Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 105




Khúc Chính Siêu nhận lấy một cây đuốc từ trong tay người đứng cạnh, rọi vào trong cửa động, phát hiện phía dưới cửa động, là một lối đi nhỏ có bậc thang, vẫn kéo dài mãi xuống, cửa động chỉ có thể cho một người đàn ông trưởng thành đủ qua.

“Đi xuống.”

Khúc Chính Siêu đẩy tên kia một cái.

Tên kia lảo đảo khom lưng đi xuống, mọi người cũng xuống theo, đều đi cẩn thận từng li từng tí một.

Động được đào rất sâu, mới đầu độ cao rất thấp, nếu không cố gắng khom người hết cỡ thì sẽ bị cộc đầu vào trần, đường đi uốn lượn biến hóa, càng đi vào bên trong, không gian càng cao hơn, đường đi cũng ngày càng rộng, bắt đầu xuất hiện vách tường trát gạch.

Số lượng người bên bọn cậu nhiều, tại trong lối đi này dù có đi nhẹ nhàng đến mấy, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được động tĩnh nhỏ bé. Rất nhanh, khi bọn cậu tới một khúc ngoặt, vốn phía trước một mảnh đen kịt, đột nhiên xuất hiện tia sáng.

Mà bên kia khúc ngoặt truyền đến tiếng bước chân rất rõ, có người đang đi về phía bọn cậu.

Đuốc trong tay đã sớm bị dập tắt, đám Cảnh Lâm lập tức dừng bước, ẩn đi thân hình trong bóng tối.

Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, bóng người chiếu trên vách tường bị kéo dài ra lung lung lay lay, mắt thấy người kia càng ngày càng gần, tại lúc đối phương quẹo vào, vừa xuất hiện trước mặt bọn cậu, Ộp Ộp đi trước nhảy lên một bước nhỏ, lưỡi dài trong miệng bỗng nhiên phóng vụt ra, quấn lấy cổ của gã, kéo người lại đây.

Kẻ kia vừa bị kéo đến, mấy người cùng nhau xông lên, trói tay trói tay, bịt miệng bịt miệng, không để gã phát ra nửa điểm âm thanh, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn một đám người đột nhiên xuất hiện này.

Sau khi xử lý xong người đó, Cảnh Lâm ló đầu ra nhìn một chút, phát hiện chuyển qua khúc ngoặt này, đi về phía trước thêm chút nữa là đến vị trí trung tâm của toàn bộ tầng hầm ngầm: một cái sảnh rộng rãi.

Khi đám Cảnh Lâm áp giải hai tên kia đi lên, phía trước dần dần truyền đến tiếng người, nương theo đó ánh sáng cũng ngày càng sáng lạn, bọn cậu cũng triệt để xuất hiện ở cửa lối dẫn vào sảnh lớn.

Chung quanh cái sảnh lớn đều được trát gạch, không ẩm ướt như bên ngoài. Trong sảnh vô cùng hỗn độn, các loại bàn ghế, ván giường ghế đẩu, trong sảnh có người, quét mắt một cái, đa số đều là người già trẻ em, hoặc nằm hoặc ngồi, cơ bản đều đang ngủ, chỉ có vài thanh niên, trước lúc mấy người Cảnh Lâm xuất hiện, đang ngồi quanh một cái bàn nhàn nhã nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Có điều, rất nhanh, bọn họ liền phát hiện những vị khách không mời mà đến này, đồng thời thấy được đồng bọn bị trói.

“Lão Đinh!” Một kẻ mặt thành thật trung hậu trong số đó cầm lên cái đao trên bàn, xong hướng về phía bên này một bước, bị kẻ phía sau gã kéo lại.

Một câu “Lão Đinh” này đánh thức hết thảy người đang ngủ trong sảnh lớn, người lớn tuổi một mặt sợ sệt đẩy đứa nhỏ về phía sau mình, thanh niên thì lại lấy tư thái người bảo hộ che ở trước mặt người già, phòng bị nhìn mấy người Cảnh Lâm.

