Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 129




Đề nghị chuẩn bị khăn giấy TT^TT

Lần nữa bước vào trong khe nứt thể núi, bước chân Trần Hạc không khỏi nhanh hơn, thẳng đến khi thấy khối thân thể tu sĩ mặc áo đỏ đang nghiêng lệch ngã bên vách tường đá kia. Bởi vì xuất phát từ cẩn thận, tuy rằng trong lòng y có chút nghi vấn, nhưng tuyệt không đưa tay tùy tiện đụng chạm thân thể người này, mà đứng cách khá xa, quan sát một hồi, thấy không có gì dị dạng, lúc này ánh mắt mới đảo qua xung quanh tìm báo nhỏ.

Sau khi quét nhìn trong động một vòng, mới trông thấy báo nhỏ lúc này đã leo tới chỗ trán của yêu báo kia, nằm trên đó bất động. Trần Hạc nhất thời nhíu mày sải bước đi qua, nâng nó lên khỏi thi cốt của yêu báo kia mà lắc lư.

Vốn cho rằng nó chỉ là nghịch ngợm chơi đùa, mệt mỏi rồi ngủ, nhưng sau khi nhấc lên lại khiến y kinh hãi. Chỉ thấy tứ chi của nó rũ rượi, hơi thở sinh mệnh như có như không, đến trạng thái gần chết. Thế này là sao? Trần Hạc lập tức đặt nhẹ báo nhỏ lên mặt đất, cho dù búng cái đuôi, toàn bộ thân thể vẫn mềm mại, quả thực là cách biệt một trời với bộ dáng dồi dào sinh khí trước đó, dường như đã không còn hơi thở, như đã chết rồi.

Trần Hạc từ khi sinh ra cha mẹ đã ly thế, thường ngày lại không có bằng hữu tốt và bạn cùng chơi, tuy rằng Hỏa Vân Báo là yêu thú phẩm bậc cấp thấp, nhưng đã ở cùng y một đoạn thời gian tương đối dài, thoáng có chút cảm tình, vốn đã dự định nuôi nấng nó cả đời, ngày sau học thuật thuần thú, thì thuần hóa nó thành linh thú của mình, nhưng có ai ngờ bất quá chỉ trong nháy mắt, nó đã mất mạng.

Khi trong lòng Trần Hạc khó có thể chịu đựng, không khỏi giương mắt nhìn về phía thi thể yêu báo kia, không thể phủ nhận hấp dẫn báo nhỏ tới đây chính là vật này, nhưng nó lại vì sao sẽ hấp hối? Tuy rằng không giải thích được, nhưng e rằng có chút ít quan hệ tới hài cốt này.

Tu sĩ vốn không đội trời chung với yêu thú, xưa nay yêu thú căm giận tu sĩ nhân loại thuần hóa đồng loại của chúng nó để cưỡi, đồng thời người tu chân cũng mấy lần đại khai sát giới với yêu thú tràn lan như châu chấu quá cảnh, có thể nói là thủy hỏa bất dung, cho dù Trần Hạc có chút sợ hãi bộ xương cốt kiên cố của yêu báo này, nhưng đó chỉ là bộ yêu cốt đã chết không biết bao nhiêu năm, nếu đầu sỏ gây nên là nó, vậy y tuyệt đối không ngại triệt để đốt bộ xương thú này thành tro tàn, đỡ phải đã hóa thành một đống xương khô rồi còn muốn quấy phá.

Trần Hạc nghĩ như thế, không khỏi đứng lên nắm chặt linh kiếm trong tay đến gần yêu báo, chẳng qua đi hai bước thì cảm thấy luồng cảm giác quái dị trước đó lại đã trở về, hơn nữa cách càng gần, trong lòng cuồn cuộn càng mãnh liệt, Trần Hạc nhịn xuống luồng dị dạng đó, giơ linh kiếm lên, muốn cắm một nhát kiếm vào đầu yêu báo kia, muốn xem một chút tới cùng bên trong ẩn giấu thứ yêu hoặc gì.

