Mạt Thế Đến Rồi Làm Ruộng Thôi !

Chương 21: Mua Người




Đi đến chỗ mẹ mìn được gọi là uy tín nhất ở đây, uy tín được nói đến là những người ở đây có thể do trưởng bối trong nhà bán đi hoặc là hoàn cảnh quá khó khăn nên tự bán mình để cấp tiền cho gia đình.

Không có thành phần bị bắt cóc rồi bị bán vào trong đây, không sợ gặp phải phiền phức không đáng có sau này.

Bên trong có một đám người đang làm việc, trẻ củi có, giặt đồ có, thêu thùa có, đa dạng đa nghề, không ai được rảnh rổi, có lẽ mẹ mìn cũng muốn bán được giá nên nhìn bọn họ cũng không phải là không được ăn cơm, nhìn gầy yếu nhưng có lực lượng, vẫn ổn hơn so với chỗ khác.

Một vị trung niên nữ nhân bước ra, tầm 35 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, dáng người lả lướt, đi tới hỏi nàng: “ Xin chào, xin hỏi tiểu thư cần người như thế nào?”

“Ta cần 20 người, 10 nam 10 nữ, tay chân nhanh nhẹn, lý lịch sạch sẽ là được.” Kim Mãn Hề nói ra yêu cầu của mình.

“Ta đã hiểu thưa tiểu thư để ta đi chuẩn bị người cho ngài.” Lão bản vui mừng quay đi, vừa đi vừa nghĩ thật là một vị khách quý nha, một lần mua tận 20 người.

Có một tên nhìn khá đô con, chắc là bảo tiêu ở nơi này, tới chỗ nàng nói là muốn dẫn nàng đi phòng cho khách ngồi đợi.

Vào phòng ngồi đợi tầm 1 khắc, lão bản đã dẫn 20 người cả nam lẫn nữ tiến vào.

“Đây là 20 người mà ta cảm thấy hợp với yêu cầu của ngài nhất xin tự tìm hiểu kỹ, nếu hợp ý có thể hoàn thành mua bán, nếu không hợp ý có thể nói ta, ta sẽ tìm cho ngài một vài người nữa để ngài có thể tiếp tục lựa chọn.”

“Vì vậy xin tùy ý, ta hiện tại lui ra ngoài.” Nói xong đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Kim Mãn Hề nhìn 20 người đang đứng ở trong phòng. Ăn mặc gọn gàng tuy đồ đều có mụn vá chằng chịt, quần áo bị bạc màu nhưng nhìn sạch sẽ, nhìn thế nàng hỏi: “ Tự báo tên họ, quê quán, tuổi tác, trước đây làm gì, sở trường là gì, nguyên nhân bị bán vào đây là gì?”

Người thứ nhất người thứ hai những cái tên cùng quê quán mọi sự việc liên quan lần lượt vang lên, hầu như đều là người ở những thôn nhỏ, thường gặp nạn đói, có có một số người bị bán để cung người nhà đọc sách, có người vì giúp ca ca đệ đệ có tiền cưới vợ mà bị bán, có người giúp tỷ tỷ muội muội mình có tiền sắm của hồi môn mà bị bán, lý do đa dạng đa màu.

Đều là con nhà nông, tay chân làm việc từ nhỏ, nên đều đạt chuẩn, tuổi đều từ 12 đến 15, độ tuổi có thể rèn luyện tốt nhất, nghĩ thế nàng hỏi:

“Ta chỉ cần người siêng năng, tay chân sạch sẽ, ý nghĩ cũng phải sạch sẽ, phản bội ta chỉ có 1 chữ chết, nên ai nguyện ý theo ta đi thì tiến lên một bước, tốt nhất là suy nghĩ thật kỹ, chỗ ta sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, có thể có nghề nghiệp, cũng có thể lập gia đình, nhưng không có khái niệm với lên chủ tử thành thê thiếp này nọ, có nghĩa là suốt đời sẽ làm nô, suy nghĩ đi, ta cho các ngươi 1 nén nhang.”

