Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 56




Thời gian đối với Trương Thư Hạc lúc này mà nói dài đằng đẵng, tinh khí toàn thân lần lượt khô cạn, vô tri vô giác qua không biết bao lâu, phù trong tay đột nhiên đón gió cháy lên, phù lực trong tấm phù này hiển nhiên đã dùng tới cực hạn, không cách nào tiếp tục sử dụng.

Trên thực tế y cảm thấy thời gian dài dòng, nhưng cũng chỉ trôi qua ba phút mà thôi, lúc này mấy con tang thi cấp ba đã khóa mục tiêu trên nóc và cửa phòng lá sắt.

Cửa phòng bởi vì có thiết lập Thất Tinh trận, tang thi bình thường không cách nào tiến vào, mà tang thi cấp ba lại có thể nhảy cửa mà vào. Cửa phòng mở ra, mấy con tang thi cấp ba đã tính toán tiến vào trong phòng, đều bị hắc báo phun một ngọn lửa thiêu cháy. Tang thi cấp ba không phải tang thi bình thường, một ngọn kim hỏa của hắc báo có thể đốt tang thi bình thường thành cặn tro, nhưng tang thi cấp ba lại nhất thời thiêu không chết, cơ bản phải phun ra ba ngọn lửa mới có thể triệt để giết chết chúng nó, bất quá cho dù chỉ có một ngọn lửa cũng đủ để khiến tang thi cấp ba không dám tới gần thêm trong thời gian ngắn.

Mà trận pháp thiết lập trên mặt đất ngoài cửa, cũng bởi vì tang thi triều không ngừng tuôn vào, phù lực chôn dưới đất lần lượt bị hao tổn nghiêm trọng, đã tới sát rìa pháp lực dùng hết, thậm chí còn có mấy chỗ có lỗ hổng nghiêm trọng, đã có lượng lớn tang thi tuôn vào.

Không cần đến một giờ nữa, toàn bộ phòng lá sắt sẽ bị tang thi bao vây, nhưng vào lúc này, chỗ nứt vỡ nghiêm trọng nhất trên nóc nhà rốt cục sụp xuống một khối lớn, đè đứt một sợi trong tầng dây đỏ Trương Thư Hạc bố trí dưới trần, một con tang thi cấp ba đã thành công chen vào.

Nhảy xuống mặt đất, liền mang theo thi dịch xanh vàng đầy mặt nhào qua phía Trương Thư Hạc ở cửa, tang thi cấp ba chuyển động tròng mắt phát xanh, khi đang định cào nứt đầu người nọ, nghĩ đến mỹ vị hút tuỷ não lát nữa, đột nhiên trước mắt xuất hiện một mảng ánh kim, nó đã mở chút trí lực, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng lui ra sau, chỉ cảm thấy toàn thân bị cháy đến mức như muốn lột xuống một tầng da của nó.

Tang thi cấp ba dùng cánh tay phát xanh che đầu, không ngừng tông lên tường như một con ruồi không đầu, tìm kiếm đường đào sinh. Hắc báo ghi hận nó đánh lén Trương Thư Hạc, đuôi dùng sức đập tường, ép sát nó nguyên một đường, lại phun qua hai ngọn kim hỏa, sau cùng trong tiếng kêu thê lương của tang thi, hỏa diễm màu vàng kim đã đốt nó thành tro.

Trương Thư Hạc đầu nặng chân nhẹ lắc lư đứng dậy, một tay đóng cửa lại, cửa có phù, hẳn là có thể ngăn chặn tang thi rậm rạp bên ngoài trong chốc lát, quay đầu lại liền thấy trên nóc nhà chí ít có ba con tang thi cấp ba tựa lên chỗ nứt vỡ nhìn vào trong phòng, con ngươi xanh vàng tanh độc, một giọt thi dịch sền sệt trong miệng rỉ xuống dây đỏ và mặt đất.

Trong đó có một con đang chen xuống từ trong trận dây đỏ, tuy rằng trận pháp bị phá một sợi, nhưng pháp lực vẫn ít nhiều còn một chút, nó muốn xuyên qua trận pháp đi vào, cũng không phải dễ dàng.

Lúc này phù mà Trương Thư Hạc chuẩn bị trong không gian trên cơ bản đã dùng hết, chỉ còn lại một số phù phụ trợ, không dùng để công kích được, mà pháp lực trên người bản thân cũng đã trống rỗng, nửa điểm cũng không còn thừa, lúc này cho dù trong tay y có Thất Tinh Kiếm, sợ rằng cũng không dùng được.

Ngoài có mấy vạn tang thi bao vây, trên có tang thi cấp ba nhìn chằm chằm, phòng lá sắt đã lủng rách bươm, có lẽ không cần đến một khắc đồng hồ, sẽ bị vô số tang thi vặn nát xé vụn.

Tới lúc này, Trương Thư Hạc gần như đã tới bước đường cùng, hoàn cảnh bốn bề thọ địch, nhớ tới nỗi đau bị hủ đằng đâm vào da thịt xuyên tim trước khi sống lại, trong nháy mắt trong lòng y trở nên bình tĩnh dị thường. Hắc báo vẫn luôn canh giữ trước người y, không ngừng rống giận về phía mấy con tang thi cấp ba tựa lên nóc nhà kia, cũng thường thường xông lên muốn xé nát tang thi chui vào.

