Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 52: Chương 52





Nhạc Tử Mặc dừng một chút, nhìn bóng lưng rời đi của Arnold hồi lâu, rồi ra hiệu tên kia đi ra ngoài.
Trùng nhân tha thiết chờ mong, tràn đầy không muốn mà đi ra.
Arnold đi hồi lâu mới trở lại, lúc Nhạc Tử Mặc đã “xử” xong cơm trưa thì Arnold mới chậm chạp trở về, xem thần sắc dường như còn uể oải không chịu nổi hơn lần trước nữa.
“Tôi vất vả lắm mới thuyết phục được mình sống như một con người bình thường, cố tình lại có người lại không cho tôi cái quyền đó, cứ gắt gao không chịu buông tha, hiện tại tôi có cảm giác mình sinh ra đã là một sai lầm vậy.” Arnold buồn khổ đầy mặt, lầm bầm làu bàu một trận.
Nhạc Tử Mặc ở một bên lẳng lặng nghe.
“Nhiều người như vậy, tại sao cứ nhằm vào tôi chứ?”
“Hiện tại tôi cũng không rõ lúc trước tôi quyết định như vậy là đúng hay sai, thì ra tôi trong mắt người khác là người có thể dễ dàng bị chi phối như vậy, đến cả quyền lợi gì cũng không có.”
“Thì ra, tôi muốn sống một cuộc sống bình thường của một người bình thường cũng là một việc khó khắn như thế…” Arnold cười ha ha chốc lát, sau đó giống như bị thất tâm phong*, cả người đều mất lý trí mà quyền đấm cước đá lên cái bàn.
*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường.

Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.
“Arnold, anh đừng như vậy.” Nhạc Tử Mặc hãi hùng khiếp vía: “Coi chừng cái trứng trong bụng anh, anh vất vả lắm mới mang thai mà, nó mà có mệnh hệ gì anh chắc chắn sẽ hối hận không kịp đâu!”
Arnold đang hung hăng đấm đá cái bàn nghe vậy liền ngừng lại, gương mặt sợ hãi, nghe Nhạc Tử Mặc nói thế mới nhớ lại mình đã mang thai, hậu tri hậu giác* mới cảm thấy khủng hoảng, sợ sệt.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
“Tôi, tôi, tôi,…” Arnold hoàn toàn hoảng rồi.
“Không có chuyện gì, trứng vẫn còn, anh sau này không thể như vậy nữa, sinh khí thì sinh khí nhưng ít nhất anh cũng phải nghĩ đến cái trứng trong bụng anh một chút.” Nhạc Tử Mặc dừng một lát rồi nói tiếp: “Anh biết rõ loại người như Bạch Vũ mang mục đích gì đến tìm anh, anh còn muốn liên quan với hắn, anh thường ngày rất thông minh mà, sao dính đến hắn lại trở nên “ngu xuẩn” như vậy?
Arnold cúi thấp đầu, vuốt bụng không lên tiếng.
“Hơn nữa anh bây giờ còn mang thai, anh vậy mà yên tâm tiếp xúc với Bạch Vũ?” Nhạc Tử Mặc tiếp tục chất vấn.
Con ngươi màu trà của Arnold đầy giãy dụa cùng bất đắc dĩ, hắn thống khổ ngẩng đầu lên, cực kỳ ủy khuất hít hít mũi, làm người ta có loại ảo giác rằng hắn tùy thời đều có thể khóc oà lên.
“Tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, giản dị cũng không được sao? Muốn sống lâu thêm một chút, muốn an nhàn hơn một chút, có cơm ăn cũng không được sao?” Arnold phẫn hận bực tức gào lên: “Tất cả mọi người đều là tù binh, đều trở thành “vật phẩm” sống dựa vào dị tộc, dựa vào gì mà chỉ có tôi là kẻ phản bội chứ?”
Hắn ngửa đầu, cả mặt không biết từ lúc nào đã đầy nước mắt.
“Tôi muốn sinh sống cùng trùng nhân thì làm sao, tất cả mọi người đều như vậy, vì sao lại chỉ có mình tôi lại có tội chứ?”
Arnold lau lau nước mắt, gấp gáp hỏi Nhạc Tử Mặc: “Nếu có đại chiến sắp xảy ra, cậu sẽ đứng ở bên phía dị tộc, hay là nhân loại?”
Arnold hỏi vấn đề này quá mức trọng yếu*, Nhạc Tử Mặc sửng sốt hơn nửa ngày cũng không biết phải trả lời ra sao.
*Nhất châm kiến huyết (一 針 見 血):Chỉ châm một mũi là thấy máu.

Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

“Cậu sẽ bỏ lại con của cậu, nửa kia của cậu để đứng ở bên nhân loại, để mỗi ngày đều trăm phương nghìn kế bày mưu giết chết nam nhân cùng cậu sớm chiều ở chung sao?”
Nhạc Tử Mặc tiếp tục trầm mặc, cậu không biết nên trả lời sao mới đúng.
Arnold cười ha ha, như đang cười chính mình, cũng là cười Nhạc Tử Mặc.
“… Bởi vì không đồng ý nên tôi liền trở thành kẻ phản bội, tôi trở thành kẻ sa đoạ, thành một tên thối như c*t chó, Bạch Vũ nói cho tôi cơ hội cuối cùng, bằng không…” Bằng không sẽ như thế nào, sẽ như thế nào chứ, Arnold không nói, Nhạc Tử Mặc có thể từ ngữ khí* của đối phương cảm nhận được hắn đang bi ai và bất lực mà trước đây hắn chưa từng có.
*ngữ khí: tư tưởng, ý chí, thái độ của người sử dụng ngôn ngữ bộc lộ ra qua cách nói, cách viết.
“Tôi và Bạch Vũ từ sớm đã là một loại, chúng tôi đều là sản phẩm cấy ghép nhân tạo tân nhân loại, là một nhóm người bị cấy ghép đủ loại gen của dị tộc vào người, từ khi sinh ra đã được giao các loại sứ mệnh.

Cũng như hắn nói, bắt đầu từ một khắc được sinh ra kia, định mệnh của chúng tôi đã không còn thuộc về bản thân mình.”
Nhạc Tử Mặc hỏi: “Là Bạch Vũ nói như vậy sao? Tại sao lại không thuộc về các anh? Các anh là một cá thể độc lập, bọn họ nuôi dưỡng các anh là bởi vì mục đích trước đó của họ, tôi nhớ trước kia anh từng nói qua là những người kia muốn lấy một ít đoạn gen trên người các anh đúng không?”
Arnold nặng nề gật gật đầu.
Hắn không rõ nguyên nhân bởi vì từ khi còn nhỏ hắn đã ở phòng thí nghiệm rồi, tiếp thu và nghe theo những lý luận của những người đó truyền dạy nên lúc nghe Bạch Vũ nói lại những câu nói kia hắn phản ứng hơi thái quá.
“Tôi nói một câu dù nó không dễ nghe gì, tôi thấy mấy người đó tạo ra các anh, phỏng chừng từ lúc bắt đầu đã không xem các anh là nhân loại mà đối xử rồi.