Khúc Chính Siêu lấy ra nắm rơm nhét trong miệng hai kẻ bị tóm, liền nghe thấy kẻ dẫn bọn cậu tới đây đầy mặt đau khổ nói: “Đông ca, các anh em đều bị bắt rồi.”

Kẻ được kêu là Đông ca mặt mày biến sắc mấy lần, hỏi: “Các anh em không sao chứ?”

Sắc mặt Lão Đinh phức tạp: “Không có chuyện gì, đều sống sót.” Đáng tiếc chính là mấy người chân không lành lặn.

Đông ca liền chuyển hướng sang đám Cảnh Lâm, nhìn chằm chằm Khúc Chính Siêu hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Đám Cảnh Lâm mặc dù là người bị hại, nhưng mọi người nhìn một sảnh toàn người già trẻ em, cũng không muốn làm khó bọn họ. Khúc Chính Siêu nói: “Người của tôi bị con chuột của các anh cắn, chúng tôi tới lấy thuốc giải, cho tôi thuốc giải, dùng xong hết độc, thì chúng tôi sẽ thả người của các anh.”

Ánh mắt Đông ca di động mấy lần đánh giá lượng quân hai bên, đại khái đang nghĩ đối diện người đông thế mạnh, đều là thanh niên trai tráng, nếu như đánh nhau, nhất định bên bọn hắn chịu thiệt, liền nói: “Được, tôi cho anh thuốc giải, hi vọng các anh nói lời giữ lời, thả các anh em của tôi.”

Nói xong, xoay người đi đến một cái tủ trong góc tìm kiếm, lấy ra một cái bình nhựa nhỏ, bên trong chứa một nửa bình là chất lỏng trong suốt.

Đông ca vặn mở cái bình ra ngửi một hồi, mùi thứ bên trong không dễ ngửi, vì thế hắn rụt đầu lại, sau đó đậy bình đưa cho Khúc Chính Siêu, nói: “Bôi một lần lên toàn thân người bị cắn là được.”

Khúc Chính Siêu tiếp nhận, tự tiếu phi tiếu nói: “Xem ra các ngươi rất có kinh nghiệm.” Dùng một phần nhỏ con chuột đi cắn người, để đánh cướp kẻ qua đường.

Sắc mặt Đông ca đỏ au, bộ dáng vừa thẹn vừa giận, tựa hồ cũng biết bản thân đánh cướp người khác là không đúng. Ánh mắt hắn đặt lên trên những người gầy yếu già cả trong động, gian nan nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Đám Cảnh Lâm bên này có người đồng tình, nhưng phần lớn đều lộ vẻ mặt trào phúng: ngươi hết cách, vì thế nên đi đánh cướp người khác?

Thuốc giải tới tay, bọn cậu còn muốn đi cứu người, cũng không còn tâm tư nhiều lời với đám giặc này, áp giải con tin liền muốn trở về.

Nhưng lúc này, Tiểu Hắc Long vẫn luôn ẩn nấp trong mũ áo của Cảnh Lâm, đột nhiên xích đến bên tai Cảnh Lâm nhỏ giọng nói: “Bên trong cái sảnh lớn này còn ẩn giấu một gian phòng a, trong đó giam giữ rất nhiều người, rất nhiều người đã chết rồi.”

Phạm vi thần thức của Cảnh Lâm không bằng Tiểu Hắc Long, đoạn đường vừa nãy cậu vẫn để trạng thái thả ra thần thức, nhưng bởi vì phạm vi căn phòng dưới lòng đất này rất lớn, mà Cảnh Lâm lại đứng ở cửa nên không thể quan sát được địa phương tít bên trong.

Bước chân Cảnh Lâm ngừng lại, người đi theo sau cậu cũng không rõ ràng chuyện gì nên cũng dừng theo.

