Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 69




Tố Trinh bởi vì một ngày phải tắm hai lần, mà tồn oán niệm quá lớn, trong thôn này không giống với ngọn núi nó sống, trong núi có cỏ cây có thể trượt lên trên là được, tại trong thôn này, nó trườn trên đất sẽ bị dính bụi đất, so với trong núi còn bẩn hơn nhiều. Một khi bẩn nó lại bị Cảnh Lâm bắt đi tắm, hơn nữa mỗi ngày Nhạc Nhạc xem truyện cổ tích, đều sẽ đọc lên cho Nhạc Nhạc nghe, Tố Trinh đi theo nghe qua một lần, đối với truyện cổ tích Nhạc Nhạc kể thấy rất hứng thú, vì vậy hôm sau đám Cảnh Lâm muốn vào núi, nó liền cuộn mình ở trên chiếu, chết sông không chịu đi, còn giục Nhạc Nhạc kể chuyện cổ tích cho nó nghe.

Người trong thôn vào núi hái lá cây, lúc trở lại những người khác đều trước tiên tới nhà Mã Nhân Thiện phân ra một phần sau đó mới có thể vác về nhà, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi thì trực tiếp chuyển về nhà là được, Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ giúp ngắt trái cây ra.

Tất cả mọi người nghĩ có thể dùng được lâu dài, nên thời điểm hái đều rất chú ý, tận lực không làm ảnh hưởng tới những gốc cây này, cũng chỉ chọn quả chín hái về mà thôi. Bởi vì số lượng lá cây nhiều, cuối cùng lượng lá cây người mỗi nhà hái được, đều đủ phủ kín căn nhà của mình tới tầng cao nhất, có nhà còn thừa lại rất nhiều.

Ngoại trừ số lá cây được hái về lần cuối cùng chưa kịp sắp xếp ra, thì số lá hai người hái về lúc trước đã được Chu Ngọc xử lý rồi. Cảnh Lâm và Nghiêm Phi trở lại, cho lá cây vào gùi đeo lên lưng, còn cầm lấy mành mỏng, sau khi trải lên chốc một tầng lá, lại trải lên một tầng mành, sau đó lấy gạch đè lên, như vậy sẽ không sợ gió thổi khiến lá bị thổi bay.

Ban ngày vẫn nóng như thế, có điều bởi vì mái nhà trải lên lá cây, nên đến tối sau khi ăn cơm xong, trong nhà bắt đầu trở nên mát mẻ.

Đêm nay, người trong thôn có một giấc ngủ ngon đã lâu không thấy.

Trong thôn còn có người dùng lá cây thừa ra khâu thành áo choàng, nếu phải ra khỏi nhà, sẽ choàng ở bên ngoài, lúc trở về cởi ra là được, vừa mát mẻ lại thuận tiện, những người khác thấy thế, cũng dựa theo kiểu dáng đó mà khâu lấy một cái, ba người Cảnh Lâm cũng có, đều là Chu Ngọc khâu vá cho, còn có mũ trùm đầu nữa.

Áo choàng như vậy, cơ hồ mỗi người trong thôn có một cái, về sau lúc ban ngày vào thời điểm nắng nóng nhất cũng có thể đi ra ngoài, nhìn một chút đất trồng rau, ruộng lúa mì và ruộng rau cải dầu.

Lúa mì đã tiến vào thời kỳ cuối ngậm đòng, lúc này là thời điểm then chốt quyết định sản lượng sau đó, vì thế mọi người đi ra đồng càng thêm chịu khó hơn.

Cũng bởi vì mọi người chuyên cần chạy xuống ruộng, nên mới loại trừ được một hồi tai nạn tuyệt thu lúa mì.

Bởi vì trong ruộng thế nhưng xuất hiện côn trùng hút nhựa cây biến dị!

Côn trùng hút nhựa cây thích lạnh sợ nóng, theo lý thuyết trời nóng như vậy chúng nó cơ bản đều ngủ đông trong lòng đất. Thế nhưng không nghĩ tới, thời tiết nhiệt độ cao như vậy, ngược lại khiến một phần trong bọn chúng trực tiếp biến dị. Côn trùng hút nhựa cây không biến dị, hình thể đều nhỏ vô cùng, có thể trực tiếp tiến vào trong vỏ lúa mì mà hút lấy chất lỏng trong hạt lúa, dẫn đến tình trạng hạt khô hoặc lúa mì lép. Mà côn trùng hút nhựa cây biến dị, kích thước đã lớn bằng con bướm bình thường rồi, toàn thân đều là màu đỏ, những cây lúa mì bị nó đi qua, cơ hồ hạt lúa đều bị hút hết sạch.

