Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 113




Ngụy Chân ngất đi được mấy người Cảnh Lâm cẩn thận nâng trở về đưa lên xe, năm kẻ kia, thì bị bọn cậu đào hố chôn kĩ nơi ven đường rồi.

Đoàn người chờ tại chỗ thấy bọn cậu bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn thấy Ngụy Chân một thân máu me nhầy nhụa, Triệu Thiểu Kiền mau chóng xách theo túi thuốc của mình chạy tới, truyền máu cho Ngụy Chân, xử lý vết thương.

Triệu Thiểu Kiền nói lượng thuốc không đủ, bọn cậu phải nhanh chóng chạy về căn cứ Thự Quang mới được.

Trong lúc đó, Ngụy Chân nằm trên xe Cảnh Lâm, dưới thân lót hai tầng đệm chăn dày đặc tránh cho xe đi xóc nảy quá độ, trong xe Noãn Khí trận cùng Tụ Linh trận lồng ghép vào nhau, để thân thể anh ta không bị đông lạnh cũng như được linh khí bao quanh điều dưỡng.

Về đến đường huyện thành, Ngụy Chân phát sốt cao, thi thoảng tỉnh lại, ý thức cũng đều mơ mơ màng màng, đồng thời trước bởi vì trên mặt Ngụy Chân có vết thương dính đầy máu, không nhìn kỹ, chờ tới bây giờ tại khoảng cách gần, Cảnh Lâm mới kinh ngạc phát hiện ra, mái đầu anh lẫn lộn vô số sợi tóc bạc, đột nhiên nhìn già nua đi rất nhiều, tựa hồ lập tức từ thanh thiếu niên bước vào trung niên.

Sợ Ngụy Chân xảy ra vấn đề lớn, Cảnh Lâm lấy ra lá trà lúc trước cậu giao dịch với Quan Song Song, cầm từng lá đẩy miệng anh ta ra đút vào, bởi vì ngậm lá trà một hồi sẽ hóa thành linh khí, nên cũng không lo Ngụy Chân bị trở ngại vấn đề hô hấp. Ăn xong lá trà thì Ngụy Chân sốt cao có hạ thấp một chút, thế nhưng chẳng được bao lâu, nhiệt độ lại tăng cao lên.

Đi tầm hai ngày, tình hình của Ngụy Chân lúc tốt lúc kém, lúc này đoàn xe cũng tại trời tối cùng ngày đến huyện thành.

Đoạn thời gian mấy người Cảnh Lâm rời đi, vài căn cứ trong huyện thành đã xảy ra tranh chấp lớn, những căn cứ khác bao gồm cả căn cứ Thành Quan và Phương Bắc, toàn bộ sáp nhập căn cứ Thự Quang, lấy địa danh huyện thành làm tên, gọi là căn cứ Giai Lâm, trưởng căn cứ do Thi Lỗi đảm nhiệm, những trưởng căn cứ khác, thì chia sẻ các chức trách quan trọng trong căn cứ, mọi người cùng thống nhất quản lý.

Sở dĩ như vậy, nguyên nhân cũng là do, thôn Cảnh Lâm xuất ra hạt giống lúa mì.

Thời điểm sắp tới tháng mười một, lúa mì của mấy căn cứ trong hoàn cảnh chiếu sáng làm ấm nhân công do con người chế tạo ra, đã thu hoạch được bình thường, tuy sản lượng không sánh bằng thôn mấy người Cảnh Lâm, càng không sánh được năm vừa rồi, nhưng tóm lại là có thu hoạch. Sau đó, Thi Lỗi lập tức sai người đem lúa mì mới thu hoạch làm giống thí nghiệm tiếp theo.

Rồi mọi người liền phát hiện ra, những hạt giống lúa mì mới gieo xuống, xuất hiện tình huống tính trạng của đời sau không ổn định, khả năng nảy mầm, tình trạng sinh trưởng cực kỳ không ổn, đợi tới lúc thu hoạch, sản lượng sẽ không lý tưởng chút nào.

Tình huống như thế, lúc trước lấy được hạt giống lúa mì từ Cảnh Lâm, trong lòng mấy trưởng căn cứ cũng đã có chuẩn bị, chỉ là chờ tới lúc hiểu biết kết quả như thế nào, vẫn phiền muộn không thôi. Chiếu theo tình hình hiện tại, ngoại trừ để Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, thì bọn họ cũng chỉ có thể vẫn lấy hạt giống trong thôn Cảnh Lâm về trồng trọt mà thôi, và chỉ có chờ các chuyên gia nghiên cứu ra giống mới, có thể đảm bảo tới lúc thu hoạch có số sản lượng nhất định, mới có thể thoát khỏi tình trạng thế này.

