Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 123




Vừa nghe Cảnh Lâm nói phía trước có trận pháp, mọi người dồn dập dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu. Trận pháp cái gì, bọn họ hoàn toàn không hiểu, hiện tại chỉ có thể dựa vào Cảnh Lâm thôi.

Cảnh Lâm đứng đầu tiên, bị linh khí phả đầy mặt, cậu nhắm mắt cảm thụ một lúc, mở mắt ra, nhíu mày, “Nơi này còn có Tỏa Linh trận.”

Tỏa Linh trận khóa linh khí không cho thoát, thôn mấy người Cảnh Lâm có bố trí trận pháp này. Dưới sự quan sát của Cảnh Lâm, Tỏa Linh trận nơi đây đã không hoàn chỉnh, xuất hiện lỗ thủng, cho nên mới để linh khí bên trong lộ ra ngoài.

Cậu nghĩ tới chuyện linh mạch bạo phát mà Khúc Chính Siêu từng nói, suy đoán có khả năng bên dưới hai cái trận pháp này chính là linh mạch của thành phố I, không biết đã tồn tại bao lâu, sau khi Tỏa Linh trận xuất hiện lỗ thủng, linh khí không khóa lại được mãnh liệt tràn ra, từ bên dưới xung kích lên, tạo thành một cái khe, do đó tạo nên địa chấn.

Bởi vì địa hình có hạn, Cảnh Lâm không cách nào biết được hai trận pháp này lớn tới mức nào, thế nhưng sẽ tuyệt không nhỏ. Tỏa Linh trận không dùng tới thì phải phá, mà phá nó, thì Cảnh Lâm chưa từng làm qua.

Cảnh Lâm thả ra linh lực của mình nhập vào linh khí trận, đi tìm quỹ tích linh lực núp ở bên trong.

Thần thức giống như tiến vào trong một đoàn len hỗn độn, khắp nơi thấy những sợi dài quấn thành một đoàn, muốn làm rõ đầu đuôi, phải có sự kiên trì vô cùng lớn mới được.

Sự kiên trì của Cảnh Lâm luôn luôn rất tốt, càng không muốn phí một chuyến công, cậu để linh lực dịch chuyển theo những sợi kia, rốt cuộc chậm rãi tìm được đầu sợi.

Đến khi tìm ra quỹ tích vận chuyển của trận pháp, Cảnh Lâm “Ồ” một tiếng.

Quá kì quái.

Cậu vuốt tảng đá trước người, vẫn cho rằng tảng đá kia chỉ là phương pháp cản trở tầm mắt cao thâm hơn được hình thành từ Huyễn trận, nhưng lúc này mới phát hiện hóa ra nó là đồ thật, mà linh khí trận này, được giấu bên trong tảng đá, chúng va chạm với nhau trong lòng tảng đá, như có như không.

Cảnh Lâm cẩn cẩn thận thận thả ra linh lực, phủ lên một sợi linh lực trong quỹ tích, dây dưa phá hỏng, sau đó lần thứ hai cậu giật mình.

Nghiêm Phi thấy thần sắc cậu khác thường, hỏi: “Sao vậy?”

Sắc mặt Cảnh Lâm cổ quái nói: “Trận pháp này sẽ tự chữa trị.”

Một sợi kia bị phá hỏng không lâu, không giống như bất cứ trận pháp nào cậu từng tiếp xúc, nếu sợi kết nối bị đứt đoạn, chỉ cần làm đứt mấy sợi nữa, thì quỹ tích sẽ bị cản trở bị đánh loạn, tạo thành sự bất ổn cho mắt trận cạnh đó khiến trận pháp tán loạn. Nhưng trận pháp không biết tên này, sau khi sợi liên kết bị đứt, hai bên đứt tựa hồ tại chỗ mờ mịt một lúc rồi dường như có ý thức, kéo dài ra hai nửa sợi liên kết về phía nhau, toàn bộ trận pháp tự mình chữa trị.

Nhạc Nhạc hỏi một câu: “Vậy làm sao giờ?”

Cảnh Lâm sờ sờ đầu bé, “Cậu có biện pháp.”

Tuy nó có thể tự chữa trị, nhưng chữa trị cũng phải tốn thời gian, chỉ cần Cảnh Lâm trước lúc nó chữa trị được, phá đứt toàn bộ sợi liên kết của nó là xong.

