Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 127




Vật liệu để luyện khí, Long Chương liệt kê ra hai loại khác nhau, là cây và đá quặng.

Đương nhiên cây ở đây không phải loại bình thường, Cảnh Lâm bày ra một Xích Viêm trận, những người khác đi tìm một vài loại cây ném vào trong, xem có thể chịu nổi nhiệt độ cao hay không. Đá quặng, liền giao cho một mình Giun Bảo Bảo, nó lấy bùn đen làm thức ăn, lại vừa yêu thích tinh thể màu trắng dưới nước nữa, có thể thấy được cực có hứng thú với tất cả các loại đá quặng, để nó dẫn mọi người đi tìm kiếm, thì thu hoạch sẽ không tệ.

Còn Cảnh Lâm đương nhiên đi chuyên tâm nghiên cứu Không Gian trận rồi.

Lấy được truyền thừa từ Khung Thương, mới biết một hệ thống này khổng lồ cỡ nào, những kiến thức không đầy đủ lúc trước chỉ như muối bỏ biển.

Không Gian trận mà Tông chủ một đời cuối cùng Khung Thương tông luyện ra, kích thước rộng hơn ngàn mét. Có thể chứa vật sống, mà lại không nhìn hay sờ thấy được, là không gian ẩn hình phi thường lợi hại, vật dẫn tựa như không có, nếu không có tu vi cực cao thì không thể luyện chế ra. Cảnh Lâm không có bản lĩnh như ông ta, chỉ có thể mang túi mọi người cầm theo bên người đến thử luyện chế, có thể đem dung lượng mở rộng gấp đôi, là đã đáng mừng rồi.

Sau khi chà đạp vô số cây cối bất đồng, đào móc rất nhiều loại đá quặng, dưới sự trợ giúp của mọi người, Long Chương thí nghiệm trăm ngàn lần, trong lúc vô tình đem một loại cây màu đỏ ép thành chất lỏng kết hợp với một vật chất như cát trắng cực kỳ mềm mịn trộn hỗn hợp với nhau, cả hai thứ như phản ứng hóa học mà sinh ra kết quả, sinh ra vật chất màu đỏ hoàn toàn mới.

Vật chất này cực kỳ cứng rắn, có thể chịu được nhiệt độ cao trong Xích Viêm trận tôi luyện ra, rất thích hợp luyện chế công cụ đào móc, bởi vì màu sắc cuối cùng của thành phẩm là đỏ, nên mọi người liền gọi nó là sắt Hồng Sa.

Long Chương mới tiếp xúc với luyện khí, đối với khống chế linh lực cũng không ổn, mới đầu hoàn toàn không biết dùng linh lực như thế nào, vẫn là Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi chỉ điểm một hồi, rồi lại tự cậu ta trải qua thí nghiệm, mới có chút kinh nghiệm. Công cụ cao cấp Long Chương hiện chưa làm được, nhưng đào khối đá nhỏ, cậu ta vẫn có tự tin có thể luyện chế ra.

Nhờ phúc của mọi người hợp lực tìm vật liệu thí nghiệm, những vật liệu kia, bọn họ cũng cơ bản đều biết công dụng đại khái, một vài loại cây cối quý hiếm, đá quặng kỳ lạ, đến lúc ra ngoài cũng có thể mang theo chút.

Mà Cảnh Lâm sau khi tu lên bậc thứ hai, thì Không Gian trận trong tay cậu càng được luyện chế nhanh hơn trước một bước so với Long Chương.

Nghiêm Phi nhìn túi vải Cảnh Lâm đưa tới, cầm trong tay một lúc rồi hỏi: “Luyện xong rồi?”

Y đối với năng lực của người mình yêu vẫn rất tin tưởng, nhưng thấy đối phương còn chưa tới mười ngày đã luyện chế ra túi chứa đồ hay được miêu tả trong tiểu thuyết, thì đầu óc vẫn có chút ì ạch.

Khóe môi Cảnh Lâm nhếch lên, hiển nhiên tâm tình không tệ, cậu gật đầu, ra hiệu Nghiêm Phi mau nhìn xem.