Bởi vì lượng lúa mì trong thôn Cảnh Lâm chỉ có chừng ấy, xuất hiện tình huống như thế, thì trong thời gian ngắn muốn mở rộng đại diện tích trồng trọt cũng không thể được, ba căn cứ đối với chuyện gánh vác hạt giống cũng xuất hiện sự bất đồng.

Muốn mở rộng trồng trọt, chỉ có thể đến các đồng ruộng trong các thôn xung quanh chọn một phần ruộng làm thí nghiệm, vậy thì sẽ lưu lại ấn tượng cho các thôn dân nơi khác một loại ý nghĩ tiêu cực ngươi có ta không có, do đó gây nên hỗn loạn trí mạng.

Đây không phải điều ba căn cứ muốn gặp phải, đoạn thời gian đó ba trưởng căn cứ ngày đêm thương lượng trong phòng hội nghị, cuối cùng căn cứ Thành Quan và Phương Bắc sáp nhập vào căn cứ Thự Quang, sau đó, mọi người hướng về các căn cứ nhỏ khác, hoặc mời chào, hoặc khuyên nhủ, không nghe, thì lấy thủ đoạn cưỡng chế, về sau cả huyện thành rốt cuộc biến thành một căn cứ thống nhất.

Sau đó Thi Lỗi dẫn theo người đi bàn bạc với Mã Nhân Thiện, bắt đầu giao dịch hạt giống lúa mì. Thôi Lệ Châu thì lại an bài nhân viên các căn cứ một lần nữa trở thành dân cư huyện thành, đối với người có nhà tại địa phương, chỉ cần ngươi cung cấp giấy chứng nhận tương quan, là có thể lấy lại nhà mình để ở, không thể cung cấp, thì giống nhau chia làm dân cư lâm thời, do căn cứ phân phối nơi ở, đồng thời mỗi tháng phải giao nộp một khoản phí ăn ở nhất định.

Còn cha của Hạng Trạch Hoa – hiệu trưởng Hạng, thì lại dẫn người đi tới các thôn xóm xung quanh, lựa chọn đất ruộng thích hợp, phạm vi lựa chọn ngay gần thôn Cảnh Lâm, vốn thôn bọn cậu cũng được quy hoạch vào trong số đó, nhưng Mã Nhân Thiện nói ruộng đất thôn bọn cậu còn phải dùng vào việc khác, vì thế hiệu trưởng Hạng đành phải buông tha.

Thời điểm đoàn người Cảnh Lâm về tới huyện thành, thì đúng là lúc cả huyện thành khua chiêng gõ mõ xây dựng tường thành, lối vào đã được xây dựng xong. Tiến vào huyện, một vài phòng ở bị cây cỏ làm hư tổn cũng thuộc dạng sẽ được sửa chữa, còn mặt đường bị phá hỏng, rễ cây cỏ đều đã xử lý sạch sẽ, các công nhân xây dựng đang một lần nữa đổ bùn cát xuống nơi bị tổn hại.

Đường phố, nhà cửa trở nên sạch sẽ rực rỡ hơn, con người trong lúc bận rộn cũng lần nữa tiến nhập vào guồng quay sinh hoạt, mặc dù không được an nhàn như trước, nhưng so với tình cảnh tuyệt vọng mới đầu, thì hiện tại đã có hi vọng rồi.

Tin tức đoàn người đi ra ngoài đã trở về, từ lúc mấy người Cảnh Lâm vừa tiến vào huyện thành được chốc lát, thì Thi Lỗi đã biết được, hắn tự thân dẫn người ra nghênh đón, đưa bọn cậu tới nơi cư trú mới nhất trong tầng quản lý căn cứ.

“Mọi người vất vả rồi!” Tuy chỉ có hơn hai tháng ngắn ngủi, nhưng Thi Lỗi càng ngày càng có phong độ của kẻ cầm quyền, càng thêm trầm tĩnh. Có điều khi đối mặt với mấy người Cảnh Lâm, ngôn từ cử chỉ lại không có gì khác biệt với trước đây, vẫn một bộ thân mật mọi người mãi mãi là anh em tốt như cũ, hắn nói với mọi người: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, buổi tối mở tiệc đón gió tẩy trần cho tất cả mọi người.”