Ở trong mắt bọn họ, anh chẳng qua là một động vật thí nghiệm mà thôi, trước khi chết sẽ đối xử không khác gì chuột bạch, chờ dùng xong rồi sẽ tùy tiện vứt đi, mà Bạch Vũ, tôi nghĩ là vì năng lực sinh tồn của hắn rất mạnh, lại có dị năng cảm giác, có lẽ từ lúc đầu đã bị tẩy não rồi đưa vào đầu hắn đủ loại tư tưởng, cho nên hắn mới có tính cách vặn vẹo như vậy.” Nhạc Tử Mặc nói.
” Hắn nói, hắn muốn tập hợp càng nhiều người, như vậy thì mới có thể làm cho nhân loại thống trị Trái Đất một lần nữa, đuổi tất cả dị tộc ra khỏi mặt đất này…” Arnold như trước vẫn không yên lòng.
“Đuổi đi đâu?” Nhạc Tử Mặc hỏi ngược lại “Ngoại trừ giết sạch dị tộc thì còn có có thể đuổi đi nơi nào, Trái Đất chỉ có lớn chừng đó, nhưng số lượng dị tộc lại quá lớn.”
Bạch Vũ có ý nghĩ như vậy tất nhiên không tồi, tập hợp sức mạnh đoàn kết của nhân loại lại để đoạt lại vị trí sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trước đây của nhân loại, đây phỏng chừng là tâm lý khát vọng của rất nhiều người, nhưng chỉ là trước mắt trùng tộc có hơn trăm triệu, ba tộc kia thêm vào cũng là mấy trăm tỷ sinh linh, còn chưa nói đến các tộc đàn hoang dã, mà số lượng nhân loại, đa số là người kết hợp với dị tộc sinh ra đời sau, thống kê lại toàn bộ cũng không đủ con số một trăm triệu đó.
Này là thống kê tất cả nhân loại trên toàn địa cầu.
Trái Đất ba ngàn năm trước, số lượng nhân khẩu đã đạt đến đỉnh, lúc đó nhân khẩu trên Trái Đất thật sự đã bùng nổ, gần 15 tỷ người.
Kiến trúc nhân loại bao trùm phần lớn diện tích lục địa, tiến công vào những khu vực hải dương, sông băng và sa mạc, nơi vốn không được yêu thích ngày xưa cùng từ từ bị nhân loại khai phá, chiếm đoạt, vào lúc ấy, khắp lục địa đều có dấu chân của nhân loại, khoa học kỹ thuật và nền văn minh nhân loại cũng đến thời kỳ đỉnh cao nhất.
Lúc đó dân số cũng đã là 15 tỷ người, cao đến mức khó tin, khi đó bất kỳ khoáng sản tự nhiên gì trên địa cầu, bất kể dầu mỏ, khoáng thạch, đất đai, nguồn nước cũng sắp cạn sạch, đến ngay cả việc tranh đoạt khí hậu nơi sống, đất đai cư trú phù hợp đều có thể là nguyên nhân khởi xướng chiến tranh.
Vào lúc ấy, cái gì cũng không thiếu, các loại cơ cấu trợ giúp và đãi ngộ phúc lợi đã tăng cao đến mức không chịu nổi, các loại nhu cầu về thân thể và tinh thần của con người được thoả mãn đến cực hạn.
Tất cả mọi người lúc đó đều có cùng ý nghĩ: quá nhiều người rồi.
Vì thế lúc chiến tranh bắt đầu, đủ loại cảm xúc không biết nên khóc hay cười, tầng tầng lớp lớp lý do, có người làm ngơ, có người ngư ông đắc lợi*, có người muốn nhường nhịn cho yên chuyện, nhưng mà chiến tranh khói lửa không phải ngươi không muốn dính tới thì nó sẽ không dính tới ngươi, lúc mỗi người đang thật sự đối mặt với chiến tranh, nhân loại đã bị ông trời giáng tai hoạ trừng phạt.
*Ngư ông đắc lợi: hai người tranh giành nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba.
Tận thế đến.
Nhân loại trong trận chiến đó đã “ngã xuống” rất rất nhiều, địa vị người thống trị bị tước đoạt, ngày xưa đứng đầu chuỗi thức ăn, ngày nay lại ở đáy cùng của chuỗi, mỗi ngày thống khổ giãy dụa, chuyện đến nước này, dân số lúc ấy còn lại cũng chưa đến một tỷ.
So với lúc trước chênh lệch thật sự quá lớn, chiến tranh chỉ dành cho người mạnh, kẻ yếu tham gia vào chỉ càng đẩy nhanh thời gian chết đi của mình mà thôi.