Tuy rằng tốc độ tang thi cấp ba rất nhanh, nhưng một khi treo trên dây đỏ, chịu pháp lực áp bách, động tác sẽ trở nên trì trệ, hơn nữa thân thể chúng nó tuyệt không kiên cố, gần như chỉ một móng vuốt, hắc báo đã có thể chém ngang eo tang thi. Có một con tang thi, thân dưới rớt xuống, nửa thân trên vẫn còn giãy dụa không ngừng trên dây đỏ, miệng rít lên thê lương, cho dù như vậy, vẫn còn muốn liều mạng tiến vào hút máu thịt tươi mới, đối với chúng nó mà nói, dường như máu thịt trên người Trương Thư Hạc càng thêm hấp dẫn chúng nó tranh ăn.

Phòng lá sắt hiển nhiên chống đỡ không được sự công kích của vô số tang thi, trận pháp trên tường bên ngoài lung lay sắp đổ, dưới sự đè ép, góc tường đã có chút biến hình, tấm ván gỗ phát ra tiếng cót két không ngừng, sợ rằng kiên trì không được bao lâu nữa, chỉ cần phòng ở bị phá ra một lỗ, tang thi sẽ tuôn vào như thủy triều, sinh tử đã ở ngay trước mắt.

Trương Thư Hạc lại ngoắc kêu hắc báo qua, hắc báo tựa hồ nghe thấy Trương Thư Hạc kêu gọi, sau khi đốt nửa đoạn thân thể nhúc nhích trên mặt đất thành tro, lập tức quay về bên cạnh y.

Trương Thư Hạc vuốt ve đầu nó, thần sắc đáy mắt lấp lóe, nhớ tới mấy năm trước, khi mình dùng cấm thuật mới luyện thành nó không bao lâu, trong thời gian gần nửa năm, trong đầu nó nghĩ đều là làm thế nào giết chết mình, hiện giờ không ngờ canh giữ bên cạnh y đến cuối cùng thế mà chỉ có tên nhóc này.

Trương Thư Hạc tuyệt đối không được xem như người tốt, nhưng con người gần kề cái chết, tâm tính cũng sẽ trở nên thiện lương, trong lòng y có chút áy náy đối với nó, trước đây đối tốt với nó, bất quá là vì nghĩ nó có chỗ hữu dụng đối với mình, tương lai chỗ dùng tới nó rất nhiều, trong đó ít nhiều cũng là vì cố kỵ phản phệ ghi chép trên tơ lụa, cho ân huệ để nó thân cận hơn một chút, so ra xác suất phản phệ cũng sẽ nhỏ hơn.

Nói đến cùng những điều này đều là tư tâm của y mà ra, nó cũng giống như mình, chết quá đáng thương. Lấy lại được một mạng, kỳ thực mình đối đãi nó tuyệt không tốt. Nếu như có thể làm lại từ đầu, y nghĩ lúc đó mình sẽ không trơ mắt để nó bị ngược đãi đến chết, cũng sẽ không luyện hóa nó, biến nó thành thân thể nửa thú nửa quỷ, sống cũng tốt chết cũng được, đều sẽ cho nó tự do.

Bất quá những điều này nói đến cùng đều đã muộn, sở dĩ Trương Thư Hạc không kêu hắc báo rời đi theo bọn Lưu Hải, là bởi vì phó thú luyện hóa ‘nhất huyết tương liên’ với chủ nhân, chủ nhân sống, phó thú sống, chủ nhân chết, phó thú vong, đây là chỗ bá đạo của cấm thuật, cho dù kêu nó rời khỏi, chỉ cần mình vừa chết, nó cũng sống không được.

Hắc báo không phải báo bình thường, sớm đã nhận thấy được dị dạng của Trương Thư Hạc, thấy y sờ sờ bộ lông càng lúc càng cứng nơi cổ mình, vỗ vỗ nhẹ nhàng cảm kích, hắc báo dần dần trở nên có chút nóng nảy, bốn chân bắt đầu bất an hoạt động tại chỗ, khi nó thấy Trương Thư Hạc lấy ra mấy thùng xăng từ trong không gian, lại thập phần nghi hoặc ngửi ngửi.

Lúc này dây đỏ bên trái cửa sổ đã bị tang thi giãy đứt, ván gỗ lẫn thủy tinh đều nát đầy đất, mấy con tang thi chen chúc trên cửa sổ, dường như đều muốn bò vào, trong khoảng thời gian ngắn cửa sổ bị chen kín, bắt đầu lõm vào trong. Tới cùng vẫn là lá sắt lâu năm, không chịu nổi một kích, bị chen lâu ngay cả chỗ khe cũng bị nứt bung ra.

Hắc báo tiến lên phun vài ngọn lửa đốt mấy con tang thi chen chúc ở cửa sổ thành tro, kế đó lại có mấy con chen vào, mỗi con hướng về phía Trương Thư Hạc, vươn móng vuốt đen sẫm, ý đồ bò vào từ cửa sổ.

