Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 46: Chương 46





Tựa như vừa nghe được một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, Bạch Vũ liên tục cười lạnh: “Bản thân mày vô dụng, còn tạo ra cái thứ ghê tởm này làm gì? Chính vì trong số nhân loại có những kẻ bại hoại như mày nên mới khiến cho trùng tộc không ngừng mở rộng.

Còn con tao ấy à… ha ha, nhất định tương lai sẽ có chỗ để nó phát huy.”
Trương Trạch Giai tức giận đến nỗi suýt ngất: “Mày, mày nói tao ích kỷ? Ha, tao ích kỷ thì sao, tao suy nghĩ vì bản thân thì sao, loại người ngay cả đồng loại cũng tàn hại như mày, về bản chất cũng có khác gì với dị tộc?”
Gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời kia của Bạch Vũ lộ ra biểu cảm khác thường, hắn dõng dạc hùng hồn nói: “Ngu xuẩn! Hết thảy những điều tao làm đều là vì nhân loại, bóp chết đời sau của dị tộc là điều mà mỗi nhân loại đều phải làm, chính bởi vì có những kẻ ham sống sợ chết, ép dạ cầu toàn tình nguyện thuần phục dị tộc như mày cho nên mới khiến số lượng dị tộc không ngừng nhân lên!”
“Mày ngậm máu phun người! Chính mày cũng có con với trùng tộc, sao không tự giết con mình trước đi? Sao không làm đi?” – Trương Trạch Giai căm hận gào rống.
Bạch Vũ nhún nhún vai, tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ: “Bởi vì mày vô dụng, ai bảo thằng đàn ông của mày chỉ là một tên trùng nhân bình thường kia chứ? Nói cho mày biết, số lượng dị tộc mà tao giết mỗi năm ko đến mấy trăm thì cũng có mấy chục, cho dù mày có tức đến hộc máu thì thế nào, bọn mày làm gì được tao? Một nửa kia của tao chính là trùng nhân cấp cao, ha ha, bất kể tao có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ bao dung, ha ha, mày thấy có buồn cười không?”
Man Mục vẫn luôn đứng cạnh bạn đời nhà mình, đứa con đầu tiên của hắn cứ thế mà chết đi, hắn đau lòng hơn bất cứ trùng nhân nào, vốn dĩ hắn cho rằng bạn đời cực kỳ không thích con mình, nhưng khi nhìn thấy Trương Trạch Giai đau lòng khổ sở như vậy, lại còn bị nhân loại trước mắt này vũ nhục như thế, hắn không chịu được.
Đúng như lời Bạch Vũ nói, Man Mục hắn quả thật chỉ là một trùng nhân bình thường, hàng năm đi theo đại quân trùng nhân của Giả quân thượng xuất chinh rồi lại xuất chinh, hắn không có bất cứ một lời oán giận nào, không oán không hối, nhưng mà hôm nay, hắn hối hận rồi!
Hắn không cho phép nhân loại này giẫm đạp đứa con của mình như thế, bất kể trong mắt nhân loại, sự tồn tại của dị tộc là như thế nào, Man Mục hắn cũng không thể nhịn được nữa.
Đã vậy nhân loại này còn sỉ nhục bạn đời của hắn, Man Mục cảm thấy, hắn nhất định phải đòi lại công bằng.
Ngay lúc đó, Man Mục phát ra khiêu chiến với bạn đời của Bạch Vũ, một vị quân thượng!
Có điều nhân loại này quá mức giảo hoạt, khi hắn đánh bại vị quân thượng kia, tìm đến nơi thì nghe được tin hắn lại mang thai trứng, sự tồn tại của tên này cứ như là nghịch thiên vậy.

Thế là Man Mục lại tiếp tục khiêu chiến, thành công giết chết hai đứa con trùng nhân của Bạch Vũ, mà từ đó Bạch Vũ cũng đột nhiên biến mất.
Gần đây lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn lấy thân phận là thị quân của Nhất quân Hắc Vũ.

Sự xuất hiện của hắn khiến Trương Trạch Giai sinh ra khủng hoảng.
Đây đã không còn là cừu hận đến từ một phía nữa, giữa Trương Trạch Giai và Bạch Vũ chính là huyết hải thâm thù!
Bạch Vũ giết chết đứa con đầu tiên của hắn, mà hắn thì liên tiếp giết chết hai đứa con của Bạch Vũ, hiện tại Bạch Vũ xuất hiện, người đầu tiên biết được lại là Trương Trạch Giai.
Bạch Vũ muốn có nước thánh.