Cảnh Lâm xoay người, nhìn Đông ca: “Bên trong căn phòng dưới lòng đất này, chỉ có người thôn các ngươi sao?”

Đồng tử Đông ca đột nhiên co rụt lại, biến hóa nhỏ bé này không chạy thoát khỏi thần thức mạnh mẽ của Cảnh Lâm.

Đông ca nói: “Chỉ có người thôn chúng tôi, đều ở chỗ này.”

Cảnh Lâm gật đầu, theo mọi người xoay người lại đi tiếp. Đông Ca sau lưng vừa thở phào một hơi trong lòng, nào ngờ một cái roi dài bỗng nhiên đánh tới, gã phản ứng không chậm, lăn khỏi vị trí, tránh thoát cái roi dài này, nhưng thế tiến công của roi một chút cũng không chậm, liên tiếp theo sau, khiến gã lẩn trốn vạn phần chật vật, cuối cùng tàn nhẫn trúng một đòn trên mặt, máu tươi thoáng chốc phụt ra.

Đông ca dựa lưng lên vách tường, cảm giác trên mặt đau rát nóng bỏng. Hai tay gã bụm lên vết thương trên mặt trừng Triệu Chí Văn đang cầm roi dài trong tay ở phía đối diện, không cam lòng nói: “Các ngươi nói đưa thuốc giải thì bỏ qua chúng ta mà!”

Cảnh Lâm sau khi được Tiểu Hắc Long nhắc nhở, giả vờ xoay người rời đi, cũng là để liếc mắt ra hiệu với Triệu Chí Văn, bọn cậu đã trải qua huấn luyện hợp tác trường kỳ, từ lâu đã vô cùng ăn ý, bất luận là ai trong bốn người dùng một cái ánh mắt thôi, những người còn lại đều có thể lập tức ngầm hiểu được, lúc nãy, bọn cậu xoay người khiến Đông ca buông lỏng cảnh giác, thì roi dài trong tay Triệu Chí Văn lập tức phóng ra.

Cảnh Lâm nói: “Đấy là tại điều kiện tiên quyết ngươi nói lời thành thật, ngươi cho rằng giam giữ nhiều người như vậy, chúng ta thật sự không phát hiện ra được sao?”

Những người khác cũng bị một màn của Triệu Chí Văn và Cảnh Lâm làm cho bối rối, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng đứng bên cạnh hai người làm hậu thuẫn, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Những người già yếu trong sảnh kia, cũng cuộn thành một đoàn, dựa sát lên vách tường, sợ bị vạ lây.

Lúc này, người đi theo Đông ca, cũng đồng thời đứng cùng gã.

Đông ca thay đổi bộ dáng trung hậu trước đó, mặt âm trầm buông hai tay dính đầy máu xuống, thanh âm trở nên cực kỳ ác độc: “Mọi người đều vì miếng ăn no bụng, hòa hòa thuận thuận không tốt hơn sao?”

Gã gõ gõ vách tường phía sau, dưới tay truyền đến tiếng va vào khoảng trống. Sau đó trên bức tường xuất hiện một lỗ hổng, hai mươi mấy tên cao to vạm vỡ từ bên trong nhanh chóng đi ra, hung thần ác sát nhìn chằm chằm bọn cậu.

Hóa ra vách tường này được làm ra để ngụy trang, trát gạch lên cả cánh cửa nữa, đợi sau khi đóng cửa lại, liền hòa làm một với vách tường, nếu không phải Đông ca chủ động để lộ ra, ngoại trừ Tiểu Hắc Long, đám Cảnh Lâm nhiều người như vậy nhất định không ai có thể phát hiện được.

Xem ra bên trong động này còn chứa rất nhiều càn khôn, cũng không biết còn ẩn tàng bao nhiêu cánh cửa như vậy nữa.