Những côn trùng hút nhựa cây này tựa như một đêm xuất hiện vậy, số lượng thành đàn, một ngàn hoặc hơn trăm con. Lúc người trong thôn phát hiện ra, thì gần nửa mẫu lúa mì một nhà đã bị gặp tai vạ, mà nhà này chính là gia đình Ngô Đại Hưng.

Lúc đó là sau bữa cơm trưa, Cảnh Lâm đang ở trong nhà dạy Nhạc Nhạc nhận biết các chữ, những thành viên khác đều ngồi vây quanh bên cạnh lắng nghe, sau đó bỗng nhiên nghe thấy trong thôn ồn ào ầm ĩ cả lên, đâu đâu cũng có thanh âm rống lớn.

Cảnh Lâm ra khỏi nhà, liền nhìn thấy một vài người cầm sào tre cái chổi chạy hướng tới ruộng.

Cảnh Lâm tùy tiện hỏi một người xảy ra chuyện gì, người kia đáp cũng không rõ lắm, hình như có chim hoang đến ăn lúa mì, số lượng rất nhiều, người trong thôn đều chạy ra bắt.

Mấy người Cảnh Lâm vừa nghe được, cũng nhanh chóng về nhà cầm sào tre chạy ra, cùng Nghiêm Phi chạy đến ruộng.

Đợi tới khi đến gần, đã nhìn thấy trên bầu trời một khối ruộng lúa mì nhà Ngô Đại Hưng có một đám màu đỏ gì đó đang bay tới tấp, nói là chim hoang, nhưng thật ra là một loại côn trùng chưa từng thấy, thật nhiều người trong thôn đang đứng phía dưới vung sào tre vụt đánh, đã bị đánh gục không ít.

Địa phương Cảnh Lâm đứng, đúng là một nửa ruộng lúa mì bị gieo vạ, cậu nhìn một chút những hạt lúa mì đã rỗng hết ruột, lại nhìn đám côn trùng bị đánh xuống kia, phát hiện cái vòi của chúng nó rất dài, có tận mấy cái tụm chung vào một chỗ, thời điểm hút thứ gì, những cái vòi sẽ phát huy tác dụng như những xúc tu của con bạch tuộc, không thể tách ra được. Chim mổ hạt lúa mì sẽ là từng hạt từng hạt một, loại côn trùng này lại có thể chấp mấy lần một con chim nhỏ, so với chim hoang còn đáng sợ hơn nhiều.

Càng ngày càng nhiều người gia nhập, côn trùng bị đánh xuống cũng càng ngày càng nhiều, nhưng con côn trùng thấy ăn không được thức ăn lại tổn thất nhiều thành viên như vậy, tựa như nghe được hiệu lệnh, bay về phía trời cao như ong vỡ tổ, rất nhanh không thấy được bóng dáng nữa, cũng không biết đã chạy đi đâu.

Có nông dân dày dặn kinh nghiệm trong thôn quan sát những con côn trùng bị đánh xuống kia, cuối cùng đưa ra kết luận, những con côn trùng này hẳn là côn trùng hút nhựa cây đã trải qua tiến hóa, ngoại trừ kích cỡ cùng cái vòi thay đổi, thì bộ dáng không kém nhiều so với côn trùng hút nhựa cây.

Côn trung hút nhựa cây tại trước đây là côn trùng có hại trên toàn thế giới, mùa đông ngủ đông dưới lòng đất, thời điểm khí trời ấm lên liền bắt đầu phá xác chui ra khỏi đất, bắt đầu gây hại, ảnh hưởng lớn vô cùng với sản lượng lúa mì, nhẹ thì giảm sản lượng, nặng thì tuyệt thu. Ngày hôm nay nếu không phát hiện đúng lúc, dựa theo tốc độ hút của đám côn trùng hút nhựa cây biến dị này, thì lúa mì của người trong thôn có thể thành công thu hoạch, tuyệt đối không được mấy nhà.

Tuy đã tạm thời đuổi được côn trùng hút nhựa cây, thế nhưng có một mẫu đất lúa mì nhà Ngô Đại Hưng làm ví dụ, tất cả mọi người không dám rời đi ruộng đồng, loanh quanh trong chính đất ruộng nhà mình. Những con côn trùng này bay đến bay đi không hề có tiếng động nào, xuất quỷ nhập thần, chỉ có lúc hút hạt lúa mì mới phát ra âm thanh rõ ràng, nhưng chờ đến khi nghe thấy âm thanh mới chạy tới, thì cơ bản đã không còn kịp, cứ như vậy, một buổi chiều này, có mấy ruộng lúa mì của người trong thôn cũng bị gieo vạ một hai phần.