Bên trong túi không để đồ vật gì, rất nhẹ, Nghiêm Phi phải kéo căng miệng túi vải ra đưa mắt nhìn vào, thì cảm giác như ý thức của mình tiến vào bên trong một không gian khác, không gian có chút bất quy tắc, xiêu xiêu vẹo vẹo, đại khái chỉ có ba mét vuông, nhưng so với dung lượng vốn có của túi vải, là biến hóa hoàn toàn có thể dùng từ khó có thể tin nổi mà hình dung.

Cảnh Lâm nói: “Còn chưa thông thạo kỹ thuật, hình dáng chưa luyện chế được, chờ luyện thêm mấy không gian nữa thì bên trong có thể chỉnh tề hơn rồi.”

“Em cực lợi hại rồi.” Nghiêm Phi không nhịn được ôm Cảnh Lâm một cái, rồi hôn lên trán cậu, y cầm lấy túi trong tay, nói: “Cái này để cho anh dùng đi.” Đây chính là tác phẩm đầu tiên người yêu luyện chế ra, nhất định phải giữ lại làm kỷ niệm.

“Được.” Cảnh Lâm cười nói, cái túi này vốn là của cậu, “Chờ khi ra ngoài em luyện thêm mấy cái nữa cho anh làm đồ dự phòng.”

Nghiêm Phi cũng cười nói, “Vậy khổ cực em rồi.” Đáy mắt tất cả là ý cười cảm thấy tự hào vì người mình yêu.

Sau đó, Nghiêm Phi không thể chờ đợi được mà thử công năng của túi chứa đồ này, hiện tại chưa tới buổi trưa, tiểu đội đi ra ngoài cùng biến dị thú không có ở đây, Long Chương đang ngủ bù bên cạnh, y và Cảnh Lâm liền nhét vào túi những vật liệu có thể dùng được mà mười mấy ngày nay luyện ra trong ngọn lửa lớn.

Bản thân túi vốn không lớn, là Cảnh Lâm trước đó dùng để chứa thịt khô, kích thước không chênh lệch nhiều so với túi nhựa trước đây. Trước lúc Cảnh Lâm luyện chế, đã đặc biệt chú ý, điều kiện tiên quyết là có thể đựng được càng nhiều đồ càng tốt, còn muốn giảm bớt trọng lượng, thế nên phải hao phí một phen công sức. Túi chứa đồ lúc này, cho dù để vào hơn 200 cân các thứ, ngoại trừ căng phồng ra chút ít, thì túi vẫn cực nhẹ, trực tiếp buộc trên hông là được, thật sự cực kỳ thoải mái lại còn tiện lợi nữa.

Không nói tới bọn cậu đều sở hữu công pháp thích hợp với từng người, trong nhà còn có thể trồng trọt các loại thực vật biến dị quý giá, túi chứa đồ này vừa ra, Nghiêm Phi cảm thấy rất nhiều người đều sẽ điên cuồng vì nó. Phải biết là trước kia còn chưa đi vào đây, mỗi ngày tất cả mọi người trong tiểu đội không thể không cùng tiến vào thành phố rồi cùng đi ra, cũng là bởi vì những đồ mang bên người được quá ít, có thêm vấn đề gây trở ngại hành động nữa, độ an toàn giảm mạnh. Có lúc trên đường về cho dù nhìn thấy thứ tốt, nhưng bởi vì không cách nào mang đi nên cũng chỉ có thể từ bỏ, dẫn đến chuyện thu hoạch mỗi ngày đều có hạn chế lớn.

Có túi chứa đồ đây, về sau đi ra ngoài chỉ cần mang thêm nhiều túi chứa đồ, thì đó sẽ không còn là vấn đề cần băn khoăn nữa. Về sau muốn đi nơi khác đổi vật tư, có thể mang đi số lượng lớn cũng không sao cả.

Sau đó, Nghiêm Phi đổ đồ trong túi ra ngoài, những đồ này đều là mọi người cùng tìm tới, đến lúc đó còn liên quan tới vấn đề phân phối nữa, y không thể tùy tiện loạn lấy.

Động tĩnh kia đánh thức Long Chương đang ngủ như chết, cậu ta ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn Nghiêm Phi lắc lắc cái túi nhỏ, đồ vật bên trong cứ liên tục rơi ra ngoài.

Long Chương dụi dụi mắt, nhìn về phía Cảnh Lâm, há to miệng: “Đây là thành công?”

Cảnh Lâm nở nụ cười: “Xong rồi.”