Mà tang thi treo trên dây đỏ đột nhiên giãy thoát dây đỏ rơi xuống, nhưng chỉ còn nửa người trên, dịch ruột máu loãng màu tím phát vàng chảy đầy đất, bắt đầu bò về phía chỗ Trương Thư Hạc. Hắc báo sau khi thiêu chết mấy con tang thi ở cửa sổ, quay đầu lại phẫn nộ dùng móng vuốt phân thây tang thi trên mặt đất, thiêu cháy toàn bộ cả thân thể lẫn máu.

Lúc này lại một con tang thi cấp ba chen xuống từ trên dây đỏ, nhưng nó hiển nhiên cẩn thận hơn nhiều so với con ban nãy, không lập tức công kích, chẳng qua con ngươi màu xanh vàng bắt đầu chậm rãi chuyển động, nhìn chằm chằm động tác của Trương Thư Hạc, trong miệng phát ra thanh âm như quỷ cười, nghe liền sởn tóc gáy.

Lúc này Trương Thư Hạc đã lấy ra mấy thùng xăng, một khi châm lên, tang thi trong phạm vi mười mét đều sẽ chết ngay cả cặn cũng không thừa, thấy đã có hai con tang thi cấp ba nhảy vào trong phòng, ngược lại ai đến cũng không cự tuyệt, trên mặt yên bình, y vẫn đang ngồi trong trận pháp ở cửa, bốn miếng đồng tiền ít nhất có thể chống đỡ được bốn lần công kích, thời gian đốt thùng xăng cũng đủ, trong khoảng thời gian ngắn thập phần trấn định.

Mấy con tang thi ở chỗ cửa sổ đang bị kẹt, hơn nữa tang thi phía sau không ngừng chen lấn, cả mặt lá sắt đều bắt đầu biến hình lõm vào trong, cũng phát ra tiếng vang chói tai. Hắc báo dường như phát giác được hành động của Trương Thư Hạc, mặc dù nó không biết y lấy ra nhiều xăng như vậy có ích lợi gì, nhưng hiện tại trí lực của nó tuyệt đối không thua kém thiếu niên, vừa nghe hiểu được tiếng người lại biết xem sắc mặt, hơn nữa nó biết xăng có thể thêm vào trong xe, có thể khiến xe chạy, hơn nữa Lưu Hải có một lần còn từng nói qua, xăng ô tô có thể đốt lửa gây nổ.

Hắc báo hơi dừng tại chỗ một chút, lập tức quay đầu chạy về phía Trương Thư Hạc, bởi vì ở trong mắt nó, lúc này tuy rằng sắc mặt y yên bình, nhưng tái nhợt dị thường, một mình ngồi ở nơi kia dường như kế đó sẽ tiêu tan thành mây khói, con ngươi màu tím cảm giác được không ổn, rốt cuộc lộ ra vẻ lo nghĩ như con người, như cái bóng xông trở lại bên cạnh Trương Thư Hạc, cũng xoay tới xoay lui bên cạnh y, dùng miệng cắn ống tay áo y, dường như muốn kéo y rời khỏi nơi đây.

Trương Thư Hạc lại vươn tay trấn an vỗ vỗ bộ lông trơn sáng trên người hắc báo, thận trọng nhìn nó, trong lòng lại nói: “Nếu lần này may mắn không hồn phi phách tán, lục đạo luân hồi, tái sinh thành người, kiếp sau nhất định sẽ đối đãi tốt với mi.” Nói xong liền lấy ra một cái bật lửa từ trong không gian.

Lúc này có ba con tang thi bò vào từ nóc nhà, sau khi cảm thấy Trương Thư Hạc không có uy hiếp, bắt đầu công kích. Hắc báo chắn ở trước người Trương Thư Hạc trái tránh một chút phải né một chút, ngăn cản chúng nó công kích y. Hắc báo bởi vì nuốt một viên thi châu của tang thi cấp ba biến dị cấp bốn, có thể miễn cưỡng đối kháng với ba con tang thi cấp ba, chẳng qua chỉ có lực ngăn cản, lại không có thời gian phản kháng, trong lúc nhất thời hắc báo nóng nảy liên tục rống giận.

Bên này Trương Thư Hạc trong lúc sờ tìm bật lửa, đột nhiên sờ đến một vật từ trong không gian, khiến tâm thần y thoáng run rẩy, như ném một con cá vào một đầm nước đọng, trong nháy mắt quấy ra gợn sóng, cũng càng quấy càng lớn.

“Đây là...?” Trương Thư Hạc lấy món đồ ra, đặt trong bàn tay, “Hạt đào?” Thình lình nhớ tới chuyện buổi tối ngày đó khi mình xuất phát từ chung cư cũ, y rót linh khí vào một hạt đào, khiến một gốc đại thụ che trời trong nháy mắt mọc ra, chèn sụp toàn bộ tòa nhà.

