Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 121




Triệu Chí Văn đi lên trước mọi người gạt ra một lớp cỏ dại cuối cùng che chắn tầm nhìn, để lộ lối vào xuất hiện trước mắt, rồi nhìn một chút những thứ tán loạn trên mặt đất, quay đầu lại nói với mọi người phía sau: “Đây là một cửa hàng ngọc a.”

Tại trước buổi đấu giá cuối tháng, mỗi ngày người tiểu đội sẽ tiến vào trong thành phố. Hôm nay bọn cậu vẫn như cũ đi con đường từng xuất hiện con rắn khổng lồ kia.

Bọn cậu đã đi rất sâu vào bên trong rồi, thời gian dài trước đó bọn cậu chưa gặp phải động thực vật biến dị mà bọn cậu cảm thấy thuộc dạng hung tàn, hai ngày nay thì gặp được nhiều hơn, bọn cậu suy đoán có thể đã đi ra khỏi lãnh địa của con rắn khổng lồ rồi, hiện tại có lẽ là đang đi tới chỗ giao giới với lãnh địa bị đánh dấu tiếp theo.

Giờ khắc này bọn cậu đang đứng trước một đám dây leo lộn xộn mọc cao chót vót, làm nhân viên dò đường, Triệu Chí Văn báo cáo tình huống phía trước cho mọi người.

Vừa nghe nói là tiệm ngọc, mặt Cảnh Lâm hơi động, nói: “Vào xem sao.”

Mọi người đi vào.

Bên trong tiệm ngọc cũ nát ngổn ngang, những quầy hàng mặt tường đều bị thực vật phá hoại, lúc trước thành phố I bạo phát linh khí, tình trạng hỗn loạn xảy ra rất nhanh, những cư dân tính là thương gia này căn bản không kịp mang đồ đạc của mình đi, chỉ có thể vội vã trốn chạy ra ngoài, lại bởi vì hiện tại người bình thường không dám vào nơi đây, nên vật tư trong thành phố này vẫn rất phong phú.

Hiện tại người vào được bên trong, ánh mắt cũng sẽ không tiếp tục đặt lên vật tư nữa, đa số là săn bắn động thực vật biến dị, tìm kiếm thứ có thể nâng cao thực lực bản thân, đối với người nơi này mà nói, thực lực mới là thứ căn bản có quyền lên tiếng, có thực lực, muốn làm gì mà không được cơ chứ?

Vì lẽ đó tiệm ngọc tuy có dấu vết đã từng có người tới, nhưng đồ vật bên trong gần như không ai động vào.

Cảnh Lâm vui mừng, chỉ có thể thầm nghĩ kẻ tới không biết hàng, nếu như đến đây một người như Ngụy Chân, thì đồ ngọc trong này đâu còn đến phiên cậu lượm lặt.

Người trong đội đều thấy khối ngọc thạch cất giấu trận pháp lúc trước của Ngụy Chân, vì thế biết loại đồ vật trước đó ắt hẳn là vô dụng đến hiện tại cũng đã có tác dụng lớn, Cảnh Lâm nói muốn đi thu thập, tất cả mọi người đều hành động.

Số đồ ngọc lấy ra được, bị Cảnh Lâm kiểm tra một lần, chỉ có gần nửa có linh lực, vì thế số lượng mang đi cũng không nhiều, gộp lại có vẻ cũng tầm mười mấy cân, một người là có thể cầm thoải mái.

Thời điểm đi ra ngoài, Cảnh Lâm bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn tên tiệm.

Cảnh Lâm kinh ngạc nói: “Thế nhưng là nơi này.”

Nghiêm Phi hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Lâm mấp máy đôi môi, đáp: “Cửa hàng này em nhớ, nơi ở của anh chị em khi đó cách không xa chỗ này.”

Kỳ thực động đất năm đó không nghiêm trọng lắm, nhưng khu nhà nhỏ nơi chị cậu ở lại quá mức cũ kỹ, khi ấy cả một tòa nhà đều bị sụp, xung quanh đây chỉ có nơi chị cậu bị hao tổn nghiêm trọng nhất. Năm đó sau khi mang theo Nhạc Nhạc rời đi, Cảnh Lâm chưa từng quay lại thành phố I, nhưng trước đây mỗi lần cậu tới thăm một nhà chị gái, đều sẽ đi qua cửa hàng này, vì thế mà nhớ rất rõ ràng.

