Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 94




Thi Lỗi cực kỳ quan tâm tới tiến triển trồng thử lúa mì, mỗi ngày đều phải chạy tới nơi này mấy chuyến lận.

Vừa nãy hắn vốn đang bận chuyện hội giao dịch, đang thương lượng với người ta về vấn đề đội trị an, sau khi Đao ca phái người tới thông tri hắn một tiếng rằng đám Cảnh Lâm đã tới, hắn liền thừa dịp tạm thời nhàn rỗi chút chạy sang đây.

Người trong khu gieo trồng thử nói tin tức tốt lúa mì nảy mầm cho Thi Lỗi, Thi Lỗi nghe xong rất cao hứng, dặn dò bọn họ càng phải thêm cẩn thận chăm sóc vân vân. Sau đó con ngươi chuyển động, xoay người nói với Cảnh Lâm: “Tôi bảo, chú Cảnh a, không biết trong nhà cậu có hạt giống rau dưa không?”

Khu vực ruộng thí nghiệm này cũng rất lớn, không thể luôn trống không a, nếu có thể trồng ra được chút thứ gì khác là tốt nhất.

Ngày đó vào thôn, sự chú ý của hắn ban đầu tập trung dưới đồng ruộng, sau đó lúc đi qua một căn nhà vội vàng nhìn lướt qua, lập tức liền thấy hai luống đất trồng rau trước nhà, xung quanh dựng lán thông gió, mặt trên phủ kín vải xám, trong đất gieo chút rau dưa loại cải chíp cùng hành, còn có một loại thực vật hắn không hề biết tới, loại cây treo tràn đầy trái cây màu đỏ.

Thi Lỗi không biết căn nhà đó chính là nhà Nghiêm Phi ngay gần cổng thôn, tại thời khắc đó hắn chỉ có một mong muốn, vọt thẳng vào vặt lá cải chíp nhét vào miệng nhai.

Có điều tốt xấu gì vẫn nhẫn nhịn lại được.

Hiện tại đám Cảnh Lâm mặc kệ là trồng cái gì đều sẽ có ý thức lưu giống, hiện nay trong nhà có nhiều nhất chính là hạt giống cải chíp, thứ này nuôi bằng linh khí thuần nên phát triển quá nhanh, nghe thấy Thi Lỗi mở lời, Cảnh Lâm cũng không từ chối, gật đầu: “Có, ngày mai mang một ít tới đây cho anh.”

Thi Lỗi vỗ vai Cảnh Lâm hai cái, “Vậy thì rất cám ơn!” Nếu như có thể trồng thành công, về sau cũng sẽ không cần ăn cái loại cỏ dại khó ăn muốn chết kia để giải quyết vấn đề táo bón nữa, chủ yếu nhất vẫn là rốt cuộc mỗi ngày không chỉ còn mỗi thịt và thịt a.

Thi Lỗi lại nói chuyện với đám Cảnh Lâm một lúc nữa, thật sự quá bận bịu, nên sau đó rất nhanh đã rời đi. Đám Cảnh Lâm cũng ra khỏi khu vực ruộng thí nghiệm, đi tới kho hàng để vật tư lâm thời của bọn cậu.

Vật phẩm đều đã được phân loại, thu dọn tốt, đám Cảnh Lâm chọn chọn tuyển tuyển, đem một vài thứ bọn cậu không quá cần tới tỷ như rượu vang không có biện pháp bảo quản tốt, chỉ chừa lại có mấy bình cho bản thân thưởng thức, số còn lại chuẩn bị tới ngày mai mang đi bày bán hết.

Con phố đưa cho bọn cậu thu thập là con phố mà mấy căn cứ sau khi thương lượng xong đồng ý đưa cho, có căn cứ quyết định trước, thì chắc chắn sẽ không có thứ gì quý giá cả, vì thế những thứ bọn cậu thu thập được lần này, đồ ăn ngược lại không nhiều, trừ rượu vang ra, loại đồ vật nhiều nhất chính là quần áo, giày dép; quần áo nam nữ, lưu lại kích cỡ phù hợp với người nhà bọn cậu mặc, còn lại đều đem đi giao dịch hết.

Cùng ngày lúc rời khỏi huyện, Cảnh Lâm nhờ vả người trong thôn hỗ trợ, đem những thứ có thể mang về đều chở về hết, cũng không khiến bọn họ không công giúp đỡ, trở lại nơi ở tự nhiên sẽ đưa chút thù lao, dù sao đường về còn một khoảng xa như vậy, cũng phí không ít sức lực.