Nhạc Tử Mặc vô cùng khen ngợi Bạch Vũ có thể tụ hợp sức mạnh của nhân loại, nhưng đối với cậu việc mượn nguồn sức mạnh cường đại như dị tộc để chiến đấu, hành vi này vẫn có sự mâu thuẫn sâu sắc.
Nếu quả thật muốn đấu tranh, muốn quật khởi, muốn phản kích, trước hết phải nghỉ ngơi lấy sức, sức mạnh nhân loại bây giờ quá “gà”, số lượng lại quá ít, nếu chiến tranh nổ ra chỉ sẽ tăng nhanh khả năng bị hủy diệt cho nhân loại mà thôi.
“Nếu thật sự khai chiến, nhân loại không hề có một phần thắng nào cả.” Nhạc Tử Mặc thản nhiên nói.
Arnold ngẩng đầu lên, sự khinh bỉ trong ánh mắt đã không còn, hắn thoạt nhìn rất mờ mịt: “… Tôi cũng biết, nhưng mà, nếu không như vậy, lẽ nào cứ để nhân loại bị nô dịch như thế suốt đời sao?”
Mà mấy trùng nhân canh gác trong phòng ngủ, bên trong nói chuyện gì bọn họ đều nghe rõ rõ ràng ràng, đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nhân loại quá gầy yếu, quá yếu ớt, đến cả đồ ăn cũng không thể tiêu hoá được, còn nghĩ đến việc làm sao để tấn công bọn họ?
Vừa nghĩ đến đã thực sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Hơn nữa, chiến tranh đã bắt đầu rồi.” Arnold đột nhiên nở nụ cười bi thương, một tay đỡ trán, trong chớp mắt đôi mắt màu trà của hắn tự nhiên chảy xuống hai dòng lệ.
” Bắt, bắt đầu rồi…” Nhạc Tử Mặc kinh ngạc đứng dậy thốt lên một tiếng.
“Từ lúc nào?” Cậu vẫn luôn ở bên trong khu vực dân cư, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đều do trùng nhân nói cho cậu biết, thế nhưng việc liên quan đến chiến sự thì…
Từ từ.
“Không lẽ sự việc của Thánh tử ở hải dương tộc cũng do Bạch Vũ gây ra?” Nhạc Tử Mặc không kiềm được siết chặt nắm tay.
Arnold gật gật đầu, lạnh giọng bật cười: “Dị tộc đều liều mạng muốn có được nước thánh để có được đời sau, làm sao có thể giết Thánh tử chứ?”
“Hơn nữa hôm nay Bạch Vũ tới có nói, chiến tranh sẽ bắt đầu từ chỗ dị tộc, tôi đoán chuyện này có đến tám chín phần do Bạch Vũ làm ra, có khả năng người trong hai bộ tộc kia cũng có liên quan, lần lượt giết chết nhân loại có tầm ảnh hưởng quan trọng đối với bộ tộc mà bọn hắn đang sinh sống.

Còn nội chiến trong trùng tộc, tôi đoán là…” Ánh mắt Arnold như cái đinh đóng chặt trên người Nhạc Tử Mặc.
Ở khoảng khắc đó, Nhạc Tử Mặc thật sự lầm tưởng đối phương đã nhìn thấu thân phận người xuyên việt của mình rồi.
Cậu lập tức lùi lại mấy bước, mờ mịt luống cuống ngồi xuống ghế tựa mình nắm được, bức ép bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không thể hoảng loạn, cũng không được để Arnold nắm được bất kỳ nhược điểm bất lợi nào với mình.
Đồng thời gấp gáp kêu hệ thống trong ý thức của mình ra.
“Hệ thống! Hệ thống! Hệ thống!!!”
Hệ thống rất nhanh đã xuất hiện.
“Người của thế giới này có phải đã phát hiện sự tồn tại của người xuyên việt rồi không? Người xuyên việt ở hải dương tộc là do Bạch Vũ giết sao? Còn người xuyên việt ở bộ tộc khác thì sao, họ vẫn còn sống chứ?” Nhạc Tử Mặc nói nhanh vô cùng, cậu bây giờ cực kỳ hoảng loạn.
Âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống trả lời: “Không, tạm thời vẫn chưa có người nào phát hiện ngươic xuyên việt có tồn tại.

Người xuyên việt ở hải dương tộc mất mạng có liên quan đến Bạch Vũ, còn người xuyên việt khác, tính luôn ngươi, còn lại hai người.”

