Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 150




Kim Liên cửu phẩm là linh liên có phẩm bậc cao nhất, đồng thời là vật phụ trợ tu luyện tốt nhất dành cho tu sĩ kim linh căn, giá trị được đặt trên phố cực không tầm thường. Chắc hẳn linh căn của tu sĩ họ Củng kia là thuộc tính kim, mới có thể tâm tâm niệm niệm với đệm ngồi Kim Liên này như thế, nhưng đối với tu sĩ tạp linh căn như Trần Hạc mà nói, đệm ngồi hoa sen gần như không có tác dụng gì, nhưng điều này không ảnh hưởng y hiện ra vẻ kinh diễm đối với đóa hoa sen thánh khiết tản ra kim quang nhàn nhạt này.

Dưới sự thúc giục vội vàng của tu sĩ họ Củng ngoài căn phòng đá, Trần Hạc cắn răng đi lên bước thứ tám, cuối cùng đã đến nơi trung tâm năm loại linh khí rối loạn trong phòng, đã mơ hồ có thể cảm giác được, năm đạo linh khí mang tính công kích áp bách trên đỉnh đầu y đang rục rịch, dựa vào tu vi Luyện Khí Kỳ của Trần Hạc, phải thừa nhận năm loại linh khí hỗn độn không trật tự này tập kích thân thể, có thể nói là cực thống khổ và tàn nhẫn.

Nhưng từ trước đến nay lực nhẫn nại của Trần Hạc đều kiên cường dẻo dai, sống hai kiếp ở mạt thế, loại sức chịu đựng này gần như đã được khắc vào sâu bên trong linh hồn, thời gian nửa giờ, cho dù toàn thân toát mồ hôi như mưa, cũng không than nửa tiếng, thậm chí ở trong sự đau đớn, tinh thần càng thanh tỉnh.

Ánh mắt y vẫn luôn nhìn quét những nơi khác trong căn phòng đá, nhưng ngoại trừ một chiếc giường đá và thi cốt bên trên đài sen, không còn ngoại vật nào khác, vậy năm thứ quỷ dị trên đỉnh đầu lại là cái gì? Y không khỏi dùng thần thức, muốn nhìn rõ nguyên trạng mấy thứ kia một lần nữa, nhưng lại mơ hồ khó phân biệt.

Bắt đầu từ khi Trần Hạc bước một chân vào phòng, thân thể sớm đã vận hành công pháp toàn linh, lúc này đã có thể cảm ứng được phương vị cụ thể của năm món đồ kia. Trần Hạc ở kiếp trước coi như cũng có chút cơ sở nền tảng về trận pháp và vị trí ngũ hành, khi dùng chân đo đạc, liền phát giác năm món đồ này nhìn như được bố trí tán loạn trên đỉnh đầu, nhưng nếu lấy khối thi cốt của tu sĩ thượng cổ kia làm điểm trung tâm, lập tức có thể tìm ra được năm vật thể khó hiểu mang theo tính công kích rất mạnh kia.

Cảm ứng mấy lần, mới rốt cục xác định được, chúng lần lượt được bố trí phía trên thi cốt dựa theo vị trí ngũ hành, nếu chuyển năm điểm này và thi cốt của tu sĩ lên cùng một mặt giấy, rồi vẽ lên đó bản đồ phân loại Thiên Can Địa Chi của bát quái, sẽ có thể mơ hồ thấy được, đây là một vị trí ‘canh giữ’. Tuy rằng mấy điểm vị trí thoáng có sự khác biệt với điều mà y lý giải, nhưng chắc hẳn sẽ không có chênh lệch quá lớn về tác dụng.

Lúc này Trần Hạc không tiếp tục cất bước về phía trước nữa, bởi vì y cảm nhận thấy chỗ đan điền đã bắt đầu mơ hồ có cảm giác đau đớn, điều này là do linh khí trong cơ thể quá thịnh gây nên. Nhờ phúc của ngọc đào trong tay năm đó ban tặng, y đã từng thể hội qua loại cảm giác này không chỉ một lần, kinh mạch trướng đau, đan điền đau âm ỉ, nguyên nhân chính vì từng trải qua, vì vậy mức độ mà thân thể có thể nắm chắc được, y cực kỳ rõ ràng.

Lúc này khi đan điền lại xuất hiện cơn đau âm ỉ, thì không thể cưỡng ép tiếp tục đi về phía trước nữa. Y dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn nóc nhà trống rỗng trong căn phòng đá, cái gì cũng không có, kế đó y lại chuyển đường nhìn qua thân thể khô quắt của tu sĩ đối diện.