Nhưng khi y đến gần đầu yêu báo, đồng tử hai mắt lại co rụt lại, tiếp theo nguyên thần cảm ứng được một luồng cảm giác triệu hoán mãnh liệt, y không khỏi vô ý thức vươn tay tạo thành trảo hướng về phía đầu yêu thú kia, chợt cảm thấy lòng bàn tay trái sản sinh một luồng lực hút nhỏ bé, tiếp theo đã thấy chỗ đầu yêu báo kia, một khối ánh sáng màu tím có chút mơ hồ, nâng một giọt máu đỏ tươi chậm rãi tiến đến phía y.

Nhìn khối ánh sáng màu tím, và giọt máu kia, trong đầu Trần Hạc có chút ngẩn ngơ, lại dường như trống rỗng, toàn bộ cảm quan đều bị giọt máu đó hấp dẫn, y có thể cảm giác được một luồng cảm giác quen thuộc dị dạng trong giọt máu đó, dường như đến từ sâu bên trong linh hồn y, nhưng y cho tới bây giờ đều chưa từng mất đi một giọt tinh huyết tinh thuần như vậy, làm sao sẽ có một luồng cảm giác quái dị như thế, tựa như chảy xuôi trong cơ thể y đã mấy trăm năm, cho dù đã ly thể thật lâu, cũng vẫn cảm giác được lực hấp dẫn đồng sinh giữa đôi bên.

Đảo mắt khối ánh sáng màu tím bao lấy giọt máu kia đã tới trước mặt y, có lẽ rời khỏi thân thể quá lâu, khối ánh sáng màu tím kia bắt đầu càng lúc càng ảm đạm, khi bay đến đã cực kỳ mơ hồ, lúc này giọt máu kia đã cách Trần Hạc quá gần, hoàn toàn không cho y cơ hội phản ứng, đã đột nhiên bắn ra từ trong khối ánh sáng màu tím, trực tiếp nhập vào giữa mi Trần Hạc.

Dung nhập vào trong, hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào, việc này khác với đoạt xá, đoạt xá là bị ngoại vật xâm nhập chiếm cứ, trong quá trình bị người ta xâm nhập sẽ thống khổ vạn phần, mà Trần Hạc lúc này chỉ cảm thấy toàn thân chấn động kịch liệt, tiếp theo mảnh vỡ linh hồn kèm theo trên giọt tinh huyết kia tựa như từng sóng màng mỏng trong suốt, không ngừng dung nhập vào thức hải* của y. (* thức hải: biển ý thức. __ Chú thêm: đoạt xá, xá trong từ tệ xá, có nghĩa là ‘nhà’, không phải là từ ‘xác’ mà ta đánh chữ thiếu mất chữ ‘c’ đâu nha, thấy có mấy nàng hiểu lầm nên chú kỹ lại.)

Sắc mặt Trần Hạc trong nháy mắt trắng bệch, y mở to mắt, trong mắt lại không có tiêu cự, thế nhưng từng màn từng màn trong đầu lại dường như kéo y vào một thế giới xa lạ mà lại quen thuộc khác, mà thức hải dường như cũng đột nhiên bị xé rách ra một lỗ hổng lớn, nơi vốn bị ngăn chặn được tách ra triệt để, hết thảy trở nên sáng tỏ theo những ký ức đó.

Y nhớ tới cái tên Trương Thư Hạc cực quen thuộc này, nhớ tới con báo nhỏ chết cực thảm kia, thấy bản thân luyện chế phó thú, còn có cây đào thần bí trong tay trái, và bị tảng lớn tang thi vây nhốt, huyết đằng cực lớn dưới đất, cùng tấm phù bản mạng của Khâu động chủ tự cháy trong gió, vô số mảnh vỡ ký ức nhanh chóng xâm nhập thấm vào linh hồn y, rất nhanh đã tới đoạn ký ức ở khoảng thời gian cuối cùng kia, y thiêu hủy gian nhà gỗ trên đỉnh núi, cùng phó thú tiến vào vùng sa mạc kia, trước khi tiến vào y nghe thấy kim điêu không ngừng kêu bi ai lượn vòng trên không trung.

