Cố Phồn ở trong lều gặp giác ngộ, việc này chỉ có chính cô rõ ràng, Lục Nhai có lẽ đoán được cô đang tu luyện, nhưng cụ thể lại không nói rõ.
Sáng sớm hôm qua Cố Phồn không đến đúng giờ, đội trưởng đội y tế còn tưởng cô bởi vì bị phê bình mà nổi giận, mấy lần cố gắng gọi người thậm chí muốn cầu xin Cố Phồn nhanh ra ngoài hỗ trợ đều bị Chu Thừa chặn lại. Đội trưởng đội y tế không dám làm trái ý Lục Nhai, trong lòng lại nổi lên hờn dỗi, không chỉ có anh ta, toàn bộ đội y tế đều sinh ra hiểu lầm giống nhau, cảm thấy Cố Phồn tham sống sợ chết lòng dạ hẹp hòi.
Kết quả hôm nay Cố Phồn vừa xuất hiện, liền dùng hành động chứng minh hai đêm nay cô thật sự không uổng phí, tinh thần lực dự trữ đã tăng lên đáng kể.
Cái này không thể nghi ngờ nói cho mọi người, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, bọn họ cũng có khả năng tiến thêm một bước trở nên mạnh mẽ!
Tinh thần dâng cao, hiệu suất cứu chữa người bị thương cũng tăng lên rất nhiều, toàn bộ đội y tế không còn bất kỳ câu oán hận nào đối với Cố Phồn.
Cố Phồn cũng không quá để ý điểm xung đột này, thậm chí còn phải cảm ơn trải nghiệm này, nếu không cô nào có cơ hội đạt được giác ngộ.
Chỉ cần tính mạng không gặp nguy hiểm, những phiền toái hoặc ủy khuất khác, Cố Phồn đều có thể không để ở trong lòng, tuổi thọ của người tu chân lớn hơn người thường, mục đích theo đuổi cũng không giống nhau, không đáng để tính toán chi li mọi chuyện.
Mọi người lại hòa thuận với nhau, đoàn kết một lòng bận rộn.
Trận chiến cuối cùng này kéo dài đến hai giờ chiều.
Đại quân quái thú đã bị quét sạch hoàn toàn, thời gian còn lại, những dị năng giả kiệt sức trở về nghỉ ngơi gần đội y tế, những người còn sức lực sẽ thành lập tổ đội đi kiểm tra có còn quái thú hay không, đàn con hay trứng thú còn sót lại nào không.
Cho dù linh lực trong cơ thể Cố Phồn có nhiều đến đâu cũng không chịu nổi cuồn cuộn không ngừng phát ra, lúc này cũng sinh ra cảm giác kiệt sức.
Cô ngồi trên một bãi cỏ, một bên chậm rãi khôi phục linh lực, một bên lơ đãng quan sát đội quân dị năng giả.
Mặc dù có thương vong, nhưng thành công quét sạch quái thú ở thành phố An, lại lần nữa là một thắng lợi của quân Lục gia, các quân nhân lấy làm tự hào, các lính đánh thuê bắt đầu tính toán điểm huân công có thể nhận được cho nhiệm vụ theo quân lần này.
Điểm huân công của Cố Phồn và các thành viên khác được tính theo số lượng người bị thương được chữa trị bởi mỗi đội mà tính toán, lại dựa vào tình huống khôi phục của người bị thương mà thưởng cho mức độ khác nhau. Quân đội phát điểm huân công theo đội, đội trưởng đội y tế lại căn cứ vào biểu hiện của từng thành viên trong đội mà phân phối.
Cố Phồn không tính mình đã chữa trị cho bao nhiêu người bị thương, nhưng cô đoán trong đội “0186”, cô chắc là đạt được nhiều điểm huân công nhất.
“Phồn Phồn!”
Âm thanh của Phong Hỏa từ không trung truyền đến, Cố Phồn ngẩng đầu, chỉ thấy năm bóng dáng quen thuộc đang kết đội bay tới, một người trong đó nhuộm tóc đỏ rực, chính là Phong Hỏa.
Cố Phồn ngồi tại chỗ, khi năm người rơi xuống bên cạnh, cô liền lộ ra nụ cười xán lạn.
