Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 33: Đàn ông Lục gia...




Lục gia là gia tộc lớn nhất căn cứ Giang Nam, vòng trung tâm có một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, nơi Lục gia ở.

Lão nguyên soái Lục Thắng có hai mươi lăm người con, những đứa con này tiếp tục thành gia lập nghiệp, gia tộc thịnh vượng, không phải ai cũng có tư cách cùng ông ở trong tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này, vì vậy mọi người dựa theo cấp bập dị năng phân loại, con cháu cấp A ở gần Lục Thắng hơn, xa hơn là cấp B và cấp C, giữa Lục Thắng cùng bọn họ mức độ thân cận cũng không giống nhau.

Hiện giờ trong biệt thự ba tầng của Lục Thắng chỉ có bốn phòng dành riêng cho bốn đứa cháu.

Một người là Lục Nhai, cường giả cấp S hai mươi bảy tuổi.

Một người là Lục Dao em gái cùng cha khác mẹ của Lục Nhai, mười bảy tuổi, cường giả cấp A song hệ kim và hỏa.

Một người là em họ Lục Lan của Lục Nhai, mười ba tuổi, cường giả cấp A tam hệ kim, hỏa và thổ.

Còn có cháu ruột của Lục Nhai, Lục Cảnh Thiên, tám tuổi, cường giả cấp A ngũ hệ.

Ngoại trừ Lục Lan, ba người còn lại đều thuộc nhánh của cha Lục Nhai, đặc biệt là Lục Cảnh Thiên, cháu trai do anh trai cùng mẹ Lục Nhai sinh ra, tư chất chỉ kém hơn một chút so với năng lực cấp S, mạnh nhất trong những dị năng giả cấp A.

Chạng vạng hôm nay, Lục Thắng hiếm khi rảnh rỗi, cho nên về nhà cùng bọn nhỏ ăn cơm.

Lục Cảnh Thiên: “Sao chú hai lại không có ở đây?”

Lục Lan lắc đầu.

Lục Dao cười nói: “Đi cùng bạn gái rồi.”

Lục Cảnh Thiên mở to hai mắt, chú hai cũng nói chuyện yêu đương?

Lục Thắng vẻ mặt từ ái, hỏi Lục Dao: “Anh hai cháu thật sự có bạn gái rồi sao? Hay là cháu sắp xếp cho nó?”

Lục Dao nhìn Lục Cảnh Thiên nói: “Cháu nghe nói, muốn xác định cũng đơn giản, bảo Cảnh Thiên gọi điện thoại cho anh hai hỏi một chút sẽ biết.”

Không đợi Lục Thắng mở miệng, Lục Cảnh Thiên đã hào hứng liên lạc với Lục Nhai.

Lục Nhai vẫn còn ở núi Phượng Hoàng, vì muốn những công ty dược phẩm kia kinh sợ nên đêm nay Lục Nhai sẽ ở chỗ Cố Phồn ngủ, đương nhiên không cùng một phòng.

Khi vòng tay thông tin đổ chuông nhắc nhở, Lục Nhai đang ở phòng bếp xào rau.

Nhìn thấy tên hiển thị trên vòng tay, Lục Nhai kết nối.

Giọng nói trong trẻo của cháu trai truyền tới: “Chú hai, cô nhỏ nói chú đang yêu đương, là thật sao?”

Lục Nhai vặn lửa nhỏ, đi tới cửa sổ phòng bếp cách xa bếp gas, nói đơn giản: “Thật.”

Lục Cảnh Thiên: “Vậy bây giờ chú đang ở cùng với bạn gái?”

Lục Nhai: “Ừm.”

Lục Thắng: “Ngày mai ông nghỉ ngơi, cháu mang cô ấy tới nhà ăn bữa cơm.”

Lục Nhai: “...Cháu hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy đồng ý, tối mai gặp.”

Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy, Lục Nhai tiếp tục đi xào rau.

Bên Lục gia, Lục Thắng rất khó che giấu nụ cười của mình.

Lục Dao cười nói: “Ông nội, ông cuối cùng là vui vì anh hai rốt cuộc cũng tìm được chân ái, hay là vui anh hai sắp có con, không chừng có thể sinh cho ông một đứa cháu cấp S?”

