Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 142




Lúc này liền lập tức cẩn thận hái Ngưng Thần Quả trong suốt cỡ bằng nắm tay đã chín xuống, dùng hộp ngọc sớm đã được chuẩn bị đặt vào. Địa Mạch Ngưng Thần Quả cũng xác thực thần kỳ, rõ ràng cả gốc linh mộc đều là thân cây màu đen như mực, lá cây màu xanh rêu, nhưng trái cây kết ra, vậy mà giống hệt linh thạch, gần như là màu trong suốt, cầm trong tay thoáng có chút mềm, mà vỏ trái cây lại mỏng như cánh ve, như bao một tầng lá mỏng trong suốt, nắn bóp lại có chút nếp uốn, hơn nữa vô sắc vô vị.

Trần Hạc cầm trong tay ngay cả móng tay cũng không dám đụng, rất sợ cắt rách tầng da mềm bên ngoài, khiến nó đánh mất hiệu dụng ôn dưỡng nguyên thần. Sau khi dùng năm hộp ngọc lần lượt cất vào, liền lấy một trái cho báo nhỏ ăn.

Báo nhỏ đã nhiều ngày không hề ăn gì, một thân da lông trơn bóng trên người vốn bởi vì ăn thịt mà được nuôi ra cũng mất ánh sáng, lúc này mới vừa tỉnh liền thấy được Địa Mạch Ngưng Thần Quả đặt bên mũi nó, có thể là do bản năng và thiên tính của yêu thú, khiến nó lập tức tiếp cận lên, sau khi dùng mũi ngửi ngửi, giương mắt nhìn nhìn Trần Hạc, liền há miệng một ngụm nuốt nó xuống.

Mức độ nuốt, hình dung lên thì đại khái y hệt Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả trong Tây Du Ký, e rằng căn bản không ăn được vị gì, liền trực tiếp nuốt mất. Địa Mạch Ngưng Thần Quả quả thật là linh quả cấp chín, không giống bình thường, cùng ngày, tinh thần báo nhỏ đã tốt hơn nhiều so với thường ngày, vốn mỗi ngày chỉ có thể thanh tỉnh được nửa giờ, sau khi ăn Ngưng Thần Quả, vậy mà chơi đùa một hồi, chống đỡ được một giờ mới lần nữa ngủ.

Ngày sau, mỗi ngày Trần Hạc đều sẽ cho nó ăn một trái Ngưng Thần Quả, Ngưng Thần Quả này tuy là linh quả cấp chín, nhưng lại tuyệt không có bất kỳ tác dụng phụ nào, chẳng qua thân thể yêu thú trời sinh có năng lực cường hóa, có thể hấp thu toàn bộ dưỡng chất trong những vật tự nhiên như linh thảo linh quả, nửa phần cặn bã cũng không dư thừa, tu sĩ nhân loại lại chỉ có thể hấp thu được khoảng ba mươi phần trăm trong đó, thậm chí có linh quả linh khí nồng đậm, ăn sẽ trực tiếp trướng nổ đan điền, vì vậy cho dù có được linh thảo và linh quả hiếm thấy, cũng chỉ có thể luyện thành đan dược vừa không lãng phí linh khí trong linh thảo linh quả, hiệu quả thuốc lại tương đối ôn hòa thích hợp người tu tiên dùng.

Loại linh thú cấp thấp da dày thịt béo tham ăn cái gì cũng ăn như Hỏa Vân Báo hấp thu, trái lại càng dễ hơn so với linh thú cấp cao, liên tục ăn năm ngày, báo nhỏ rốt cục từ trạng thái vốn chỉ có thể thanh tỉnh nửa giờ, lại về tới một ngày có thể thanh tỉnh hai giờ.

Chẳng qua tinh thần tốt, sức ăn sẽ càng nhiều, dường như muốn bù lại hết toàn bộ phần không ăn được trước đó, cũng may trong không gian Giới Tử của Trần Hạc sớm đã được dự trữ một số thịt linh thú chất thịt ngon, bởi vì nhiều năm ăn linh cốc, nuôi tất cả linh thú được chất thịt cực béo khỏe, sau khi ở trong không gian dùng linh tuyền thượng phẩm nấu xong, hương vị kia đủ để khiến môi lưỡi người ta đại động, nói là mỹ vị tu tiên giới cũng không quá đáng.

Kế tiếp, vì khiến Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kết ra càng nhiều Ngưng Thần Quả cung cấp báo nhỏ ăn, Trần Hạc cần phải đào ra gần năm nghìn khối linh thạch trong năm ngày, mới có thể miễn cưỡng cung ứng. Cũng may công pháp toàn linh của y khi vận chuyển, mơ hồ có thể cảm ứng được một chút đối với địa phương có linh thạch, hơn nữa không ngừng uống linh tửu, cũng dùng linh kiếm trong tay không tiếc bị mài mòn tiến hành đào móc, từ từ bức bách bản thân từ ba ngày nghỉ ngơi một ngày, sửa thành bốn ngày nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại biến thành năm ngày nghỉ ngơi một ngày, toàn bộ linh thạch động khoáng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng rơi vào gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trong không gian Giới Tử.