Mắt thấy động một cái là chiến đấu bùng nổ, hình thể những kẻ đối diện so bên mình cao lớn hơn, Cảnh Lâm không muốn có trường hợp thương vong không cần thiết, liền trở tay vỗ vỗ lên vai Tiểu Hắc Long, “Đành khổ cực ngươi một phen.”

Tiểu Hắc Long ưỡn ngực bụng, “Giao cho ta đi.”

Sau khi Tiểu Hắc Long nói xong, sẽ không còn thanh âm, mà tận cùng bên trong đại sảnh, bỗng nhiên xuất hiện một tầng hơi nước dùng mắt thường có thể thấy được, đám người Đông ca không rõ đây là tình huống gì, đợi đến khi mấy người Cảnh Lâm công kích tới, vừa động tay liền phát hiện cánh tay như có vật gì đó nặng ngàn cân chèn lên, làm thế nào cũng không nhấc nổi, hai chân cũng thế, như có Thái Sơn áp đỉnh, gần như phải quỵ xuống đến nơi, nhất thời hoảng loạn không thôi.

Bọn chúng gần ba mươi người, thân thể giống như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đem vũ khí chào hỏi cơ thể mình, vừa đau vừa tức, nhưng không có biện pháp gì.

Thời gian Tiểu Hắc Long kiên trì được không lâu, vì thế Cảnh Lâm thúc giục mọi người nhanh nhanh trói lại bọn chúng, không trói được trực tiếp đánh ngất, may là mỗi người bọn cậu đều mang theo rất nhiều dây thừng, thừa sức trói được những kẻ này.

Triệu Chí Văn trói chặt hai chân Đông ca lại, tức giận đánh mấy cái lên đầu gã, “Xảo quyệt, nói thực ra là tốt rồi, lãng phí thời gian của ta, nhất định phải đánh một trận mới nghe lời, lần này ăn đủ nhé.”

Trói xong hết rồi, cả đám bắt đầu vòng quanh các vách tường tìm cửa gạch, sau khi Cảnh Lâm có thể tự do đi lại trong sảnh, phạm vi thần thức có thể di động theo, cũng tìm ra được gần hết rồi.

Cuối cùng, mọi người tìm được tất cả các cửa, phát hiện xung quanh cái sảnh này đều là các gian phòng được đào ra, bên trong để giường chiếu đồ dùng, sạch sẽ không biết bao nhiêu lần so với ngoài sảnh lớn, hơn nữa trong những phòng này, cũng ở không ít người già trẻ nhỏ, nhưng so sánh với những người ngoài sảnh kia, khí sắc cực kỳ tốt.

Những người này vừa bị đẩy ra, nhìn thấy mấy gã cao lớn bị trói lại, vừa giận vừa sợ, mỗi người dùng ánh mắt hung ác nhìn đám Cảnh Lâm, một bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống, bao gồm cả mấy đứa nhỏ chưa tới mười tuổi nữa, được người trong nhà nuông chiều, ỷ mình còn nhỏ, hướng về phía đám Cảnh Lâm cắn cào, đành phải trói chúng không thể nhúc nhích nữa, nhưng vẫn như cũ khóc rống liên tục.

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi dựa theo nhắc nhở của Tiểu Hắc Long, đi tới một gian cuối cùng, hai người dùng thần thức cảm giác được sau cánh cửa có vô số bóng đen, tất cả đều im lìm không nhúc nhích. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có loại cảm giác không tốt, sau khi mở cửa ra, cây đuốc trên tay chiếu sáng một vùng không gian nho nhỏ, chiếu sáng một đám người chen chúc thành một đoàn.

Thấy rõ tình huống bên trong, đôi mắt Cảnh Lâm không nhịn được mở to ra.

Tiểu Hắc Long bò lên bả vai cậu, cũng nhìn một chút, đáng tiếc lắc lắc đầu: “Trong đó có hai người đã chết a.”

Đám Khúc Chính Siêu cũng đi hướng về bên này, nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng nhịn không được trợn to mắt, “Đây là?”