Về tới nhà, chờ tất cả mọi người dỡ đồ đạc trên xe xuống, Cảnh Lâm đưa cho mỗi người một chút đồ vật, đều là những thứ thu thập được trong núi mấy ngày hôm nay, một nắm quả dại, mấy quả trứng chim vân vân.

Sau đó người ba gia đình lại phân phối một hồi, từng người đem đồ vật về nhà mình.

Chạng vạng, Nghiêm Phi nấu cơm trong bếp, Cảnh Lâm thì ở trong phòng khách thu dọn những thứ ngày mai muốn mang đi, Nhạc Nhạc dẫn đầu năm đứa nhóc khác trong nhà nhìn cậu thu dọn.

Sáu đứa nhỏ trong nhà đều biểu thị muốn đi cùng, thế nhưng ngày mai Cảnh Lâm sao có thời gian mà trông nom bọn chúng được, nên không dẫn theo bọn chúng đi, mấy đứa Tố Trinh nghe Cảnh Lâm bảo không dẫn chúng nó đi chơi cùng cũng không miễn cưỡng nữa.

Cái ngày mà nhờ phúc của Quạc Quạc, bọn cậu lôi về được một con hươu đực béo tốt ấy. Người trong thôn thấy được, mấy ngày sau đều dồn sức chui rúc vào núi rừng, có điều có khả năng đàn hươu trước đây được an bình quá lâu, đột nhiên bị Quạc Quạc giết chết một con, nên tựa như đều bị sợ vỡ cả mật, chạy trốn hết, núi này rừng lại không nhỏ, người trong thôn đi vòng vo xung quanh mấy ngày liền tại chỗ mà đám Cảnh Lâm kể lại để tìm kiếm, nhưng một cọng lông hươu cũng không thấy.

Những thứ Cảnh Lâm định mang đi giao dịch, chiếm phần lớn ngoại trừ mấy chục cân lương thực ra, thì còn có mấy cân thịt hươu. Cảnh Lâm mang một nửa ra giao dịch, nửa còn lại để lại phân cho ba gia đình ăn, có Hàn Băng trận, cũng có thể giữ được thời gian dài.

Còn có những con chim hoang hình thể to lớn đánh trở về kia, đều được thu thập sạch sẽ chuẩn bị mang theo, bởi vì trong nhà vẫn có trứng gà, nên trứng chim nhặt trở về Cảnh Lâm cũng muốn mang đi.

Còn có thỏ trong sân nữa.

Tinh lực của thỏ bố thỏ mẹ quá thừa thãi rồi, lúc trước con thỏ mẹ mang bụng bầu đến nhà Cảnh Lâm, sinh ra một ổ thỏ con, tuy mới đầu bị chết non không ít, nhưng cuối cùng sống sốt cũng tới mười mấy con, tiếp sau thỏ mẹ lại mang thai, lâu như vậy tới nay lại thêm một ổ nữa, lần thứ hai thỏ mẹ sinh con, bởi vì Cảnh Lâm đã học được bài học, nên vẫn đặc biệt chú ý, cũng nhờ cậu kiểm tra thường xuyên, do đó lần này thỏ con được sinh ra, đều sống rất tốt.

Chỉ là những con thỏ con này đều không một ngoại lệ, khi sinh ra đều bị hai con thỏ cha thỏ mẹ ghét bỏ, Cảnh Lâm vẫn như trước tách ra nuôi.

Lần này Cảnh Lâm liền chọn sáu con thỏ, chuẩn bị mang lên huyện giao dịch vào ngày mai.

Trái cây lá cách nhiệt trong ngọn núi gần đây vẫn luôn chín liên tục, lần này người trong thôn cũng hái được chút, lá cây mang lên huyện giao dịch, có điều bởi vì bên trong trái cây có chứa lượng linh khí nhỏ, nên Cảnh Lâm tính toán giữ lại cho bản thân và mấy đứa nhỏ ăn.

Đợi tới lúc Nghiêm Phi nấu xong thức ăn, Cảnh Lâm cũng gần như xong việc.

Nghiêm Phi bưng bát đũa đi tới, kỳ quặc hỏi: “Thật quái a, cái muôi lại không thấy đâu, không phải trong nhà có con chuột chứ?”

Cảnh Lâm đáp: “Trong nhà nào có chuột chứ.” Trong nhà có một Ộp Ộp rồi, nó ăn cả chuột đấy, “Cái muôi đó rất lớn a, là chuột cũng không thể vác đi được.”