Tư duy của Trương Thư Hạc linh thông biết bao, ý thức được điều gì, nhất thời mắt sáng ngời, ban nãy còn tâm tình hẳn phải chết, lúc này lại mừng rỡ, y không dám nói dựa vào cái này sẽ có thể trốn thoát sống sót được, nhưng phàm là có một phần hy vọng, y đều phải thử một lần, chết dễ, nhưng mạng chỉ có một.

Đúng lúc này miếng lá sắt sát cửa sổ đột nhiên không chịu nổi gánh nặng bị tang thi chen nứt ra, dường như một tấm giấy trắng bị xé rách, tảng lớn tang thi tuôn vào, Trương Thư Hạc đột nhiên lớn tiếng nói với hắc báo: “Trở về.”

Hắc báo dường như cảm giác được sự dao động trong lòng Trương Thư Hạc, ngọn lửa phun phân nửa liền trong nháy mắt xông trở lại bên cạnh y. Trương Thư Hạc thoáng cái thu thùng xăng lấy ra ban nãy vào không gian, cũng chọn một hạt đào màu sắc tươi nhất trong bàn tay, vét ra chút tinh khí còn sót lại cuối cùng trong đan điền đưa vào trong hạt đào.

Nhất thời, hạt đào cũng giống như đêm trước khi xuất phát ngày đó, mầm non chui ra từ trong vỏ, trong nháy mắt liền sinh ra mấy cành nhánh, chớp mắt nở ra tựa như hoa, vây nhốt gắt gao tất cả những thứ trong vòng cự ly hai mét xung quanh, mà cành lá bắt đầu không ngừng mở rộng ra phía ngoài, tựa như vô số cánh tay.

Bởi vì mọc ra từ trong hạt đào, cây này là một gốc cây đào, gỗ đào từ khi sinh ra vốn đã có hiệu quả khắc tà, trong khoảng thời gian ngắn mấy nghìn tang thi không cách nào chống lại, bị cành đào không ngừng mở rộng xoay quanh cắt vụn trong nháy mắt, cành cây mọc cực kỳ tươi tốt, hơn nữa cành lá cực kỳ dày đặc, phân nhánh từ to đến mảnh sẽ không ngừng vặn lại với nhau, cuối cùng còn cứng rắn hơn so với một số dây cốt thép.

Trong tay Trương Thư Hạc nắm hạt đào kia, trong lúc nhất thời không buông tay ra. Bởi vì trời sinh có hiệu quả khắc chế, rất nhiều tang thi bị vặn chết trong cây đào tựa như mấy con côn trùng. Trong khoảnh khắc, một mầm non đã lớn thành đại thụ, sinh trưởng vừa cao vừa lớn, vô số cành nhánh hoặc rũ trên mặt đất, hoặc uốn lượn cong lên, như một nan quạt, lại như một cây nấm, hình nửa cung tròn cực đại, có cành lá thậm chí đâm vào trong đất, hình thành một tấm lưới cây hình tròn.

Sau đó mặc cho vô số tang thi va đụng cũng không cách nào lay động cây đào được nửa phần.

Cây đã thành hình, tay cầm hạt đào của Trương Thư Hạc lúc này mới có chút run rẩy buông ra, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, bất quá ngay cả như vậy, trong lòng lại kinh hỉ dị thường, cái gì gọi là tìm được đường sống trong chỗ chết, cái gì gọi là hi vọng, cái gì gọi là đặt mình vào chỗ chết sau đó sống, mấy thứ này trong khoảng thời gian ngắn Trương Thư Hạc có chút thể hội không hết.

Thể lực tiêu hao, y vươn tay ôm hắc báo, trong mắt tỏa sáng nói: “Không cần chờ kiếp sau, lần này có thể sống, về sau thịt ngon tùy mi ăn...” Nói xong thì đầu hơi nghiêng ngã xuống mặt đất.

Thấy Trương Thư Hạc không chút nhúc nhích, hắc báo cho dù nghe thấy có thịt ăn, cũng hưng phấn không nổi, liều mạng dùng chân đẩy Trương Thư Hạc, nhảy đến nhảy đi bên người y, dùng đuôi quét quét, dùng đầu đẩy đẩy, thủy chung không thấy y tỉnh, bất quá nó nhớ cái thứ gọi là TV gì kia có trình diễn, người chết hay không phải xem mũi có hơi thở hay không.

Vì vậy nó trái đi một chút, phải đi một chút, hơi do dự, sau cùng đưa mũi đến bên mũi Trương Thư Hạc ngửi ngửi, nửa ngày sau, thẳng đến khi nhiều lần xác nhận được dưới mũi y có hơi thở ấm áp, lúc này hắc báo mới động động đuôi, vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi có chút tái nhợt dưới mũi.

Đại khái là cảm giác được thịt chỗ đó mềm mại thần kỳ, cuối cùng lại liếm hai cái, nếu không phải đây là Trương Thư Hạc, nói không chừng đã một ngụm ăn tươi. Liếm một hồi sau, kế đó liền dùng miệng ngậm quần áo Trương Thư Hạc kéo lên ngăn tủ chỉ còn lại nửa cái bên cạnh. Nó sống cùng con người lâu như vậy, từ giữa những hàng chữ bọn họ nói chuyện cũng biết không ít tin tức của con người, nó thậm chí biết trên mặt đất lạnh, người không thể ngủ bên trên, phải ngủ trên giường gỗ, lúc ngủ còn phải đắp chăn, bởi vì con người quá yếu ớt, hơi lạnh một chút sẽ sinh bệnh thậm chí sẽ chết.