Mấy người Cảnh Lâm buổi tối phải lưu lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, nghe vậy trước cảm ơn Thi Lỗi, sau đó đưa Ngụy Chân xuống.

Nhìn thấy Ngụy Chân gần như chỉ còn một hơi, vẻ vui mừng trên mặt Thi Lỗi lập tức chìm xuống không ít, hiển nhiên không nghĩ tới bọn cậu còn mang về một người như vậy, hơn nữa Ngụy Chân biến già đi quá khác biệt khiến hắn cũng phải kinh hãi.

Thân phận Ngụy Chân không tầm thường, có thể khiến anh ta bị thương đến như vậy tự nhiên không thể khinh thường, giữ anh ta lại, khả năng sẽ lưu giữ một phiền toái lớn, có điều ý nghĩ đó chỉ nháy mắt thoáng qua trong đầu Thi Lỗi thôi, hắn lập tức dặn dò người gọi vài thầy thuốc tới xem, nhìn sắc mặt Ngụy Chân đỏ chót, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trong chốc lát các thầy thuốc đã tới nơi, bọn họ kiểm tra truyền nước cho Ngụy Chân, Cảnh Lâm lại bố trí một Tụ Linh trận kèm Noãn Khí trận nữa. Sau khi trải qua một phen kiểm tra, các thầy thuốc nói cho mọi người biết, ngoại thương trên người Ngụy Chân đã gần như khỏi hẳn rồi, nhưng đến nay vẫn sốt cao hôn mê bất tỉnh, nói rõ vết thương nghiêm trọng vẫn còn ở bên trong, hiện tại điều kiện chữa bệnh có hạn, tình huống như vậy bọn họ không dám làm giải phẫu, rất có ý tứ chính là, tình hình có tốt lên hay không, chỉ có thể xem thiên mệnh.

Cảnh Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhờ mọi người tận lực cứu giúp anh ấy.” Ngày mai cậu lại lấy mấy quả cà chua đời bốn trong nhà tới, linh khí trong đó so lá trà còn nhiều hơn, mỗi ngày cho ăn một quả, nói không chừng có thể cứu chữa.

Đêm đó trên bàn cơm, tất cả mọi người đều ăn gạo đời hai, đều được đổi từ thôn Cảnh Lâm. Một bát cơm tẻ nóng hổi bốc hơi thơm ngát, mềm dẻo vừa tới, ăn vào thật sự rất ngon, đừng nói hiện tại mọi người gần như không có cơ hội có thể ăn được cơm tẻ ngon như thế, đổi thành trước đây cơm ngon như thế không cần thức ăn cũng có thể ăn được hai bát cơm không.

Ngoại trừ thịt trên bàn, còn có vài loại rau xanh thông dụng trước đây. Một vài đĩa thức ăn màu xanh lá bóng loáng, khiến không ít người nhìn đỏ cả mắt, cùng lúc động đũa, động tác gắp miễn cưỡng còn chút dè dặt, không đến nỗi đũa bát tung bay, nhưng loại tốc độ này cũng thật nhanh a, xoẹt xoẹt mấy cái mặt bàn đã hết sạch thức ăn rồi, có người nhanh tay trực tiếp cầm lấy cái đĩa đựng rau đã không còn một ngọn nào, đổ nước trộn lẫn vào cơm tẻ ăn một cách ngon lành.

Trên bàn cơm, mọi người cũng biết được hết tin tức các căn cứ sáp nhập, cơ bản chẳng có ai bất mãn cả, đối với phần lớn người trong số bọn họ, đi theo ai thì cũng đều là làm việc, có thể ăn cơm no được là tốt rồi. Trong lúc đó, Thi Lỗi còn nói một hồi vạch ra tương lai đầy triển vọng, rồi nói chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cống hiến phát triển cho nơi chúng ta ở, thì cơm tẻ và rau xanh, về sau đều là chuyện nhỏ.

Vài câu nói vừa dứt, tất cả mọi người liền tràn đầy nhiệt huyết.