Sau đó anh ta hô lên với mấy anh em phía sau: “Mấy cậu tới đây.”

Người trong phòng rõ ràng không cùng nhóm người với mấy kẻ trong thôn này, bởi vì đầu tóc bọn họ hỗn loạn, mỗi người đều gầy trơ xương, lúc bọn họ dùng con mắt lồi hẳn ra nhìn về phía đám người Cảnh Lâm, ánh mắt đều dại cả ra. Cơ hồ quần áo mỗi người đều rách tươm, tại mùa đông lạnh lẽo như thế cũng chỉ mặc một bộ mỏng manh, không nhìn ra màu sắc vốn có là đen hay trắng, trên chân không có giày, tay chân như củi gỗ, còn bị xích lại, bàn chân cùng bàn tay lộ ra bên ngoài, tất cả đều có màu xanh lam.

Đoàn người đều lóe lên một suy nghĩ, là quái vật sao?

Nhưng bây giờ không phải thời điểm đoán mò chuyện này, tất cả mọi người được đám Cảnh Lâm nâng ra khỏi gian phòng đó, tổng cộng có 52 người, không tính hai người đã chết, thêm nữa tất cả đều là đàn ông. Từ xích sắt còng bọn họ đến xem, biểu thị bọn họ bị giam cầm ở đây, chân và tay bọn họ bị xích lại bằng một dây nối liền, có thể hiểu chỉ cần một người không theo kịp động tác, những người khác cũng sẽ bị quấy rầy, muốn thành công trốn thoát, quá khó.

Khi bọn họ đi ra, mới bắt đầu co lại thành một đoàn, những người già trẻ nhỏ vẫn trầm mặc ngoài sảnh bỗng nhiên phát sinh tiếng khóc động trời, hóa ra, những người này là thân nhân của bọn họ sao?

Mà đám người vốn biểu hiện tê dại, dần dần bị tiếng khóc của thân nhân mình ảnh hưởng tới, không còn là vẻ mặt vô cảm nữa, từ trong vực sâu tuyệt vọng lấy lại tinh thần, cũng dùng tiếng khóc phát tiết nội tâm ngột ngạt, tiêu cực đã dồn ứ lâu nay.

Khoảng thời gian này, đoàn người bọn cậu cũng không đi quấy rối bọn họ. Tìm tìm kiếm kiếm trong phòng khác, tìm ra quần áo hoặc ga trải giường vân vân, đều đưa cho những người kia khoác lên làm ấm cơ thể.

Mà một góc sảnh lớn, Dư Đại Phú đang bức cung, kẻ đầu tiên bị hắn khai đao lần này, chính là Lão Đinh dẫn đầu bọn chúng.

“Ngươi gạt ta.” Dư Đại Phú trong ánh mắt tuyệt vọng của Lão Đinh kéo lên ống quần gã, còn cười híp mắt nói.

Miệng Lão Đinh bị nhét đầy rồi, chỉ có thể ô ô lắc đầu. Dư Đại Phú nhìn một lúc sự hối hận cầu xin trong mắt gã, ngay khi đối phương cho là hắn sẽ buông tha thì Dư Đại Phú động dao.

Quá trình thẩm vấn các loại máu tanh tất nhiên không cần phải nói, nhưng mà nhìn thấy thảm trạng những người đang khóc không ngừng bên kia, thì những kẻ này có chết, cũng không đền nổi tội.

Sào huyệt bị công phá, rất nhanh Lão Đinh khai hết sự thật.