Nhạc Tử Mặc cảm thấy xương tủy mình bây giờ như bị đóng băng.
“Hắn, hắn làm sao phát hiện sự tồn tại của chúng ta, tại sao muốn giết người xuyên việt…” Cậu không thể tin được, Bạch Vũ lại có năng lực quản sát mạnh như vậy, căn cứ vào suy đoán của Arnold, cậu có thể đã bị liệt vào danh sách mục tiêu của Bạch Vũ.
Hệ thống im lặng hồi lâu, thanh âm lạnh băng lần nữa vang lên: ” Người xuyên việt hoàn toàn không thuộc về tận thế, không cần phải tuân theo quy tắc trong mắt người mạt thế mà làm việc, vậy nên trong mắt Bạch Vũ, người xuyên việt là con cờ tốt nhất.”
“Hắn làm vậy là đẩy nhân loại đến tuyệt cảnh đó!!!”
Hệ thống không có lên tiếng nữa.
Nhạc Tử Mặc suy sụp thở hổn hển, bất đắc dĩ đến cực điểm, cậu nhìn Arnold phía đối diện, Arnold không còn lựa chọn nào khác buông tay: ” Xem ra, cậu cũng đoán được cái gì rồi, hắn từ sớm đã tập hợp một nhóm người có dị năng rất lợi hại.

Hơn nữa hắn còn hợp tác với Hắc Vũ, đạt được thoả thuận với nhau, nên có rất nhiều trùng nhân cấp cao nghe theo lệnh của Bạch Vũ, thảo nào bây giờ hắn lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.”
” Chuyện đến nước này, cậu sẽ đứng bên nhân loại, hay là bên dị tộc?” Arnold lại hỏi.
“Tôi chỉ muốn sống sót.” Được ngày nào hay ngày đó, đây là lời nói nghiêm trọng nhất của Nhạc Tử Mặc từ trước đến nay.
“Cậu đã nghĩ thông rồi sao, không muốn cống hiến gì cho điều đó sao?”
Khoé miệng Arnold hơi nhếch lên, mỉm cười một cách bí ẩn.
Rất nhanh một tuần đã trôi qua, Liêm vẫn chưa đi ngoài từ lúc bắt đầu lột xác, Băng cùng Phong Nhẫn cũng không nói qua loa, quản lý ổn thoả mọi việc trong khi dân cư, nhưng khuôn mặt u sầu của mỗi trùng nhân khó mà ngó lơ được.
Ban đầu mong muốn ngày kết hôn nhanh nhanh đến, nhưng tình trạng của Liêm khác thường nên lần lột xác này so với những lần khác đặc biệt dài hơn.
Dần dần Băng cũng bắt đầu mất bình tĩnh, nụ cười nhã nhặn trên mặt hắn bắt đầu mất đi, lộ ra sự lạnh lùng như băng sơn.
Cách ngày kết hôn của quân thượng một ngày, trong khu dân cư lại có mấy trùng nhân cấp cao vội vã chạy tới, những người này đều là thuộc hạ trung thành của Liêm, trên người bọn họ đầy rẫy vết thương, từng người từng người đều có vẻ mệt mỏi phong trần, uể oải không chịu được.
Cùng lúc đó, tình huống giống như vậy cũng diễn ra ở các khu vực của các quân thượng khác.
Băng để Phong Nhẫn toạ trấn trong khu dân cư, sau đó hắn đem các trùng nhân bị thương nghiêm trọng đến phòng hội nghị, đồng thời gọi bác sĩ của trùng tộc đến hỗ trợ trị liệu, sâu rau xanh cũng là thành viên được gọi đến.