Nghiêm Phi không khỏi hỏi: “Muốn đi qua nhìn chút không?”

Cảnh Lâm nói: “Xem tình huống thế nào đã, đến lúc đó nếu như có thể đi qua, thì thuận tiện nhìn chút.”

Sự tuyệt vọng lúc đào móc chị gái cùng anh rể dưới lớp phế tích ra đến bây giờ Cảnh Lâm còn nhớ, chuyện đó với cậu mà nói để lại rất nhiều thương tâm, nhưng nơi ấy cũng là địa phương mai táng linh hồn chị gái và anh rể. Cửa hàng ngọc này cách chỗ ở của chị trước đây cũng phải mất hơn nửa tiếng ngồi xe, hiện tại với tình huống tán loạn biến dị thú, thời gian đi tới được càng tiêu hao nhiều hơn.

Đồ ngọc, ngọc thạch đều do Triệu Chí Văn vác, mọi người tiếp tục đi sâu vào bên trong, đi một đường, mọi người thuận tiện làm ký hiệu trên cây xung quanh, trong tay Hạng Trạch Hoa còn cầm một tờ giấy trắng, thi thoảng dừng lại sẽ viết viết vẽ vẽ bên trên, ghi rõ các tiêu chí ký hiệu ven đường, chờ sau này sao chép vài phần ra, hiện tại thành phố I mặc dù mở cửa với người ngoài, nhưng số lượng người được phép vào lại có hạn. Chờ về sau hoàn toàn mở cửa không hạn định số lượng người, thì chỉ bằng tấm bản đồ này có thể đổi được không ít vật tư.

Lúc linh khí bộc phát, thành phố I trải qua lần động đất thứ hai càng lợi hại hơn. Lúc trước đi tới tiệm ngọc còn chưa thấy gì, chờ tới khi mọi người đi sâu vào nữa mới phát hiện một vài công trình kiến trúc càng thêm rách nát, mọi người mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, lần động đất thứ hai là bộc phát ở nơi này, có khả năng ở ngay phía trước.

Khi càng ngày càng nhiều biến dị thú xuất hiện trước mặt mọi người, bọn cậu lựa chọn trở về, trên đường trở về, săn hai con biến dị thú, đào vài cây thực vật chưa từng thấy, không đến nỗi tay không quay lại.

Sau đó, bọn cậu mỗi ngày đều đi con đường trước đó. Mỗi ngày lại đi sâu thêm một chút, thanh lý biến dị thú khá có khả năng uy hiếp xung quanh, rốt cuộc đi tới khu vực chị gái anh rể Cảnh Lâm trước đây bị chôn vùi.

Cảnh Lâm nhìn địa phương bị cỏ cây bao trùm trước mặt, hoàn toàn không tìm được con đường cụ thể nào, “Nhiều cỏ dại lắm, liền dừng tại đây cúng bái một chút đi.”

Bởi vì xác định ngày hôm nay có thể đến chỗ cần đến, nên ven đường nhìn thấy một vài loài hoa nhỏ Cảnh Lâm đều hái xuống. Lúc này, cậu đặt bó hoa vào nơi mang máng trong ký ức, đứng tại chỗ một lúc.

“Meo~” Bỗng nhiên Tam Hoa nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó bước chân đi hướng về bên phải.

Bên đó là địa phương mọi người chưa từng đi qua, còn cần cẩn thận thăm dò, nhìn động tác của Tam Hoa, Tào Tam Gia kêu nó một tiếng, ra hiệu nó đừng đi loạn.

Thế nhưng Tam Hoa đứng tại chỗ, càng không đi trở lại, trái lại cứ kêu với bọn cậu, sau đó xoay người tiếp tục đi vài bước, dừng lại nhìn bọn cậu.

Ý là ra hiệu mọi người đi theo nó.

Nghiêm Lộ hỏi Tào Tam Gia: “Nó muốn làm gì nhỉ? Muốn dẫn chúng ta đi nơi nào sao?”

