Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 107




Nếu đã gặp được Lỗ Duẫn, thì cũng đến lúc mấy người Cảnh Lâm rời khỏi căn cứ Hòa Bình, liền tạm thời đem vật tư giao cho Lỗ Duẫn hỗ trợ trông coi, hôm nay Lỗ Duẫn trước tiên dành ra chút không gian chứa, chờ ngày mai bọn cậu đưa người tới lại đem vật tư phân phối cho những người kia là được.

Thời điểm Lỗ Duẫn nhìn một nhóm vật tư kia, đối với sự hào phóng của bọn cậu cực kỳ kinh ngạc: “Các anh thực sự muốn đưa hết những thứ đồ này cho người được cứu ư?”

Đây chính là một đám vật tư không hề nhỏ, đầy đủ cho 100 người ăn trong nửa năm, cứ như vậy cho không? Sau tận thế đây là lần đầu tiên hắn thấy có người hào phóng như vậy, người nhận còn là những người không hề liên quan tới bọn họ.

Mấy người trong huyện thành, mắt thấy các đội trưởng đem vật tư tặng người, đương nhiên cũng đau lòng a. Thế nhưng, trong căn cứ bọn họ, tuy rằng ăn không quá tốt, lại không bị đói bụng, huống chi những người này đã bị giam cầm làm việc cực nhọc lâu như vậy, những thứ đồ đó, cũng là bọn họ nên có.

Chủ yếu nhất là, chỉ bằng xe bò của mấy người bọn cậu, muốn mang đi cũng không thể a, chỉ có thể đưa tặng tất.

Trời đông tối sớm, lúc người huyện thành rời đi, sắc trời đã tối hẳn, mọi người thắp đèn, sờ soạng về tới thôn.

Tất cả mọi người vẫn đang chờ bọn cậu, những người được cứu cũng biết bọn cậu đang giúp bọn họ, nhìn thấy bọn cậu trở về, tất cả mọi người tha thiết nhìn.

Chờ đến khi biết được bọn họ có thể ở lại căn cứ, tất cả mọi người đều hoan hô. Có điều cũng có người hỏi có thể đi theo bọn cậu hay không.

Khúc Chính Siêu liền biểu thị hiện nay bọn cậu không cách nào đưa bọn họ theo. Xe bò của bọn cậu còn không đủ chỗ nhét hàng thì làm sao có khả năng dư thừa không gian chở thêm người nữa, cũng không thể để mình ngồi xe bò còn bọn họ đi theo phía sau được. Nhưng vẫn nói sau tháng mười hai đoàn người có thể đi qua nơi này một chuyến, nếu lúc đó bọn họ vẫn như cũ muốn rời đi cùng đoàn người, vậy thì sớm chuẩn bị kỹ càng xe cùng vật tư sinh hoạt, đến lúc đó chỉ cần hợp lại với đoàn người huyện thành, đi về căn cứ chỗ huyện thành là được, tới nơi sẽ sắp xếp chốn ở cho bọn họ.

Một vài người cao hứng đáp lại, nói tới lúc đó nhất định sẽ rời đi cùng bọn cậu.

Trên người những người này không có thứ gì, một thân quần áo đều tìm được từ trong động dưới lòng đất. Ngày hôm sau lúc rời đi, thành ra cũng dễ dàng. Dẫn theo một đoàn người già kẻ yếu đến căn cứ, Lỗ Duẫn để cấp dưới của mình dẫn bọn họ đi sắp xếp.

Mà đám Cảnh Lâm, thì lại đưa Lỗ Duẫn cùng mấy anh em của hắn, đồng thời quay về thôn, đi tới chỗ đá xanh lam.

Tại thời điểm Lỗ Duẫn cho người đi thăm dò, Khúc Chính Siêu nói: “Cái này, chúng tôi còn phải đào thêm chút.”