“Anh tìm khắp cả phòng bếp rồi, không thấy.” Nghiêm Phi nói: “Tối nay không có muôi xới cơm múc canh, làm sao giờ?”

Cảnh Lâm cầm bát bày lên bàn, “Không sao, gáo múc nước vẫn còn chứ? Trước dùng tạm đi.”

Cũng chỉ còn có thể làm vậy.

Nghiêm Phi tiến vào bếp múc canh ra, Cảnh Lâm thì còn đang tập trung suy nghĩ, sao muôi thìa trong nhà lại liên tiếp mất tích được. Đầu tiên là cái thìa bình thường Nhạc Nhạc múc cháo, sau đó là cái muôi lớn hơn chút dùng để xới cơm, giờ chính là cái muôi múc canh bọn cậu vừa nhắc đến ban nãy.

Cảnh Lâm nhìn quét một lượt mấy thành viên trong nhà, đặc biệt đảo qua một vòng thân rồng Tiểu Hắc.

Muôi thìa trong nhà đều là inox, sẽ phản quang, trong kho tàng cất chứa của Tố Trinh thứ nhỏ nhất cũng là cái chuôi thìa bị bẻ cong, thế nhưng Tố Trinh tới nhà đã rất lâu rồi, muôi thìa vẫn chẳng bị làm sao, ấy vậy mà từ khi Tiểu Hắc Long đến, muôi thìa trong nhà liền bắt đầu mất tích.

Vì thế Tiểu Hắc Long có hiềm nghi lớn nhất a.

Có điều khi thấy Tiểu Hắc Long dựng đứng người trên cái ghế nhỏ của mình, đầu nhỏ rướn lên liên tục nhìn chằm chằm vào bát cơm thuộc về mình ngay trước mặt, dáng vẻ chăm chú này, khiến Cảnh Lâm chần chừ một lúc, cậu gọi một tiếng: “Tiểu Hắc Long?”

Tiểu Hắc Long chuyển đầu qua, mờ mịt “A” một tiếng, không hiểu Cảnh Lâm gọi nó làm chi.

Cảnh Lâm liền vẩy tay, biểu thị chỉ là đang gọi ngươi ăn cơm, rồi xoay người tiến vào phòng bếp giúp đỡ Nghiêm Phi bê thức ăn ra.

Sau đó trên bàn cơm, Cảnh Lâm cầm gáo múc nước múc canh cho tất cả mọi người, cảm giác rất quái – –, bất quá cậu còn cố ý nói với Tố Trinh: “Ngươi bình thường không thích ăn những thức ăn kiểu này, nhưng trong canh hôm nay có linh khí, nên uống nhiều hơn một chút.”

Tố Trinh vươn đầu lưỡi thò vào trong bát canh thử một cái, nói câu cảm ơn, sau đó liền vùi đầu ừng ực ừng ực uống.

Ngoài nó ra các thành viên khác cũng có, có điều thân thể Tông Tông và Ộp Ộp không lớn như Tố Trinh, cũng không có cái cổ dài như Quạc Quạc, nên bát của ba đứa còn lại đều được đặt trên ghế, ghế Tông Tông cao hơn chút, độ dài cả người Tiểu Hắc Long còn không cao bằng Ộp Ộp, nên ghế của nó là thấp nhất.

Hơn nữa Tiểu Hắc Long còn có râu, một khi không chú ý cái râu đó sẽ bị ngâm vào trong bát, nên Cảnh Lâm còn xin Nghiêm Lộ hai cái dây chun, mỗi lúc ăn cơm, liền buộc râu nó lên cùng với cái sừng, chờ cơm nước xong lại tháo ra.

Ăn cơm xong, Cảnh Lâm thu thập nhà bếp, Nghiêm Phi thì đi nhìn Nhạc Nhạc tắm rửa. Bây giờ bọn cậu đã bắt đầu chú ý tới năng lực làm việc của bản thân Nhạc Nhạc, ví dụ như trước Nhạc Nhạc ăn cơm đều dùng thìa, hiện tại ngoại trừ ăn cháo ra, Cảnh Lâm đều để Nhạc Nhạc dùng đũa, rửa ráy tắm táp cũng do tự bé động thủ, người lớn chỉ đứng bên cạnh nhìn mà thôi, nhắc nhở bé nơi nào chưa được tắm sạch, về sau tự bản thân phải chú ý tới.