Đột nhiên, bọn họ tiến vào khe nứt không gian kia, tối đen đến mức tựa như đầm lầy quyét đầy mực nước, xung quanh tràn ngập gió bão cuồng liệt có thể nghiền người ta thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, pháp khí trên người y không ngừng tổn hại nứt vỡ, từng bó trận phù trong gió bão lung lay muốn rơi, từng sóng thống khổ tập kích đến, trên người bắt đầu không ngừng bật ra máu, hắc ám vĩnh viễn không có tận cùng, Lôi Kiếm duy nhất cũng bị gió bão đánh thành vô số mảnh vỡ, trong nháy mắt cuối cùng, y cảm nhận thấy toàn bộ thân thể bị vật gì đó đánh lên nặng nề, sau đó linh hồn trong nháy mắt bị chấn động rời thân thể.

Tiếp theo mảnh vỡ ký ức trong đầu bắt đầu trở nên gián đoạn, y “nhìn” thấy một con cự báo với máu thịt toàn thân đều bị nghiền thành tương, da lông trên người ngoại trừ sau lưng coi như hoàn chỉnh, toàn bộ bụng đều máu thịt mơ hồ, không ngừng có thịt rỉ ra, nhỏ thành một đống, ngay cả như vậy, nó vẫn cuộn tròn thân thể lại, dùng sức bảo vệ một người, ôm lấy người này cùng nhau chạy ra khỏi khe nứt không gian, rơi xuống trong một khe núi.

Nó trơ mắt nhìn khối nguyên thần kia bồng bềnh bên cạnh người mà bản thân dùng hết toàn lực che chở, chậm rãi tiêu tán trong không khí, lại bất lực, không bắt được mảy may, bởi vì bản thể của yêu báo đã sớm đứt đoạn sinh cơ, chỉ còn lại nguyên thần, bị trói buộc trong đầu, nhưng nó không cam lòng, nó canh giữ thân thể người này, không chút do dự sử dụng bí thuật có thể khiến cho nó vạn kiếp bất phục, không cách nào tiếp tục vào lục đạo luân hồi, gắng gượng chịu đựng sự thống khổ như dùng dao không ngừng cắt đứt nguyên thần, từng chút từng chút cắt xuống nguyên thần chỉ lớn bằng hai nắm tay của mình, bắn vào trong sơn cốc.

Ngày qua ngày, năm lại qua năm, những nguyên thần nhỏ bé đó đều bao phủ trên người thú non mới sinh ra, hy vọng một ngày kia, có thể tìm được người đã lần nữa đầu thai kia quay về nơi đây, hy vọng xa vời có thể gặp lại được một lần, cũng trả lại giọt tinh huyết y để lại trong cơ thể mình, như vậy nó mới có thể cam tâm tình nguyện vĩnh viễn tiêu tán trong thiên địa.

Trong núi không năm tháng, đảo mắt đã mấy chục năm trôi qua, nó đợi lại chờ, thẳng đến khi nguyên thần bằng hai nắm tay từ từ tiêu tán, đồng thời càng lúc càng mờ nhạt, bởi vì nguyên thần tổn hao lượng lớn, nó có chút nhớ không rõ chuyện cũ, thậm chí ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ, đến khi chỉ còn lại một khối nhỏ bằng hạt châu, lại vẫn chấp niệm canh giữ giọt tinh huyết kia.

