Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 219




Tựa hồ như ứng với suy nghĩ trong lòng Tuyết Lệ, tức khắc một luồng uy áp đột nhiên xâm lược qua thân mỗi người trên thuyền, cảm giác giống như bị một đôi mắt âm lãnh nhìn thẳng, trong lòng lạnh thấu tâm, dường như tất cả bí mật đều bị đối phương nhìn thấu, mấy tộc nhân tu vi thấp thậm chí ôm đầu ngã lên boong tàu rên rỉ, ngay cả Tuyết Lệ cũng trắng bệch sắc mặt.

Chờ mấy người đại biến sắc mặt còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy trong tầng mây hình xoáy trên đỉnh đầu bắt đầu truyền đến tiếng sấm mơ hồ, mà sự bạo động của hải triều cũng càng ngày càng mãnh liệt, một chiếc thuyền gỗ trong dạng sóng gió này không thể nghi ngờ tựa như một chiếc lá cây, tùy thời đều có thể bị cuốn vào đáy nước, ngay cả người lẫn thuyền không còn tăm hơi nào nữa, cực kỳ nguy hiểm.

Lúc này sắc mặt Trần Hạc có chút khó coi, hắc báo bên cạnh lại trái ngược với sự lười nhác khi ngủ trước đó, đang lẫm liệt đứng trên boong tàu, mắt tím nhìn chằm chằm vào chính giữa hải triều, và sấm chớp vàng kim chói mắt mơ hồ lộ ra trên trời. Không biết có phải nó đã nhớ lại điều gì hay không, ở trong sóng gió thậm chí còn có thể ngẩng đầu cao giọng gầm rú với hư ảnh màu đen kia, nhưng nó chẳng qua chỉ là yêu thú cấp sáu, bất kể là yêu thú hóa hình hay lôi kiếp hóa hình kia, đều không thể bằng được, tiếng hô rất nhanh đã bị tiếng sấm và tiếng sóng triều bao phủ.

Khi Trần Hạc kết thành Kim Đan đã từng sản sinh thiên tượng, vì y ở phúc địa, loại vật nghịch thiên như phúc khí lại có thể thay y hóa giải một chút, vì vậy chỉ hạ xuống vài đạo thiên lôi mang tính tượng trưng, mà khi tâm ma đánh xuống, càng nhờ ba món pháp khí Nguyên Thần được luyện chế từ hạt sen thánh liên trên người y mà được hóa giải lần lượt, có thể nói quá trình ngưng kết Kim Đan có kinh không hiểm, người trên đảo thậm chí chỉ nghĩ là dông tố bình thường.

Hoàn toàn không thể cùng bình luận với lôi kiếp như bây giờ, lôi kiếp khi yêu thú hóa hình lại càng mãnh liệt hơn nhân tu, bình thường trải qua sự tẩy rửa của lôi kiếp hóa hình thành công, là có thể bỏ đi thân thú hóa thành hình người, thực lực tương đương với Nguyên Anh trung hậu kỳ của nhân tu. Khi Trần Hạc nhíu mày cũng nhìn hắc báo, bởi vì cùng là yêu thú, lôi kiếp như vậy đối với nó mà nói càng chấn động, mà có thể sớm thấy yêu thú khác độ lôi kiếp hóa hình, lại có chút chỗ tốt với nó.

Nhưng với tộc nhân trên thuyền lại là tai nạn lớn bằng trời, phạm vi của lôi kiếp có thể so với Nguyên Anh Kỳ là cực lớn, đừng nói tu sĩ Trúc Cơ như bọn họ, dù là tu sĩ Kim Đan như Trần Hạc cũng phải cách rất xa, không thể ở dưới lôi kiếp, nếu không thiên lôi không có mắt, không nói đến bị đập trúng hồn phi phách tán, chỉ riêng lôi áp kia không thôi cũng đủ để khiến người ta chống đỡ không được, lại càng không cần đề cập việc dẫn tới cơn giận dữ của yêu thú hóa hình.

Cho dù bọn họ tránh thoát lôi kiếp và uy áp, nếu đối phương hóa hình thành công, tuyệt đối sẽ xé bọn họ thành mảnh vụn, ai chẳng biết ân oán nghìn vạn năm nay giữa yêu thú và nhân tu, nhân tu săn giết lượng lớn yêu thú, mà yêu thú giết chết nhân tu lại càng không chút nương tay, hơn nữa còn xâm nhập vào thời khắc mấu chốt đối phương hóa hình, sợ rằng lần này có đi không về.