Tiếp đó, Cảnh Lâm phá hỏng, nó chữa trị, lại phá, lại chữa. Song phương đều cực kỳ cố chấp, dường như kéo co tiếp sức, xem tốc độ ai nhanh hơn. Vì thế, sự chú ý của Cảnh Lâm cũng bị tập trung đến cực hạn, khối không khí tại mi tâm cũng quay nhanh lên.

Dưới cái nhìn của Cảnh Lâm, trận pháp không biết tên này cao thâm cực kỳ, nhưng thời gian nó tồn tại chắc cũng đã lâu, kỳ thực linh khí trận cũng không ổn định, độ lớn của các sợi liên kết trong quỹ tích hoàn toàn khách nhau. Cảnh Lâm phá sợi liên kết khá to thì tiêu tốn nhiều thời gian hơn, đồng dạng nó chữa trị cũng tốn sức hơn, nếu trận pháp này vừa bố trí xuống, lấy tu vi hiện nay của Cảnh Lâm, phá hỏng một sợi còn được, chứ muốn phá hỏng sợi thứ hai trước khi nó chữa trị xong là điều tuyệt không thể.

Linh lực quấn quanh một sợi liên kết cuối cùng, Cảnh Lâm dẫn theo nó lưu động ngược lại phương hướng vốn có, dưới sự lôi kéo dẫn dắt, sợi liên kết này rốt cuộc chịu không nổi mà đứt đoạn.

Một luồng sức hút từ nơi bị phá vỡ truyền tới.

Cảnh Lâm mở to hai mắt, toàn bộ thân thể không tự chủ bị hút về phía tảng đá

“Cậu!”

“A Lâm!”

Nhạc Nhạc cùng Cảnh Lâm quấn lấy nhau, bé bị dây leo trước đó buộc vào lưng kéo theo, mọi người trơ mắt nhìn hai người như rơi vào trong cát lún, thân thể bị tảng đá cứng rắn như khối băng nhanh chóng nuốt chửng.

Mà Nghiêm Phi, chỉ kịp kêu tên người yêu, đồng dạng bị sức hút kia hút vào, rất nhanh cũng bị tảng đá nuốt hết.

Không chậm trễ chút nào, những con mèo biến dị cũng dựa vào sức hút mà từng con từng con chui vào trong.

Bởi vì sức hút vẫn còn, mấy người mấy thú phía sau cũng không tự chủ được loạn thành một đoàn, trong tiếng thét thất kinh của mọi người, bị nuốt chửng.

Quỹ tích bị Cảnh Lâm phá hỏng này, đang chậm rãi chữa trị, theo sự chữa trị của nó, sức hút thần kỳ đến đột nhiên cũng biến mất.

Vết nứt hẹp dài khôi phục lại bộ dáng an tĩnh vốn có

*

Cảnh Lâm mơ một giấc mơ.

Người trong mộng, chứng đại đạo, cầu trường sinh, phi thiên độn địa, không gì không làm được, bọn họ tu luyện theo linh lực, là vì Tu Chân. (chứng đại đạo, cầu trường sinh, phi thiên độn địa: chứng minh chân lý, theo đuổi trường sinh, bay trên trời chui dưới đất)

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, người Tu Chân tràn lan, yêu thú vô số, bọn họ đối với linh lực, tài nguyên Tu Chân yêu cầu vô độ, linh lực bắt đầu chậm rãi khô cạn, kẻ đạt tới Đại đạo càng ngày càng ít, mỗi khi có người xung kích tu vi đều tại nửa đường thất bại.

Tất cả mọi người ý thức được tuyệt cảnh sắp tới, dồn dập bắt đầu tìm kiếm sinh cơ. Đoạn thời gian đó, toàn bộ thiên tài địa bảo của đại lục cơ hồ bị cướp đoạt hết sạch, yêu, người, ma, vì tranh cướp tài nguyên cùng rơi vào đại chiến, toàn bộ thế giới sinh linh đồ thán, như luyện ngục, linh lực càng bị xói mòn nhiều hơn.