Nó kỳ thực coi thường nhân loại nhỏ yếu, bởi vì mấy điều này động vật sẽ không có, cho dù mùa đông khắc nghiệt ngủ trên nền tuyết cũng không có việc gì, hơn nữa cũng không cần đắp bất cứ thứ gì, da lông trên người là thứ giữ ấm tốt nhất, bất quá nó không hy vọng Trương Thư Hạc chết, vì vậy kéo y tới trên giường gỗ, lại ngậm nửa cái chăn bông mà lão đầu kia để lại lên người y.

Lại dạo qua một vòng dưới tàng cây, thấy không có tang thi bò vào, liền nhảy tới bên cạnh Trương Thư Hạc, nằm sấp ở đó sưởi ấm cho y, bên sưởi ấm bên cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, nếu lúc này có tang thi bò vào, nó sẽ xông ra giết chết trước tiên.

Qua mười phút, cây đào mọc chậm dần, về sau cố định lại, tang thi bị cành nhánh vặn chết vô số kể, nhưng tang thi không sợ chết, cho dù chết nhiều thế nào, phía sau vẫn nhào lên như tre già măng mọc.

Mười ba con tang thi cấp ba bị hắc báo và Trương Thư Hạc giết chết ba con, còn mười con, chúng nó thấy không tốt trốn cực kỳ nhanh, lúc này đều vây xung quanh cây đào, không ngừng nhảy lên kiến trúc cách gần xung quanh đó.

Có mấy con thăm dò vài lần trước sau, tiến lên muốn tông cây đào, bất quá cây đào là vật trời sinh khắc chế chúng nó, không những không thể làm tổn hại mảy may, trái lại có mấy con tang thi cấp ba tông gãy luôn cả cánh tay, sau đó chúng nó phẫn nộ, bắt đầu không ngừng rít lên, tang thi triều lại bị chúng nó cổ động, vô số tang thi cấp thấp bị tiếng rít hấp dẫn mà đến.

Nhanh chóng vây cây đào vào trong, rậm rạp một mảng, ở trên không trung nhìn xuống, giống như một đám kiến đen nghìn nghịt, một con tiếp một con, xa xa còn có rất nhiều đang chậm rãi xông tới.

Lần này Trương Thư Hạc ngủ ba ngày ba đêm, y trước khi ngủ không biết cây đào có thể kiên trì được bao lâu, nhớ cây đào mọc khi ở chung cư cũ chỉ kiên trì được khoảng năm giờ, chẳng qua thời kì sinh trưởng của hạt đào đó là ngắn nhất, mà hạt đào lần này y chọn màu sắc tươi nhất, hẳn là có thể chống đỡ được nhiều thêm một đoạn thời gian.

Trước kia y chỉ cần ngủ một đêm là có thể tỉnh lại, chẳng qua không ngờ lần này hao hết pháp lực toàn thân, thế mà trực tiếp ngủ ba ngày ba đêm. Khi tỉnh lại tuyệt không có mặt đất băng lãnh đến xương như trong tưởng tượng, thậm chí còn có nguồn nhiệt ấm áp, nhìn lại, chỉ thấy hắc báo đang ngủ bên cạnh y, tinh khôn đến mức không biết giống thứ gì, khi ngủ cũng không quên động đậy vành tai, điều tra thanh âm xung quanh.

Trương Thư Hạc khẽ động, nó liền cảnh giác tỉnh lại, vừa thấy y tỉnh, liền lập tức chui ra từ ổ chăn, rung rung bộ lông trên người, rống lên hai tiếng với y. Nó đại khái là nghe hiểu lời mà Trương Thư Hạc nói sẽ đối tốt với nó trước đó, mà lúc này nó đã đói ba ngày, gầy đến mức da bọc xương, vì vậy cảm thấy y nói chuyện không giữ lời, thế mà ngủ lâu như vậy không cho nó đồ ăn, vì vậy có chút bất mãn.

Đừng nói là hắc báo, Trương Thư Hạc làm sao không cảm thấy đói, vừa tỉnh dậy thì da trước ngực đã dính sát tận sau lưng, bất quá trời sinh tính cẩn thận, y vẫn kiểm tra tình hình xung quanh trước tiên. Xung quanh vẫn giống như lúc trước khi y ngủ, chỗ y ngồi có một hạt đào treo giữa không trung, rễ cây mở rộng ra từ trong hạt đào, hai mét xung quanh được bao trong đó.

Toàn bộ nóc phòng lá sắt không biết đã bị cây đẩy tới nơi nào, trên mặt đất chỉ còn nửa chiếc giường giá gỗ, nửa còn lại thì bị cành cây đóng dính trên mặt đất, trên người chính là chăn bông bị xé rách phân nửa.