Tào Tam Gia chần chừ nói: “Đại khái vậy, trước đây ở trong thôn nó phát hiện ra thứ gì chơi hay, cũng sẽ gọi tôi đi theo nó như thế.”

Tào Tam Gia vẫy tay với Tam Hoa, nếu là trước đây Tam Hoa đã sớm chạy về nũng nịu, thế nhưng lần này bất luận Tào Tam Gia vẫy tay gọi nó ra sao, nó đều đứng tại chỗ không động, nếu như Tào Tam Gia đi về phía nó, nó sẽ tiếp tục lùi về sau.

Thấy nó như vậy, Nghiêm Phi dẫn đườngL “Vậy chúng ta cùng tới nhìn xem.”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Tam Hoa một đường Meo meo dẫn mọi người đi, sau đó mọi người phát hiện, bọn họ đã qua chỗ giao giới trước kia, càng về sau hình bóng biến dị thú lại càng ít đi, đây là bước chân vào lãnh địa bị đánh dấu tiếp theo.

Không có biến dị động thực vật quấy rối, đoạn đường này đi đúng là yên tĩnh thuận lợi, một đường chỉ có Tam Hoa thỉnh thoảng kêu gọi bọn cậu đuổi theo. Bọn cậu đi đại khái tầm nửa giờ, phía trước xuất hiện một khoảng đất trống rộng mở không bị cỏ cây bao trùm, trên đất trống nằm mấy chục con mèo biến dị có màu lông khác nhau.

Tam Hoa hưng phấn kêu meo một tiếng, nhưng mà người tiểu đội lại càng sợ hãi. Nhiều mèo biến dị như vậy, nếu mang theo địch ý vây bọn cậu lại, thì ngày hôm nay bất cứ một ai cũng đừng nghĩ sống thoát ra ngoài.

Nhưng, những con mèo biến dị kia nghe thấy tiếng động bên này, cũng chỉ lười biếng quay đầu nhìn bọn cậu một cái là xong, tư thái thích ý lười biếng.

Tam Hoa kêu meo meo vọt vào trong đám mèo, tìm một chỗ trống, mặt thoải mái lăn trên đất hai vòng, nghiêng thân thể ra, để lộ cái bụng, đuôi vẫy vui vẻ.

Mọi người trợn tròn mắt, không rõ đây là tình huống gì.

Có Long Chương nhớ tới trước đây lướt các diễn đàn từng thấy tranh ảnh tương tự, nói: “Sao trông giống như mèo hít cỏ vậy?”

Tào Tam Gia lần đầu tiên nuôi mèo, lại còn là Tam Hoa biến dị, nghe chẳng hiểu gì: “Trông giống cái, cái gì cơ?”

Long Chương giải thích với hắn, có loại thực vật tên cỏ bạc hà, nó có loại vật chất có thể làm cho phần lớn loài mèo cảm thấy thoải mái, hưng phấn, xuất hiện trạng thái phấn khởi tương tự như lúc thần trí không rõ.

Dưới sự nhắc nhở của Long Chương, mọi người tìm tìm quanh đất trống ở đây, sau đó phát hiện địa phương đối diện đám mèo, vừa vặn có một cây thực vật xanh xanh, bọn mèo biến dị đều nằm vây quanh nó.

Tào Tam Gia vội chết, nhìn chằm chằm Tam Hoa nơi xa: “Sẽ không tạo thành thương tổn gì cho nó chứ?”

Long Chương nói: “Tôi cũng không rõ lắm, có điều tôi nghe người khác nói không làm hại tới mèo bình thường.”

Kể cả Long Chương nói vậy, Tào Tam Gia vẫn không yên lòng, sợ kinh động đến những con mèo biến dị kia, liền cẩn cẩn thận thận đi đến rìa khu đất trống, nhỏ giọng gọi Tam Hoa: “Hoa nhi, đi tới chỗ ba ba này.”

Tam Hoa đang trong trạng thái mê muội không kiềm chế nổi, sao chịu nghe theo, Tào Tam Gia gọi nó nó có nghe thấy, cũng chỉ động động đuôi đáp một cái, vẫn kiên quyết không đứng lên.