Lỗ Duẫn vung tay, biểu thị hoàn toàn không thành vấn đề, từ những chỗ bị lấy xuống xem xét, núi này phải sâu một đoạn dài nữa vẫn là loại đá tảng đó, có thể thấy được số lượng đầy đủ, chỉ cần bọn họ muốn mang đi, lần này muốn đào bao nhiêu cũng được, nhưng chờ tới lần sau còn muốn, thì phải đem đồ vật tới đổi.

Lần này đào đá tảng sẽ không có hỗ trợ của biến dị thú, Cảnh Lâm đối với Lỗ Duẫn cũng không quá tin tưởng, vì thế đám trẻ nhỏ cậu không dẫn theo, lúc này còn đang chui rúc trong xe ngựa đây. Ngay cả Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cũng không đến, tới đều là người bình thường, đào một tảng đá phải mất mấy phút, nhưng cứ như vậy, tốc độ xem trong mắt Lỗ Duẫn vẫn là quá nhanh, so với các anh em của hắn, chuyện này quả thực như tốc độ máy a.

Lỗ Duẫn liền mặt dày nói với bọn cậu: “Các anh có thể ở thêm mấy ngày hay không, giúp tôi đào chút đá tảng?”

Mấy người Cảnh Lâm đương nhiên cự tuyệt rồi, thời gian của bọn cậu rất gấp.

Lỗ Duẫn cũng thôi, bất quá vẫn giật giật khóe miệng, âm thầm nghĩ trong lòng: may đối phương kéo xe bò nhỏ a, kéo không được mấy khối đá. Lời nói hùng hồn hắn đều nói ra rồi, nếu tới cái xe tải lớn, lúc đi còn không phải đào rỗng cái núi này, lúc đó hắn có khóc chạy theo đít xe cũng chẳng làm ăn được gì.

Đào một đống đá tảng, mỗi chiếc xe bò có thể chở mười mấy hai mươi khối, cùng ngày cáo biệt Lỗ Duẫn, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày mai dậy sớm xuất phát. Lúc đi Cảnh Lâm triệt bỏ Noãn Khí trận trước len lén bố trí.

Bởi vì có quặng xanh, nên Noãn Khí trận cũng không bị những người kia phát hiện, bọn họ đều cho rằng ấm áp như thế là do dùng đá tảng.

Đoàn xe rời đi thôn nhỏ, tiếp tục chạy hướng thành phố L.

Càng đi về phía trước, khí trời càng ác liệt, mỗi ngày đều là loại gió cắt da cắt thịt, một khi người rời khỏi xe, đứng phía dưới không bao lâu lập tức cảm giác đông thành băng.

Trên xe bò Cảnh Lâm, Tông Tông tội nghiệp bị ngăn cách khỏi Noãn Khí trận, miệng kêu những tiếng ư ử làm nũng, luôn muốn đi vào trong trận pháp, móng vuốt nhỏ vừa di chuyển một bước, đã bị Tố Trinh dùng đuôi đẩy về.

Cảnh Lâm vò vò đầu nó, “Cho ngươi thay lông, nghe lời a.”

Cáo thích lạnh sợ nóng, nhưng Tông Tông thì ngược lại.

Lúc ở nhà, sau khi hạ nhiệt độ Tông Tông cả ngày nằm trong Noãn Khí trận trong nhà, đoạn đường này, nó ngoại trừ mỗi lần ăn cơm sẽ chân run rẩy xuống đi vài bước, thì những lúc khác đều nằm trong Noãn Khí trận, hai ngày trước dừng ở thôn nhỏ, thời gian ở ngoài trời tương đối lâu, nó liền bắt đầu rụng lông, lông nó bay đầy xe a.

Mới đầu Cảnh Lâm chải lông mỗi ngày cho nó, động tác rất nhẹ, một chải được cả nắm, khiến mấy người Cảnh Lâm lo lắng có phải nó đổ bệnh hay không, cứ như thế trụi lông hay sao. Trôi qua mấy ngày như thế, tại một lần chải lông cho nó, phát hiện dưới cùng có lớp lông tơ mọc ra so với màu lông hiện tại càng đỏ hơn, mới phản ứng được đây là đến kỳ thay lông.

