79. Người hòa giải chán ghét
An Nhiên chỉ chạm vào một chút vào chút cỏ trêи mặt đất, mấy cây cỏ đã dài ra, nàng cảm thấy có phải hoa hoa thảo thảo có thể giục sinh nhanh hơn so với cây ăn quả hay không?
Hay là nàng chỉ có thể giục sinh hoa hoa thảo thảo?
Mặc kệ thế nào thì đây không phải một tin tức tốt, nhưng cũng không xấu, An Nhiên cảm thấy dị năng này của mình xem như là râu ria đi, hoa hoa cỏ cỏ chỉ nhìn đẹp mà thôi, lại không thể ăn không thể uống, kỳ thật nàng cũng không biết trời cao cho nàng thức tỉnh một cái dị năng râu ria như vậy có an bài gì, hay là tính cho nàng về sau trở lại xã hội loài người mở một cửa hàng bán hoa kiếm tiền sao?
An Nhiên một lòng một dạ bắt đầu tự hỏi sau này làm thế nào để mở cửa hàng bán hoa kiếm tiền thì Hồ Trinh ôm một chồng sách lớn từ trong tầng 3 đi ra, đến hoa viên này đi đến nơi An Nhiên đang ngồi, đặt chồng sách đó xuống mặt đất, thở phì phò nói với An Nhiên:
"Vừa rồi ta tìm được mấy thứ này ở văn phòng bác sĩ đó."
"Sách ư?" An Nhiên không tự giác ngáp một cái, sau đó ngượng ngùng cười cười với Hồ Trinh:
"Ta nhận thức nó, nhưng nó không quen biết ta a, ngươi lấy nó làm gì?"
"Đây đều là một ít sách chuyên nghiệp dùng cho nhi khoa, đọc nhiều một chút khi nuôi hài tử cũng có chỗ lợi."
Hồ Trinh nói xong đưa cho An Nhiên một quyển sách dày so với từ điển còn dày hơn, sau đó chính nàng cũng ôm một quyển, ngồi một bên đọc, An Nhiên chớp chớp đôi mắt đã mệt rã rời của mình, lật giở quyển từ điển trong tay... chữ quá nhỏ, nàng không nhìn rõ a.
"Trinh tỷ, trước kia ngươi làm gì?" An Nhiên không chút nào hứng thú với việc đọc sách, nàng đem quyển sách trong tay đặt xuống làm gối đầu, nằm trêи cỏ, thuận tiện nói chuyện với Hồ Trinh.
"Ta mở một cái siêu thị nhỏ ở dưới tầng tiểu khu, không kiếm được bao nhiêu, tiền kiếm được toàn dùng vào việc thụ tinh ống nghiệm."
Hồ Trinh khiêm tốn cười cười, cũng buông sách trong tay xuống, cả người như đắm chìm trong ánh mặt trời, nhìn A Văn đang ngủ bên người nàng, nói với An Nhiên:
"Con người của ta có thể do thói quen làm buôn bán, nên luôn muốn dĩ hòa vi quý, cho nên luôn kẹp giữa người và Trần Kiều, đảm đương người giải hòa chán ghét."
Tuy rằng Hồ Trinh không có bệnh gì nhưng nhiều lần làm thụ tinh ống nghiệm bị thất bại, nên nàng đối với phương diện y học cũng có chút hứng thú, thời điểm không có việc gì thường xuyên đọc sách tình hiểu tật xấu của thân thể mình, tìm xem nguyên nhân vì gì luôn thất bại.
Dần dà, Hồ Trinh cũng dưỡng ra thói quen đọc sách, không việc gì sẽ cầm sách đọc.
Còn dưới tình huống hiện tại, An Nhiên và Trần Kiều nhìn mặt nhau đã ghét, Hồ Trinh với tính tình dĩ hòa vi quý, tự nhiên bị kẹp ở giữa đảm đương gel bôi trơn, kỳ thật chính nàng cũng biết, làm gel bôi trơn không tốt lắm, Trần Kiều và An Nhiên đều chán ghét nàng trung lập như vậy.
Nhưng đối với Hồ Trinh mà nói, thật sự không còn cách nào khác, hiện tại có thể nói chuyện chỉ có ba người, trong một cái bệnh viện lớn như vậy, ngoài ra còn hai cái người sống chỉ biết khóc ngao ngao, An Nhiên đối mặt với sự ngang ngược kiêu ngạo của Trần Kiều cũng không có lý do gì mà buông tha người, Hồ Trinh không đảm đương người hòa giải thì ai đảm đương đây?
An Nhiên rũ mắt xuống trong lòng có chút phiền muộn:
"Kỳ thật ta cũng không chán ghét ngươi, con người ngươi như vậy, nếu ở trước kia, hai chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt."
Người sẽ hướng dẫn chỉ bảo ngươi, tính tình lại tốt, An Nhiên thích nhất giao tiếp với những người như vậy, thời điểm không có việc gì sẽ kéo nhau ra ngoài dạo phố xem phim, tống cổ chút thời gian tĩnh mịch lạnh lẽo khi không có chồng bên cạnh, kỳ thật cũng rất tốt.