Nói xong nàng nghĩ thầm, phải nói rõ trước, để họ có thể tiếp thu hiện thực, đừng ôm mộng tưởng xa vời với nhà nàng là được, không cho họ một cuộc sống cao sang, nhưng ấm no hạnh phúc thì vô tư, với 1 điều kiện là trung thành với nàng. Cái khác thì phải về nhà nói rõ thêm.

1 nén nhang qua đi 20 người đều tiến lên một bước, hầu như ai cũng có ý nghĩ an phận, ấm no sống qua ngày là được rồi.

Thấy thế nàng đi ra ngoài, gặp lão bản nói chuyện mua những người này.

“Thưa tiểu thư, nam thì 5 lượng 1 người, nữ thì 3 lượng 1 người, tổng là 80 lượng tất cả, giấy tờ nô tịch của bọn họ đều chuẩn bị xong rồi, sau này họ sống là người của tiểu thư có chết cũng không ai quản, vì lúc họ bán vào đây là nô tịch bán đứt, không có người nhà muốn chuộc lại họ, nên xin tiểu thư an tâm.” Nói xong lão bản còn cười tủm tỉm một lúc bán đi 20 người, ai lại không vui.

Kim Mãn Hề móc hầu bao lấy 1 nén 50 lượng bạc cộng 3 nén 10 lượng bạc đưa cho lão bản nói: “ Cảm ơn ngươi, hiện tại có thể đưa ta nô tịch của họ.”

Lão bản nhận bạc cười nói: “ Vâng có ngay thưa tiểu thư.”

2 phút sau trong tay nàng đã có 20 phần nô tịch khác nhau đã qua quan phủ đóng dấu. Ở cổ đại, chế độ nô tịch vẫn rất nhiều, không được tính như buôn người ở hiện đại, ở đây mạng người rẻ hơn rất nhiều, haiz….

Kim Mãn Hề nói với tiểu Tề: “ Gọi 20 người kia cùng chúng ta về nhà. Còn rất nhiều việc phải sắp xếp.”

“Vâng.” Tiểu Tề nghiêm túc đáp.

Sau đó 1 hàng 22 người rồng rắn về nhà. Về đến nhà cũng là lúc tiểu Bảo đi học về, cha nương cũng đã về, là thời gian chuẩn bị ăn cơm.

Kim Mãn Hề mang 20 người mới vào nhà, trong sân mọi người đang ngồi nói chuyện phiếm chờ nàng về dùng cơm.

Thấy cửa mở mọi người ngước mắt nhìn lên. Kim Kính thấy một trận thế đồ sộ thì nói: “Mua nhiều người vậy à tiểu Mãn...”

“Vâng cha… nhà chúng ta đang cần người nên mua nhiều một chút. Cha yên tâm con sẽ sắp xếp việc cho họ.” Mãn Hề đáp ngay.

Nàng nói xong quay người lại nói: “Đây là cha ta, kia là nương ta, còn nhỏ nhất là đệ đệ của ta tên tiểu Bảo.”

20 người đồng loạt cúi người thưa gọi: “Chào lão gia, phu nhân, tiểu Bảo thiếu gia.”

Hồ Tuyết Ngưng thấy thế nói: “Rồi rồi, bây giờ gia nhập nhà chúng ta, an phận làm tốt việc của mình thì chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Nói xong lại hỏi: “Ở đây ai giỏi nấu ăn vô bếp nấu đi, chuẩn bị ăn cơm tối rồi, cũng đói bụng cả rồi, tay chân nhanh nhẹn chút nhanh chóng ăn cơm, đỡ phải chịu tội.”

10 người nữ đều xung phong không ai lười biếng, không nấu ngon đều đi phụ, ai nấu ngon thì chưởng bếp.

Kim Mãn Hề nói: “ Còn 10 người các ngươi đi vô kho lấy gỗ ra làm ván giường đi, tối có chỗ mà ngủ.” Nàng cũng bất đắc dĩ, trong nhà không có nhiều phòng, chỉ có thể ủy khuất bọn họ, chen chúc vào 2 phòng của 4 người Tráng, Tề, Ngân, Tú các nàng vậy. Ngày mai đợi nàng sắp xếp cho bọn họ đi học nghề sẽ đỡ hơn, sẽ bận đến nỗi tối về ăn bữa cơm cùng ngủ lại mà thôi.