Thương tổn bây giờ hoàn toàn khác với những vết thương ngày thường, chúng thiêu đốt đại bộ phận trên người trùng nhân, hoặc là như bị điện giật, hoặc là có dấu hiệu hòa tan những bộ phận đó, cùng lúc trước bị đứt tay đứt chân có thể nối lại hoàn toàn khác biệt.
Sâu rau xanh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, vết thương như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, hắn thử rất nhiều biện pháp nhưng làm thế nào cũng không thể giảm nhiệt độ cho trùng nhân bị thương.
Tình huống này vô cùng nghiêm trọng.
Băng luôn ở bên cạnh quan sát, phát hiện thần sắc của mấy bác sĩ trùng nhân đều hoảng loạn, tâm tình nặng nề: ” Xảy ra chuyện gì?”
” Đại nhân, loại thương tổn này chúng tôi không có cách nào trị liệu, hơn nữa mỗi trùng nhân…” Sinh mệnh lực đang bị thiêu đốt rất nhanh.
Có gần một trăm trùng nhân cấp cao trở về, mỗi người đều sắp đến cấp bốn, trong trùng tộc có địa vị vô cùng hiển hách, bọn họ ở lại Bermuda* có nhiệm vụ giống như thuộc hạ của các quân thượng khác, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý canh chừng kẻ ngoại lai đến xâm lấn.
*Bermuda: ở đó có nơi mệnh danh là tam giác Quỷ đó.
Tầm mắt Băng rơi trên thân thể đầy rẫy vết thương của mỗi trùng nhân, trước kia trùng nhân chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng như vậy, kiếm cả nửa thân hình cũng không thấy, nói chi là đau đớn kêu lên.
” Đại nhân, chúng tôi là nhóm bị thương nghiêm trọng nhất, không có năng lực tiếp tục chiến đấu, cũng không thể tiếp tục chống lại kẻ ngoại lai, nên muốn trước tiên trở về thăm bạn lữ và đứa con của chúng tôi một chút.” Một trùng nhân đứng ra, run rẩy nói, bất tri bất giác đôi mắt đã ngậm đầy nước mắt.
Băng yên lặng nhìn đối phương, hắn nhìn thấy ý muốn giống nhau của các trùng nhân khác, tràn đầy khẩn cầu cùng khát vọng, bọn họ tùy tiện trở về từ biên cảnh, đây là hành động chống đối quân thượng, mà trùng nhân luôn phải phục tùng và tuân theo mệnh lệnh.
Gật đầu, Băng trịnh trọng vỗ vỗ bả vai đối phương, nhìn về phía trăm trùng nhân bị thương nghiêm trọng trong phòng, đồng ý nói: ” Được, ta trước mắt đại diện quân thượng đồng ý thỉnh cầu của các ngươi.”
“Tạ ơn đại nhân!” Mỗi một trùng nhân thương thế nghiêm trọng trong nháy mắt như tìm thấy được sinh cơ, giãy giụa đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đi về “nhà” của mình.
Chưa tới hai giây, hầu hết trùng nhân bị thương đã đi sạch, chỉ có một người lưu lại, cả người trùng nhân đó đâu đâu cũng có lỗ thủng lớn bằng một nắm tay, viền vết thương gần như bị nhiễm trùng hiện ra màu đen ghê tởm, đôi mắt như bị thứ gì đó xuyên thủng, đã mù.

Trong phòng bây giờ chỉ còn năm bác sĩ trùng nhân, Băng, vài tên trùng nhân ở khu vực dân cư và một tên trùng nhân cấp cao chạy từ biên cảnh về.
Sâu rau xanh đứng đối diện Băng, cảm giác áp lực lớn vô cùng, hắn nuốt nước miếng, ngừng một chút rồi nói: ” Đại nhân, tôi vừa nhìn qua thương thế của mọi người, phát hiện dị năng của bọn họ đều biến mất.”
” Đúng vậy, chúng tôi cũng phát hiện, chuyện này không đúng lắm.” Các bác sĩ trùng nhân cũng phù họa theo, tình cảnh bây giờ quá bi thảm, làm bọn họ không thể không quan tâm.
Dị năng là chỗ dựa lớn nhất của trùng nhân, một khi không còn dị năng, ngoại trừ có bản thể ban đầu thì bọn họ không khác gì con người bình thường, không đỡ nổi một đòn công kích.
Băng đưa ánh mắt nhìn trùng nhân mắt bị mù, trùng nhân này bị thương rất nặng, phỏng chừng cũng là được đồng bạn cõng trở về.
“Lôi, chúng ta còn bao nhiêu trùng nhân ở biên cảnh?”
Trùng nhân mắt mù kia giãy giụa cố gắng ngồi ngay ngắn lại, lưng thẳng tắp, mặc dù mắt đã mù, hắn vẫn muốn dùng gương mặt dữ tợn này đối mặt với Băng như trước, thanh âm khàn khàn nói: ” Đại nhân, biên cảnh chúng ta còn 10 triệu trùng nhân, kẻ xâm lấn tạm thời bị chúng tôi đuổi đi.