Trải qua một quãng thời gian hỗn loạn, những kẻ mạnh liên hợp lại, phá vỡ hàng rào không gian, tìm kiếm sinh cơ mà đi. Những kẻ thực lực không đủ, chỉ có thể ở lại thế giới cũ đợi đại nạn tới.

Vài người tu vi cao thâm xưng Đại Năng vẫn không hề rời đi, mà ở lại thế giới cũ tiếp tục tìm kiếm sinh cơ, trời không tuyệt đường người, cuối cùng một con đường sinh cơ bị bọn họ phát hiện, bọn họ tìm được năm linh mạch mới hình thành, đối ứng vừa vặn năm thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, bọn họ xưng là “Linh mạch Ngũ Hành”.

Linh mạch mới hình thành, linh lực sản sinh ra đã ít lại càng ít, đối với đại lục đã có trăm ngàn hư hỏng, thì một chút linh lực đó không khác nào muối bỏ biển. Muốn khiến đại lục trở lại dáng dấp vốn có, chỉ có thể dựa vào thời gian để chậm rãi chữa trị. Đề phòng linh mạch nửa đường chết non, vài vị Đại Năng tìm đại sư trận pháp, cắt đi những nơi thích hợp sinh trưởng nhất cho linh mạch của từng thuộc tính, phối hợp với trận pháp luyện chế thành Không Gian trận, đem linh mạch ẩn giấu vào bên trong, cùng với việc cất giấu, cũng khóa luôn linh lực nó lại, để đợi tới một ngày Tỏa Linh trận bị linh lực phá hoại, thì đó cũng chính là lúc linh mạch đại thành.

Rất nhanh, đến lúc một tia linh lực cuối cùng trôi đi không còn, đại lục này đã chân chính tiến vào thời đại mạt pháp (thời đại không có ràng buộc kỷ cương). Trước lúc đó, vài vị Đại Năng kia đi khắp các nơi, thu thập công pháp các môn phái trên khắp thế giới để đưa đến nơi đây, khắc vào linh bia, phân tán bên trong năm linh mạch, chờ mong thế giới tương lai sẽ khôi phục như lúc ban đầu, môn phái có thể được kéo dài.

Mộng cảnh đến đây là kết thúc, Cảnh Lâm toàn thân căng đau tỉnh lại.

Không tính tới mộng cảnh, ký ức của cậu vẫn đang dừng lại tại một khắc bị tảng đá hút đó. Cảnh Lâm ngồi dậy, dưới thân là bùn đất lồi lõm, cậu tựa hồ đang nằm trong một nơi núi rừng, phía trên sương trắng sền sệt lượn lờ, gió bốn phía ào ào, tiếng loạt xoạt trong cỏ, hình như có người đang xì xào bàn tán bên tai.

Cảnh Lâm quay đầu nhìn một vòng, vừa nhìn nhất thời kinh hãi.

Những người cùng biến dị thú khác, tất cả đều không thiếu một ai rơi ngay bên cạnh cậu, biến dị thú còn đỡ, tựa hồ chỉ rơi vào ngủ say, nhưng những người khác, giờ khắc này toàn thân đều ồ ồ chảy ra máu tươi, khuôn mặt dính đầy máu đang nằm ở nơi đó, không biết sống chết.

Cảnh Lâm lập tức đoán được nguyên nhân, cậu vội vàng chạy tới, nhanh chóng vẽ ra vài tờ bùa Hư Không của Tụ Linh trận, bố trí Tuyệt Linh trận, đem mọi người vây trong đó. (có nghĩa các lá bùa hình thành nên Tuyệt Linh trận cũng tương tự như của Tụ Linh trận, nhưng quỹ tích, phù pháp hai trận pháp các nhau thôi)

Sương mù dày đặc bay phía trên không phải là thứ gì khác, mà chính là linh khí nồng nặc. Linh lực ôn hòa, nhưng đó là dưới tình huống lượng ít. Một khi lượng trở nên cực nhiều, thì lực sát thương cũng không nhỏ, từ một vết nứt kia bị đánh vỡ ra là có thể thấy được chút ít, thân thể người bình thường, căn bản không chịu nổi.

