61. Ngươi còn con dao gọt hoa quả nào không?
Đứng ở cửa ngoài cầu thang an toàn nhìn vào bên trong, quả nhiên tang thi ở khoa nhi giống như trong tưởng tượng của An Nhiên, tuy rằng không đến mức quá ít nhưng tuyệt đối không nhiều như khoa sơ sinh, số lượng tang thi ước chừng tương đương với khoa sản, đối phó cũng không khó khăn lắm, mặc kệ An Nhiên có yếu như thế nào cũng là người đã giết hết tang thi ở hai tầng lầu, nàng không sợ.
An Nhiên cảm thấy rất dễ giải quyết!
Nàng cầm chiếc kéo đã bị cong trong tay, kéo lối thoát hiểm ra, cửa thoát hiểm rất dày và nặng phát ra một âm thanh "kẽo kẹt", mấy con tang thi ở gần đó đều quay đầu đi đến.
An Nhiên lặng yên không tiếng động lắc mình đi vào bên trong cánh cửa, dán vào chân tường lối thoát hiểm hoạt động, một con tang thi đi qua trước mặt nàng, An Nhiên giơ kéo lên, đâm vào đầu con tang thi đó một kéo, tang thi hét lên rồi ngã gục, thanh âm ngã xuống đất hấp dẫn một con tang thi đang ở gần đó nhất, An Nhiên rút kéo ra chuẩn bị cho con tang thi bị tiếng động hấp dẫn đến một kéo.
Nhưng lại phát hiện ra, thân kéo đã không thấy, chỉ còn lại hai cái tay cầm tròn trụi thùi lụi!!!
Nàng giật mình nhìn tay cầm trong tay, trong lòng thầm mắng một tiếng, cái quỷ gì?! Sau đó nhìn con tang thi đang nhào đến, cả người nàng đột nhiên như có thần trợ, xoay người vụng về ngã sang một bên, bò dưới chân tang thi, đến cửa lối thoát hiểm, đẩy cửa ra chạy vào cầu thang an toàn.
Cửa thoát hiểm dày nặng ở phía sau An Nhiên "Phanh" một tiếng đóng lại, ngăn trở mấy con tang thi ở phía sau, những con tang thi này đều là người biến thành, tuy rằng ăn thịt uống máu người nhưng về phương diện sức lực cũng không lớn hơn so với người bình thường, hơn nữa chúng nó không có chỉ số thông minh, không hiểu phương pháp nắm giữ, chỉ là cửa thoát hiểm mà thôi, chúng nó chỉ thô bạo dã man tông cửa, cũng không có chỉ số thông minh cầm tay nắm cửa xoay mở.
Trêи tay An Nhiên là hai cái tay cầm của chiếc kéo nàng vội vàng chạy xuống tầng 5, gặp Hồ Trinh ở cửa cầu thang đang kéo một khối thi thể của tang thi.
Hồ Trinh nhìn nàng mồ hôi đầy đầu chạy xuống ném thi thể trong tay lo lắng hỏi:
"Làm sao vậy? Có bị thương không?"
"Không có!" An Nhiên lắc đầu, đưa hai cái tay cầm cho Hồ Trinh xem, nói:
"Ngươi còn con dao gọt hoa quả nào không?"
Dùng kéo y khoa cũng không tốt lắm, An Nhiên không nghĩ đến việc này.
"A? Ha ha."
Hồ Trinh nhịn không được cười hai tiếng, sau đó phát hiện, trong hoàn cảnh sinh tồn như này, An Nhiên đang nỗ lực vì an nguy của mọi người, lúc này nàng bật cười, thực sự không nên, sau đó Hồ Trinh lắc lắc đầu, rất nghiêm túc nhìn An Nhiên nói:
"Ta đã không còn, bất quá trong một bệnh viện lớn như này, chắc chắn có thể tìm ra được mấy con dao gọt hoa quả đi, không có dao cũng sẽ có kéo giải phẫu các loại, ta đi xem xem tìm cho người, ngươi nghỉ ngơi một chút, việc tìm vật tư cứ giao cho ta đi."
"Được, cảm ơn."
An Nhiên cười với Hồ Trinh một chút, vứt bỏ tay cầm trong tay, trực tiếp đi về văn phòng nhìn Oa Oa và A Văn, từ khi có Hồ Trinh, quả nhiên hai đứa nhỏ đều được chiếu cố tốt hơn, sau khi An Nhiên lên tầng 6, tã giấy của Oa Oa và A Văn đều được đổi mới, chăn của hai đứa nhỏ cũng được đắp gọn gàng, lúc này chúng đang ngủ rất ngon.
Trở về sau khi giết tang thi lại không cần dỗ đứa nhỏ, cái loại nhật tử như này chính là thiên đường, An Nhiên đang sống ở trong thiên đường có chút khoe khoang chạy đến bên cạnh những chậu hoa, đi nhìn xem hoa cỏ cùng cây bơ của nàng, vì giờ không ăn no nên trêи tay nàng không có dị năng, nàng cũng chỉ nhìn nhìn ngắm ngắm coi như thưởng thức chúng một chút.