Lần này bọn chúng đột nhiên tập kích, hơn nữa còn có vũ khí mà khi trước nhân loại cũng chưa từng có, nhưng lực công kích quá mạnh mẽ, cho dù, cho dù có cho một nhóm trở lại tiền tuyến thì trùng nhân cũng không có cách nào chống lại…” Trùng nhân kia nói, thanh âm còn mang theo sự nghẹn ngào cùng khó chịu muốn chết.
Số lượng trùng nhân khổng lồ, mỗi quân thượng cũng có gần mấy trăm triệu đại quân trùng nhân, mỗi lần đi biên cảnh mang theo mấy chục triệu trùng nhân, mặc dù lúc quân thượng trở về cũng để lại mấy chục triệu trùng nhân, mà bây giờ chỉ còn 10 triệu.
Trong 10 triệu trùng nhân đó, trùng nhân cấp 3 trở lên còn chưa tới 1 triệu, còn lại đều trùng nhân cấp thấp, phần lớn đều dùng làm vật hi sinh.
“Hơn nữa, tôi còn nghe trùng nhân khác nói, không chỉ có ở Bermuda mà còn mấy chỗ khác nữa, Bắc Đại Tây Dương, Đại Tây Dương, Động Qua Oa (?), Nam Thái Bình Dương, vùng tam giác Trường Giang (?) bắt đầu xuất hiện khe nứt, bây giờ những tên xâm lược kia đã có nhiều con đường hơn để xâm chiếm Trái Đất.” Trùng nhân mù vừa nói, miệng mở to, yết hầu rung rung, nói chuyện một chút cũng làm lồng ngực như muốn nát vụn, hô hấp dồn dập, hắn tựa hồ như đang chịu đựng gì đó.
Tất cả bác sĩ trùng nhân nháy mắt với nhau, yên lặng nhìn, bọn họ so với bất kỳ trùng nhân nào đều biết rõ rằng, sinh mạng của trùng nhân trước mắt đang nhanh chóng trôi đi.
Tất cả sinh vật đều biết, dị tộc không có tình cảm, cũng không hiểu thứ đó là gì, bởi vì bọn chúng chỉ là thứ nhỏ bé ti tiện, bò trên mặt đất, ăn những thức ăn ghê tởm, không nhận biết được thứ đồ ăn hôi thối, ngủ trong những rãnh nước bẩn thỉu, ngay cả bạn lữ cũng chỉ tùy tiện, không có bất cứ tình cảm nào, bận bận rộn rộn chỉ vì muốn được ăn no, càng nói chi đến cống hiến văn minh gì.
Cho tới nay, dị tộc vẫn luôn cho là vậy.
Bởi vì bọn họ máu lạnh, dù bị thương nghiêm trọng, không chữa trị cũng sẽ không chết được.

Nếu đau, bọn họ cũng chỉ biết luống cuống nhìn vết thương của mình, lại không biết phải làm sao để xử lý nó.
Bọn họ không có tình cảm bởi vì bọn họ đã nhìn quen đủ loại tử vong, của đồng bạn, bạn lữ, còn có cả con của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, sâu rau xanh cảm thấy mắt mình cứ căng căng khó chịu, như có thứ gì đó sắp chảy ra vậy, ngực thập phần khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, hắn một chút cũng muốn trùng nhân trước mắt mình này chết đi.
Loại cảm giác này thật sự quá khó để tiếp thu.
“Ngươi đau không?” Sâu rau xanh buồn bã hỏi một câu.
Lôi nhấp miệng rồi mím môi, khuôn mặt bị tàn phá đang cố xác định vị trí của sâu rau xanh.
“Đau?” Tay hắn vô tri vô giác vuốt thân thể đầy lỗ thủng của mình, nói đó đã không còn chảy máu nữa, máu của hắn đã khô, bây giờ chỉ còn một hơi chống đỡ hắn.
“Tôi cảm thấy đặc biệt…đặc biệt…khó chịu, này có phải là đau không?” Lôi thắc mắc không thôi: “Nhưng tôi là trùng nhân a, là dị tộc, tôi không phải con người, tôi làm sao mà biết đau được?”
Con người khi đau sẽ khóc, sẽ chảy nước mắt.
Hắn từng nhìn thấy, đám nhân loại kia, vui vẻ, bi thương, khổ sở, hạnh phúc, đều sẽ khóc.
Nhưng mà, nước mắt là gì?
Tại sao hắn chưa từng chảy nước mắt?
Sâu rau xanh hút hút cái mũi, hàm hồ trả lời: ” Đúng vậy, chúng ta là dị tộc, không phải là người.”.