Sau tận thế, một nhóm mười người trong thôn bọn chúng làm thợ mỏ ở bên ngoài quay trở về, nửa năm sau động đất, một vài thôn dân trong lúc vô tình phát hiện một ngọn núi gần đó bị sạt lở, trồi lên một đống núi nhỏ màu xanh lam, tính chất cực kỳ cứng rắn. Trong thôn vừa vặn có một sinh viên đại học chuyên ngành Hóa học, phí một phen sức lực đào lên một khối, sau nhiều lần nghiên cứu, phát hiện sau khi dùng nước sôi tưới lên tảng đá kia, sẽ xuất hiện trạng thái mềm hóa, đồng thời trở nên cực kỳ nóng, nhiệt độ nóng có thể làm phạm vi nhất định chung quanh nó chịu ảnh hưởng, mùa đông nếu có loại đá này, tại góc nhà thả một viên, thì giống như mở máy sưởi vậy. Một tảng đá xanh lam to bằng nắm tay người trưởng thành sau khi mềm hóa, nhiệt độ có thể duy trì một tuần lễ.

Loại đá này trước đây chưa từng xuất hiện, có thể nói là một loại năng lượng hoàn toàn mới.

Sinh viên đại học đem các loại đặc tính phát hiện được nói cho đám thợ mỏ, lúc đó nội thành chỗ bọn chúng đang kiến thiết căn cứ, cậu sinh viên nghĩ dùng vật này trao đổi với căn cứ giành quyền cư ngụ cho người trong thôn.

Nhưng những tên thợ mỏ không muốn, so với chuyện đem những thứ đồ này dâng cho người khác, còn không bằng do chính mình nắm giữ.

Đá trong thôn không phải bí mật, vì bảo vệ bí mật này, bọn chúng không cho bất luận người nào rời đi thôn. Có kẻ trùng ý kiến với bọn chúng, cũng có người hoàn toàn phản đối, động thực vật biến dị, núi rừng quanh thôn hoàn toàn không an toàn, căn cứ nội thành có thể đảm bảo an toàn, người phản đối kiên trì đòi rời đi, nhưng dù cho đáp ứng không đem bí mật tảng đá nói ra cũng không được.

Trong thôn trải qua thời gian ngắn tranh chấp, một ít người phản đối biến mất, bao gồm cậu sinh viên kia cùng người nhà, số còn lại, đều lưu lại.

Từ ngày đó trở đi, bọn chúng bắt đầu đào động dưới lòng đất, tất cả đều ở dưới đây, chỉ thỉnh thoảng lên trên nhổ ít cỏ dại ăn, cũng vì lười đi nơi khác, nên nhổ luôn cỏ trong thôn, vì thế cỏ ở trong thôn mới có thể thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, thỉnh thoảng còn lên quét dọn một chút nhà mình, nghĩ về sau thái bình còn quay trở về ở.

Nếu như bọn chúng biết chính những chi tiết này làm bại lộ những gì bọn chúng cố gắng ngụy trang, không biết sẽ hối hận đến nhường nào.

Sau khi làm tốt nơi ở, bọn chúng liền bắt đầu nghĩ cách đào những tảng đá kia. Nhưng tảng đá quá cứng, một người đàn ông thành niên đào cả buổi sáng, cũng không đào nổi một tảng, cũng không biết làm hỏng bao nhiêu dụng cụ rồi, người lại mệt gần chết.

Thôn bọn chúng quá ít người, rồi một ngày nào đó cái tên Đông Ca kia gặp gỡ những người đào mạng nghỉ tạm trong thôn bọn chúng, một ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu gã.

Về sau, cũng như những gì đám Cảnh Lâm tao ngộ, ngụy trang thôn thành bộ dáng không người ở, hạ thấp sự cảnh giác của người qua đường, tại nửa đêm đánh lén, bắt về, biến thành lao động miễn phí cho bọn chúng, những người kia chân tay đều biến thành màu xanh lam, chính là vì thời gian dài đào đá mà nhiễm phải.

Mới đầu bắt người, chỉ có đám Đông ca tự động thủ, trước còn thất bại bị thương, sau đó trong lúc vô tình bắt được vài con chuột lén trộm đồ ăn, trải qua một trận người mình bị cắn, giải độc vân vân, cuối cùng bọn chúng thuần hóa con chuột để bản thân sai sử. Những người bị con chuột cắn kia, toàn thân không thể động không thể nói chuyện, con chuột công kích vừa nhanh, cắn một cái liền trúng, gần như không người nào có thể thoát.