Có người thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc không có ai tới chúng lại bay đến hút sạch trong vòng vài giây, nếu cứ để cho chúng nó đáp xuống ruộng, không tới mấy ngày ruộng lúa mì của người trong thôn sẽ bị hút đến mức không còn dư một hạt! Những người bảo vệ những ruộng lúa mì này cũng không dám tùy tiện rời đi, thế nhưng bọn họ còn phải ăn uống đi vệ sinh ngủ nghỉ giải lao, cũng không thể cứ như vậy một mực bảo vệ. Vì thế liền trực tiếp ở trong ruộng, triệu tập mọi người mở cuộc họp khẩn cấp. Cũng giống như xây tường vây, mỗi nhà ít nhất phân ra hai người, chia hai tốp ban ngày ban đêm, thay phiên tuần tra trong ruộng, còn kêu gọi tất cả mọi người nghĩ biện pháp làm vài cái túi lưới, chỉ dựa vào sào tre muốn đánh chết được những con côn trùng hút nhựa cây đó là không thực tế chút nào, có túi lưới, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Gia đình Triệu Chí Văn là có võng đấy, có điều mắt võng rất lớn vừa nhìn liền biết không giữ được côn trùng, Chu Ngọc liền hủy đi áo lông không còn mặc được nữa trong nhà, khâu lại làm mấy cái túi lưới lớn, buộc chặt vào một đầu sào tre, làm thành cái vợt bắt côn trùng.

Phân ra năm mươi người, chia làm hai tổ nhỏ, tất nhiên sẽ xuất hiện tâm lý vạn nhất lúa mì nhà mình bị hút sạch sau đó cảm thấy không công bằng mà trách cứ những người khác không tận tâm, nên mỗi nhà sẽ có hai người, mỗi người nằm trong một tổ nhỏ, thời điểm tuần tra ở ngay địa bàn nhà mình và xung quanh đó, lần này gia đình Cảnh Lâm vẫn như cũ chỉ có một mình cậu, gia đình Nghiêm Phi thì có y và cha y xuất quân, chờ tới lúc một trong hai không chịu đựng được nữa, Nghiêm Lộ sẽ thay cho một, hai ngày, gia đình Triệu Chí Văn là hắn và cha hắn, thời điểm rút thăm Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đều chọn được phân vào tổ ca đêm, Triệu Thừa Hoài cũng là ca đêm, Triệu Chí Văn và Nghiêm Nhuệ Phong lại là ban ngày.

Liên quan tới vấn đề thời gian thay ca, hiện tại cũng chẳng có thứ gì làm đồng hồ, chỉ có thể tính toán đoạn thời gian sau khi trời sáng và trước khi trời tối làm thay ca, mỗi tổ trực cho thời gian đó trong bảy ngày. Tối hôm đó, nhân viên tuần tra ca đêm bắt đầu trực trong ruộng rồi.

Cơm tối đều là người trong nhà nấu xong, rồi trực tiếp được bọn họ mang tới ruộng ăn, còn chuẩn bị vài thứ thức ăn và nước nếu ban đêm có đói bụng nữa. Nhạc Nhạc và Quạc Quạc đều đến nhà Chu Ngọc, Tố Trinh không quen thuộc Chu Ngọc, mà Chu Ngọc cũng sợ nó, nên Cảnh Lâm để Tố Trinh dẫn cáo nhỏ ở nhà giữ nhà, thù lao mỗi ngày là một quả ớt chỉ thiên biến dị, Tố Trinh cực vui vẻ mà đáp ứng luôn.

Tuần tra ban đêm không dễ chịu, trong thôn có nhiều ruộng đất như vậy, hai mươi người phân tán tứ phía, phải tùy thời mà đi qua đi lại, bờ ruộng lại hẹp lại nhấp nhô, tất cả mọi người đi lại phải cẩn thận từng li từng tí một, lúc xuất hiện côn trùng hút nhựa cây càng phải nhanh chóng chạy tới, còn xách theo đèn nữa, có rất nhiều con thiêu thân bay vòng quanh bọn cậu, nhào về phía mặt bọn cậu, cực khó chịu. Cảnh Lâm cảm giác số thiêu thân bị mình đánh chết trong một buổi tối này còn nhiều hơn với số thiêu thân nhìn thấy được tại mùa hè.