Trần Hạc dung hợp lại toàn bộ giọt tinh huyết trộn lẫn ký ức của cả hai người, một khắc khi hấp thu xong, y cảm thấy toàn bộ tư duy căng ra, sau đó chân hư nhược mất sức, thậm chí lảo đảo lui mấy bước về phía sau.

Ý thức tan rã rồi ngưng tụ ở thức hải, lặp đi lặp lại, không biết qua bao lâu, mới rốt cục mở mắt, trong ánh mắt mang theo một chút thanh minh và áy náy, vào một khắc mở mắt kia, đã trước một bước cẩn thận ôm lấy khối ánh sáng màu tím chỉ bằng ngón cái sắp tiêu tán kia vào lòng bàn tay.

Y cảm nhận thấy mặt đã ướt sũng, ánh mắt vừa lo lắng mà lại khẩn trương nhìn chằm chằm nó, khối ánh sáng màu tím nhỏ này là sợi nguyên thần cuối cùng của Kim Trảm Nguyên, bên trong không có ký ức không có cảm tình, đã bị thời gian trăm năm mài mòn chỉ còn lại một khối hư ảnh mờ mịt, thế nhưng y luyến tiếc mặc cho nó tiêu tán, tên kia vì tìm kiếm mình chuyển thế, dùng bí pháp tiêu hao nguyên thần bản thân, về sau không còn khả năng đầu thai nữa, nếu như khối nguyên thần nhỏ này tiêu tán, trên thế giới này sẽ không còn yêu tu này nữa, khi mình rốt cục đã tìm được nó, làm sao có thể trơ mắt mặc nó tán đi.

Trần Hạc nhìn thi cốt báo đã chết trăm năm trên mặt đất, kế đó dừng ánh mắt lại trên người báo nhỏ bên cạnh, vốn báo nhỏ này chỉ là một con Hỏa Vân Báo bình thường, chẳng qua khi sinh ra bị nguyên thần nhỏ phân cách ra của Kim Trảm Nguyên bám vào, cũng cắn nuốt thần thức vốn có của Hỏa Vân Báo, nhưng chút thần thức này bởi vì bị người ta mang ra khỏi Cấm U Cốc, mà mất đi liên hệ với nguyên thần vốn dĩ của Kim Trảm Nguyên.

Bởi vì không có ký ức, vì vậy nó không có gì khác một con yêu thú bình thường, chẳng qua khi tiếp cận nguyên thần bản thể, mới kích phát ra mệnh lệnh được khắc vào khi Kim Trảm Nguyên phân cách nguyên thần, vì vậy mới có hành động dẫn Trần Hạc đi vào trước đó.

Mà lúc này, không thể nghi ngờ nó là vật dẫn tốt nhất để chịu tải thần thức nguyên thần của Kim Trảm Nguyên, bởi vì chút nguyên thần phân cách này đã hoàn toàn thích hợp thân thể này, cho nên sẽ không sản sinh bài xích quá lớn đối với nguyên thần bản thể kia.

Trần Hạc tức khắc dứt bỏ tạp niệm, cầm khối ánh sáng màu tím nhỏ đã sắp mơ hồ biến mất trong tay kia, dùng linh khí bao lấy đánh nó vào trong đầu báo con, không ngừng dùng pháp lực còn sót lại trên người ôn dưỡng thân thể báo nhỏ, thẳng đến nửa canh giờ sau, Trần Hạc tiêu hao lượng lớn pháp lực, mồ hôi toàn thân, mới thu hồi tay đặt trên bụng báo nhỏ.

Chút nguyên thần này cuối cùng vẫn bị Trần Hạc cưỡng chế ấn vào trong thức hải, may mắn con báo này hoàn toàn không sản sinh sức chống cự, đã dung hợp với nguyên thần lớn bằng hạt đậu vốn ở lại trong thức hải, nhưng ngay cả như vậy, dù sao chỉ là một con báo con, nguyên thần tổn thương như vậy, vẫn cực kỳ suy yếu, Trần Hạc lập tức ôm nó vào lòng, nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp đưa vào không gian Giới Tử.