Trong này linh khí cực kỳ nồng, so với trong vết nứt thì cảm nhận được sự dày đặc không biết hơn bao nhiêu lần, Cảnh Lâm xem như là người có tu vi tốt nhất trong số mọi người ở đây, cũng chịu đựng không được đám linh khí này, kinh mạch được bồi bổ no căng tới mức hơi nhói đau. Như mấy người Hạng Trạch Hoa, Khúc Chính Siêu kia, chỉ là tố chất thân thể tốt hơn chút so người bình thường mà thôi, lực phá hoại của linh lực đối với bọn họ là rất lớn.

Một khi ngăn cách những linh khí này, trên thân thể những người khác rất nhanh không còn có máu chảy ra nữa, Cảnh Lâm đi kiểm tra hơi thở của từng người, may mắn còn sống, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lay tỉnh toàn bộ bọn họ.

Không cần phải nói nhiều, chờ sau khi những người khác tỉnh lại, nhìn thấy kẻ bên cạnh tất cả đều là huyết nhân, liền sợ hãi.

Triệu Chí Văn cảm giác xung quanh không quá lạnh, liền cởi quần áo mình ra, sờ sờ cánh tay cùng chân của mình, vui mừng nói: “Sao thế nhỉ, không bị thương, tớ lại cảm giác thân thể có rất nhiều sức lực.”

Những người khác cũng kiểm tra thân thể của mình, tuy nhìn máu me be bét, thế nhưng trên người không có nửa điểm vết thương nào, cho dù vừa rồi đã bồi hồi trên bờ vực sinh tử, vào lúc này cũng đều một dạng sinh long hoạt hổ.

Kỳ thực cũng coi như trong họa gặp phúc, nếu như Cảnh Lâm tỉnh lại chậm một chút nữa thôi, có khả năng mấy người này sẽ bị linh khí nhồi đầy thân thể mà chết. Chờ sau khi bọn họ được bao bên trong Tuyệt Linh trận, không có linh khí mới tiến thêm vào trong thân thể, thì những linh lực còn lại trong cơ thể bọn họ lại tiến hành chữa trị các chấn thương, từ trong ra ngoài, cũng coi như là một loại phương thức rèn luyện đối với thân thể, vì thế khí lực Triệu Chí Văn lớn hơn, cũng có khả năng.

Trong mười người, Cảnh Lâm là kẻ duy nhất thân thể còn sạch sẽ, người có ít vết máu nhất, thế nhưng lại là Nhạc Nhạc, tiếp theo là Nghiêm Phi tu vi thấp hơn một chút, cuối cùng là Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn vân vân.

Mấy người Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa, quần áo trên người đều bị máu thấm ướt sũng, lúc này dính dớp lên người, một thân máu tanh, khó chịu hết sức.

Nghiêm Phi một tay lắc quần áo trên người, tranh thủ nhìn xung quanh: “Sao chúng ta lại bị hút vào? Đây là đâu?”

Cảnh Lâm đi kiểm tra thân thể cho vài đứa biến dị thú, nghe vậy nói cho y biết giấc mơ mình vừa mới gặp.

Nghiêm Phi kinh ngạc: “Lẽ nào nơi đây là địa phương chôn giấu linh mạch? Không Gian trận kia?”

“Có thể.” Cảnh Lâm đáp.

Long Chương xoa xoa đi cặn máu trên mặt, hưng phấn nói: “Nghe qua tựa hồ là nơi tốt.”

Cảnh Lâm rên một tiếng: “Là địa phương tốt, cũng phải nhìn xem ngươi còn mệnh đi ra ngoài hay không a.” Cậu thì không sao, nhưng những người khác vừa bước ra sẽ lại trở thành huyết nhân.

Long Chương không để ý lắm, miệng ngọt ngào lấy lòng Cảnh Lâm: “Vậy phải nhờ vả Cảnh đại ca rồi!” Có Tuyệt Linh trận tại, Long Chương biểu thị một điểm cũng chẳng lo.

Xác nhận hết thảy biến dị thú cũng không có chuyện gì, chỉ là bất tỉnh thôi, xem hô hấp chúng đều đều, tựa hồ đã tiến vào hình thức tu luyện, Cảnh Lâm cho phép mọi người tiếp tục đi.

Việc cấp bách, trước tìm xem phụ cận có nguồn nước hay không, mọi người trước tiên cần thu thập thân thể một chút mới được.