Nghiêm Phi nhìn vài con mèo biến dị không bài xích Tam Hoa, bọn y cũng đã đi hơn nửa ngày rồi, liền nói thẳng tìm một chỗ nghỉ ngơi chút.

Mọi người đồng ý, lúc này cũng tới giờ ăn trưa rồi, Tam Hoa không phải mèo bình thường, khẳng định không có khả năng vẫn luôn nằm đó, Long Chương cũng nói loại cỏ bạc hà này có ảnh hưởng trong khoảng thời gian ngắn với mèo, chờ nó chơi đã, đó dĩ nhiên là lúc bọn cậu cùng rời đi.

Mọi người ngay tại bên cạnh đất trống tìm một chỗ ngồi xuống, nơi đó vừa vặn mọc một loại cây dây mây rất cao, loại thực vật này cực kỳ thường gặp trong thành phố, tuy sau khi biến dị nhưng hoàn toàn không có hại. Mọi người ngồi quanh đó, cùng nhau lôi ra lương khô bổ sung thể lực.

Mọi người vừa chú ý động tĩnh xung quanh, vừa tán gẫu. Triệu Chí Văn đá đá một loại dây leo mọc tràn tới bên chân, cành nó hơi to hơn so với những cành khác, nói: “Loại cây này mang về làm mục đích xanh hóa ngược lại không tệ nha.”

Nhạc Nhạc ngồi im bên cạnh hắn, nhìn động tác chân của hắn, con ngươi dịch dần xuống dưới, nguyên bản đang ăn đồ ăn, sau đó lúc nhìn thấy dây leo, miệng cũng không nhai nữa, chỉ vào cái dây leo đang không ngừng bị Triệu Chí Văn chà đạp nghiền ép, ngây ngốc nói: “Đó là đuôi.”

Triệu Chí Văn vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì?”

Cảnh Lâm nghe thấy Nhạc Nhạc nói, đồ ăn trên tay rơi tọp xuống đất, vội xách lên Nhạc Nhạc lui về phía sau, còn tay kia kéo lấy Triệu Chí Văn.

Triệu Chí Văn bị giật mạnh một cái lảo đảo đứng lên, sau đó hắn liền nhìn thấy dây leo vừa mới bị hắn chà đạp dưới chân kia, chợt giương cao lên. Hắn trợn to hai mắt, càng khiến người khác sợ hãi chính là, đám dây mây rất cao đó, bỗng nhiên kịch liệt run rẩy theo.

Mọi người đồng loạt lui về sau, đám mèo biến dị vốn còn đang “phê” cũng dồn dập đứng lên như lâm đại địch nhìn về phía bọn cậu bên này.

Đám thực vật đó cũng không chỉ đơn thuần là rung lên, nó còn đang chuyển động sang bên cạnh, mặt đất cũng chấn động theo. Khi thực vật dần bị đẩy cao lên đến mức không thể nhìn thấy, thì bắt đầu hiển lộ một mặt sự thật khác.

Đến lúc này, bọn cậu mới phát hiện, đó cũng chẳng phải thực vật gì, mà là một con biến dị thú cao hơn cả một tòa nhà cao tầng!

Những cây thực vật kia, tất cả đều bò lên một phần cơ thể nó, bị nó thuận tiện dùng làm lớp ngụy trang. Mà “dây leo” bị Triệu Chí Văn giẫm nghiền đó, thật ra lại là phần cuối – phần nhỏ nhất của cái đuôi dài dằng dặc của nó. Con biến dị thú kia toàn thân xám ngắt, hoàn toàn hòa làm một với hoàn cảnh chung quanh, đại khái còn có thể ẩn nấp khí tức, vì thế bất kể bọn cậu hay đám biến dị thú, toàn bộ đều không phát hiện ra, còn cười cười hớn hở ăn cơm trưa trên người người ta đây.

“Meo!!!”

Một con mèo thê lương kêu to, đánh thức mọi người còn đang ngẩn ngơ, cũng đánh thức sinh vật to lớn đang cụp mắt đánh giá bọn cậu này.

Một cái roi xanh biếc mang theo gió lớn gào thét quét về phía bọn cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: kỳ ngộ tới rồi kỳ ngộ tới rồi!