Phong Hỏa chạy tới trước, chiếm vị trí bên trái Cố Phồn, một tay vỗ nhẹ lên vai cô: “Phồn Phồn, cậu thật lợi hại nha, chúng ta đã từng nghỉ ngơi ở ba điểm đóng quân, mỗi nơi đều nghe thấy có người bàn tán về cậu, nói cậu tuy là dị năng giả cấp C, nhưng hiệu quả chữa trị thậm chí còn cao hơn so với dị năng giả cấp B, hơn nữa đặc biệt bền!”
Mạnh Liên Doanh đặt mông ngồi xuống bên phải cô: “Đúng vậy, ngoại trừ hiệu quả cao và bền ra, còn có người nói trong tay cậu có rất nhiều viên thuốc thần kỳ, nếu không phải thuốc nghe không hay, có lẽ cậu đã bị đặt biệt danh là “thuốc Tây Thi”.”
Cố Phồn: “Tây Thi?”
Tinh Hà mỉm cười: “Một trong tứ đại mỹ nhân thời cổ đại, hoa nhường nguyệt thẹn, vẻ đẹp làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, trong đó “trầm ngư” chính là chỉ nàng. Tương truyền rằng khi Tây Thi đang giặt quần áo bên bờ sông, tất cả cá dưới sông đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của nàng và quên bơi, vì vậy chúng chìm xuống đáy sông.”
Thanh Đằng: “Nếu một cô gái xinh đẹp nổi tiếng vì bán một thứ gì đó, cô ấy có thể dễ dàng được gán cho danh hiệu hàng hóa Tây thi, chẳng hạn như đậu hủ Tây Thi.”
Cố Phồn:...
Cô chỉ muốn bán dược, không muốn bị người ta gọi là “thuốc Tây Thi”.
Sau khi đùa giỡn, sáu người họ ngồi lại với nhau, chia sẻ kinh nghiệm mấy ngày nay.
Cố Phồn ở bên này tuy bận rộn nhưng an toàn, tiểu đội Tinh Hà lại gặp nhiều mạo hiểm kích thích, cả năm người đều bị thương ở các mức độ khác nhau, một lần nguy hiểm nhất, Thanh Đằng hôn mê bất tỉnh, bị Mạnh Liên Doanh đút một viên “Sinh Cơ Bổ Huyết Đan”, chờ Thanh Đằng tỉnh, bọn họ tiếp tục dựa vào Thanh Đằng, đan dược có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Bây giờ Mạnh Liên Doanh đã lấy ra Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, Tinh Hà cũng biết nguyên nhân Lục Nhai coi trọng Cố Phồn.
Anh nhắc nhở Cố Phồn: “Lục thiếu rất có khả năng đã xem video giám sát của hai người trong nhà giam.”
Cố Phồn gật đầu: “Anh ấy đã nói với tôi rồi, nhưng đan dược là do ông nội tôi luyện chế, có tìm tôi cũng vô dụng.”
Tinh Hà: “Mấy ngày nay ở đội y tế, cậu có cho người bị thương dùng không?”
Cố Phồn lắc đầu.
Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tiếp tục che giấu đi, dược tính của Sinh Cơ Bổ Huyết Đan sẽ khiến cho các thế lực trong căn cứ chú ý, cậu ở cùng chúng tôi cũng chưa chắc an toàn.”
Cố Phồn đương nhiên hiểu đạo lý này.
Sắc trời dần dần tối, đại quân tập kết ở thành phố An chỉnh đốn một đêm, sáng mai trở về.
Tiểu đội Tinh Hà vẫn còn nhiệm vụ gác đêm, rời đi.
Cố Phồn an tâm vào lều, ngay lúc cô chuẩn bị tu luyện, âm thanh tiếng bước chân quen thuộc đi về phía cô.
Cố Phồn nhìn về phía người tới.
“Ngủ rồi sao?”
Quả nhiên là Lục Nhai.
Cố Phồn mở lều, đi ra.
Bầu trời đêm không trăng, ánh sao cũng ảm đạm, nhưng Cố Phồn vẫn thấy rõ khuôn mặt Lục Nhai, lạnh như băng giống người máy hơn so với những người máy dò tìm của anh.
“Có chuyện gì sao?” Cố Phồn thẳng thắn hỏi.
Lục Nhai nhìn lều trại của các thành viên khác trong đội y tế gần cô, hỏi: “Đổi chỗ khác nói chuyện?”