Mặt đất xung quanh vẫn là mặt đất phòng lá sắt, có một số chỗ đã vỡ từng mảng lớn, lộ ra mặt nhựa đường và một số mặt đường đất bị cây chen nứt ra. Tuy rằng cành cây quấn chặt, nhưng không có khả năng không có một chút khe hở, mơ hồ còn có thể trông thấy được tình hình bên ngoài từ khe, bên trên chiếu xuống chút ánh sáng, trái phải đều là thân ảnh đen nghìn nghịt, hiển nhiên vẫn bị tang thi bao vây.

Kế đó Trương Thư Hạc kiểm tra tình hình khô héo của cây, khiến y yên tâm chính là, linh khí trong cây vẫn là trạng thái no đủ, ba ngày trôi qua vậy mà nửa vết tích héo rũ cũng không có, dựa theo tốc độ giảm dần như vậy, hẳn là có thể chống đỡ được trong thời gian một tháng.

Vì nhanh chóng khôi phục tinh khí trong thân thể, Trương Thư Hạc không dám làm lỡ thời gian, đứng dậy từ trên giường giá gỗ, lấy thức ăn ra từ trong không gian. Thức ăn trước đây chuẩn bị cho hắc báo cực kỳ đầy đủ, cũng không đến mức thiếu nhất thời, kế đó tự mình lấy chút thức ăn ăn.

Sau đó liền ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra một trái ngọc đào. Trước khi từ chung cư cũ xuất phát đến thành B, cây đào trong tay kết ba trái ngọc đào, khi phát hiện Nữu Nữu trong thôn, y luyện hóa một trái, trong không gian còn hai trái, lúc này dùng để bổ sung tinh khí trong cơ thể là tốt nhất, kế đó nghĩ đến điều gì, ánh mắt có chút áy náy nhìn về phía hắc báo đang liếm chậu.

Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ rằng lại phải để nó đói một đoạn thời gian, bất quá chỉ là tạm thời, nếu không điều chỉnh tinh khí trong thân thể đến trạng thái tốt nhất, ngay cả lực liều mạng cũng không có, mặc kệ như thế nào, y sẽ không ngồi chờ chết. Sau khi lấy một số lạp xưởng thịt khô từ không gian, đặt lên trên giường giá gỗ bên cạnh, biết nó đói sẽ tự lấy dùng, sau đó cầm ngọc đào cắt ra hai miếng, ngậm một miếng trong miệng trước.

Thịt bên trong trái ngọc đào này chứa linh khí phong phú, vào miệng liền tan, còn có một loại mùi vị thơm ngọt mà hoa quả bình thường không cách nào bằng được, ngon miệng dị thường, nước trái cây hút vào trong bụng, liền cảm thấy lập tức phân tán thành từng luồng linh khí, cọ rửa kinh mạch khô cạn toàn thân.

Bởi vì đan điền nửa điểm linh khí cũng không còn, vì vậy thịt miếng ngọc đào này được tiêu hóa cực nhanh, sắc mặt Trương Thư Hạc không khỏi tốt hơn một chút, sau đó mở mắt, lúc này đại khái đã qua mấy giờ, trời đã có chút tối, thoáng kiểm tra cây, chỉ cảm thấy linh khí trong cây tràn đầy nhất thời nửa khắc sẽ không có vấn đề, dựa vào linh khí trong đó, Trương Thư Hạc cảm thấy chống đỡ một tháng hẳn là không có vấn đề gì.

Sau khi yên tâm, lại nhìn về phía hắc báo, hiển nhiên hắc báo cực kỳ bất mãn đối với hai túi thịt khô lạp xưởng Trương Thư Hạc để lại cho nó, túi đều bị nó dùng móng vuốt rạch nát, thịt khô rải đầy đất, lạp xưởng cũng bị kéo ra nửa đoạn, xem ra không hề ăn.

Nếu là trước đây Trương Thư Hạc tuyệt đối sẽ nhíu mày, nói cho mình không thể tiếp tục nuông chiều nó, vô pháp vô thiên, bất quá lúc này nửa suy nghĩ cũng không có, chỉ ngẩng đầu tìm kiếm hắc báo, bốn phía đều không có, mượn ánh trăng xuyên qua khe cây, ngẩng đầu thấy hắc báo đang treo ngược trên cây, đang không ngừng dùng móng vuốt lay, dường như đang tìm kiếm cửa để đi ra. Báo không phải động vật nuôi nhốt, bình thường cơ bản mỗi ngày Trương Thư Hạc đều thả nó ra dạo một vòng, hiện tại ở trong chỗ chỉ lớn bằng cái mông này, sợ là sớm đã không kiên nhẫn nổi rồi.

Nhìn nó tìm cửa ra như mèo bắt chuột, sợ rằng sớm muộn nó sẽ khoét cây đào ra một lỗ, ánh mắt Trương Thư Hạc lộ ra chút ý cười, cũng không nói nhiều, lấy một chậu sườn heo chiên bảy phần chín ra từ không gian. Hắc báo vừa ngửi mùi, không cần gọi đã không tiếng động nhảy lên giường từ trên cây.