Bất kể bên trên có khí linh thủ hộ, hay là thủ đoạn tự bảo vệ mình của tu sĩ thượng cổ lúc còn sống, y đều biết rõ, vạn vật thế gian đều có sự liên hệ, ‘cung cấp’ và ‘phát ra’ đều phải cùng cấp, khối thi cốt này đã quy tiên bao nhiêu năm, nếu không có thứ gì duy trì, sẽ không có khả năng để dị vật canh giữ hơn một nghìn năm, trừ phi là dưới tình huống thân thể chủ nhân của khí linh sau khi tử vong, thần thức vẫn không hủy, mới có thể làm được.

Trên khuôn mặt khẩn trương của Trần Hạc, một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt xuống từ hai gò má, nhưng ánh mắt y vẫn nhìn chăm chú về phía Kim Liên cửu phẩm kia. Tuy là giống linh liên hiếm thấy, nhưng tuyệt không phải vật sống, không có khả năng tự chủ duy trì trận pháp, giường cũng là giường đá bình thường, cuối cùng y nhìn về phía tu sĩ thượng cổ kia lần nữa. Chẳng lẽ có bí pháp nào đó, có thể giữ gìn nguyên thần của tu sĩ thượng cổ này ngàn năm không hủy? Đây thật sự là điều không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên thần mất đi thân thể, ngoại trừ đoạt xá, thì vừa ly thể sẽ tiêu tán, cho dù có linh vật nào đó có thể ký gửi nguyên thần, nhiều nhất cũng chỉ có thể lưu lại được hơn trăm năm. Kim Trảm Nguyên năm đó là ngoại tộc, ngoại trừ việc hắn dùng bí thuật, lấy việc vứt bỏ sinh mệnh của chính mình trả giá, kéo dài thời gian nguyên thần lưu lại, thì còn quan hệ đến cả việc mình dùng thú tinh và cấm thuật luyện chế hắn trước đây. Nhưng muốn bảo tồn ngàn năm trên thi cốt, thật sự là không dám tưởng tượng.

Thế nhưng, Trần Hạc lại không dám khẳng định tuyệt đối, dù sao đối phương cũng là tu sĩ thượng cổ, năm đó ngay cả thứ như thú tinh cũng có thể được bảo lưu lại hoàn chỉnh, vậy cất trữ lưu lại nguyên thần của chính mình hơn nghìn năm, chỉ sợ cũng có chút khả năng.

Nghĩ đến đây, trong đầu y nhất thời có một tia sáng chợt lóe lên, không khỏi nhìn về phía thi cốt đối diện. Đối với một khối da xương mà nói, bởi vì đối phương đã là một khối thi cốt đã chết rất lâu rồi, không có dấu hiệu sinh mệnh, vì vậy bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không sinh ra lòng cảnh giác với nó, lại càng sẽ không nhìn kỹ về phía ánh mắt của đối phương, có lẽ trong tiềm thức cũng cho rằng, đôi mắt kia đã sớm thối rữa không còn, sẽ không còn thần thái gì.

Trần Hạc cũng cho rằng như thế, nhưng khi ánh mắt y dời qua khối thi cốt này lần thứ ba, cuối cùng dừng trên ánh mắt kia, lại phát hiện mắt của đối phương không hề nhắm lại toàn bộ, mà như nhắm lại không nhắm, dựa vào vị trí Trần Hạc đứng mà nói, vừa vặn có thể thấy được một khe mở ra nơi khóe mắt khô quắt kia.

Khi thấy điểm này, Trần Hạc chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Khi tu sĩ họ Củng bày trận pháp, khi tiến vào căn phòng đá này tiến thoái lưỡng nan, y cũng chưa từng lộ ra sự sợ hãi như thế, bởi vì y biết bản thân còn chưa tới tuyệt cảnh.

Mà ngay khi suy nghĩ kia vừa xuất hiện, lại đột nhiên, lần nữa có cảm giác tương tự như khi bước đến bờ dốc núi năm xưa, mà hoàn cảnh bây giờ, lại càng gian nan hơn năm đó.

Phía sau có tu sĩ Trúc Cơ giương giương mắt hổ, trên đầu có năm món đồ quái dị rục rịch, ngũ linh khí hỗn độn khiến y bước đi khó khăn, mà khiến y kinh hãi nhất chính là, khối thi thể cổ đối diện kia, rất có khả năng còn sống, hoặc giả nguyên thần còn tồn tại trong cơ thể.

Vậy vì sao gã không giết mình, và tu sĩ họ Củng không ngừng nhiễu loạn sự thanh tĩnh của gã? Nếu như không đoán sai, đây có thể là một cái bẫy trong bẫy, điều duy nhất mà Trần Hạc có thể nghĩ đến, đó là thủ xá*. (canh giữ, chờ cơ hội đoạt xá.)