Long Chương từ trên mặt đất bật dậy, muốn chạy tới cướp túi trên tay Nghiêm Phi, không thể chờ đợi được nữa muốn chứng kiến công năng của cái túi này, vừa vặn mọi người và biến dị thú đi ra ngoài đều trở về, nghe nói Cảnh Lâm thành công luyện chế ra không gian trận, nhao nhao gia nhập đội ngũ cướp túi.

Cái thứ nhất luyện chế ra, thì cái thứ hai liền dễ dàng, tất cả mọi người đem túi vải mang theo đưa tới chỗ Cảnh Lâm nhờ cậu giúp luyện chế, mà trong thời gian này Long Chương cũng luyện chế ra công cụ đào móc đầu tiên rồi.

Công cụ chia làm hai loại, một loại có bộ dáng búa sắt, một loại giống mũi khoan hai đầu, một đầu sắc bén, một đầu thì vuông, có thể mượn lực búa sắt đánh lên đỡ tốn sức nhất vẫn có thể lấy ra các khối đá nhỏ khảm bên trong cát đá trắng kia.

Đợi Long Chương luyện chế ra tất cả công cụ cho mọi người, thì mười mấy túi chứa đồ Cảnh Lâm cũng luyện chế xong xuôi.

Mọi việc đã chuẩn bị, làn gió cách mạng vẫn chưa dừng, mọi người bận rộn liên tiếp nhiều ngày như vậy, cũng không muốn ngừng nghỉ một chút, lập tức đi xuống cái hố sâu kia, cách hơn tháng sau, lại bắt đầu chổng mông đào khối đá nhỏ.

Tâm tình mọi người tốt lắm, vừa đào vừa thảo luận về khối đá này, tuổi ít hơn thì tiếp xúc nhiều với tiểu thuyết, liền nói hình dáng khối đá nhỏ cực kỳ giống linh thạch được nhắc tới trong tiểu thuyết tu tiên.

Đợi bọn cậu càng đào sâu thêm thì chất lượng đá đào ra càng tốt. Mọi người đã bắt đầu tu tập truyền thừa chính mình đoạt được, đối với linh khí đều có khái niệm rõ ràng, vì thế bọn cậu căn cứ vào mật độ linh khí dày đặc, chia những khối đá đào lên thành ba loại cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Đáy hồ này hoàn toàn bị linh mạch thôi phát trở thành một mỏ linh thạch, lượng đá nhiều lại dày đặc, có điều so với linh mạch, thì phạm vi quặng mỏ linh thạch này nhất định không lớn lắm, vì muốn hình thành nên mỏ linh thạch, thì không chỉ cần linh khí nồng đậm, khẳng định cũng có liên quan tới tính chất đất nữa, bọn cậu đào bới ròng rã nửa tháng, số đá quặng đào được ra đã lên tới mấy chục khối rồi, Tiểu Hắc Long dùng thần thức quan trắc báo cáo cho, đã đào được kha khá.

Tới đây, túi chứa đồ của mọi người cũng dùng gần hết. Cơ bản mỗi người còn sót lại hai, ba cái để dùng chứa những cây cỏ, đá quặng còn lại.

Cỏ xanh hai bên suối có thể dùng để dưỡng nhan đương nhiên không thiếu được, cây đỏ cùng cát trắng có thể luyện khí mỗi người cũng đựng không ít, chờ sau khi rời khỏi đây nhờ Long Chương giúp luyện chế ra các loại vũ khí khác, mọi người còn cố ý để không một cái túi, để thu thập bùn đen mà Giun Bảo Bảo đã sưu tầm nhiều ngày nay nữa, còn có tinh thể màu trắng bên trong dòng suối cũng lấy.

Sau đó lại không ngừng xoay chuyển mấy ngày trong rừng, hái lượm không ít những thực vật khác, vì rừng này có thể tiếp tục phát triển dài dài, nên mỗi thứ đồ vật đều sẽ đem về. (có nghĩa có lấy nhiều cũng ko ảnh hưởng tới rừng vì nó còn phát triển dài)

Chờ sau khi bận rộn xong, thì cũng đã sắp tới tháng thứ tư, lần này phải ra ngoài thật.