“Grào!!!” Bất mãn rống lên một tiếng với Trương Thư Hạc, thấy y không tỏ thái độ gì, liền đến bên chậu bắt đầu ăn. Trương Thư Hạc yên lặng nâng tay vuốt vuốt vành tai duỗi về phía mình của nó, lấy tay sờ sờ, chỉ đến một chỗ tiếp nối giữa đất và cây phía trước nói: “Muốn đào lỗ thì tới đó đào, không nên đào quá lớn, mi có thể ra vào là được.”

“Grào!!” Trong miệng hắc báo đầy thịt, mơ hồ bất mãn đáp lại, tốc độ ăn thịt lại nhanh hơn.

Sau khi giao phó xong, Trương Thư Hạc lại lấy ra miếng thịt ngọc đào thứ hai ngậm trong miệng, miếng thịt đào thứ hai khiến cho các nơi thân thể đã khôi phục như người bình thường, huyết sắc cũng đã trở về.

Lần nữa mở mắt ra, hắc báo đang ngủ bên cạnh mình, Trương Thư Hạc lấy chút thức ăn cho nó. Nó lúc này vẫn có chút ghi hận Trương Thư Hạc trước đó để lại thịt khô khó ăn cho nó, bất quá thấy y mang thức ăn ra, còn chủ động sờ lông nó dường như đang khẩn cầu nó tha thứ, vì vậy hơi do dự, cũng đành miễn cưỡng vươn đầu lưỡi liếm liếm tay y xem như đáp lại.

Ngọc đào vượt qua thời gian nhất định thì linh khí sẽ tiêu tán không còn, lần này Trương Thư Hạc ăn hết toàn bộ quả đào còn lại, thu hạt đào vào không gian. Thịt ngọc đào cực kỳ ngon miệng, linh khí bên trong cũng ôn hòa dị thường, có thể là đã ăn trong thời gian lâu, kinh mạch trong cơ thể Trương Thư Hạc sớm đã quen thuộc linh khí trong ngọc đào, không còn cảm giác trướng đau như linh khí cọ rửa kinh mạch trước đây.

Bất quá linh khí khổng lồ tiến vào trong cơ thể, vẫn cần thiết hướng dẫn chính xác, nếu không hơi thở rối loạn lên sẽ tẩu hỏa nhập ma như trong tiểu thuyết võ hiệp nói, bất quá Trương Thư Hạc đã sớm hiểu rõ quy luật, cũng không đến mức hoảng loạn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Trương Thư Hạc đã ngồi bảy tám ngày, hắc báo rốt cục đã dùng kim hỏa vô địch của nó, thiêu ra một lỗ có thể để nó ra vào dưới cây đào, vì vậy tựa lên cửa lỗ phun qua vài ngọn lửa, đã đốt mấy con tang thi thành tro.

Nửa ngày sau liền góp được một đống châu đỏ, hắc báo không biết ngậm ra từ chỗ nào một cái túi, dùng chân hất cặn đỏ vào trong túi, đầy rồi thì dùng miệng ngậm quay về lỗ, đổ bên giường, sau đó lại đi thiêu tang thi ăn châu đỏ thu thập cặn đỏ.

Nó biết Trương Thư Hạc thu thập cặn đỏ cho cây ăn, trước đây đều là Lưu Hải làm, khi đó vừa có cặn đỏ Trương Thư Hạc sẽ cho Lưu Hải đồ ăn, lúc này nhớ tới, con khỉ đó không ở đây, dứt khoát khi nó ăn châu đỏ, liền cùng thu thập cặn đỏ luôn, đến lúc đó nếu như Trương Thư Hạc không cho nó ăn, nó sẽ đào cái hố chôn cặn đỏ đi, để y chỉ có thể nhìn không. Nhìn chằm chằm đống cặn đỏ kia nửa ngày, chuyển vòng con ngươi màu tím, lại nhìn Trương Thư Hạc ngồi trên giường, quyết định chủ ý, kế đó lại ngậm túi chui khỏi lỗ, một lát sau lại xông vào, một hồi sau đã góp nhặt được một đống nhỏ.

Thẳng đến khi lại mười ngày trôi qua, Trương Thư Hạc thành công luyện hóa ngọc đào trong cơ thể, lúc này mới mở mắt, hiện tại trên người đã có mấy tầng dơ bẩn bài trừ ra từ trong lỗ chân lông, may là mùa đông, mùi cũng không tính quá khó ngửi, Trương Thư Hạc lau một phen, trên mặt là một tầng cặn dầu đen hồ hồ cực kỳ buồn nôn.

Khi chưa tu luyện công pháp dùng ăn ngọc đào, y chưa từng biết trong cơ thể một người sẽ có nhiều vật bẩn như vậy, đồng thời mấy thứ này theo việc mỗi ngày uống nước ăn cơm hấp thu vật có độc trong không khí, mỗi phút mỗi giây đều không ngừng gia tăng.