Đúng lúc này, đạo lôi kiếp thứ nhất hạ xuống, chỉ thấy toàn bộ mặt biển như dâng lên cơn bão lớn, toàn bộ sóng biển tuôn về phía một điểm nào đó, dường như có thứ gì đó bay ra từ trong nước, dưới sự chiếu rọi của ánh chớp, người trên thuyền nhất thời thấy được một bóng mờ, sau khi nhìn thấy, sắc mặt càng lộ ra vẻ sầu thảm.

“Sao lại thế? Vậy mà là giao long hóa hình ngàn năm khó gặp, thế nào lại để chúng ta gặp phải...” Tuyết Lệ run rẩy môi kinh hoảng nói, cũng không biết là nói cho Trần Hạc nghe hay nói cho chính bản thân nghe, câu tiếp theo cũng không nói ra, bởi vì ánh mắt đã bi ai tuyệt vọng. Giao long trời sinh tính tàn nhẫn, gặp phải thì chỉ có một con đường chết, nếu chúng nó đã truy sát thì vạn dặm cũng phải giết chết nhân tu, ánh mắt vừa rồi kia là đang xác nhận nhân số của bọn họ, bất kể đối phương hóa hình thất bại hay không, những nhân tu bị nó quét qua đều sẽ không sống sót chạy thoát được khỏi dưới mí mắt nó.



Tốc độ của lôi kiếp vô cùng nhanh, lôi kiếp của Nguyên Anh thông thường là số chẵn, hai đạo bốn đạo tám đạo mười sáu đạo, từng lần nhiều hơn từng lần, từng đạo ác hơn từng đạo, khi đánh xuống đạo lôi kiếp thứ tám, mặt biển đã nhuộm máu. Mà đúng lúc này, Trần Hạc đột nhiên vung tay áo đưa đi vài đạo nguyên khí đến phía mấy tộc nhân ngã trên boong tàu, kế đó truyền âm nói với Tuyết Lệ và mười mấy người khác: “Bỏ thuyền nhảy xuống nước, lập tức!!!”

Nói xong y liền tiên phong nhảy xuống biển, hắc báo đương nhiên theo y. Tuyết Lệ vốn đã đỡ lan can thuyền, chân có chút bủn rủn, nghe thấy Trần Hạc nói như thế không khỏi ngẩn ra, tiếp theo trên đầu sáng rực, mắt thấy đạo lôi kiếp thứ chín sắp hạ xuống, sau cùng đành phải khẽ cắn môi nghe theo ý kiến của Trần Hạc, quay đầu lại kêu mấy tộc nhân nhảy vào biển, bản thân thì ôm hai đứa bé trai nhảy xuống.

So sánh với sóng biển cuồn cuộn lúc này, mười mấy người rơi xuống nước đều không bắn lên nổi một đóa hoa nước nhỏ, sau khi người trên thuyền lần lượt nhảy xuống biển, một ánh chớp nhỏ hiện lên, vừa vặn bổ lên thuyền gỗ, tức khắc cả chiếc thuyền bị nổ tan bành. Đợi lôi kiếp qua đi, bầu trời lại khôi phục sự sáng sủa lúc trước, trên mặt biển chỉ còn lại vô số vụn gỗ dập dềnh trong nước.

Mà một nam tử trẻ tuổi, đầu mi nhếch lên, khuôn mặt tàn khốc lại có đôi mắt màu vàng âm lãnh vừa hóa hình thành công, không ngừng lùng tìm trong biển, lục soát cả một đêm, vẫn không chút thu hoạch, mười mấy tu sĩ trước kia như bị bốc hơi, chẳng qua sau khi nhìn thấy mảnh thuyền vỡ mới hừ lạnh một tiếng, hừng đông mới rời khỏi nơi đây.

Mà trong những khối gỗ trôi dạt trên mặt biển, có một đoạn vụn thuyền đang dập dềnh trong nước theo từng cơn sóng biển, thẳng đến mấy ngày sau đoạn gỗ đó mới đột nhiên rút đi tầng màu sắc tựa như văn gỗ bên ngoài, lộ ra mười mấy người nấp bên trong, mười mấy người này chính là Trần Hạc, Tuyết Lệ và tộc nhân nhảy xuống biển từ thuyền gỗ.

Nói đến tình hình lúc đó, Trần Hạc cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, dù sao dựa vào tu vi Kim Đan Kỳ của y, ở trong tay một yêu tu hóa hình không khác gì bóp nát một hạt đậu, cho dù đối phương không hóa hình thành công, y cũng không có phần thắng, vì vậy chỉ có thể lựa chọn phương pháp ‘đặt vào chỗ chết sau đó sống’, may mà bảo bối bảo mệnh trong tay y có không ít, trước tiên mở ra năng lượng Bà Sa Châu trên cổ tay, một viên Bà Sa Châu có thể dung nạp nhiều nhất ba người, y một lần mở ra chín viên, mười mấy người cộng thêm hai đứa trẻ chen chúc một chút là đủ dùng, sau đó lấy ra khối keo màu xám lấy được ở phúc địa nơi đan điền, phủ kín một tầng ở bên ngoài lồng năng lượng của Bà Sa Châu, để ngăn cách thần thức của đối phương lùng tìm, sau đó lại dùng mảnh thuyền gỗ vây bên ngoài làm che giấu.