Dần dà, thành công nhiều hơn, người bắt được cũng càng nhiều, cho đến khi chạm phải mấy người Cảnh Lâm, dù cho bọn cậu nhiều người, đám Đông ca vẫn ỷ vào vài con chuột, cũng không để bọn cậu vào mắt, lúc này mới bị phản công bắt được.

Tuy nhiên, loại tình huống bị bắt được này bọn chúng vẫn có cân nhắc tới, mới đầu Dư Đại Phú bức cung, Lão Đinh giả ý nhận tội, những người khác tức giận quát mắng, đều là bọn chúng diễn luyện qua vô số lần, bao gồm cả những tên thanh niên che chắn người già đằng sau để bảo vệ nữa, để đám Cảnh Lâm tưởng rằng bọn chúng toàn người già yếu, kỳ thực đều là lấy người nhà làm uy hiếp để bọn họ không dám mở miệng, bị bức ép luyện tập rất nhiều lần rồi. Những chuẩn bị này cũng là sẵn sàng cho tình huống đánh không lại đối phương, cho dù bị tổn thất mấy người, hoặc một ít lương thực, biểu hiện ra một mặt vô hại, dùng già yếu kích phát lòng thông cảm của đối phương tha cho bọn chúng một lần. Như vậy, bí mật về tảng đá vẫn như cũ sẽ được bọn chúng giữ gìn, chờ sau khi đối phương đi rồi, bọn chúng đã sống qua ngày như thế nào, thì về sau vẫn tiếp tục làm như vậy thôi.

Trên thực tế, đám Cảnh Lâm xác thực cũng không phải kẻ hung ác tàn độc, bọn cậu lựa chọn tin tưởng đám Đông ca bởi vì cướp người lấy lương thực, lý do đó không đủ để tổn thương bọn chúng, cũng quả thật bị người già yếu trong sảnh này ảnh hưởng tới, nếu không có Tiểu Hắc Long nhắc nhở, lúc đó bọn cậu thực sự sẽ trực tiếp tha cho và xoay người rời đi nơi này.

Những người bị bắt, kẻ đi ra ngoài đào mỏ, còn người nhà bị giam tại đây, khiến bọn họ không cách nào thành công trốn thoát, mà những người già yếu cũng bởi vì thân nhân nên bị uy hiếp, khiến năng lực sinh tồn hạ thấp, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, lo lắng cho nhau như vậy, thành ra là trở ngại lớn nhất để đào mạng.

Trong này, vốn cũng có phụ nữ, nhưng hoặc là bị đói chết mệt chết, hoặc là bị chà đạp đến chết.

Quan Song Song nhìn người nhà của những tên cao to kia, quăng ra Mạn Mạn, cuốn lái cái cổ của Đông ca, tức giận nói: “Cùng là người già trẻ nhỏ, nhìn thân nhân của ngươi đi, lại nhìn bọn họ đi, sao các ngươi có thể đối xử nhẫn tâm với bọn họ như vậy, lương tâm của các ngươi bị cẩu ăn sao!”

Gân xanh trên trán Đông ca nổi lên, bởi vì nghẹt thở mà mặt đỏ au, Mạn Mạn quấn càng ngày càng chặt, mắt thấy cổ Đông ca sắp đứt đoạn đến nơi, Nghiêm Lộ đưa tay ra vỗ một cái lên lưng Quan Song Song.

Quan Song Song nghiến răng thu hồi lại Mạn Mạn, vành mắt đỏ lên.

Khúc Chính Siêu hỏi: “Căn cứ tại nơi các ngươi ở đâu?”

Lão Đinh đau đến mức đầu óc quay cuồng, hơi thở mỏng manh nói: “Ngay tại phía Nam thành phố, tên là căn cứ Hòa Bình.”