Sau khi ăn xong, Cảnh Lâm nhờ người ta lấy giúp chút nước cơm nấu từ gạo đời hai đút cho Ngụy Chân ăn non nửa bát, lại cho anh ta một miếng lá trà. Lá trà không dám cho ăn nhiều, chỉ một miếng là đủ, Cảnh Lâm không biết rốt cuộc Ngụy Chân gặp phải chuyện gì, nhưng trước mắt cậu thấy cho ăn lá trà thì tình hình của Ngụy Chân sẽ có chuyển biến tốt, có lần đút nhiều hơn một lá, thế mà Ngụy Chân trực tiếp nôn ra máu, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, tình huống như thế làm mấy người Cảnh Lâm sợ hãi không thôi, may mà lúc đó không phát sinh hậu quả gì không thể cứu vãn, chỉ là về sau Ngụy Chân càng suy yếu đi thôi.

Có cảm giác giống với trường hợp ăn đồ bổ quá khó tiêu, thế nhưng cũng không thể không bổ sung đầy đủ, cách một đoạn thời gian Cảnh Lâm lại cho ăn một miếng lá trà, sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả.

Buổi tối, mấy người Cảnh Lâm ở lại khách sạn gần đó, để mấy đứa biến dị thú cùng ngủ với Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi ngủ chung. Ngồi trên giường, sau khi tu luyện hoàn tất, Cảnh Lâm lấy ra đồ vật mà Ngụy Chân ném cho cậu lúc trước.

Đó là một cuốn sách, có thể trước đó được người giấu kín, cả cuốn sách bị cuộn lại thành hình ống, Cảnh Lâm cũng không để ý lắm ép phẳng nó ra, lúc này trang sách đều bị uốn lượn hết rồi. Trên đường Cảnh Lâm chỉ cất đi thôi, lúc này cầm trên tay, lại có chút tò mò mở ra nhìn một chút, mới đọc hai câu, lập tức không thể bình tĩnh nữa.

Nghiêm Phi ngồi bên cạnh cậu, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Lâm nói: “Đây là một bản bí tịch.” Tựa hồ nguyên nhân Ngụy Chân bị đuổi giết đã được tìm ra.

Nghĩ đến lúc trước Ngụy Chân nói thanh lý môn hộ, Nghiêm Phi đáp: “Môn phái của anh ta không phải tên Huyền Thiên môn sao, có thể đây là bảo vật trong phái của bọn họ.”

Cảnh Lâm tìm một vòng trong phòng, sau đó nhờ Nghiêm Phi giúp cậu nhấc một góc tủ lên, cậu để sách xuống dưới, ép như vậy một đêm hẳn sẽ không bị cong nữa. Cậu nói: “Chờ Ngụy Chân tỉnh, liền trả vật này lại cho anh ta.”

Thời gian không còn sớm, hai người cũng chuẩn bị đi ngủ, nằm trên giường, Nghiêm Phi gối đầu lên hai tay cảm khái một câu: “Thế sự vô thường.”

Từ dăm ba câu của Ngụy Chân, mọi người cũng có thể đoán ra cuộc đời anh ta đã xảy ra biến cố lớn như thế nào —— sư phụ bỏ mình, đệ tử làm phản, bản thân bị đồng môn truy sát, bây giờ còn đang mấp mé trên bờ vực sinh tử.

Cảnh Lâm cũng chui vào trong chăn, bị Nghiêm Phi kéo vào lòng.

Nghiêm Phi đặt cằm trên trán cậu, nói: “Đợi sau khi trở về, chúng ta kết hôn đi?”

Cảnh Lâm sửng sốt một chút, ngẩng đầu cười nhìn y: “Muốn mời người trong thôn uống rượu không?”

“Muốn chứ.” Nghiêm Phi nói một cách đương nhiên, “Nói thế nào cũng là đại sự trong đời chúng ta, thông báo lần lượt từng nhà một, ai thích đến thì đến, không thích cũng không bắt buộc.”

Nghiêm Phi nghĩ là, hai người bọn y không thể đăng ký kết hôn như những đôi tình nhân bình thường, một hồi tiệc cưới như vậy, là minh chứng duy nhất cho y và Cảnh Lâm. Như trước đây, y nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn một bữa cơm cùng gia đình người yêu thôi, nhưng bây giờ không còn giống thế nữa, bọn y sở hữu thực lực như vậy, đứng trước mặt người khác, bọn họ cũng không dám đàm tiếu gì.

Cảnh Lâm nghe xong, liền đáp: “Vậy ngày mai sau khi trở về, chúng ta thương lượng với người nhà. Ai, còn muốn nghỉ ngơi một chút nữa đây, xem ra lại phải bận rộn một đoạn thời gian rồi.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, thế nhưng trong giọng nói xác thực tràn đầy ý cười.