Mà đào linh thạch cũng có thể do quen tay hay việc, đào được một năm, Trần Hạc liền luyện được bản lĩnh ‘nhãn lực chuẩn động tác nhanh’, linh thạch được đào ra gần như không tổn hao nửa phần, gặp khu mỏ linh thạch dày đặc, thì một ngày lúc cao nhất có thể thu được ba nghìn khối linh thạch, vì vậy y đều đem hết thảy linh thạch cho rễ cây hấp thu, rồi đổi được nhũ cây tưới Địa Mạch Ngưng Thần Mộc.

Bởi vì có lượng lớn nhũ cây màu trắng sữa cung ứng, Ngưng Thần Quả từ khi miễn cưỡng có thể cung ứng báo nhỏ mỗi ngày một trái, đến khi mấy chục hộp ngọc mà y mua được chứa đầy toàn bộ, không có hộp ngọc dự trữ, vì vậy y bắt đầu chồng chất lượng lớn linh thạch ở xung quanh linh tuyền thượng phẩm.

Ngày sáng tối muộn, tiếng đào đá trong tay vẫn luôn không ngừng, thậm chí trong khổ mua vui, không ngừng rèn đúc năng lực một lúc ba việc của bản thân, một mặt nhanh chóng đào lấy linh thạch, một bên đợi khi pháp lực không còn đủ một phần ba thì uống một ngụm linh tửu, bên kia lại vận chuyển từng lần từng lần công pháp toàn linh trong thân thể, thẳng đến khi thân thể trống rỗng, nhấc không nổi một chút pháp lực nào nữa, lúc này mới ngồi xuống đất, bắt đầu nhắm mắt tu tập Đan Dương thuật mà Luyện Khí Kỳ tu luyện.

Lúc này tu luyện thường thường một ngày có thể sánh bằng ba ngày, hơn nữa linh khí tu luyện ra trong đan điền cũng tinh thuần hơn trước đây, thẳng đến nửa năm sau, khi y nhận thấy trong đan điền có một khối vật nồng đậm dạng sương, Trần Hạc mới đột nhiên phát hiện, y vậy mà dùng thời gian một năm rưỡi đã tu luyện công pháp tới Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, một bước kế tiếp sẽ Trúc Cơ.

Trên mặt ngoài sắc mặt vui mừng, trong lòng Trần Hạc cũng cực kỳ rõ ràng, thể chất của y chính là ngũ linh căn hỗn độn nhất trong tu tiên giới, còn là ngũ linh căn hạ hạ phẩm, gần như không khác phàm nhân, cho dù y tập lại công pháp toàn linh, nhưng dù sao mới tu luyện được một năm nửa quý, có chút hiệu quả cũng bất quá chỉ là khiến ngũ linh căn của y mạnh hơn một chút so với trước, dưới tình huống không có Trúc Cơ Đan, xác suất Trúc Cơ thành công vẫn không đủ 5%.

Suy tới nghĩ lui, cũng chỉ đành trầm tâm lại, tu luyện Luyện Khí Kỳ tầng mười hai đến cảnh giới đại viên mãn, có lẽ như vậy có thể tăng xác suất Trúc Cơ thành công tới 10%, nếu vận khí tốt thì nói không chừng vào một lúc nào đó khắc nào đó sẽ tự hành Trúc Cơ. Ở tu tiên giới, ví dụ tự hành Trúc Cơ tuyệt không phải không có, có người linh căn không tồi thậm chí chỉ dựa vào Hoàng Thanh Đan là đã có thể Trúc Cơ thành công, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Tuy rằng Trần Hạc biết xác suất của mình quá thấp, nhưng vẫn không khỏi ôm một tia hy vọng, vì vậy, hơn nửa năm kế tiếp, y ở trong động khoáng cực kỳ thấp giọng, một bên không ngừng tu luyện, một bên lặng yên không tiếng động thu lượng lớn linh thạch vào không gian Giới Tử.

Không gian Giới Tử Hai năm sau, trong linh điền đã có linh thảo sinh trưởng thành một vùng xanh um tươi tốt, bất kỳ một gốc nào cũng không thấp hơn năm trăm năm, Ô Long Tiên Thảo mấy nghìn năm thậm chí có hai mươi mấy gốc, Thập Dạng Cẩm ngàn năm lại được thúc một mảng lớn, bởi vì lá Thập Dạng Cẩm ngàn năm là linh diệp tốt nhất để nuôi nấng Tằm Ngũ Sắc.