Lục Thắng: “Thời đại nào rồi, còn chân ái hay không, chân ái có thể làm cơm ăn sao? Anh hai cháu gen tốt, vẫn luôn độc thân quá lãng phí, thật sự sinh ra con cái cấp S, Lục gia chúng ta bốn đời cấp S, ba căn cứ lớn cộng lại cũng không tìm được nhà thứ hai.”

Lục Dao: “Nhưng cháu nghe nói bạn gái của anh hai chỉ có cấp C, lúc theo quân chỉ có thể ở lại đội y tế hậu phương làm nhân viên y tế, có điều hiệu suất chữa trị của cô ấy hình như không tệ, đáng tiếc lá gan nhỏ, tiền tuyến căng thẳng cô ấy cũng không chịu đi, vẫn là người bị thương mất chân vội vã đi.”

Lục Thắng nhíu mày: “Có chuyện như vậy sao?”

Lục Dao: “Việc đó truyền khắp quân doanh, ông cứ tùy tiện hỏi thăm là được, à, anh hai thật sự rất thích cô ấy nha, còn cho cô ấy một bộ chiến giáp hạng A.”

Nụ cười trên mặt Lục Thắng dần dần biến mất.

Lục Dao là con gái út của người con trai ông tự hào nhất, thực lực bản thân cũng mạnh, lớn lên ngọt ngào đáng yêu, Lục Thắng vẫn luôn rất yêu thương Lục Dao. Ông có thể nghe ra Lục Dao đối cô gái kia rất bất mãn, nhưng nếu những gì Lục Dao nói đều là sự thật, Lục Thắng cũng phải nghi ngờ ánh mắt của Lục Nhai.

Ăn cơm tối xong, Lục Thắng đi tới thư phòng gọi một cuộc điện thoại.

Cuộc điện thoại này giúp Lục Thắng hiểu Cố Phồn nhiều hơn, cũng biết Cố Phồn từng từ chối Thịnh Hi, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Lục Dao bất mãn với Cố Phồn.

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Lục Thắng cảm khái lắc đầu.

Cố Phồn từ chối Thịnh Hi nhất quyết bán thuốc với giá rẻ, ông ấy rất tán thưởng, mà Lục Dao vì nhà chồng tương lai mà chèn ép bạn gái của anh ruột, quá không hiểu chuyện.

Chỉ là Cố Phồn cấp bậc dị năng quá thấp, kết hợp như vậy, có thể sinh ra đời sau cấp S?

Núi Phượng Hoàng.

Cố Phồn lại ăn no một bữa, đồng thời cũng vô cùng hài lòng với tài nấu ăn của bạn trai giả Lục Nhai này, sau này tiểu đội Tinh Hà lại ra ngoài làm nhiệm vụ, cô cũng không cần lo lắng không có đồ ăn ngon. Về phần những nhà hàng trong căn cứ, Cố Phồn tự nhận thực lực kém, không có bạn bè đi cùng, cô không muốn xuống núi.

Nếu có người chạy đến núi Phượng Hoàng tìm cô gây rắc rối, trong tay cô còn có một ít át chủ bài cứu mạng, nhưng mấy át chủ bài này không thích hợp bại lộ ở nơi đông người.

Ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát, thấy Lục Nhai thu dọn xong từ phòng bếp đi ra, Cố Phồn liền chào hỏi: “Không còn sớm, đi ngủ đi, tôi ở tầng ba anh ở tầng hai, không có việc gì thì đừng đi lung tung, bên trong cũng có camera giám sát, không cẩn thận kích hoạt báo động sẽ quá ồn ào.”

Lục Nhai: “Nếu như tôi thật sự muốn làm cái gì, tôi có thể phá hủy hệ thống giám sát của em trước.”

Cố Phồn:…

Lục Nhai: “Ý tôi là, em có thể tin tưởng tôi.”

Trước mắt Cố Phồn chỉ có thể tin tưởng Lục Nhai hai điểm: Thứ nhất, Lục Nhai đối với mạng của cô không có hứng thú, thứ hai, Lục Nhai đối với sắc đẹp của cô cũng không có ham muốn. Điều anh muốn nhất là cô cam tâm tình nguyện cống hiến cho quân đội cho căn cứ.

“Vậy tôi lên đây?” Cố Phồn đứng lên nói.