Sau đó Cảnh Lâm sẽ không cho Tông Tông ngồi trong Noãn Khí trận nữa, chờ nó mọc xong lông, về sau trời có lạnh, nó cũng có thể nhảy nhót tưng bừng ở bên ngoài rồi.

Trời lạnh thế này, Tố Trinh lại càng không muốn xuống xe, Cảnh Lâm cảm thấy khí trời như vậy nếu nó xuống xe, chưa trườn được vài bước phỏng chừng ngủ đông luôn, bao gồm cả Ộp Ộp trước đây ở nhà không bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng, cũng không còn sinh động bằng thường ngày.

Đứa duy nhất không sợ lạnh, chính là Tiểu Hắc Long, trời lạnh như thế, người ta còn kiên trì muốn tắm rửa đấy. Còn thi thoảng nằm nhoài trên đầu bò, giúp mọi người quan sát đường xá chung quanh.

Đi không được mấy ngày, đỉnh núi có thể nhìn tới được bắt đầu xuất hiện màu trắng, mọi người đều biết đó là tuyết. Dần dần, trên đường cũng bắt đầu có tuyết, trên trời còn bay lả tả hoa tuyết, sau khi đám Cảnh Lâm tiến vào con đường lượn quanh núi kia, tuyết đã lớn như lông ngỗng rồi.

Đường xá cực kỳ ác liệt, trên đường hoàn toàn không nhìn thấy dấu chân những người khác hoặc là dấu vết động vật đi qua, ngay cả nơi xe bò bọn cậu đi qua, trong chốc lát cũng bị tuyết lớn che phủ. Mọi người mặc thêm quần áo phòng lạnh cho mình, sau đó đều bước xuống xe, dắt xe bò dựa vào núi mà đi về phía trước.

Tuyết rơi che phủ thứ gì tất cả mọi người đều không biết, chỉ biết chậm rãi đạp từng bước lên trên, cẩn thận đi từng li từng tí một, người mà ngã thì không làm sao, chỉ sợ xe đổ thôi. Nhiều lần xe bò đi đầu tiên dẫn đường một cước đạp trượt, dẫn theo thùng xe suýt nữa ngã xuống đất, nếu không phải có người bên cạnh ra tay đúng lúc, khẳng định xe này bị đổ xuống vỡ nát luôn.

Con đường vừa nguy hiểm vừa dài, mọi người lại đi chậm, trời tối cùng ngày, mới đi được một nửa thôi, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng tại chỗ đầy đất ướt nhẹp này, bếp nấu cũng không cách nào dựng được, mọi người chấp nhận dùng chút lương khô, nghe thanh âm gió tuyết gào thét xung quanh, đợi trên xe bò giết thời gian, lúc này mọi người may mắn có Noãn Khí trận, nếu không thì buổi tối không biết làm sao trải qua được.

Tối hôm đó mọi người cũng không ngủ ngon, bởi vì thỉnh thoảng lại phải đi quét tuyết trên trần xe, khỏi bị xe sập đè chết.

Bọn cậu tốn gần hai ngày mới hoàn toàn đi ra khỏi con đường quanh núi đó. Sau khi ở nơi này một khoảng thời gian ngắn, mọi người phát hiện tất cả lông trên thân bò đều dài ra một đoạn, trông qua giống như bò Yak vậy, có điều đẹp hơn không ít, lông chúng mềm mại óng mượt, cực kỳ phiêu dật.

Quả nhiên là bò biến dị, không thể khinh thường a.

Mà Tông Tông rụng lông, lông rụng xuống càng nhanh, thì lông mới mọc ra càng nhiều, có điều màu sắc trên thân nó có sự chênh lệch rất lớn, trên thân lông dài lông ngắn không đồng nhất, vì thế bị Quạc Quạc cười nhạo ác liệt, nhưng rất nhanh Quạc Quạc đã bị Tố Trinh dạy dỗ một phen, cái đuôi cuốn lấy cổ nó, một hồi là không còn thanh âm gì rồi.