Hết thảy điều này đều đánh cược trên năng lực ngăn cách thần thức của khối keo màu xám, hiển nhiên lần này Trần Hạc đã thành công, nhưng vì cẩn thận, vẫn trôi dạt trên biển mấy ngày, lúc này mới chậm rãi thu hồi vật chất màu xám, kiểm tra xung quanh đã không còn bóng dáng của yêu tu hóa hình kia, bấy giờ mới lộ ra Bà Sa Châu. Bà Sa Châu tổng cộng có mười tám viên, một lần mở ra chín viên, không gian vẫn có chút trống.

Nhưng trong một vùng bóng tối, mỗi người đều không dám lộ ra chút thanh âm, không nhúc nhích thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, miệng hai đứa trẻ cũng bị che, những việc này đều là vì sợ sẽ bị yêu thú kia tra ra, lúc này vừa thấy mặt trời, mỗi người đều có chút chật vật, nhưng so sánh với việc đã chạy thoát thân được, tâm tình mỗi người đều tốt, dù sao tất cả mọi người đều còn sống.

Sau khi Tuyết Lệ và tộc nhân lần lượt nói lời cảm tạ với Trần Hạc, lấy ra chiếc thuyền cuối cùng, lúc này mọi người mới có thể lên thuyền nghỉ ngơi, hai đứa trẻ đều đói đến hôn mê, Tuyết Lệ đang thu xếp làm chút đồ ăn, dù sao chỉ là trẻ con mười tuổi, nào thấy qua tràng cảnh như vậy, thực sự bệnh nặng một trận.

Lúc này Trần Hạc lại có chút lo lắng hắc báo, dù sao trong cơ thể giao long có thể cũng có một chút máu chân long thượng cổ, khi nó hóa hình, hắc báo sẽ tự nhiên sản sinh một loại cảm giác hướng tới hoặc cộng minh, chẳng qua không biết loại cảm giác này có ảnh hưởng gì đến tinh thần và nguyên thần của nó hay không. Nhưng hiển nhiên Trần Hạc suy nghĩ nhiều rồi, hắc báo lãnh tĩnh dị thường, thậm chí không cần Trần Hạc kêu đã tự mình chạy vào biển tìm kiếm con mồi, yêu thú săn được cũng càng nhiều hơn, loại hành vi chăm chỉ khác biệt với như khi bị thúc giục trước đây, và cảm giác hưng phấn u u trong đôi mắt màu tím mỗi khi nhìn chằm chằm động vật biển khiến người ta nhìn mà thực sự có chút rét lạnh.

Đoạn đường kế tiếp, bất kể Trần Hạc hay Tuyết Lệ đều càng thêm cẩn thận, dù sao ba chiếc thuyền trong tay hiện tại chỉ còn lại một chiếc, nếu tiếp tục xông vào phạm vi yêu thú nào đó bị công kích hủy thuyền nữa, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể ngự kiếm phi hành.

Sau khi gặp hai hoang đảo loại nhỏ không bóng người, Tuyết Lệ và Trần Hạc đang trên boong tàu nghiên cứu lộ tuyến hải vực kế tiếp, hiển nhiên tấm bản đồ này quá cũ, trải qua hơn nghìn vạn năm thời gian, có một số chỗ hải vực đã không còn giống trên bản đồ miêu tả, đại đa số chỉ có thể làm tham khảo, vì vậy trên đường đều đi đi dừng dừng, gặp được hoang đảo cũng không dám dừng lại trú, bất quá dựa vào số lượng hoang đảo chậm rãi gia tăng mà xem, hẳn là hiện tượng tốt.

Sau khi trải qua trận tẩy rửa của bão tố trên biển ngày hôm qua, khí trời hôm sau coi như trời trong nắng ấm, tộc nhân đang tu sửa lan can thuyền bị hủy hoại, đúng lúc này mặt biển phía xa đột nhiên xuất hiện một đội thuyền, tộc nhân đang buộc da thú trên cán buồm trong lúc vô tình nhìn thấy, tức khắc kêu lớn lên, dẫn tới tất cả tộc nhân trông ngóng.

Sau khi trải qua ba năm rưỡi phiêu lưu qua biển, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền, Tuyết Lệ vì thế nhịn không được cao hứng rơi nước mắt: “Tiền bối, chúng ta rốt cục đã tìm được rồi...”