Có lẽ thân thể của tu sĩ thượng cổ này sớm đã tử vong, nhưng e rằng nguyên thần của gã, không biết vì nguyên nhân gì, mà còn tồn tại, đồng thời chỉ có thể nấp trong thân thể không cách nào rời khỏi.

Sau đó lợi dụng dục niệm tham lam của tu sĩ xâm nhập căn phòng đá, không ngừng khiến bọn họ tìm đến thân thể phù hợp với gã, dựa vào năm loại linh khí thuộc tính công kích phía trên đỉnh đầu mà xem, vô cùng có khả năng, thân thể của tu sĩ này trước khi chết là thuộc tính ngũ linh căn, đồng thời tu luyện một loại công pháp quỷ dị hiếm có, có thể thủ có thể công.

Thay vì nói được bày trên đỉnh đầu y là một trận pháp canh giữ, chẳng bằng nói là do tu sĩ thượng cổ trên giường đá kia cố ý tạo dựng, lợi dụng nó để sàng chọn thân thể thích hợp với gã. Mấy người trước y, sở dĩ đột nhiên nổ tan xác mà chết, không ít trong đó là một số người có linh căn không hợp tiêu chuẩn, hoặc là phàm nhân, hoặc là người luyện thể không linh căn, cho dù có mấy người ngũ linh căn, thì không phải vì căn cốt đối phương thấp kém, cũng là vì tuổi tác quá lớn.

Mà Trần Hạc tuy là ngũ linh căn hỗn tạp, nhưng bởi vì y tu luyện công pháp toàn linh nhiều năm, đã cải thiện cân đối linh căn trong cơ thể, mặc dù không thể nói là căn cốt thượng thừa, nhưng dưới sự cải thiện khi uống linh tửu trường kỳ, cũng không hề thấp kém, tu vi cũng nhờ lượng lớn linh đan mà tới được cảnh giới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn. Tổng thể mà nói, đã được xem như là người nổi bật trong những tu sĩ ngũ linh căn Luyện Khí Kỳ.

Sợ rằng đây cũng là nguyên nhân mà mình có thể thành công đi được bước thứ tám trong phòng. Căn phòng đá cũng không lớn, mình cũng chỉ còn bốn năm bước nữa là có thể vươn tay chạm tới được túi trữ vật của thi cốt tu sĩ thượng cổ kia. Thấy món đồ sắp tới tay, khi chạm vào thì khẳng định tâm tình sẽ thất thủ trong nháy mắt, có lẽ sẽ thả lỏng cảm giác khẩn trương.

Trong nháy mắt đó, đối phương sẽ lập tức tiến hành đoạt xá với y. Dựa vào việc đối phương không có Nguyên Anh mà xem, chắc hẳn không phải tu sĩ Nguyên Anh, nhưng có thể khống chế như ý được mấy món khí linh trên đỉnh đầu, sợ rằng chí ít phải là tu sĩ trên Kim Đan trung kỳ, nhưng theo suy đoán trong lòng Trần Hạc, có thể đối phương là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, bởi vì trùng kích Nguyên Anh thất bại, thân thể vẫn ở nơi đây, trực tiếp tọa hóa* trong phòng. (*cách nói theo nhà Phật, ý chỉ ngồi thiền quy thiên.)

Trần Hạc suy nghĩ tất cả những điều này, nhìn như lâu, nhưng y chỉ nối tiếp mấy điểm đáng ngờ lại với nhau trong đầu, nhận được sự giải thích hợp lý nhất, quá trình bất quá chỉ trong vài giây.

Y thậm chí còn nghe thấy tu sĩ họ Củng ngoài căn phòng đá phía sau, không vui lớn tiếng nói với y: “Chỉ còn năm bước, mau lấy túi trữ vật và đài sen cửu phẩm, không cần lo lắng, ta sẽ ở ngoài cửa tiếp ứng ngươi...”

Trần Hạc lại không khỏi cười lạnh một tiếng, nói cái gì mà tiếp ứng, sợ rằng khi lấy được đồ tới tay rồi, đâm một đao ngay ngực cũng sẽ chính là ông. Kế đó mồ hôi toát ra trên trán càng nhiều, nhưng không phải chỉ bởi vì năm loại linh khí nhiễu loạn đan điền, trong đó còn có mồ hôi lạnh do sợ hãi toát ra trong nháy mắt ban nãy.

Vốn chỉ cần nghỉ một chút, rồi đi tới bốn năm bước nữa, có lẽ y còn có thể làm được, nhưng sau sự suy đoán trước đó, nếu còn dám đi về phía trước nữa, vậy cũng không khác chịu chết bao nhiêu.