Lục Nhai dừng một chút, lấy ra một hộp chocolate đưa cho cô.

Cố Phồn phản ứng cũng đủ nhanh, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã có xã giao?”

Lục Nhai: “Ừm, tôi đã nói với ông về mối quan hệ của chúng ta, bảo ông ấy không cần sắp xếp xem mắt nữa, ông nội muốn gặp em, nếu em tiện, tối mai chúng ta qua đó.”

Cố Phồn cũng không có gì bất tiện, gật gật đầu, nhận lấy chocolate định lên lầu.

Lục Nhai còn nhớ rõ cách cô ăn chocolate, suy nghĩ một chút vẫn là lúc cô đi tới giữa cầu thang nhắc nhở: “Ăn nhiều chocolate không tốt cho răng, tốt nhất nên chia thành nhiều lần ăn.”

Cố Phồn đã biết chocolate quý giá, đương nhiên sẽ không dùng cách ăn lãng phí như vậy nữa.

“Đúng rồi, lúc đại phóng xạ xảy ra anh cũng chưa sinh ra, không có tham gia nhóm thu thập vật tư đầu tiên, những chocolate này đều là anh mua sau khi kiếm điểm huân công, hay là người khác hiếu kính anh?” Dựa vào lan can, Cố Phồn cảm thấy hứng thú hỏi, khó có thể tưởng tượng người như Lục Nhai sẽ thích ăn chocolate.

Lục Nhai nghe xong, cụp mắt, từ trong không gian lấy ra một dây chuyền màu bạc, mặt dây chuyền là một viên tinh hạch màu đen.

“Bà nội tôi là một người bình thường, sau trận đại phóng xạ, ông nội mang theo bà đi khắp nơi thu thập không ít vật tư, sau này thành lập căn cứ, ông nội đem một đám đồ ăn vặt bỏ vào tinh hạch đưa cho bà nội như một món quà, ông nội có người phụ nữ thứ hai, sau đó bà tôi đã đem tinh hạch cho cha tôi, cha tôi sau khi lớn lên lại đưa nó cho mẹ tôi, khi cha tôi kết hôn với người phụ nữ thứ hai, mẹ tôi đã đưa nó cho tôi.”

Cố Phồn:...

Dường như cô đã nhìn thấy sự đau khổ của hai người phụ nữ.

“Lão phu nhân còn sống sao?”

“Đã qua đời rất lâu rồi.”

“Mẹ của anh?”

“Mẹ tôi là dị năng giả, rời quân đội đi làm nhiệm vụ lính đánh thuê, không còn trở về.”

Cố Phồn:……

Thì ra tôn quý uy nghiêm như Lục Nhai, sau lưng lại còn có hai đoạn chuyện xưa thê thảm của trưởng bối, bà nội mất, cha hy sinh, mẹ sống chết không rõ.

Lục Nhai đột nhiên đi về phía cầu thang.

Cố Phồn theo bản năng nhìn anh, trong tình huống này, có vẻ như cô nên nói chút gì đó an ủi.

Nhưng mà ngay khi Cố Phồn chuẩn bị lời an ủi, Lục Nhai trực tiếp đi ngang qua cô, lên cầu thang, rất nhanh trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng.

Cố Phồn thở phào nhẹ nhõm, Lục Nhai không cần cô an ủi là tốt rồi.

Trở về phòng mình ở tầng ba, Cố Phồn nhìn miếng chocolate trong tay, nghĩ đến bà nội Lục Nhai, nghĩ đến hơn hai mươi đứa con mà ông nội Lục có với những người phụ nữ khác, đột nhiên không muốn ăn nữa.

Tạm thời để chocolate vào không gian, Cố Phồn hiếm khi vào phòng tắm, mở nước tắm rửa, thi triển thuật thanh tẩy che mắt.

Tắm rửa xong, Cố Phồn chìm vào tu luyện.

Cùng lúc đó, Lục Dao mặc chiếc váy xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào bước lên xe Thịnh Hi, vừa mới bắt đầu cuộc hẹn tối nay.

“Nói như vậy, Cố Phồn thật sự là người phụ nữ của anh hai em?”

Nghe được tin tức của Lục Dao, Thịnh Hi nhíu mày.