Sau khi thu dọn xong nhà bếp, Cảnh Lâm lấy một chậu nước lạnh đặt dưới mái hiên. Đây là để cho Tiểu Hắc Long rửa ráy, nó không giống với Tố Trinh, Tố Trinh không thích tắm rửa, nó lại hận không thể mỗi ngày ngâm bên trong bồn tắm.

Bên cạnh bồn tắm còn đặt một khối khăn mặt, mỗi lần Tiểu Hắc Long từ trong chậu nước đi ra ngoài, sẽ lăn lộn lên trên cái khăn lông này, sau khi lau khô nước trên người là có thể ra ngoài.

Buổi tối, kết thúc xong việc tu luyện, Cảnh Lâm nhắc mấy thành viên nhỏ đều trở về ngủ đi, chính cậu thì đóng cửa phòng, ngược lại không ngủ được, lấy viên ngọc lúc trước đổi được chỗ Thi Lỗi ra.

Viên ngọc này có thể dùng làm trận phù độc lập, nhưng thứ Cảnh Lâm muốn làm nhất, vẫn chính là viên ngọc tựa như Ngụy Chân lấy ra dùng, khắc phương trận vào trong, chờ tới thời điểm cần thiết trực tiếp kích phát ra là được, cũng không cần phải phân tâm đi bày trận nữa.

Hơn nữa cậu còn có một ý nghĩ, nếu như cậu nghiên cứu thành công, thì mặc kệ là trận gì, phương trận dù có lớn hay nhỏ, thậm chí là đại trận trong trận, hoặc tiểu trận trong trận cũng thế, hoàn toàn có thể khắc chúng nó tiến vào bên trong những viên ngọc thạch này, mang chúng đi bán, so với việc bản thân cậu hối hả ngược xuôi đi bố trí trận thuận tiện hơn rất nhiều, còn là một nguồn thu nhập nữa chứ.

Chỉ là thời gian gần đây bận quá, cậu vẫn chưa kịp nghiên cứu, mấy này sắp tới còn có hội giao dịch nữa, e rằng cũng không dành ra thời gian rảnh.

Mà Nghiêm Phi, khoảng thời gian này sau khi y tu luyện buổi tối xong, đều sẽ thử khuếch tán thần thức xem có thể lần thứ hai bọc lấy thân thể mình hay không, có điều đã qua thời gian lâu như vậy vẫn luôn không thấy tiến triển gì. Nhưng mấy ngày trước Cảnh Lâm đâm bị thương Chu Nhân, ấy vậy lại thành dẫn dắt cho y, y đặt một cái chai không trong phòng ngủ, bắt đầu rèn luyện bản thân thử đem thần thức thoát ly đầu óc mà phát ra thành công kích.

Việc này Cảnh Lâm đã trước lạ sau quen, đến lần thứ ba liền thành thục, lúc Nghiêm Phi lần đầu tiên mang cái chai không vào trong phòng, cậu lập tức dùng thần thức đâm thủng một cái lỗ trên chiếc chai đó, thời điểm cậu nói xong rồi, Nghiêm Phi liền có chút ngây người mà nhìn cái chai đang đứng hoàn toàn yên lành ở đó, nhưng Cảnh Lâm nói mình xác thực công kích được cái chai, còn chỉ vị trí mà mình đã công kích lên, sau đó Nghiêm Phi liền dìm cái chai xuống nước, lúc này mới phát hiện Cảnh Lâm thế nhưng đâm xuyên qua hai bên cái chai, không chỉ có chỗ Cảnh Lâm chỉ bị rò nước, vị trí đối diện cũng có nước bị rò ra, đều là những tia nước chảy cực nhỏ bé.

Đây chính là chai thủy tinh a, lực công kích thần thức này phải mạnh như thế nào a, chẳng trách Chu Nhân có thể trực tiếp bị đâm đến ngu ngốc.

Vì vậy Nghiêm Phi càng trở nên hăng hái.

Cảnh Lâm thu hồi viên ngọc, cùng Nghiêm Phi luyện tập thần thức một lúc. Cảnh Lâm đem thần thức thu lại rồi thả ra, sau đó đột nhiên bất động.

Trong thần thức của cậu, trên cầu thang tầng hai, Tiểu Hắc Long đang vung vẩy cái râu hết nhìn đông tới nhìn tây, cái đuôi cuốn lấy một cái muôi lớn cẩn thận từng li từng tí từ trên lầu trượt xuống, cái muôi bị đuôi nó nâng lên cao cao, chỉ lo va vào nơi nào phát ra tiếng vang.