Đôi Tằm Ngũ Sắc nửa chết nửa sống cỡ bằng hạt gạo mua ở Tu Nguyệt Lâu năm đó, dưới sự không tiếc bỏ ra lượng lớn linh thạch của Trần Hạc, đã sinh sôi nẩy nở tới mấy trăm đôi, mỗi con to bằng ngón tay, thường ngày đều tựa lên phiến lá Thập Dạng Cẩm, ăn lá cây tựa như mưa rơi, một mảng tiếng rào rào, gần như nửa tháng, nghìn lá cây Thập Dạng Cẩm trong mảnh linh điền nhỏ này đã không còn sinh ra được nửa cọng lông nữa, mà kén Tằm Ngũ Sắc trong hai năm này, Trần Hạc đã góp nhặt được trăm cái.

Vì Tằm Ngũ Sắc ăn chính là Thập Dạng Cẩm ngàn năm, tơ tằm còn thô sáng hơn so với bộ áo bào mà Trần Hạc dùng bảy nghìn khối linh thạch hạ phẩm mua lúc trước.

Bạn đang �

Lực phòng ngự đương nhiên không thể so sánh nổi, nếu không phải pháp khí thượng phẩm, thì căn bản đừng mong có thể chặt đứt được nó, đồng thời nó trời sinh chứa năm loại màu sắc của Tằm Ngũ Sắc, sau khi chế thành y bào, có thể tùy theo ý niệm của người mặc mà thay đổi màu sắc, nếu như cả bộ y bào dùng Tằm Ngũ Sắc dệt thành, mặc dù không thể nói là bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, nhưng nọc độc và công kích bình thường lại có thể ngăn cách được chí ít 90%, đồng thời tơ tằm này không dính bụi bẩn, cho dù mặc nghìn vạn năm, vẫn như bộ đồ mới, nửa phần cũng không mục, nghe nói chỉ có Vân Hà tiên tử của Nam Hà Cốc mới có một bộ, Nam Hà Cốc là môn phái nuôi dưỡng linh trùng, góp nhặt trong mấy nghìn năm, cũng chỉ đủ chế một bộ y sam tơ Tằm Ngũ Sắc, có thể nói là vật hộ thân cực kỳ xa xỉ lại thực dụng.

Mà trong tay Trần Hạc vậy mà có trên trăm kén tơ Tằm Ngũ Sắc, phẩm chất lại càng tốt hơn tơ tằm trăm năm của Nam Hà Cốc gấp trăm lần, nếu để cho người nuôi Tằm Ngũ Sắc thấy, đủ để có thể kinh rớt hàm, trợn mắt há hốc mồm.

Sở dĩ Trần Hạc muốn dùng tơ này làm y bào, tuyệt không phải bởi vì màu sắc của nó xinh đẹp bao nhiêu, mà là nhìn trúng lực phòng ngự của nó, có thể so với một bộ nhuyễn giáp hộ thân, nếu có thể dệt thành hai tầng, gặp phải đánh lén cũng không đủ gây sợ hãi, chí ít có thể bảo chứng nơi trí mạng sẽ không bị một kích tất trúng.

Bên cạnh linh tuyền thượng phẩm trong không gian Giới Tử không chỉ chất lượng lớn linh thạch, thậm chí Trần Hạc vì để bảo đảm, nhịn đau cẩn thận lấy một đoạn rễ từ bộ rễ của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, giống như trước đây dùng nhũ cây tưới, hy vọng có thể sinh ra mầm mới.

Thế nhưng hiển nhiên tuyệt không phải mỗi đoạn rễ cây đều có thể mọc ra mầm, thẳng đến khi thử ba đoạn, tới đoạn cuối cùng mới thành công, mà gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc vốn dĩ thì bởi vì bị thương bộ rễ, uể oải một đoạn thời gian, cũng may y dự trữ đầy đủ Ngưng Thần Quả, cũng dùng lượng lớn nhũ cây bổ sung linh khí cho Ngưng Thần Mộc, một tháng sau mới khôi phục như lúc ban đầu.

Cây mầm nhỏ bên cạnh gốc chính kia, Trần Hạc lại không nóng lòng, mỗi ngày chỉ nhỏ vài giọt nhũ cây, chậm rãi duy trì sự sinh trưởng của nó, hai gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc một lớn một nhỏ bên cạnh linh tuyền, chỉ liếc nhìn thôi tâm tình cũng thư sướng. Mà báo nhỏ lại càng thích tựa dưới hai cây ngủ, hiện tại đã không cần Trần Hạc cho nó ăn, Ngưng Thần Quả vừa chín, nó liền tự mình ôm lấy thân cây lê lết leo lên, móc trái cây ăn.