Linh khí trong một trái ngọc đào, nhiều nhất chỉ có thể cọ rửa được 5% cặn bẩn trong cơ thể y, nếu ngày sau không thường xuyên tu luyện công pháp, ngày ngày siêng năng cọ rửa vật bẩn tồn trữ trong cơ thể, rất nhanh 5% này lại sẽ quay về.

Lần này Trương Thư Hạc không những lại thanh lý cặn bẩn bế tắc trong lỗ chân lông toàn thân, đồng thời cũng rửa được chút cặn bẩn tồn trữ xưa nay trong máu xương thịt trong thân thể, nếu nội thị sẽ thấy có một số chỗ màu sắc loang lổ không đồng nhất. Vật bẩn trong máu so ra ít hơn một chút, máu tinh thuần ngậm tinh khí sung túc, vậy khi dùng tinh huyết vẽ phù thì hiệu quả sẽ tăng thêm nửa phần.

Đường nhìn khẽ chuyển, rơi xuống bên giường, nhất thời sửng sốt, không biết lúc nào trên mặt đất đã xuất hiện một đống cặn đỏ lớn, chất đống đầy đất, bên trên còn có mấy dấu chân, rõ ràng chính là dấu chân hắc báo đi lại bên trên.

Điều này đối với Trương Thư Hạc mà nói gần như là một kinh hỉ, từ khi xuất phát đến thành B, căn bản không có thời gian thu thập cặn đỏ, cây đào trong tay cũng vẫn luôn bảo trì trạng thái khi rời đi, cho dù dọc theo đường đi Trương Thư Hạc vẫn luôn bảo trì tu luyện mỗi đêm, cũng chỉ khiến cho cây đào mới nở nụ hoa, ngay cả quả cũng không kết ra được.

Đột nhiên xuất hiện một đống lớn cặn đỏ như thế, chí ít có thể cho quả đào kết ra được to cỡ trái anh đào, vẻ vui sướng tự nhiên hiện rõ trên nét mặt, ánh mắt có chút bức thiết tìm kiếm thân ảnh hắc báo, sau cùng rơi lên cửa lỗ cao nửa mét kia, nghĩ cũng biết báo ta không ở trong phòng, khẳng định là ra ngoài dạo, giết đủ tang thi mới có thể trở về.

Cũng đành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thịt và lạp xưởng y để bên giường, tuy rằng hắc báo không thích mấy thứ này, một luồng mùi lạ còn rất khó ăn, còn rải đồ ra đầy đất, thế nhưng lúc này xem ra, lúc đói nó vẫn có ăn một chút, tuy rằng còn thừa, nhưng phần thịt ngon nhất chính giữa thịt khô và lạp xưởng đều đã bị ăn sạch, còn lại đều là một ít chỗ khô quắt không có hứng nhai. Trương Thư Hạc nhịn không được lắc lắc đầu, quá kiêng ăn, đều là do y nuông chiều.

Bất quá thấy đống cặn đỏ kia, khóe miệng vẫn hơi hơi nhếch lên, nuông chiều cũng có lý do, có thể thu thập cho y nhiều cặn đỏ như vậy, toàn thế giới cũng chỉ có một con báo như thế mà thôi.

Kế đó liền đứng dậy, không chút khách khí thu toàn bộ từng đống cặn đỏ trên mặt đất vào cây đào trong tay, làm phân bón cho nó, phỏng đoán không cần qua ngày mai, cây đào sẽ nở hoa kết quả, trái cây chí ít có thể lớn bằng một trái anh đào.

Thu cặn đỏ vào không gian, Trương Thư Hạc đứng dậy, bây giờ còn là mùa đông, trời giá rét lạnh lẽo, đồng thời ở nơi không quá rộng này, tắm rửa có chút không quá thuận tiện, nhưng đối với Trương Thư Hạc mà nói, ngược lại không có vấn đề gì.

Đối với rét lạnh mà nói, nếu như trong cơ thể tràn đầy tinh khí, chống đỡ rét lạnh sẽ tốt hơn ba đến bốn lần so với người bình thường, tinh khí sung túc sức chống cự sẽ càng mạnh, không sợ lạnh. Y lấy ra một cái tủ lạnh hai mét từ không gian, đặt trên mặt đất, lại dựng nó lên, rút đi tấm ngăn ở ngăn chính giữa, vừa vặn có thể gác lên chạc cây bên cạnh.

Mở cửa tủ lạnh ra, lấy chiếc màn bông dày treo ở hai bên cửa, một nhà tắm dùng để tắm rửa liền đơn giản được dựng lên. Chờ khi hắc báo ngậm một túi cặn đỏ xông trở lại, nó thấy đầu tiên là cặn đỏ trên mặt đất đã không còn, chưa kịp phẫn nộ, đã phát hiện Trương Thư Hạc ngồi trên giường đã biến mất, nhất thời trừng mắt tím tìm kiếm xung quanh, kết quả thấy bên trong cây đột nhiên có thêm một chiếc tủ màu trắng. Bạn đang �

Tiếp theo nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng nước, hắc báo ngửi mùi là có thể phân biệt ra được người bên trong là Trương Thư Hạc, lập tức hưng phấn vẫy đuôi không phân trần gì đã xông vào.