Tiểu Hắc Long như tên trộm tiến vào phòng bếp, bò lên trên bàn nấu, nhẹ nhàng đặt cái muôi lên trên mặt bàn.

“Hô!” Thở nhỏ một hơi nhẹ nhõm, Tiểu Hắc Long từ trên bàn tuột xuống, chuẩn bị đi trở về ngủ tiếp, nó là chờ Nhạc Nhạc cùng Quạc Quạc ngủ thiếp đi mới lén lút ra khỏi phòng đó.

Không nghĩ tới là, nó vừa mới trườn vào trong phòng khách, liền nhìn thấy Cảnh Lâm đứng tựa lên cửa phòng ngủ của cậu, đang nhìn về phía nó.

Nhất thời, Tiểu Hức Long cứng đờ người lại, nó quay đầu nhìn vào phòng bếp, lại nhìn Cảnh Lâm, lắp bắp nói: “Ngươi, sao ngươi còn chưa ngủ a!”

Cảnh Lâm đi sang bên đó, nhấc nó từ mặt đất lên, gõ đầu nó một cái, “Ngươi lấy muôi thìa trong nhà làm gì?”

Bị Cảnh Lâm cốc đầu, Tiểu Hắc Long lúng túng vẫy vẫy đuôi, nó muốn trở nên khí phách hơn, nhưng hiện tại nó đang chột dạ a, con ngươi vòng tới vòng lui cũng không dám nhìn thẳng Cảnh Lâm, “Ta nghĩ chơi với nó một chút……”

Cảnh Lâm cũng không trách Tiểu Hắc Long, chỉ là một cái muôi thôi mà, thế nhưng đồ vật trong nhà không hiểu ra sao biến mất chung quy sẽ khiến người ta không yên lòng. Lúc ăn cơm còn muốn đặc biệt chú ý một hồi, sau đó cậu nhớ tới thời điểm lúc cậu và Nghiêm Phi thảo luận vấn đề này, gọi Tiểu Hắc Long một câu, phản ứng của nó ngay lúc đó là một bộ mờ mịt chẳng hiểu chi ngụy trang đúng là như thật a.

Cảnh Lâm hỏi nó: “Trong nhà còn có hai cái muôi nữa, có phải cũng do ngươi lấy không?”

Tiểu Hắc Long liền vội vàng lắc đầu, “Ta chỉ lấy một thôi, trưa hôm nay lấy, định chơi một lúc rồi ngày mai sẽ trả trở về.” Kết quả không nghĩ tới buổi tối đã bị phát hiện, nó còn chưa chơi đã ghiền đâu.

Cảnh Lâm suy nghĩ một hồi, dẫn Tiểu Hắc Long tiến vào phòng Nhạc Nhạc, đặt nó lên giường, nói: “Cái muôi cái thìa trong nhà là để dùng ăn cơm, về sau đừng lấy nữa đó.”

Tiểu Hắc Long ừ ừ gật gật, sau đó chui vào chăn bò tới tận bên trong cùng, bò vào cái hộp nhỏ của mình, rướn lên cái đầu bé tẹo nhìn Cảnh Lâm: “Ngủ ngon.” Từ khi ở bên trong cái hộp nhỏ này, mỗi đêm Nhạc Nhạc đều sẽ nói ngủ ngon với mấy người Cảnh Lâm, cho nên Tiểu Hắc Long cũng học theo.

Cảnh Lâm cười, “Ngủ ngon.” Rồi đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Đóng cửa xong Cảnh Lâm không trực tiếp trở về phòng, mà rón rén đi lên tầng.

Trong phòng Tố Trinh trên lầu, Tố Trinh đem thân mình vòng thành mấy vòng chiếm hơn nửa giường, bởi vì nó quá nặng, nên đệm giường, gối chăn đều bị lõm xuống không ít. Tông Tông thì ngay bên cạnh nó, ngủ chổng vó lên trời.

Cảnh Lâm không kinh động đến hai đứa, đi hướng đến một cái túi rách nhỏ đặt trong góc phòng Tố Trinh, nhẹ nhàng lật qua lật lại, liền thấy được hai cái muôi được giấu ở bên trong.

Cảnh Lâm dở khóc dở cười, không hiểu tại sao hai đứa nhóc này lại đều yêu thích những thứ có thể phát sáng, phản quang đến như vậy, lại nghĩ ngày mai lên huyện, còn phải tìm những thứ sáng lấp lánh mang về cho chúng nó mới được, không thì muôi thìa trong nhà sẽ luôn bị thất lạc mất.