Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 54: Chỉ có một quả, sau này anh phải bồi thường cho em...




Bốn người Tinh Hà đang ăn cơm tối, bỗng nhiên nghe được bên sơn động có động tĩnh.

Cố Phồn mặc một bộ chiến giáp hạng A từ bên trong đi ra, mười ngày không gặp, cô giống như cao lên một chút, khí chất cũng càng thêm linh hoạt kỳ ảo.

Phong Hỏa là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Phồn Phồn, có phải thành công rồi không?”

Cố Phồn mỉm cười, thả thanh kiếm phi hành vừa nhỏ máu nhận chủ ra, bay lên không trung.

Không có tiếng động cơ giày phi hành khởi động ong ong, thanh kiếm dài hơn một mét lặng lẽ lơ lửng dưới chân Cố Phồn, Phong Hỏa mở to mắt, phát hiện lòng bàn chân Cố Phồn còn cách thanh kiếm một khoảng, nhưng Cố Phồn đứng vững như vậy, như giẫm trên đất bằng, dường như một chút cũng không cần lo lắng ngã xuống.

“Cái này một chút cũng không có hợp khoa học a.” Phong Hỏa vừa hâm mộ vừa ngạc nhiên.

Cố Phồn nhìn bốn người: “Các cậu ai muốn so tốc độ bay với mình?”

Thanh Đằng: “Để mình.”

Cố Phồn gật đầu, đưa giày phi hành hạng S cho Thanh Đằng: “Đổi cái này đi, tốc độ giày phi hành hạng A nhất định không bằng mình.”

Thanh Đằng:...

Rất nhanh Thanh Đằng đã thay xong giày phi hành, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn hai người đồng thời bay về hướng hang ổ bồ nông.

Mắt thường có thể thấy được, Thanh Đằng bị Cố Phồn bỏ xa một khoảng cách lớn, tu vi càng cao, công nghệ khoa học kỹ thuật trên Trái Đất trước mặt tu chân giả càng không có ưu thế.

Bóng dáng hai cô gái bị ngọn núi che khuất, ngay khi Tinh Hà lo lắng Cố Phồn vui quá bay cao gặp phải quái thú, cũng không lâu lắm hai đã người trở lại, Cố Phồn ngự kiếm, Thanh Đằng ôm chặt eo Cố Phồn. Khi Cố Phồn đáp xuống mặt đất, mái tóc cô một chút cũng không loạn, tóc mái phía trước Thanh Đằng đều bay lên, khuôn mặt đỏ bừng, rốt cục lộ ra hưng phấn thuộc về tuổi của cô.

Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh vô cùng hâm mộ, cũng muốn Cố Phồn mang theo bọn họ bay một vòng.

Tinh Hà ngăn hai người náo loạn, hỏi thực lực Cố Phồn đã thay đổi như thế nào.

Cố Phồn: “Phạm vi thần thức mở rộng tới bán kính năm trăm mét, công kích còn cần kiểm tra.”

Tinh Hà đề nghị mình và Mạnh Liên Doanh giao thủ với Cố Phồn thử xem.

Ba người tìm một mảnh đất trống, mũi tên băng của Tinh Hà, kim kiếm của Mạnh Liên Doanh đồng thời bắn ra, Cố Phồn trong nháy mắt tạo ra lá chắn hệ thổ, ngăn cản công kích của hai người.

Tinh Hà: “Không sai, phòng ngự ít nhất là cấp A, bây giờ đến lượt cậu công kích hai người chúng ta.”

Cố Phồn lần lượt phóng thích hỏa cầu cùng kim kiếm bay về phía hai người bọn họ.

Hỏa cầu bị tầng băng của Tinh Hà chặn lại, hỏa cầu tản ra, tầng băng cũng bị tan thành nước.

Kim kiếm bị Mạnh Liên Doanh dùng khiên kim loại chặn lại, “tranh” một tiếng, hơn phân nửa thân kiếm xuyên qua khiên kim loại, sau đó mới tiêu tán vô hình.

Phong Hỏa vỗ tay: “Không sai không sai, chúc mừng Phồn Phồn thăng lên cường giả cấp A.”

Cố Phồn mỉm cười, nói với Tinh Hà, Mạnh Liên Doanh: “Thử lại lần nữa xem.”

Tinh Hà, Mạnh Liên Doanh liếc mắt nhìn nhau, khi Cố Phồn phát ra công kích, bọn họ lại dùng phương thức vừa rồi chống đỡ, nhưng mà ngay trước khi bọn họ phóng thích dị năng, một cỗ áp lực vô hình đột nhiên ập đến, bọn họ không thể không phân tâm ngăn cản cỗ áp lực này, nhưng mà nguyên tố ngũ hành xung quanh bọn họ dường như cũng ngưng kết, không nghe bọn họ khống chế nữa.