Bởi vì Cảnh Lâm và Nghiêm Phi có thần thức, nên nếu côn trùng hút nhựa cây vừa vặn xuất hiện trong phạm vi thần thức của bọn cậu, vậy bọn cậu sẽ chẳng mấy chốc mà la to cho những người khác chạy tới, có thể thành công ngăn cản côn trùng hút nhựa cây hút hạt lúa mì, cơ bản mỗi lần đều có thể dùng túi lưới vợt được vài con, bị bọn cậu hung hăng giẫm chết ngay tại chỗ.

Đến nửa đêm về sáng, tất cả mọi người quá buồn ngủ, liên tục ngáp to, thế nhưng một chút ngủ gật cũng không dám, nói không chừng ngươi hơi hí mắt một chút thôi, một mảnh lúa mì cũng đã biến mất, tổn thất này quá lớn, về sau thật nhiều người đều nói hận không thể tước cây tre làm tăm chống mí mắt lên.

Thật vất vả đợi tới hừng đông, qua tính toán, một đêm này tổn thất hơn ba phần ruộng lúa mì, số côn trùng bị bọn cậu đánh chết vượt qua 100 con.

Thời điểm thay ca, Triệu Chí Văn trực tiếp mang theo bữa sáng của Cảnh Lâm tới, còn nói đã cho gà, thỏ trong nhà cậu ăn rồi, còn giúp cậu đun sôi một nồi nước nữa, lúc này trở lại vừa vặn có thể dùng. Nghiêm Nhuệ Phong cũng thế, dùng cặp lồng giữ ấm mang tới cho Nghiêm Phi chút cháo, còn có mấy cái banh bao nhân thịt do chính ông hấp.

Hai người Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ăn xong cơm tắm rửa sạch sẽ, liền trực tiếp vào trong phòng ngủ. Hiện tại trong phòng không còn quá nóng nữa, bọn cậu đã chuyển từ phòng khách trở lại gian phòng của chính mình rồi.

Ngủ thẳng tới trưa, đám Cảnh Lâm ăn cơm xong, dạy Nhạc Nhạc nhận biết chút chữ, Nghiêm Phi còn dạy Nhạc Nhạc mấy chiêu thức mới, còn dặn dò hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn không có lúc rảnh để nhìn bé, thế nên chính bé không được lười biếng.

Học đến tầm ba giờ chiều, hai người Cảnh Lâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối, sau khi làm xong cũng chưa ăn vội, mà đặt ở trong nồi giữ nóng, tiếp sau đó lại đi ngủ, chờ tỉnh dậy, cũng đã sắp tới lúc thay ca, sau đó ăn cơm tối, cầm lấy thức ăn đêm, đưa Nhạc Nhạc tới chỗ Chu Ngọc, liền ra đồng.

Tháng ngày sau đó người trong thôn đều qua như vậy, theo thời gian chậm rãi nhích bước, bọn cậu đối phó với đám côn trùng hút nhựa cây này càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày có thể tiêu diệt đến mấy trăm con, bởi vậy số ruộng lúa mì bị tổn hại cũng càng ngày càng ít.

Trong thời gian này, trong thôn có hai nhà trồng cây anh đào đã kết quả, loại anh đào này quả nhỏ, hương vị cũng không thay đổi, chua cực kỳ, còn không ngon bằng quả lá lớn mà bọn cậu hái trở về, người trong thôn đi đổi chút ít về, Cảnh Lâm ăn được mấy quả, vẫn là do những người khác hào phóng cho cậu.

Thời điểm cuối tháng tư, cơ bản đã không nhìn thấy bóng dáng côn trùng hút nhựa cây, thế nhưng lúa mì cũng sắp thu hoạch đến nơi rồi, mọi người cũng không dám thực sự buông lỏng, ngược lại mấy ngày nay, tuần tra trực đêm vẫn giống như trước.

Ngày Quốc tế lao động đó, bụng Tôn Lỵ Lỵ bắt đầu đau.

Lúc bắt đầu phân việc, Mã Thuần Chính bốc trúng suất làm ca đêm, có điều hắn còn có một Tôn Lỵ Lỵ bụng lớn, nên anh hắn Mã Thuần Khang chủ động đề nghị cho hắn nhận ca ngày, để thuận tiện chăm sóc vợ hắn.

Thời điểm Tôn Lỵ Lỵ sinh con, do vợ và con gái Triệu Thiểu Kiền hỗ trợ đỡ đẻ. Quá trình đỡ đẻ rất thuận lợi, Mã Thuần Kiện coi giữ ở ngay bên cạnh Tôn Lỵ Lỵ, khi nhìn thấy Tôn Lỵ Lỵ bởi vì đau đớn mà thống khổ kêu to, hắn cũng ở bên oa oa khóc lớn.