Sau khi ra đường núi, tuyết đúng là không rơi nữa, nhưng trên đường đều là bằng, bò còn đỡ, người đi thì cực kỳ cực khổ, dưới chân trơn trượt thi thoảng còn té ngã sấp mặt, hơn nữa càng đi sâu vào cảm giác nhiệt độ lại càng thấp xuống, mặc áo lông dầy cũng có chút không chống đỡ nổi, mỗi người lạnh đến mức mũi đỏ chót, cảm giác thân thể đều đông cứng lại, một vài người thể chất không tốt, bệnh nẻ da vì lạnh lại dày vò. Có điều cũng may, đường khó đi như thế cũng không nhiều, bởi vì bọn cậu đã sắp đến thành phố L.

Ngày hôm đó, đoàn xe dừng lại tại một ngã tư đường vô cùng lớn, Nghiêm Phi cầm bản đồ xem, nói: “Đi theo đường này xuống, liền đến lối vào trạm thu phí thành phố L.”

“Bên kia có cột mốc chỉ đường.” Cảnh Lâm dùng thị lực cực tốt của mình phát hiện ra một bảng hướng dẫn chỉ đường.

Hai người đi qua nhìn một chút, phát hiện bản đồ hướng dẫn trên biển hoàn toàn do nhân công chế tạo, đầu mũi tên trên đó phân biệt chỉ về bốn phương hướng, trong đó ba cái chỉ hướng con đường đi những tỉnh thành khác, còn một chính là thành phố L, đồng thời bên cạnh còn viết một cụm chữ nhỏ: Căn cứ Hi Vọng.

Nghiêm Phi nhìn Cảnh Lâm, “Xem ra căn cứ ở thành phố L cũng được xây dựng lên rồi.”

Cảnh Lâm trả lời: “Đây là một tin tốt.” Chí ít địa phương bọn cậu đổi muối không cần phải hao tâm tốn sức đi nghe ngóng.

Hai người trở lại đoàn xe, mọi người đi theo con đường kia, đi một lúc, ven đường bắt đầu xuất hiện một vài nhà băng thấp bé, bên trong cơ bản đều có người, thi thoảng còn có người ăn mặc như quả bóng đi qua bên cạnh bọn cậu. Thế nhưng vào sâu hơn, người đi bộ ít đi, càng nhiều là đi đôi giày trượt băng tự chế lướt qua bên người bọn cậu, hoặc là ván trượt tuyết hoặc là ngồi xe trượt tuyết được biến dị thú kéo.

Những người này đều quấn một thân da lông màu trắng, dáng vẻ mấy người Cảnh Lâm ăn mặc hoàn toàn không phải người địa phương, vì thế những người đi qua lại đó đều tò mò đánh giá bọn cậu.

Trên đường, ngoại trừ biển hướng dẫn mới đầu kia, về sau lại xuất hiện mấy tấm nữa, địa hình tự vẽ bên trên càng rõ ràng cụ thể hơn, sau đó Cảnh Lâm liền phát hiện cậu đã nghĩ quá dễ dàng rồi, phương hướng mà những cột mốc này chỉ đường, tất cả đều vẽ về phía các căn cứ không giống nhau.

Cũng chính là thế lực tại thành phố này phân bố không giống với bên Lỗ Duẫn – trong thành phố chỉ có một căn cứ, mà giống với huyện bọn cậu, có mấy cái căn cứ liền.

Bọn cậu không thể không dừng lại, thương lượng đến cùng sẽ đi đâu.

Đúng lúc này, một người đi đôi giày trượt che phủ kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt, vóc dáng không cao, trượt lại đây, đối phương sau khi tới, tháo khẩu trang, mọi người mới phát hiện thì ra là một cô bé.

Cô bé quay một vòng cạnh bọn cậu, từ trong túi áo móc ra một ống giấy đưa cho bọn cậu: “Các anh là từ nơi khác tới sao, cần nơi dừng chân?”