Tinh Hà vận dụng dị năng thuần thục hơn, nhưng cũng vô cùng gian nan ngưng tụ ra một mũi tên băng.

Sau khi xác nhận uy áp Trúc Cơ kỳ của mình có hiệu quả với dị năng giả, lúc này Cố Phồn mới thu hồi uy áp.

Phong Hỏa nhìn sắc mặt đại biến của Tinh Hà và Mạnh Liên Doanh, sốt ruột hỏi: “Ai có thể nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Phồn giải thích: “Uy áp, chỉ có tu chân giả sau Trúc Cơ mới có thể giải phóng, đối với tu chân giả tu vi ngang nhau không có hiệu quả, đối với tu chân giả cấp thấp mới có thể có tác dụng khắc chế. Mình hiện tại là Trúc Cơ sơ kỳ, nếu như mình giải phóng uy áp, tu chân giả dưới tầng năm Luyện Khí kỳ căn bản không thể chống cự, trên tầng năm mới có thể miễn cưỡng chiến đấu một trận. Các cậu là dị năng giả, mình cũng không rõ các cậu dưới uy áp sẽ có cảm thụ gì.”

Mạnh Liên Doanh: “Hình như trọng lực đã tăng lên, bình thường đứng chính là đứng, hiện tại phải tiêu hao thể lực mới có thể duy trì đứng thẳng.”

Tinh Hà: “Rất khó để triệu tập các nguyên tố xung quanh, Phồn Phồn, uy áp của cậu có phạm vi sử dụng không?”

Cố Phồn: “Có, trong phạm vi thần thức đều có thể bao trùm uy áp, nhưng hiệu quả sẽ suy yếu theo khoảng cách.”

Tinh Hà đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, thậm chí vui mừng hiện ra trên mặt: “Rất tốt, có uy áp phụ trợ, Cố Phồn một mình đối mặt với hơn trăm dị năng giả cấp A cũng không sao, đại đa số quái thú cũng đều dựa vào tinh hạch phóng thích dị năng, uy áp đối với quái thú cũng có hiệu quả như vậy. Còn cấp S, phải động thủ mới có thể phán đoán.”

Nhắc tới cấp S, vẻ mặt Mạnh Liên Doanh ảm đạm.

Cố Phồn nói: “Khu vực thành phố Trương nhiều núi nhiều sông, địa hình phức tạp, hơn nữa quái thú cấp cao quá nhiều, lúc trước chúng ta không đi tìm Lục Nhai, một là đi bộ tốn nhiều thời gian, làm nhiều công ít, sử dụng giày phi hành thì dễ dàng dẫn tới quái thú cấp cao. Hiện tại mình có thể ngự kiếm, lại có biện pháp khắc chế bầy thú, nên mình muốn đi tìm Lục thiếu.”

Tinh Hà nhíu mày: “Cậu muốn đi một mình?”

Cố Phồn: “Ừm, mọi người đến thành phố Trương chờ mình, mình một mình cho dù gặp quái thú cấp S, đánh không lại cũng có thể ngự kiếm chạy trốn.”

Đây là biện pháp ổn thỏa nhất.

Tinh Hà lý trí đồng ý: “Có thể, nhưng cứ cách năm ngày cậu lại đến thành phố Trương một chuyến, chúng tôi mới yên tâm.”

Cố Phồn cười gật đầu.

Mạnh Liên Doanh: “Nghỉ ngơi trước đã, tìm người cũng phải rạng sáng mới xuất phát.”

Cố Phồn: “Ừm, các cậu ngủ đi, mình làm quen với pháp quyết Trúc Cơ kỳ một chút.”

Bốn người Tinh Hà vào sơn động, Cố Phồn ngồi ở cửa động, lấy ra một quyển công pháp.

Đây là ngũ hành công pháp môn phái phát cho đệ tử ngoại môn, bao gồm hai giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ tu luyện công pháp cùng pháp quyết, đẳng cấp công pháp đương nhiên là loại thấp nhất không đáng giá nhất, nhưng ai bảo Cố Phồn tư chất kém, chỉ có thể lấy được loại này chứ.

Công pháp ảnh hưởng tốc độ tu luyện, pháp quyết ảnh hưởng uy lực cùng hiệu quả công kích, pháp quyết cao cấp tiêu hao linh lực ít uy lực công kích lớn, pháp quyết cấp thấp tiêu hao linh lực nhiều uy lực yếu.