Cuối cùng Tôn Lỵ Lỵ sinh được con gái, nhưng lại khiến Trần Tuyết Phương rất vui mừng, trong nhà đã có hai ông tướng nhỏ rồi, bà vẫn ngóng trông cái thai này của Tôn Lỵ Lỵ có thể cho bà một đứa cháu gái đáng yêu, không nghĩ tới thành sự thật.

Có sinh mệnh nhỏ giáng sinh trong thôn, quan hệ tốt đều đưa lễ, không tới mức như thế, cũng đều đi thăm chút, nói vài câu dễ nghe.

Lúc Tôn Lỵ Lỵ ở cữ, trong thôn bắt đầu thu hoạch rau cải dầu, lúa mì.

Rau cải dầu bởi vì nhiệt độ thời tiết cao, về sau đều mọc vồng quá nhanh, dẫn đến sản lượng chịu chút ảnh hưởng, nhưng may không gặp nạn sâu bệnh. Cắt rau cải dầu phải thừa dịp sáng sớm lúc còn sương mà cắt, như vậy hạt cải sẽ không dễ bị nứt vỏ, rau cải dầu thu hoạch tốt đều tuốt hạt hết tại thời điểm nhiệt độ cao nhất trong một ngày, không có máy tuốt hạt, năm nay liền đem nông cụ thủ công mấy năm trước lấy ra, đem rau cải dầu phơi nắng trên chiếu, dùng dụng cụ đập xuống hòng tuốt hạt cải dầu, rau cải dầu sau khi được phơi nắng thì chỉ cần đập nhẹ nhàng một cái, tất cả hạt rau cải dầu màu đen bên trong vỏ đều rơi ra ngoài.

Loại chuyện làm việc chân tay này, mệt mỏi cực kỳ. Đương nhiên, thu hoạch lúa mì càng không thoải mái.

May mà bọn cậu có lá cây cách nhiệt, không thì hiện tại muốn thu hoạch cây trồng vụ hè còn phải đợi đến tối mới được.

Bởi vì năm ngoái có một trận gặt lúa nước, nên gặt lúa mì năm nay tất cả mọi người thành thục không ít, không bị thỉnh thoảng cắt đến chân nữa, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều. Người trong ba gia đình đồng thời thu hoạch, thu xong một nhà lại đến nhà khác, thức ăn cũng là chuẩn bị cùng lúc, do Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ chuẩn bị.

Bởi vì phát hiện đúng lúc côn trùng hút nhựa cây, nên ba nhà Cảnh Lâm có lượng thu hoạch tốt nhất trong thôn, chỉ tổn thất hơn 100 cân, những gia đình khác cơ bản đều tổn thất hai, ba trăm cân. Có điều so với lúa nước năm ngoái, năm nay đã xem như được mùa lớn rồi.

Tuy bọn họ càng yêu thích ăn gạo, bột mì cũng chẳng phải món chính, nhưng những thứ như bột mì này có thể no bụng, so với ăn cám còn tốt hơn nhiều.

Thu gặt dựa vào nhân công, xong cây trồng vụ hè, tháng năm cũng đã trôi qua một nửa, rạ lúa mì trong ruộng trải qua một ngày phơi nắng đã khô héo cả rồi, sau khi chở rạ lúa mì về nhà, lại nhặt nhạnh hạt lúa mì bị rơi vãi trên ruộng đất một lần, rồi thiêu hủy gốc lúa mì làm phân, còn có thể tranh thủ kiếm được một ít hạt lúa mì chưa nhặt hết bị nướng giòn ăn.

Khơi thông ao cá, dẫn nước vào trong ruộng, trong thôn chuẩn bị đổi mạ mới.

Lúc này, trâu nhà Trương Khải, lại được hoan nghênh nhất trong thôn, tất cả mọi người phải dựa vào nó mà cày ruộng a.

Năm nay thật nhiều người đều thông minh hơn, từ sớm liền đến nhà Trương Khải xếp hàng chờ dùng trâu.

Cảnh Lâm ngược lại không đi, cậu và Nghiêm Phi, Triệu Chí Văn từng người vác lên một túi hạt lúa mì đã tách vỏ của năm ngoái đi ra thôn. Cũng không dám dùng xe, sợ săm lốp xe bị nắng nóng làm nổ. Ba người đi làm gì, đi tìm Long Chương chứ đâu, định hỏi mượn Giun Bảo Bảo nhà cậu ta.