Thậm chí đặt ở xung quanh linh thảo trăm năm, dưới linh khí đầy đủ của linh thảo, bất kỳ sinh mệnh nào cũng sẽ khôi phục nhanh hơn.

Sau khi làm xong, Trần Hạc bất chấp lau mồ hôi trên mặt, quay đầu lại đi về phía đống thi cốt kia, nâng tay, nửa ngày sau mới thoáng che giấu đi sự run rẩy, tựa như đã từng làm vô số lần, nhẹ nhàng sờ phần đầu xấu xí chỉ còn lại da bọc xương kia, nửa phần cũng không ghét bỏ đống da xương này dơ bẩn.

Kế đó thu toàn bộ hài cốt vào sơn cốc trong không gian Giới Tử an bài thích đáng, làm xong hết thảy, lúc này thần sắc mới có chút buồn bã, xoay người đi ra ngoài động, khi thấy thân thể kiếp trước của mình, chậm rãi dừng bước chân.

Mình kiếp trước rất ít soi gương, vì vậy với y mà nói, thân thể này đã là chuyện cách rất lâu, thoạt nhìn có chút xa lạ, lẽ ra người thường trăm năm sớm đã hóa thành bụi đất, nhưng y lại ngoại lệ, thân thể bảo tồn hoàn chỉnh như lúc ban đầu, điều này phải quy cho công pháp thân thể Toàn Linh, kiếp trước y dùng mấy nghìn trái ngọc đào luyện thân thể dựa theo công pháp thành thân thể Toàn Linh, bởi vì toàn thân đều là lấy linh khí trong ngọc đào đắp nặn lại, hơn nữa tiến vào khe nứt không gian được Kim Trảm Nguyên dùng thân bảo vệ, cho dù về sau nguyên thần mình tiêu biến, vẫn trăm năm không thối rữa, vẫn như người sống, cho dù trong cốc có độc chướng, đối với thân thể Toàn Linh mà nói, cũng không có gì trở ngại lớn.

Mà khối ánh sáng xanh chiếm cứ thân thể, hiển nhiên là tu sĩ Luyện Khí Kỳ chết trong cốc trước kia, trước khi tiêu tán đã tìm được khối thân thể này của mình, lập tức tiến hành đoạt xá chiếm thành của mình, lại cực kỳ may mắn thành công Trúc Cơ trong cốc, thân thể sẽ không vì độc chướng mà bị hủy hoại, nguyên thần lại có thể tạm nghỉ, tu sĩ đoạt xá kia đương nhiên có thể nghỉ ngơi một năm nửa quý trong cốc.

Về phần vì sao nguyên thần kia sẽ đột nhiên ly thể, Trần Hạc không khỏi hừ một tiếng, thân thể Toàn Linh há dễ chiếm cứ như vậy, tu vi gã vừa thấp, lại không có công pháp phụ trợ, dấu ấn linh hồn lại bài xích với thân thể, đương nhiên vừa vận công sẽ co giật từng cơn, gã có thể sử dụng thân thể được lâu như vậy, coi như là người có bản lĩnh.

Về phần khối ánh sáng xanh kia muốn đoạt xá Trần Hạc, Trần Hạc không khỏi cười lạnh, đó là muốn chết, mỗi một tu sĩ đều chỉ có một lần cơ hội đoạt xá, lần thứ hai nguyên thần sẽ trực tiếp tiêu vong, người nọ bất quá chỉ là mắt thấy một con đường chết, bất cứ giá nào thử một lần mà thôi.

Kế đó Trần Hạc vươn tay triệu gọi, đã thu khối thân thể Toàn Linh kia vào trong không gian, cho dù hiện giờ y không có cảm giác gì đối với khối thân thể này của mình, nhưng cũng tuyệt không cho phép người khác sử dụng chà đạp.