Hiện giờ Cố Phồn chỉ có thể tiếp tục tu luyện bản công pháp cấp thấp này, nhưng cô thầm hy vọng trong chiếc nhẫn màu đen kia có công pháp tốt hơn đang chờ cô.

Tu luyện là một quá trình lâu dài, Cố Phồn vận hành công pháp một lần, sau đó đi nghiên cứu pháp quyết.

Có thể tông môn cũng không nghĩ tới một đệ tử ngũ linh căn lại thật sự có thể đạt Trúc Cơ, cho nên bản công pháp bí tịch này ghi lại pháp quyết Trúc Cơ kỳ ít đến đáng thương, năm loại thuộc tính linh lực mỗi cái chỉ ghi lại ba loại pháp quyết.

Cố Phồn đối với số lượng có chút thất vọng, nhưng trong đó vài loại pháp quyết đều rất hữu dụng, ví dụ như thuật tránh thủy cùng thuật độn thổ, ít nhất thi triển trên Trái Đất giúp cô tăng rất nhiều tỷ lệ tự bảo vệ bản thân.

Cả buổi tối, Cố Phồn đều luyện tập những pháp quyết mới này.

Sau khi trời sáng, Cố Phồn chuẩn bị tách khỏi nhóm.

Mạnh Liên Doanh đặc biệt lải nhải: “Phồn Phồn an toàn của cậu là trên hết, không tìm thấy anh họ cũng không sao, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm, có lẽ anh họ mình tự về rồi.”

Phong Hỏa: “Thôi đi, nếu Lục thiếu biết Phồn Phồn sẽ đi tìm mình, không có việc gì cũng phải giả bộ bị thương tìm một chỗ chờ.”

Mạnh Liên Doanh đá cậu ta một cái.

Cố Phồn mỉm cười, ngự kiếm rời đi.

Phong Hỏa nhìn bóng lưng cô, không khỏi hâm mộ: “Không khói không ồn, tốc độ cao lại bảo vệ môi trường, thật tốt.”

Núi lớn mênh mông nối liền nhau, phần lớn đỉnh núi đều bị cây cối che khuất, tìm một người cũng không dễ dàng.

Cũng may Cố Phồn thăng Trúc Cơ, phạm vi thần thức lớn, mới có thể một bên bảo trì tốc độ phi hành tầng trời thấp, một bên không bỏ sót tình huống dưới rừng cây.

Cố Phồn mất ba ngày tìm kiếm khắp khu vực cách thành phố Trương một trăm km về phía đông, sau quay trở lại từ phía nam tìm kiếm, gặp phải quái thú cấp A hết đợt này đến đợt khác, tìm người quan trọng hơn, Cố Phồn không lãng phí thời gian đánh chết những con quái thú kia, cơ bản đều dựa vào né tránh. Vào ngày thứ năm, Cố Phồn đi nội thành chào hỏi bốn người Tinh Hà, sau đó cô lại bắt đầu hành trình tìm kiếm.

Khoảng cách Lục Nhai mất tích đã qua hơn hai mươi ngày, nếu Lục Nhai chỉ là bị thương hành động bất tiện, bằng vào không gian, anh trốn đi chắc là coi như an toàn, chỉ sợ anh thật sự cùng hai con bồ nông kia đồng quy vu tận.

Sau lần thứ ba gặp mặt tiểu đội Tinh Hà, Cố Phồn chỉ còn khu vực phía bắc thành phố Trương chưa tìm kiếm qua.

Tinh Hà rất lo lắng, bởi vì phía bắc của thành phố Trương là khu thắng cảnh Vũ Lăng Nguyên nổi tiếng trong thời đại tự do, nhiều đỉnh núi san sát, thảm thực vật tươi tốt, nơi đó đã không phải là vấn đề có quái thú cấp S hay không, mà là sẽ có bao nhiêu con.

Cố Phồn: “Nghe cậu nói như vậy, mình lại cảm giác nếu Lục Nhai thật sự bị mắc kẹt, vậy chắc chắn là ở chỗ này.”

Mạnh Liên Doanh: “Phồn Phồn, cậu đối xử với anh họ mình thật tốt.”

Nếu một người phụ nữ sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để tìm cậu ta, cậu ta chắc chắn có thể cảm động đến phát khóc.

Cố Phồn: “Đó là mình đạt Trúc Cơ, nếu như mình không có năng lực tự bảo vệ mình, cho dù anh ấy có nói anh ấy đang ở đó, mình cũng sẽ không đi.”