Lục Dao cũng không để ý lắm, dựa vào lưng ghế nói: “Một dị năng giả cấp C hèn nhát như chuột, còn là tán hộ, anh hai đối với cô ta chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi, một khi ông nội mãnh liệt phản đối, anh hai nhất định sẽ từ từ mất hết hứng thú với cô ta, đến lúc đó cô ta vẫn phải rơi vào trong tay các anh.”

Thịnh Hi không lạc quan như Lục Dao: “Anh hai của em nhiều năm như vậy chưa từng dính dáng đến người phụ nữ nào, lần này có lẽ là nghiêm túc, Cố Phồn kia anh từng gặp qua, thực lực có lẽ không mạnh, nhưng dáng dấp thật sự có thể mê hoặc đàn ông.”

Lục Dao nhướng mày liếc Thịnh Hi một cái: “Thật đẹp như vậy, anh hai em bị cô ta mê hoặc, vậy nên ngoại trừ tham đan dược của cô ta, anh có phải hay không cũng muốn cơ thể cô ta?”

Thịnh Hi nở nụ cười, một tay cầm tay lái, một tay vươn ra cầm bàn tay nhỏ bé của Lục Dao, giải thích: “Anh cùng anh hai em không giống nhau, anh ở trên thương trường xã giao, loại phụ nữ nào chưa từng gặp qua, thấy nhiều nên đã chết lặng với sắc đẹp, trong lòng chỉ có một mình em, anh hai của em đối với chuyện phụ nữ như trang giấy trắng, loại đàn ông này dễ bị dụ dỗ nhất.”

Lục Dao: “Nếu anh hai chỉ bị cô ta câu dẫn thì ngược lại đơn giản, sắc đẹp thôi, gặp nhiều sớm muộn gì cũng chán, giống như Lục phu nhân lúc trước vậy, em đã xem ảnh của bà ta, quả thật bà ta đẹp hơn mẹ em rất nhiều, kết quả thì sao, còn không phải bị cha em vứt bỏ, đi theo lính đánh thuê chạy đi làm nhiệm vụ, đến bây giờ cũng không biết còn sống hay đã chết, hay là bị bọn đàn ông tán hộ bắt đi rồi.”

Cô gái mười bảy tuổi, lúc này trên khuôn mặt được che phủ bằng những thứ cay nghiệt không thuộc về độ tuổi.

Thịnh Hi ho khan một tiếng, thấp giọng cảnh cáo Lục Dao: “Có một số chuyện trong lòng nghĩ là được, đừng để lộ ra trước mặt Lục Nhai.”

Lục Nhai là cường giả cấp S trẻ nhất cũng là mạnh nhất ở căn cứ, không ai dám công khai đắc tội với Lục Nhai.

Lục Dao đương nhiên hiểu được đạo lý này, cô ta chỉ ghen tị với thực lực cùng địa vị của Lục Nhai, cũng ghen ghét ông nội đối với Lục Nhai coi trọng, ngay cả cha cô ta, sau khi mẹ Lục Nhai biến mất, trong mắt chỉ còn lại Lục Nhai cùng quân đội, không còn có vợ khác, cũng không còn có những đứa con khác.

“Thịnh Hi, sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ cưới người phụ nữ khác sao?” Lục Dao đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp chờ mong mà nhìn chằm chằm vị hôn phu.

Thịnh Hi dừng xe ở một bên, hai tay nắm tay Lục Dao, ánh mắt chân thành nghiêm túc nói: “Không đâu, anh theo đuổi chế độ một vợ một chồng, chỉ có mình em thôi.”

Lục Dao liền nở nụ cười, lại gần ôm lấy cổ Thịnh Hi, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Hi thở hổn hển đẩy Lục Dao ra, bất đắc dĩ nói: “Em bây giờ chính là ỷ lại anh không dám làm gì em.”

Lục Dao nghịch ngợm cười, cô ta thích nhất là dáng vẻ vị hôn phu của mình rõ ràng muốn nhưng phải chịu đựng.

Một người đàn ông, chỉ khi anh ta thật sự yêu một người phụ nữ, anh ta mới có thể nguyện ý sẵn sàng chịu đựng loại chuyện này.

Lục Nhai chắc chắn là một loại khác đối với Cố Phồn kia, đàn ông Lục gia sẽ không có người đàn ông nào chân chính chung tình.