Lần nữa nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới rời khỏi nơi khe nứt thể núi này, sau đó dựa theo vị trí cửa cốc trên bản đồ, bắt đầu không ngừng không nghỉ nhanh chóng xuyên qua cốc, hai ngày sau rốt cục đã đến cửa cốc.

Lúc này cách thời gian Cấm U Cốc mở ra đã không còn nhiều, xung quanh bắt đầu tụ tập tốp năm tốp ba không ít tu sĩ, chẳng qua số lượng những tu sĩ này so với khi vừa mới bắt đầu đi vào, không quá hai ba phần mười, hiển nhiên phần lớn đã ngã xuống, đồng thời còn có không ít người trên thân mang vết thương, miễn cưỡng có thể đứng, có thể thấy được ở trong cốc, bất kể là đấu pháp với yêu thú hay với tu sĩ cướp bóc khác, đều cực kỳ nguy hiểm.

Trần Hạc chỉ tìm một chỗ không bắt mắt ngồi xuống, bởi vì tu sĩ đã tụ tập lượng lớn, đồng thời cửa cốc sắp mở ra, tuyệt không có ai đánh cướp tu sĩ khác vào lúc này, bởi vì phàm là người sống đến khi ra khỏi cốc, đều sẽ không đơn giản như bề ngoài, càng là độc thân một mình, càng phải cách xa chút, những người này không ai mà không phải là nhân vật đứng đầu trong đám người tu tiên này, vì vậy Trần Hạc một mình quạnh quẽ ngồi như vậy, cũng không ai đến quấy rầy.

Bất quá đảo mắt sau, có một thanh âm đột nhiên truyền đến từ phía sau: “Trần ca!” Chỉ thấy một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng sáu sau khi lộ ra vẻ chấn kinh, rồi cực kỳ kinh ngạc vui mừng đi tới, “Trần ca, huynh vậy mà không sao, quá tốt rồi!”

Người này chính là Vu Liệt cùng tiểu đội khi vào cốc, tiểu đội bọn họ bởi vì bị tu sĩ Trúc Cơ áo đỏ truy sát, đành phải chia ra chạy trốn, thoáng cái đều tẩu tán, tu vi của Vu Liệt trong tiểu đội thuộc về tương đối thấp, nhiều lần thoát chết thực sự là phúc tinh cao chiếu, bất quá cậu biết tu sĩ áo đỏ kia đuổi theo cuối cùng là Trần Hạc.

Cậu cho rằng lần này Trần ca có thể dữ nhiều lành ít, lại không ngờ, người còn nguyên vẹn ngồi ở đây, thật sự khiến cậu kinh hỉ đan xen, dù sao Trần Hạc vừa có thể ủ rượu lại biết luyện đan, có một bằng hữu như vậy, đều có chỗ tốt đối với tu luyện về sau.

Trần Hạc vốn nhận định Vu Liệt là bằng hữu có thể giao dịch, hiện giờ khôi phục ký ức của Trương Thư Hạc kiếp trước, đối với loại nhiệt tình cao hơn người khác này, lại càng có vẻ không lạnh không nhạt, chỉ khẽ gật đầu rồi ngừng. Ở trong mắt Vu Liệt, chung quy cảm thấy Trần Hạc có chút không giống như khi mới vừa vào, nhưng không giống chỗ nào lại nhất thời không thể nói rõ, bất quá Trần Hạc luôn không nói nhiều, cũng không quá để ý, kế đó còn nói đến chuyện hai đội hữu khác của tiểu đội bị nam tử áo đỏ đánh nát đầu.

Không bao lâu sau, thời gian một tháng đã tới, cửa cốc rốt cục được mở ra lần nữa, đông đảo tu sĩ chịu đủ giày vò trong cốc, tức khắc giẫm lên mặt đất, chạy ra ngoài cốc với tâm tình nhớ nhà tựa biển.