Cố Phồn tò mò anh muốn nói gì, đồng ý.
Vòng trung tâm của trận chiến thanh trừ quái thú lần này chính là khu vực núi Tiên Nữ, lúc này đại quân đóng quân ở chân núi, Lục Nhai dẫn Cố Phồn đi về phía hồ lớn nơi rắn đen từng sinh sống, cách cũng không xa, đi hơn mười phút là có thể đến.
Khắp nơi đều nồng nặc mùi máu, có thể thấy được ban ngày quân dị năng cùng quái thú chiến đấu ác liệt cỡ nào.
Cố Phồn bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Thủy quái dưới đáy hồ, các anh đối phó như thế nào?”
Lục Nhai: “Tàu ngầm quân sự, công kích dị năng kết hợp với hệ thống vũ khí riêng của tàu ngầm.”
Cố Phồn: “Nói cách khác, hiện tại thủy quái trong hồ đã bị thanh trừ sạch sẽ?”
Lục Nhai: “Ừm, chúng tôi để ở trong hồ một số người máy cá, nếu phát hiện trứng thủy quái, người máy cá sẽ kịp thời dọn dẹp sạch sẽ.”
Người máy cá có lực công kích hạn chế, chỉ phù hợp với loại công việc dọn dẹp ấu trùng này.
Trong lúc nói chuyện, đã đến bờ hồ.
Thi thể của những loại thủy quái đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại mùi máu.
Cố Phồn chọn một bãi cát sạch sẽ, ngồi trên mặt đất.
Lục Nhai không đến quá gần cô, vẫn như cũ đứng nghiêm trang một bên, thấp giọng nói: “Sau khi nhện độc xuất hiện, đội trưởng Tống đối với cô đã sắp xếp không thỏa đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô.”
Cố Phồn nở nụ cười, cầm lên một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ: “Loại xung đột này, anh sắp xếp cho tôi vào đội y tế, chắc là đã tưởng tượng ra rồi nhỉ?”
Nếu một người muốn người khác làm theo ý muốn của mình, đơn giản là đe dọa dụ dỗ, hợp tình hợp lý thuyết phục.
Lục Nhai coi như chính trực, khinh thường dùng vũ lực bức ép cô, dụ dỗ cô không ăn, Lục Nhai liền lựa chọn thuyết phục cô bằng tình lý.
Anh biết cô là tán hộ, anh cho rằng cô rời xa căn cứ lâu ngày khiến cô thờ ơ đối với căn cứ, cho nên anh lợi dụng chuyện cô bồi thường siêu xe sắp xếp cô theo quân, anh hy vọng sự anh dũng cống hiến quên mình của những người bị thương sẽ khiến cô cảm động, khiến cô thay đổi quan niệm, cam nguyện thay căn cứ dốc sức cho quân đội.
Cố Phồn chỉ là tu vi thấp tư chất tu luyện kém, đầu óc cũng không ngốc.
“Lục Nhai, anh đã hỏi tôi có tư cách gì yên tâm thoải mái mà sống ở căn cứ, lúc tôi bị anh hỏi làm cho sửng sốt, hiện tại tôi có thể trả lời anh, tôi dùng đan dược của mình kiếm điểm huân công, tôi trả phí báo danh cho giấy phép lái xe ở căn cứ, tôi mua nhà cũng trả tiền cho nó, về sau tôi còn có thể trả tiền điện nước và nhiều thứ khác nữa, tôi không có ở không để hưởng thụ cung cấp của căn cứ, đây là chính tôi đã cho tôi tư cách.”
Lục Nhai không thể phản bác, nhìn bóng dáng của cô nói: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”
Cô mới đến, Lục Nhai không quen thuộc tính cách của cô, rồi lại muốn dùng cô, chỉ có thể từng bước thăm dò.
Hiện tại Lục Nhai đã có kết quả, cô còn trẻ tuổi nhưng lại thập phần kiên định, những biện pháp trước đây của anh không có cái nào có thể ảnh hưởng đến cô.
Cố Phồn đột nhiên phát hiện, đêm nay Lục Nhai dường như trở thành một người khác, ngoại trừ giới thiệu phương thức nhân loại tấn công thủy quái, anh hai lần mở miệng đều là xin lỗi cô.