Tốc độ xới đất của Giun Bảo Bảo, Long Chương đã nói, một mẫu một giờ là có thể xới đến triệt để, cậu còn nhớ rất rõ ràng.

Cỏ dại dọc đường không chịu nổi nhiệt độ cao do ánh nắng trực tiếp chiếu xuống, thật nhiều cây đều bị khô héo. Lúc trải qua thôn họ Tạ, cũng thấy được trong ruộng bọn họ dẫn nước vào, dưới ruộng cũng có phân tro. Đám Cảnh Lâm gần hai tháng rồi không đi ra, nên cũng không biết tình huống trong thôn bọn họ.

Cảnh Lâm gõ cửa nhà Tạ Thư, một hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Thời điểm Tạ Thư mở cửa, gương mặt buồn ngủ mờ mịt, hắn còn che ô nữa, thấy mấy người Cảnh Lâm khoác lá cây đứng ở ngoài cửa, một bộ dáng trang phục của người nguyên thủy, không hề cảm thấy buồn cười, trái lại rất kinh ngạc: “Nắng như thế, mấy người sao lại dám đi ở bên ngoài chứ?”

Sau đó nhanh chóng dẫn ba người vào nhà, tránh bị phơi nắng đến hỏng luôn.

Đám Cảnh Lâm cũng đi theo vào, không phải do sợ mình bị phơi nắng, mà là thấy tinh thần Tạ Thư không tốt, tránh việc tiếp tục bị phơi hỏng luôn.

Đám Cảnh Lâm tạm thời thả xuống lúa mì, ngồi trong phòng khách nhà Tạ Thư, Tạ Thư hỏi bọn cậu: “Các cậu vác thứ gì thế, ban ngày ban mặt đi chỗ nào đây?”

Cảnh Lâm đáp: “Đi tìm Long Chương.” Cảnh Lâm thấy những người khác đều không đi ra, trong nhà rất yên tĩnh, hỏi Tạ Thư: “Những người khác trong nhà anh đâu?”

Tạ Thư nói: “Bận việc một buổi tối trong ruộng, lúc này đều đi ngủ đây.”

“Các anh đều làm lúc ban đêm sao? Tôi thấy trong ruộng thôn anh đều dẫn nước vào, là muốn trồng lúa nước à? Lúa mì trước đó làm sao rồi?”

“Đâu còn lúa mì cái gì nữa.” Tạ Thư đáp, “Sau khi nhiệt độ lên cao, không mấy ngày đã bị phơi chết hết rồi, trong ruộng thành ra khô khốc cả, trước không phải cùng các cậu đi đổi hạt giống lúa nước sao, chúng tôi đã thử ươm mầm, tuy phát triển chậm chút, nhưng cuối cùng cũng coi như mọc lên. Hiện tại cũng đã đến lúc cấy mạ lúa nước, mọi người liền đốt hết lúa mì trong ruộng làm phân, dẫn nước sông đổ đầy ruộng, nhưng cũng do thời tiết quá nóng bức, nên ban ngày căn bản không ra đồng được, người trong thôn đều tới tối mới dám đi ra ngoài, tất cả đều làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn hết, ngày ngủ đêm làm.”

“Lượng nước con sông mà các anh dẫn nước vào còn nhiều không?” Nghiêm Phi hỏi.

Hai ao nước trong thôn bọn y, phải dựa vào trận pháp của Cảnh Lâm mới có thể giữ được lượng nước, mấy trận mưa gần nhất cũng rơi vào tầm tháng ba qua quá lâu trước đó rồi, những ngày khác đều là trời nắng, nhiệt độ cao trong khoảng thời gian lâu như thế, cũng không biết tình hình các nơi khác như thế nào rồi.

“Nước sông ít đến mức sắp thấy đáy rồi.” Tạ Thư trả lời, “Trời mà không mưa, số lúa nước chúng tôi trồng xuống này, phỏng chừng cũng sẽ bị hạn chết.”

Lúc rời đi nhà Tạ Thư, đám Cảnh Lâm nói chuyện lá cây khâu lên áo choàng trên người bọn cậu với Tạ Thư, để hắn đi núi rừng phụ cận tìm kiếm một chút, Tạ Thư thực cảm kích đáp ứng.

Dọc đường đi Cảnh Lâm có chút mờ mịt. Bởi vì có cậu có trận pháp, nên tình huống sinh tồn tại thôn bọn cậu thực sự quá tốt rồi, cậu cũng muốn trợ giúp mấy người Tạ Thư, thế nhưng Cảnh Lâm quen biết bọn họ, lại chưa tới mức tín nhiệm.