Nghiêm Phi trực tiếp nhận lấy, cùng mấy người Cảnh Lâm tập hợp lại xem.

Sau khi trải ra cuộn giấy lớn vô cùng, mọi người liền phát hiện đây là một bản đồ mô phỏng, mặt trên vẽ một loạt nhà hàng băng cùng một ít phòng ốc, đồ dùng trang trí trong nhà, tốt xấu phân loại rõ, mỗi khu vực còn đề phí dừng chân riêng. Bởi vì kỹ thuật vẽ cao siêu, tranh này là màu đen trắng, trông qua cực kỳ giống một bức ảnh đen trắng vậy.

Tại lúc mấy người Cảnh Lâm xem xét, lại có mấy người đi giày trượt băng tới, chen chúc đẩy ra cô bé, cầm giấy trên tay tranh nhau chen lấn nhét vào tay mấy người Cảnh Lâm, còn có người định trực tiếp xé đi tờ giấy trong tay Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi vội vàng tóm chặt, nhìn người kia một chút, nhận tất cả những tờ giấy mọi người đưa tới, “Chờ tôi xem xong tấm trên tay này đã.”

Các tờ giấy khác, vẽ những thứ cơ bản gần giống như của cô bé kia, chỉ có điều kỹ thuật vẽ có cao có thấp, giá cả dừng chân thì sàn sàn nhau. Nhất thời không nhìn ra tốt xấu, thế nhưng người đến sau cho bọn cậu ấn tượng không tốt.

Vì thế Nghiêm Phi sau khi xem xong liền trả lại giấy vẽ cho bọn họ, chỉ hỏi cô bé kia: “Đây là đâu? Cách nơi này xa không?”

Ánh mắt cô bé sáng rực lên, biết đoàn người này dự định sẽ đi với mình, vội đáp: “Không xa, ở ngay phía trước.” Cô bé chỉ vào khu ở nhỏ đứng thành hàng từ xa xa có thể thấy, “Một hàng nhà kia các anh có thấy không? Xe bò của các anh đi nửa giờ là tới.”

Nghiêm Phi liền gật đầu: “Vậy em dẫn chúng tôi đi thôi.”

Cô bé đem tờ giấy cuộn lại, nói với bọn cậu: “Vậy các anh mau đi theo em đi.”

Nói xong, đi trước trượt từ từ, bởi vì tốc độ bò chậm, cô bé tựa như đang chơi đùa, vòng quanh xe bò trượt đến trượt đi, một bộ dáng ung dung nhàn nhã.

Cảnh Lâm nhìn, liền nói với Nghiêm Phi đi ngay bên cạnh: “Lấy thứ đó làm phương tiện giao thông, đúng là rất tốt a.”

Nghiêm Phi gật đầu, nhưng bổ sung: “Cũng chỉ có thể sử dụng tại thành phố trời đất băng tuyết này thôi, hơn nữa không có bản lĩnh trượt băng thì cũng vứt đi.” Nếu không thì tại sao lại có người đi bộ cơ chứ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: cáo thay lông như thế nào ta không biết, vì thế trong truyện Tông Tông là biến dị thú, chỗ này ta tham khảo chính là bộ dáng chim cánh cụt nhỏ thay lông để tả nó, bởi vì muốn viết toàn cảnh sau tận thế – – ta hành văn có chút dài dòng, chính ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ là mong dần dần, ta sẽ tận lực chú ý điểm này. Còn có công thụ trong chuyện hỗ động quá ít, chính ta cũng chẳng nhìn nổi, cũng hi vọng sau đó chậm rãi tiến bộ hơn, có điều diễn biến truyện này chủ yếu cũng là bình bình đạm đạm trôi qua ngày thôi mà _(: з” ∠)_

Trong truyện mặc dù Cảnh Lâm là vai chính, thế nhưng ta cũng muốn viết theo ngôi kể góc nhìn của người khác nữa, bất quá năng lực hành văn của ta chưa đủ, viết không xong ORZ, thông cảm!