Cố Phồn kỳ quái nhìn anh một cái.
Lục Nhai nói: “Tôi không có ác ý với cô.”
Cố Phồn quay mặt về phía mặt hồ, cười lạnh nói: “Anh không có ác ý gì, anh chỉ muốn tôi trở thành một quân nhân trong lòng anh.”
Lục Nhai: “Lúc trước tôi không hiểu cô, từ nay về sau, tôi sẽ không cố gắng thay đổi cô nữa.”
Cố Phồn khịt mũi, bất kể thế nào, sự thẳng thắn của Lục Nhai lúc này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ghét nhất là loại người rõ ràng muốn lợi dụng bạn nhưng lại kiên quyết không chịu thừa nhận.
“Đúng rồi, tối hôm trước, tại sao anh lại muốn phái người trông chừng tôi?” Điểm này Cố Phồn vẫn luôn không nghĩ ra.
Lục Nhai: “Tôi có thể cảm nhận được cô đang hấp thu nguyên tố kim, kể cả khi tôi và cô ở một mình, cô mỗi đêm đều sẽ làm như vậy, tôi nghĩ đây có thể là phương thức nghỉ ngơi của cô.”
Trong lòng Cố Phồn cả kinh, thì ra lúc cô tu luyện, Lục Nhai có thể phát hiện biến hóa của nguyên tố ngũ hành xung quanh?”
“Tôi đã hỏi Tinh Hà bọn họ, bọn họ đối với nguyên tố biến hóa xung quanh cô không có cảm ứng, đã như vậy, tôi cũng không nói cho bọn họ.”
“Nếu đây là bí mật của cô, cô yên tâm, tôi sẽ không dò xét, cũng sẽ không để lộ nửa chữ với người thứ ba.”
Không muốn lại gia tăng càng nhều hiểu lầm, Lục Nhai một hơi đảm bảo nói.
Cố Phồn thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Cố mới thấp giọng nói: “Cảm ơn, sự sắp xếp đêm đó của anh đã giúp tôi một việc lớn, coi như một lần ân tình đi, nếu sau này anh có chỗ nào cần tôi giúp đỡ, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi, tôi sẽ giúp anh một lần.”
Lục Nhai bình tĩnh âm điệu xuất hiện một tia phập phồng: “Cô không trách tôi tính kế với cô?”
Cố Phồn vuốt hòn đá trong lòng bàn tay nói: “Việc nào ra việc đó, tôi đáp ứng theo quân hai lần là vì bồi thường chiếc xe hỏng kia của anh, anh cũng chỉ muốn dùng nhiệt huyết quân đội ảnh hưởng đến tôi, không tính hại tôi.”
Lục Nhai: “Cô rất công bằng, những mà tôi không cần ân tình của cô, nếu như có thể, tôi muốn cùng cô kết giao bạn bè.”
Cố Phồn: “...Kiểu bạn bè nào?”
Lục Nhai: “Kiểu nếu cô gặp rắc rối có thể nhờ tôi giúp đỡ.”
Cố Phồn: “...Thôi bỏ đi, tôi không muốn làm phiền anh.”
Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, cô đã ổn định ở căn cứ, yên tĩnh sinh sống ở núi Phượng Hoàng, cơ bản sẽ không gặp phải phiền toái gì, về phần Lục Nhai, anh là thiếu soái, dù quân đội xảy ra chuyện gì anh đều phải tham dự, phiền toái ùn ùn không dứt, Cố Phồn cũng không muốn bị ràng buộc với anh.”
Sau khi bị cô từ chối, Lục Nhai trầm mặc thật lâu.
Ngay khi Cố Phồn lo lắng anh có thể sẽ thẹn quá hóa giận hay không, Lục Nhai mở miệng: “Được, nếu không làm bạn bè thì cô nợ tôi một lần ân tình.”
Cố Phồn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Trở về đi.”
Lục Nhai xoay người nói, dùng ngữ khí nói xong việc không cần lưu lại.
Cố Phồn phối hợp nhảy lên, vỗ vỗ cát mịn trên quần, nhanh chóng đi vòng qua trước mặt anh, để anh phụ trách phòng thủ phía sau.
Lục Nhai nhìn bóng lưng bước chân nhẹ nhàng của cô, lông mi đen rủ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.