Nghiêm Phi thấy Cảnh Lâm một bộ như đi vào cõi tiên, rất nhanh liền biết cậu đang suy nghĩ điều gì, y nói: “A Lâm, em đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta còn chưa đủ lớn mạnh, mà đằng sau chúng ta, còn có người nhà so với chúng ta càng khó có thể sinh tồn hơn.”

Thế gian này thứ khó dò nhất chính là lòng người, y không hy vọng cũng không muốn Cảnh Lâm bởi vì nhẹ dạ mà đi mạo hiểm.

“Em biết.” Cảnh Lâm nói, chỉ là nhìn bọn họ sinh hoạt gian nan, mà cậu lại có năng lực giúp bọn họ sống sót càng tốt hơn, nhưng bởi vì bản thân im lặng không nói, nên không tránh khỏi khiến cậu cảm thấy tội lỗi.

Nhưng so với an nguy của người nhà, chút tội lỗi ấy, đúng là vẫn quá bé nhỏ không hề đáng kể.

Tới nhà Long Chương, Cảnh Lâm trực tiếp gõ gõ cổng sắt to lớn đóng kín của gia đình cậu ta.

Những dấu vết còn có người sinh hoạt trên con đường này càng ngày càng ít, tiếng Cảnh Lâm gõ cửa không hề lớn, nhưng tại xung quanh trống trải mà có vẻ rõ ràng hơn nhiều.

“Ai?” Roẹt một tiếng, rèm cửa sổ tầng hai trên đầu bọn cậu bị kéo ra, Long Chương ló mặt ra ngoài.

Cảnh Lâm ngẩng đầu lên, nói với cậu ta: “Mang lương thực tới cho cậu.”

“Thiên hạ này nào có bữa trưa miễn phí.” Long Chương đáp một câu, cũng không xuống mở cửa.

Thời đại này không có lòng phòng bị đối với người ngoài mới là không bình thường, bọn cậu tính ra chỉ gặp mặt qua ba, bốn lần thôi, nhận thức cũng chưa được tính nữa là quen thuộc. Cảnh Lâm nói: “Đưa tới miệng cậu, chỉ việc há miệng là được.”

Long Chương khẽ xì một tiếng, liếc mắt nhìn bọn cậu: “Hai ngày nay muốn trồng lúa nước đúng không.”

Nghiêm Phi cười nói: “Xem ra cậu cũng đã biết mục đích chúng tôi đến rồi.”

Long Chương đáp: “Bảo Bảo nhà tôi hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi chút nào, một mẫu đất 50 cân, ít hơn không cho mượn.”

Triệu Chí Văn nói: “Mắc vậy, tôi mượn trâu nhà người khác cũng chẳng nhiều đến thế.”

Long Chương hừ lạnh: “Không mượn thì dẹp, vừa vặn cho Bảo Bảo nhà tôi nghỉ ngơi một chút.”

Nghiêm Phi vội nói: “Mượn, sao lại không mượn.” Tốc độ của trâu có thể so sánh với Bảo Bảo sao, bọn y mượn chính là hiệu suất, hiệu suất biểu thị thời gian.

Sau đó Long Chương và cha cậu ta đi ra, trong tay cầm cân, vừa cân vừa nói: “Đừng có nghĩ cân thiếu lừa gạt hai chúng tôi, Bảo Bảo nhà tôi mỗi ngày đều đào dưới đất, một mẫu đất lớn bao nhiêu nó biết cực rõ ràng đấy, nếu lúc trở về nó nói cho tôi biết số mẫu đất không phù hợp với lượng lương thực các anh đưa tới, thì về sau đừng hòng mở miệng nhờ vả.”

“Cậu không đi cùng chúng tôi sao?” Nghiêm Phi hỏi.

Long Chương đếm vạch trên đòn cân, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc: “Tôi đi làm gì, Bảo Bảo nhà tôi biết rõ đường, các anh nếu muốn tóm nó không chịu trả, vừa vặn cho nó mài mài răng.” Bảo Bảo nhà cậu dễ bị bắt như vậy sao, lại nói tiếp, mấy người thôn Cảnh Lâm có diện mạo tinh thần tốt nhất trong số những người cậu ta thấy được tại thế đạo này, sắc mặt hồng hào kia, thân thể còn vạm vỡ nữa, mỗi người nhìn qua so với lần gặp đầu tiên có vẻ còn béo ra nữa chứ, trình độ sinh hoạt tốt như vậy, trong thôn có thể không có vấn đề gì sao? Chính nhà cậu cũng có rất nhiều bí mật, so với hàng xóm chung quanh, mỗi ngày nhà cậu sinh hoạt quả thực như ở thiên đường, vì thế cậu mới không mở cửa cho đám Cảnh Lâm đi vào.

