham lam, không ngưỡng mộ sắc đẹp của hắn cũng không thèm để ý tu vi của hắn, đi theo hắn một đường, vừa đến nơi an toàn liền ngoan ngoãn nói cám ơn, chuẩn bị rời đi.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tính trẻ con của cô, tiện tay lấy ra một tấm phù chú phòng ngự năm xưa cất giữ, lúc sắp đưa ra mới phát giác phù chú này sợ là không có tác dụng bao nhiêu, nhất thời nảy lòng tham, lại kèm theo một chút nguyên thần ở phía trên.

Kết quả, không tính dài tám mươi năm sau, thời điểm hắn đều sắp quên tiểu nữ tu, nguyên thần này vậy mà lại đưa cô đến tiểu thế giới, nơi hắn đang độ kiếp.

Có lẽ đây chính là duyên phận giữa hắn và nàng.