Sau khi chết, thân thể bị người khác chiếm dụng, loại cảm giác này nói ra thật sự cực kỳ khó chịu, bởi vì nam nhân áo đỏ trước kia, Trần Hạc đã từng trải qua một lần, tuy rằng đã cướp lại được, nhưng cảm giác chán ghét vẫn tồn tại, đồng thời sự thống khổ khi bị người khác đoạt xá, thật sự là khó có thể tưởng tượng, có tu sĩ tình nguyện tự nổ nguyên thần cũng tốt hơn bị như thế.

Mà Trần Hạc vừa không muốn không công tặng thân thể, cũng không muốn tự nổ nguyên thần, càng không muốn ngã xuống nơi đây. Nhưng tình trạng của y lúc này lại tiến thoái lưỡng nan, không phải do y lựa chọn, đi tới không thể, lui về lại càng không ổn, chỉ cần y nhẹ nhàng dịch chân về phía sau, sẽ cảm nhận thấy áp lực linh khí tăng nhanh trong nháy mắt, ép tới mức khiến người ta không thở nổi, trên đầu còn có năm thanh đao treo trên không, lại thêm tu sĩ họ Củng không có ý tốt phía sau.

Có thể nói là bốn bề thọ địch, không còn đường sống. Trần Hạc dừng lại chừng nửa phút, lại cắn răng một cái, giả bộ như không thể chịu đựng được nữa, thân thể lắc lư, sau đó lảo đảo nửa bước ngồi xuống đất, cộng thêm sắc mặt không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi không ngừng rơi xuống. Đợi sau khi ngồi xếp bằng xuống, Trần Hạc đột nhiên cảm thấy linh khí xung quanh thoáng hòa hoãn lại.

Trần Hạc lập tức nhắm mắt lại, tạm thời chuẩn bị trùng kích Trúc Cơ. Vốn y đã là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, nhưng bởi vì linh căn, vẫn luôn không có đầu mối để trùng kích Trúc Cơ, bởi vì lúc này, dưới sự quấy rầy của năm loại linh khí, đan điền rốt cục có chút dị động, nhưng cũng không rõ ràng, hoàn toàn có thể xem nhẹ không kể.

Hiện giờ bản thân đang trong tuyệt cảnh, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, có đôi khi rất nhiều quyết định không cách nào được suy nghĩ kỹ càng, chỉ có thể dựa vào trực giác. Trần Hạc lo lắng nhất chính là, nếu bị tu sĩ thượng cổ kia phát giác rằng, y đã phát hiện dị trạng, chỉ sợ không còn khả năng sống sót rời khỏi đây được nữa, dù sao đối phương cũng là lão tổ Kim Đan hậu kỳ, một Luyện Khí Kỳ như y, đến lúc đó ngay cả tự nổ nguyên thần cũng không làm được.

Mà chọn trùng kích Trúc Cơ vào lúc này cũng là hành động bất đắc dĩ, cảm thấy có thể kéo được khắc nào hay khắc đó. Bất quá trong nháy mắt Trần Hạc ngồi xuống, lại biết lần này y đã thành công. Tu sĩ thượng cổ kia đợi trong căn phòng đá này đã hơn trăm nghìn năm, sợ rằng tính nhẫn nại nhiều thế nào đi nữa cũng đều đã bị tiêu hao hết, không dễ dàng mới gặp được một thân thể miễn cưỡng hợp cách, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống hồ sau khi trùng kích Trúc Cơ Kỳ thành công, cũng sẽ chỉ có chỗ tốt với việc đoạt xá của gã, đương nhiên sẽ không tăng nhiều trở ngại.

Chẳng qua tu sĩ họ Củng ngoài căn phòng đá lại lòng nóng như lửa đốt, không ngừng đi tới đi lui ngoài cửa. Rõ ràng đã sắp có thể thành công, tiểu bối này lại đột nhiên im hơi lặng tiếng ngồi xuống, thấy y bắt đầu trùng kích Trúc Cơ, lại càng thầm mắng y không biết tự lượng sức mình, tu luyện dưới tình huống linh khí ở bên trong hỗn độn như vậy, chẳng phải là đang muốn chết sao? Nhẹ thì cũng là tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch bị thương tổn.

Nhưng mọi chuyện đã thành kết quả như thế, nói gì cũng vô dụng, đồng thời Trần Hạc tiến vào trạng thái cực nhanh, hiện tại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y Trúc Cơ, tuy rằng trong lòng đang chửi bới, nhưng vào giờ này khắc này, cho dù tâm tư khác nhau, nhưng cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người tiểu bối đang ngồi xếp bằng dưới đất kia, mặc dù vẻ mặt phức tạp, nhưng trong lòng chỉ đành nuốt xuống cục tức này, không thể không mong đợi lần này y Trúc Cơ thành công, thuận lợi lấy được vật mà mỗi người cần.