Tinh Hà: “Tóm lại cậu cẩn thận một chút.”

Cố Phồn: “Ừm, địa hình bên kia phức tạp, có thể mình sẽ chậm trễ một chút, tạm định mười ngày sau sẽ trở về.”

Giao ước xong, Cố Phồn lại rời đi.

Trước tiên cô tìm hai vòng bên ngoài khu thắng cảnh, xác định không có tung tích Lục Nhai, lúc này mới bay vào trong phạm vi khu thắng cảnh.

Không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, Cố Phồn duy trì bay ở độ cao thấp, cẩn thận lưu ý động tĩnh phía dưới.

Cô trước tiên dùng Tránh Thú Đan đảm bảo quái thú cấp S không ngửi thấy hơi thở của cô, quái thú cấp bậc khác căn bản đuổi không kịp cô.

Tìm phạm vi bên ngoài trước, ngày thứ tư, Cố Phồn tiến vào khu vực trung tâm nhất của thắng cảnh.

Mười một giờ sáng, bên cạnh thần thức dò xét của Cố đột nhiên xuất hiện mấy sợi lông vũ màu bạc.

Cố Phồn ngay lập tức bay đến đó.

Nương theo tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối cuồn cuộn hiện ra trước mắt, mấy sợi lông vũ màu bạc kia rơi vào trong bụi cỏ bên dòng suối.

Giữa cây cối vùng này có dấu vết cành gãy đánh nhau, Cố Phồn thúc giục phi kiếm dọc theo dòng suối tiếp tục đi về phía trước, sau vài trăm mét, tầm nhìn phía trước đột nhiên rộng rãi, đỉnh núi hiểm trở đột ngột mọc lên, dòng suối dưới chân núi hợp vào một cái hồ lớn, trên đá cuội bên hồ đột ngột xuất hiện một chiếc cánh màu bạc cực lớn, xung quanh loang lổ vết máu.

Tim Cố Phồn đập mạnh.

Lục Nhai nhất định đã tới nơi này, gốc của cái cánh kia là dấu vết kim loại sắc bén chém qua.

Chỉ là cái cánh này cũng là vật liệu trân quý, nếu như Lục Nhai còn dư sức lực, anh nhất định sẽ thu vào không gian.

Anh bỏ đi nơi khác, hay là anh rơi xuống nước?

Mặt hồ sâu kín phản chiếu ánh mặt trời, Cố Phồn núp sau một gốc cây, phóng thích thần thức xuống nước.

Hồ nước rất sâu, nhưng cũng nằm trong phạm vi dò xét của cô, chẳng mấy chốc, Cố Phồn đã tìm thấy thi thể một con bồ nông màu đen cấp S dưới đáy hồ, từng bị thủy quái cắn xé, chỗ nào có thịt đều bị ăn sạch.

Quanh hồ nước bơi rất nhiều ngư quái cấp thấp, thần thức không ngừng lan tỏa vào bên trong.

Hai con thủy quái màu đen to lớn nằm úp sấp cùng một chỗ không hề báo trước xâm nhập thần thức của Cố Phồn, mỗi một con đều to bằng con rắn đen dưới đỉnh núi Tiên Nữ, chỉ là hình thể càng thêm dẹp, dưới da hình giáp lộ ra bốn móng vuốt có màng cực lớn. Cái miệng dài khổng lồ giống cá sấu, mặc dù khép lại nhưng những chiếc răng dài sắc nhọn vẫn lộ ra.

May mà chúng chỉ là quái thú sau khi biến dị, nếu là yêu thú, Cố Phồn đã sớm bị phát hiện.

Không thể nghi ngờ, đây là hai thủy quái cấp S.

Cố Phồn không có khả năng xuống nước, cô ngửa đầu nhìn về phía những ngọn núi xung quanh, chỉ hy vọng Lục Nhai mượn thủy quái giết thủy quái chạy trốn ra ngoài, mà không phải bị thủy quái nuốt sống.

Sau khi rời khỏi biển hồ một đoạn, Cố Phồn mới tăng độ cao, tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Ở đây có rất nhiều ngọn núi kỳ lạ, mỗi một ngọn núi đều đột ngột đứng vững, đỉnh núi có thể chỉ to bằng vài mét.

Tất cả lực chú ý đều tập trung vào thần thức, ánh mắt Cố Phồn chỉ tùy ý đảo qua những ngọn núi này.

Từng vách núi màu nâu vàng, một vệt đỏ đột nhiên hấp dẫn Cố Phồn.

