Mạt Thế Đến Không Đáng Sợ. Đáng Sợ Hơn Là Ngươi Gặp Phải Bạch Liên Hoa!

Chương 5: Chạm mặt nam chính




Cố Quân kiểm tra cơ thể mình sau khi tẩy tủy thì ngoài bộ mặt ra thì tất cả đều ổn.


[Kiểm tra nhân vật thuộc tính.


Nhân vật: Cố Quân.


Tuổi: 17


Lực lượng: 200/100


Trí lực: 320/400


Mỹ mạo: 95/100.


Kỹ năng: phân giải cơ thể, sơ cấp võ thuật, sơ cấp kiếm thuật.


Trang bị: ba lô, tàng kiếm.


Tích phân: 0


Nhiệm vụ:


1. Đi học. Thưởng 100đ/1ngày.


2. Thu thập ngọc thạch. Thưởng: Dị năng bất ngờ ×2.]


[Hệ thống thu thập ngọc thạch làm gì vậy?]


[Tích lũy điểm nha!]


[Không cần làm nhiệm vụ cũng tích được?]


[Đúng vậy nha!]


[Sao ngươi không nói với ta?]←_←


[Nhiệm vụ này là xuất hiện lâu rồi nha! Là ký chủ không chịu xem thôi! 0( ̄0 ̄)0 ]


Anh quả thật không lời nào phản bác mà!!!╮(╯_╰)╭


"Chị em cần đi phố ngọc thạch."


Cố Nguyệt lập tức gọi đến hai tên đàng em đáng tin đi theo bảo vệ Cố Quân. Biết sao được với cái nhan sắc này ra đường không bị chà đạp mới là lạ, lại thêm sức chiến đấu như cọng bún thiêu của em trai cô nữa!!!


"Tốt! Tiếu Tiếu, Hà Văn đi theo bảo vệ thiếu gia."


"Vâng! Thưa chủ tịch."


Thế là Cố tiên sinh dắt theo hai thuộc hạ đi shopping, à không là mua ngọc thạch.


Phố ngọc thạch cũng không xa lắm anh ngồi chừng 1h là đến nơi.


"Thiếu gia đến nơi rồi." Tiếu Tiếu lên tiếng.


"Ân"


Cố Quân chậm rãi dạo xung quanh. Quả thật kiếm một khối ngọc thạch có năng lượng không dễ dàng gì. Anh dạo 3 cửa hàng mới có một khối, mà khối này cũng chỉ chứa có 100đ


Lại dạo thêm một hồi phát hiện hai khối một khối 50đ một khối 250đ


[Kí chủ hướng bên trái 50m có dấu hiệu linh khí!!!~^O^~]


Cố Quân theo hệ thống chỉ dẫn tới một cửa hàng cũ kĩ.


[Là viên ngọc màu đen phía trên ký chủ.]


Cố Quân theo lời hệ thống nhìn thấy viên ngọc màu đen không có  gì bắt mắt đặc trên kệ.


Nói tốt linh khí sẽ lắp lánh đâu???


Mặc dù nội tâm không ngừng phun nhưng Cố tiên sinh của chúng ta vẫn giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh.


Anh quơ đại một viên ngọc đó rồi tính chung với linh khí.


"Ông ơi tính tiền dùm cháu hai khối ngọc này ạ!"


Ông chủ cấp tốc tính tiền rồi đưa cho anh như là sợ anh đổi ý vậy.


Tính tiền xong rồi khi anh xoay người ra cửa thì bị một cái bóng đen tông vào suýt nữa là mông hôn với đất mẹ thân yêu.


"Thiếu gia cậu không sao chứ ???" Tiếu Tiếu và Hà Văn cuống quýt xem trái rồi lại xem phải, anh bất đắc dĩ thở dài nói.


"Tôi không sao."


Hai người mói thở phào nhẹ nhõm.


Hà Văn khó chiệu nhùn về phía bóng đen nói.


"Này nhóc con đi đường không mở mắt à!"


Anh nhìn về phía cái bóng đen đâm vào bản thân thì thấy một thân hình mảnh khảnh của một thiếu niên. Thiếu niên run rẩy hai cái nói bằng giọng mền nhũng lã chã chực khóc


"Em xin lỗi! Em, em không phải cố ý!!! Huhuhu"


Cố Quân: Cái giọng nói nghe ớn quá đi nam không nam nữ không nữ. O_o


Hà Văn: Tên này khóc cái quỷ gì chứ? Đáng lẽ người khóc phải là thiếu gia chứ. (='.'=)


Tiếu Tiếu: thiếu niên à cậu va chạm mạnh như vậy mà bảo không cố ý, cậu cố ý thì chắc là thiếu gia nhà tôi đi bệnh viện luôn quá.


Cố Quân còn chưa kịp nói gì thì có một người thiếu niên hùng hùng hổ hổ chạy vào hỏi tội cậu.


"Tiểu Hi em không sao chứ. Tên khốn đó đã làm gì em?"


Lâm Thiên lắc lắc Hạ Hi vài cái cũng không phản ứng gì.


"Thằng khốn mày làm gì tiểu Hi"


Vừa nói Lâm Thiên vừa chỉ thẳng vào mặt Cố Quân.


Cố Quân: Này rõ ràng là nằm mà trúng đạn đây. Anh chưa hề làm gì nha!


Tiếu Tiếu: Tên này ngu ngốc thật không thấy thiếu niên kia vẻ mặt si ngốc nhìn thiếu gia nhà anh hay sao?


Hà Văn: tên thiếu niên này thật ghê tởm dám nhìn thiếu gia bằng ánh sáng háo sắt như vậy. Không thể nào nhịn nỗi!!!


"Quản tốt cái miệng của mày vào. Không thấy tên gay chết tiệt bên kia nhìn thiếu gia nhà chúng ta à."


"Ngươi!!!..."


"Còn nữa sao ngươi không nghĩ tên kia làm gì thiếu gia chúng ta, thiếu gia nhà ta da mỏng thịt mềm thân hình mảnh khảnh làm sau lại làm gì hắn chứ???"


"Ngươi... Ngươi.."


"Sau hả không còn gì để nói? Nếu không con gì đẻ nói thì tránh ra chổ khác đê."


Cố Quân: da mỏng thịt mềm?


Tiếu Tiếu: thiếu gia cao nhất ở đây đó có được hay không?


"Văn ca thôi bỏ đi chúng ta về thôi."


Cố tiên sinh bình tĩnh nói, khi đi còn không quên phóng thích khí lạnh vào mặt Hạ Hi và Lâm Thiên.


"Vâng thưa thiếu gia."


Nhìn Cố Quân đã đi Hạ Hi nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ người này thật đẹp quá, khí chất lại cấm dục nhìn vào hảo muốn chà đạp hắn khỏi vẻ bề ngoài băng lảnh thuần khiết như băng sơn tuyết liên.