Mà cũng do tuy tiếp xúc ít với mấy người này, nhưng họ giống mình có chút tâm nhãn, lại cơ bản không phải người xấu, Bảo Bảo đi theo bọn họ, cậu vẫn có thể tin tưởng chút. Ngoài miệng mặc dù cậu nói không sợ bọn họ đối xử như thế nào với Bảo Bảo, thế nhưng kỳ thực mấy ngày nay, hàng xóm xung quanh vẫn luôn đến mượn Bảo Bảo, cậu đều sẽ theo cùng đi mà nhìn chằm chằm.

Ruộng trong thôn mấy người Cảnh Lâm sau khi đốt qua, tuy đã không nhìn ra hình dáng lúc trước trồng cái gì, nhưng bọn cậu vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để cho Long Chương không đi vào thôn bọn cậu, bây giờ Long Chương lại chủ động nói không đi, trong lòng mấy người Cảnh Lâm yên tâm không ít.

Có điều cũng rất nghi ngờ thái độ này của cậu ta.

Mấy người Cảnh Lâm là vác lương thực tới, còn chưa đủ số lượng Long Chương đề ra, nên phần thiếu, Long Chương đáp ứng chờ tới khi Giun Bảo Bảo trở về bổ sung sau cũng được.

Giun Bảo Bảo đã gặp đám Cảnh Lâm mấy lần rồi, đều quen thuộc bọn cậu, lúc theo bọn cậu rời đi rất thuận lợi, cũng không khóc thút thít rơi nước mắt, không thì đám Cảnh Lâm không thể dỗ dành được.

Sau khi đám Cảnh Lâm rời đi, Long Chương cũng đóng cửa vào nhà.

Những ngôi nhà của bọn cậu trong vùng này đại khái đều giống nhau, kiến trúc lập phương thêm tường vây. Long Chương và cha cậu ta xách mấy túi lúa mì tiến vào trong một gian phòng nào đó, chỉ thấy bên trong gian phòng này nào có gia cụ sàn nhà cái gì, không thấy một thứ gì hết, mà xuất hiện một cái hố miệng vuông vức, có cầu thang kéo dài hướng xuống dưới. Cha con Long Chương dọc theo cầu thang đi xuống, hơn một phút đồng hồ sau khi bọn họ đi xuống, không gian đột nhiên rộng rãi hẳn lên, một tầng hầm ngầm phi thường rộng rãi xuất hiện trước mắt hai người bọn họ, xung quanh thắp lên những ngọn đèn, chiếu sáng cả khoảng không gian này.

Chỉ thấy trên mặt đất dưới lòng đất này được trồng đủ loại rau củ quả, cà chua, ớt chỉ thiên, rau xà lách, hành lá vân vân, lên đến hơn chục loại, có sức sống vô cùng, nhưng đều một bộ dinh dưỡng không đầy đủ, nếu như đám Cảnh Lâm nhìn thấy, tuyệt đối sẽ rất kinh ngạc, bởi vì rau dưa sinh trưởng trong tầng hầm ngầm này, có một vài loại cho dù có Tụ Linh trận của bọn cậu gia trì cũng không thể trồng thành công, hơn nữa, mấy loại như rau xà lách, ớt chỉ thiên cùng cà chua, dáng dấp cũng chẳng giống hình dạng trước đây nữa, cũng không phải dáng vẻ trải qua biến dị mà chính cậu đã trồng kia, tựa hồ đã trở thành một giống khác.

Long Chương đặt lúa mì ở một chỗ hẻo lánh, vỗ vỗ tro bụi trên tay, nói với cha mình: “Tuy lúa mì giúp no bụng, nhưng hiện tại xay thành bột quá phiền toái, lần này thu được nhiều lúa mì như vậy, chúng ta lúc nào đi vận chuyển tảng đá trở về thôi, để Bảo Bảo làm cái cối xay đá xay bột.”

Long Cương nói: “Trực tiếp tìm hai khối đi, lúc trước thu được 20 cân thóc, cũng phải xát vỏ.”

“Vâng, vậy thì hai khối.” Long Chương gật đầu.

Hai người đi một vòng trong tầng hầm, kiểm tra một chút rau dưa trong mỗi khối đất nhỏ, sau đó rời đi tầng hầm.