Nghiêm Phi hỏi anh ta: “Anh muốn giao những người này cho căn cứ nơi đây?”

Khúc Chính Siêu thở dài: “Không phải vậy thì sao, chúng ta cũng không thể mang theo bọn họ.”

Những người này cũng là đáng thương, nhưng cách huyện bọn cậu quá xa, xe chỉ lớn có chừng ấy, trèo non lội suối, dẫn bọn họ đi khẳng định không hiện thực chút nào.

Tại thời điểm bọn họ thương lượng địa điểm dừng chân cho những người này, những người được cứu ra đã dừng gào khóc, Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn trực tiếp đi bẻ xích sắt, giải phóng tất cả mọi người, để bọn họ có thể mặc quần áo đàng hoàng.

Trên cơ thể những người này đâu đâu cũng có vết thương do lạnh giá mà nứt nẻ, từ lúc được giải cứu đến giờ thân thể đã ấm áp không ít, thật nhiều người coi chuyện mình còn sống như mộng cảnh. Bọn họ không ngừng cảm kích đám Cảnh Lâm, thậm chí một vài người già còn quỳ trên mặt đất dập đầu với bọn cậu, người nào có thể nhận được đại lễ như thế chứ, vội vàng né tránh nâng họ dậy.

Sau, một nửa người dẫn theo những người này rời đi nơi đây, một nửa còn lại lưu lại tìm kiếm nơi giấu vật tư lương thực của đám Đông ca.

Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn, lấy xích sắt bẻ lại như cũ, xích vào tay chân đám người Đông ca.

Về phần người nhà bọn chúng, nhìn bọn họ nhảy nhót tưng bừng, còn có khí lực chỉ vào bọn cậu đánh chửi, mọi người tuy không lấy xích sắt xích bọn họ, nhưng dây thừng là không thiếu, thậm chí có người cảm thấy bọn họ mắng chửi quá khó nghe, tìm ra mảnh vải rách nát vo vo lại chặn miệng bọn họ.

Những người này vốn là đồng lõa, đã bị bắt còn hung hăng như thế, mọi người cảm thấy hoàn toàn không cần thương hại bọn chúng.

Lên trên mặt đất, Cảnh Lâm bố trí Noãn Khí trận, bố trí Vũ Thủy trận, người huyện thành đều giúp đỡ đun nước nóng, để cho bọn họ thanh lý tẩy rửa một phen, còn dùng vật tư tìm được đun chút thức ăn cho những người này nữa.

Thời điểm đun thức ăn, mọi người phát hiện bình thường bọn Đông ca sinh hoạt thật sự rất thoải mái, gạo trắng tinh có rất nhiều không nói làm gì, còn có thịt khô, thịt đông lạnh, hoàn toàn là đang ăn uống trên máu người khác. Có điều những người này đều bị đói bụng quá lâu, dạ dày khẳng định không chịu được, trong lúc nhất thời cũng không thể ăn nhiều thịt, liền đun nồi cháo thịt.

Lúc Cảnh Lâm tự tay tắm rửa cho một cậu bé trong số đó, phát hiện trên người bé toàn những vết xanh xanh tím tím, vuốt phần eo toàn xương sườn của đối phương, vừa hỏi mới biết, những thứ này đều do con cháu trong thôn bọn Đông ca đánh nó, bọn chúng cả ngày ở dưới lòng đất, ít khi được thông khí, kỳ thực cũng như ngồi tù, dần dần tính tình bị  bóp méo, sinh ra bạo ngược, đem các loại tâm tình đều phát tiết lên thân thể những người bị bắt này.

Xem ra dùng dây thừng trói dùng vải rách bịt mồm vẫn còn quá ôn hòa, Cảnh Lâm tàn nhẫn bóp chặt khăn mặt nghĩ như vậy, có điều chờ tới khi chạm lên người đứa nhỏ, thì lại rất nhẹ nhàng.