Hình như có một cái hang!

Cố Phồn tăng tốc bay qua, khi đến gần, quả nhiên nhìn thấy một lối vào hang động cực kỳ thấp và khuất, nhưng ngay tại cửa hang, đặt bảy tám chậu hoa chằng chịt, trong mỗi chậu hoa, tất cả đều là loại hoa Lục Nhai tặng cô.

Gió núi lúc nổi lúc nghỉ, những đóa hoa màu đỏ đung đưa theo gió, mảnh khảnh có thể gãy bất cứ lúc nào.

Ánh mắt nhìn hoa, thần thức thăm dò vào trong hang động, không gian bên trong còn không lớn bằng phòng tắm, Lục Nhai hình như đã ngủ, nằm trên mặt đất.

Cánh tay phải lộ ra bên ngoài của anh cháy đen.

Khuôn mặt của anh hiện đầy vết tích bị ngọn lửa thiêu đốt, dữ tợn đáng sợ, đôi mắt......

Thảo nào không thể đi tìm bọn họ, là do không nhìn thấy.

Cố Phồn đáp xuống cửa hang, hai chân chạm mặt đất, phát ra tiếng động nhỏ.

Lục Nhai nghiêng đầu sang bên này.

Cố Phồn kịp thời nói: “Là em.”

Lục Nhai giật mình, lập tức quay đầu đi.

Cố Phồn khom lưng gần như bò vào, thấy tư thế anh đưa lưng về phía mình, cô cười nói: “Em có thần thức, muốn nhìn anh, anh nghiêng đầu thế nào cũng vô dụng.”

Lục Nhai vẫn đưa lưng về phía cô, âm thanh lạnh như băng: “Lên Trúc Cơ?”

Cố Phồn: “Đúng vậy, đạt được Trúc Cơ lập tức tới tìm anh, tìm trên mặt đất nửa ngày, không ngờ anh trốn ở chỗ này.”

Lục Nhai: “Đáy hồ có hai......”

Cố Phồn: “Em đã nhìn thấy, cũng may chúng không phát hiện ra em, mắt anh sao vậy?”

Lục Nhai: “Con bồ nông đen đó rất khó đối phó, anh cố ý dẫn chúng nó tới bên này, không nghĩ tới đáy hồ có hai con thủy quái cấp S, anh tránh đi trước, bị một con thủy quái phun nọc độc hủy mắt. Độc tính không mạnh, căn cứ có nghiên cứu phát triển thuốc giải độc giúp giải độc, chỉ là mắt đã bị tổn hại, không thể nhìn.”

Hai mắt mù, Lục Nhai chỉ có thể dựa vào ký ức cuối cùng dọc theo đường thẳng bay, ở ngọn núi này đục ra một cái hang trú ẩn.”

Cố Phồn đã quan sát qua vết thương của anh, lấy ra hai viên thuốc xóa sẹo đưa đến trước miệng anh: “Há miệng, xóa sẹo trên mặt và cánh tay trước đã.”

Lục Nhai yên lặng mở miệng.

Đan dược vào miệng, hóa thành hai dòng nước ấm.

Trầm mặc một lát, Lục Nhai hỏi: “Bộ dáng hiện tại có phải rất xấu hay không?”

Cố Phồn không để ý lắm nói: “Anh ngay từ đầu vốn cũng không tuấn tú lắm, ở chỗ chúng em, anh cũng coi như xấu.”

Lục Nhai mím môi.

Cố Phồn mỉm cười: “Há miệng.”

Vẻ mặt Lục Nhai không vui, nhưng vẫn phối hợp làm theo.

Cố Phồn nhét một trái cây màu đen vào miệng anh, bởi vì trái cây hơi tròn hơi lớn, đầu ngón tay cô đè lên môi anh.

Cố Phồn liền nhìn thấy Lục Nhai còn chưa cắn trái cây đã lăn cổ họng trước.

“Thứ gì vậy?” Như không có việc gì, ăn xong trái cây Lục Nhai mới hỏi.

Cố Phồn: “Mặc Long Châu, một loại linh quả, mang trên người có thể khắc chế ảo cảnh cấp thấp, ăn vào có thể chữa khỏi các loại bệnh mắt thông thường, đại khái sáng mai, anh có thể khôi phục bộ dáng ban đầu.”

Lục Nhai: “Cảm ơn.”

Cố Phồn: “Không cần cảm ơn, em chỉ có một quả, sau này anh phải bồi thường cho em.”

Lục Nhai: “Em muốn cái gì?”