Trên người mọi người hết bao lớn tới bao nhỏ, lại bò ra bằng vết nứt thì không thích hợp, hơn nữa lối vào vết nứt kia khẳng định còn bị lấp bởi con tắc kè hoa to lớn, không gian trận này chôn bên dưới thành phố I, mặc kệ đi ra từ phương vị nào trong trận pháp, thì tóm lại vẫn còn trong thành phố I.

Cảnh Lâm tại ngay bên hồ chọn lựa một điểm bắt đầu phá trận, cũng thuận tiện có thể nhìn vị trí cụ thể sau khi rời khỏi đây, về sau có muốn đi vào lần nữa cũng thuận tiện hơn nhiều.

Chỉ có điều bởi vì không biết có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt người ngoài hay không, nên khả năng gặp nguy hiểm có chút lớn, bất quá bây giờ người tài ba dị sĩ đông đảo lắm, nếu như đột nhiên xuất hiện, chỉ cần kiếm cớ cũng có thể lừa gạt qua mắt.

Tựa như khi tới phá hỏng đi quỹ tích, sức hút đến từ trận pháp chỉ nhằm vào đồ vật bên ngoài, thế nên lần này mọi người và chúng thú vững vững vàng vàng xuyên qua trận pháp đi ra ngoài.

Một góc nào đó trong thành phố I bị dây leo quấn quanh, không gian nơi đó bỗng nhiên bị xé rách, đột nhiên xuất hiện một cái chân, theo vết nứt càng lúc càng lớn, người ở bên trong cũng chầm chậm hiện ra.

Cảnh Lâm lưng đeo bao hoảng hốt một hồi, đem thân thể như bị vùi lấp trong cát lún dùng sức vùng ra, sau đó xoay người kéo theo Nhạc Nhạc đằng sau cậu.

Người phía sau lục tục đi ra, chờ một con mèo biến dị cuối cùng nhanh chóng thu hồi đuôi của nó, thì trận pháp lập tức hợp lại, vết nứt cũng biến mất không còn tăm hơi.

Ở trong trận pháp lâu như vậy, mọi người đã sớm quen thuộc không khí trong lành bên trong, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tanh lẫn lộn bên ngoài, hiện còn có chút không thích ứng.

Long Chương cảm khái: “Đây là từ thiên đường rơi xuống trần gian rồi.”

Cảnh Lâm hiếm thấy pha trò: “Hẳn phải nói Tiên giới chứ.”

Tâm tình mọi người không tệ, cũng không nhịn được cười rộ lên.

Mọi người gạt dây leo đi ra ngoài, quan sát một hồi, xác nhận hẳn còn trong thành phố I, mọi người ghi nhớ đánh dấu kiến trúc xung quanh, bắt đầu tìm đường về.

Dọc theo con đường mòn bị mọi người đi lại mà tạo nên, đi hơn một giờ, mới tới địa giới quen thuộc, đều dồn dập cảm thấy cũng may rời đi không tính là xa, không thì phải đi gãy chân mới trở về a.

Nghiêm Phi kỳ quái nói: “Đi lâu như vậy, tại sao tôi lại cảm giác ít người như thế nhỉ?”

“Tôi cũng thấy thế.” Khúc Chính Siêu nói, “Trước những địa phương chúng ta không đi qua chưa quen thuộc thì thôi, nhưng bên này lượng người đi lại vẫn không ít chứ.”

Lúc sắp tới cửa ra, đúng là có đụng phải vài tiểu đội trở về, Cảnh Lâm có ấn tượng, đều là vài đội có chút thực lực thôi, cơ bản mỗi ngày đều chỉ có thể săn biến dị thú phổ thông.

Đợi sau khi đi ra ngoài, trải qua khu lều trại, chỉ nhìn thấy rất ít người bày hàng, đến khách sạn Hồng Môn, mấy người trực tiếp đi vào gian phòng bọn cậu thuê trước đó.

Phòng sớm đã quá hạn, lúc trên đường về mọi người còn đang thảo luận vật tư mọi người để trong phòng có thể bị những người thuê sau lấy đi hay không, tuy rằng cũng chẳng thiếu thứ tốt, nhưng so với thu hoạch lần này của bọn cậu, những thứ kia không đáng nhắc tới.

Như bọn cậu tính toán, hai gian phòng đều đã đổi không biết bao nhiêu lượt khách rồi, mấy người quay lại quầy tiếp khách.