Ăn Ngưng Thần Quả đã hơn một năm, nó sớm đã khôi phục bình thường, đồng thời tuy rằng nguyên thần vẫn sứt mẻ, nhưng mỗi ngày đều đang chậm rãi hồi phục, cho dù thân thể không ngừng sinh trưởng, nguyên thần cũng đủ để khống chế thân thể, sẽ không rơi vào trạng thái ngủ dài không tỉnh nữa.

Báo nhỏ sau khi khôi phục, hiện tại tinh thần so với một năm trước có thể nói là cách biệt một trời, bướng bỉnh tinh nghịch ghê gớm, một khắc không ngừng nghỉ, đã tới mức khiến cho Trần Hạc đau đầu, đồng thời tính tình cũng càng thêm ỷ lại Trần Hạc.

Lúc này nó đang trên mặt đất chơi linh thạch, đợi Trần Hạc vừa mở mắt, nó liền dường như cảm ứng được lập tức chuyển mông qua, ánh mắt tròn vo linh hoạt xoay chuyển, đảo mắt đã vứt đi linh thạch dưới vuốt, bước bốn cái chân ngắn nhỏ, tung tăng vểnh vểnh cái mông nhanh chóng chạy tới bên Trần Hạc.

Tiếp theo liền nhảy lên từ chân Trần Hạc, bắt đầu coi y như cây, từ áo bào leo lên vai y, đến khi leo đến đầu y mới thôi, sau đó bắt đầu trắng trợn không biết mệt dùng móng vuốt cào tóc y, thẳng đến khi làm cho tóc lộn xộn.

Trần Hạc bởi vì hình dáng đáng thương tựa lên đùi y của nó đoạn thời gian trước, trong lòng mới mềm vài phần, vốn đối đãi nó ba phần tốt, hiện tại chừng mười phần, kết quả đến khi nó quen rồi thì lập tức leo lên mũi lên mặt, đều sắp muốn nhổ râu trên miệng cọp luôn rồi. Trần Hạc nhịn rồi lại nhịn, khi cảm thấy không thể nhịn được nữa vẫn nhịn rồi lại nhịn, kết quả lúc này rốt cục khóe miệng giật giật, mặt mang theo tức giận một tay túm nó từ đỉnh đầu xuống.

Lật qua cái mông nó, liền đánh mấy cái, đánh khiến cho nó há miệng gầm gừ trầm thấp vặn vẹo dưới tay y, thậm chí co thành một cục nhỏ khiếp đảm trốn dưới chân y, lúc này mới dừng tay. Trần Hạc dựng thẳng mi mắt mang theo sự tàn khốc quét nhìn nó, liền một lần nữa thu bàn tay thi bạo vào tay áo bào.

Trước đây nếu đánh nó, nó tất sẽ phản kháng, không cắn bàn tay Trần Hạc rỉ máu sẽ không bỏ qua, nhưng từ sau khi nó bị “bệnh”, biết Trần Hạc mỗi ngày ôm nó trong lòng ấm áp, khi mơ mơ ngủ ngủ còn thấy người này vuốt lông cho nó, trong giọng nói nói chuyện với nó bình thường sẽ mang theo sự thương tiếc và không nỡ, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng không còn lạnh lạnh lẽo lẽo giống trước đây nữa, hoặc như tắm gió xuân, có chút cảm giác thân thiết khiến cho nó muốn thân cận, mặc dù có chút thương cảm nhưng lại thích nghe cực kỳ.

Về sau cho nó ăn trái cây ngon, “bệnh” mới chậm rãi tốt hơn, tuy rằng báo nhỏ chỉ là thú non, nguyên thần vẫn sứt mẻ, nhưng dựa vào trực giác trời sinh của yêu thú, nó biết người này sẽ không thương tổn nó, cho dù y vươn bàn tay đối với mình...

Từ đó về sau, cho dù Trần Hạc vẫn không ít lần đánh nó, nó cũng không còn nhe răng nanh đã có chút dữ tợn nhắm vào y nữa, lúc này bị đánh, nó chỉ như thường ngày co ở bên chân Trần Hạc, đáng thương hề hề nằm sấp trên mặt đất đầu ủ rũ không có tinh thần, đuôi cũng không động, tựa như thoáng cái tinh thần đã bị rút đi mất.

Kỳ thực ánh mắt nó vẫn luôn không thành thật ngắm sắc mặt của người bên cạnh, quả nhiên một lát sau, người nọ liền bắt đầu nhiều lần nhìn về phía nó, bộ dáng không đành lòng, không quá một khắc lại túm nó trở lại từ bên chân đặt vào giữa hai chân, còn có thể ôn hòa giúp nó xoa xoa mông, thậm chí sẽ làm thịt ngon dỗ dành nó, có lúc nó còn vui vẻ hài lòng nghĩ, thường xuyên bị đánh như vậy hình như cũng không tệ.