Hiện tại hắn đã không thể sinh được trứng giống như trước đây nữa.
Điều đầu tiên mà Trương Trạch Giai nghĩ đến đó là, không thể để đối phương đạt được mong muốn.
Một khi trở thành bạn đời của Hắc Vũ quân thượng, tức là sẽ có thêm mấy trăm năm tuổi thọ, khi đó, cừu hận giữa hắn và Bạch Vũ sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, sẽ liên lụy đến càng nhiều người.
Người này cực kỳ ích kỷ, nội tâm u ám, nhân cách vô cùng vặn vẹo, thế mà trên miệng lại treo đầy chính nghĩa, tỏ vẻ chí công vô tư, khiến Trương Trạch Giai ghê tởm đến cùng cực.
Trước kia, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể nhanh chóng câu dẫn một vị quân thượng khác, lại còn mang trứng, có thể thấy được hắn chẳng phải loại có tâm tư đơn giản gì.

Mà hiện tại, hắn muốn có được nước thánh, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có được tuổi thọ dài lâu mà thôi.

Hiện nay nhân loại có thể sinh trứng, gây giống cho dị tộc, một khi không sinh được trứng thì vẫn sẽ giống như trước kia, phải trải qua sinh lão bệnh tử, nhưng nếu như kết thành bạn đời với dị tộc thì sẽ được đối phương chia cho một nửa tuổi thọ.
Cộng hưởng sinh mệnh.
Từ hai, ba chục năm thanh xuân biến thành một, hai trăm năm là loại khái niệm gì?
Nhân loại sẽ không hy vọng có được thanh xuân vĩnh viễn, sống lâu trường thọ sao?
Mặc dù sống trong thời kỳ ác liệt đen tối như hiện tại, loại dục vọng và tham luyến từ sâu trong nội tâm kia vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Kết làm bạn đời với dị tộc có thể dùng chung sinh mệnh, nhưng khi dị tộc mất đi, khế ước sẽ không còn hiệu lực nữa, thọ mệnh của nhân loại sẽ quay trở về lúc ban đầu.
Trên mặt Bạch Vũ đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, đã bắt đầu lộ ra dấu hiệu của tuổi tác, năm tháng không buông tha bất cứ ai, hắn sốt ruột rồi, hắn muốn dựa vào những dị tộc mà hắn cực kỳ khinh thường kia để một lần nữa thu hồi lại dung nhan và thanh xuân của mình.
Man Mục dừng lại, Trương Tạch Giai cũng dừng theo, khi nhìn thấy người đang theo đến kia, hắn theo bản năng ôm chặt lấy nhóc gián nhỏ vào trong lòng.

Nhãi con gián có cái đầu to dường như cũng cảm giác được nguy hiểm, cực kỳ yên lặng, vô cùng ngoan ngoãn.
Điệu bộ của Bạch Vũ vẫn như thế, luôn bày ra dáng vẻ thanh xuân đầy sức sống, tươi cười với tất cả mọi người, khiến cho người ta có ảo giác rằng hắn rất thân thiện.
Nhưng dấu vết thời gian rõ ràng trên khóe mắt hắn nói cho người khác rằng hắn đã già rồi, cho dù có cố gắng ngụy trang thành dáng vẻ của một thiếu niên như thế nào đi chăng nữa, nhìn nhiều rồi cũng chỉ làm người khác buồn nôn.
Bạch Vũ người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước, khóe miệng hắn treo lên một nụ cười lạnh, nhìn thoáng qua con gián xấu xí lại buồn nôn trong ngực Trương Trạch Giai, hắn chán ghét che mũi, còn không ngừng phẩy phẩy.
Man Mục để ý thấy Hắc Vũ phía sau hắn, dáng vẻ người đàn ông kia cười như không cười, thoạt nhìn có vẻ rất dung túng vị thị quân này nhà mình.
Một đám tùy tùng và người ủng hộ đi theo phía sau trợn mắt nhìn chằm chằm.
Nhân loại này có ý gì?
Mùi hương trên người điện hạ nhà bọn họ rất dễ ngửi, bọn họ đã tự mình kiểm nghiệm rồi, cái mùi kia, so với những con gián bình thường khác không chỉ thuần khiết hơn gấp trăm lần thôi đâu.
o__o”…
“Ha! Mày lại sinh ra cái loại đồ chơi này, đúng là không biết ghi nhớ ha.” – Bạch Vũ châm chọc nói.
Gân xanh trên trán Trương Trạch Giai như ẩn như hiện, hắn kìm nén tức giận, thản nhiên nói: “Tao sinh ra như vậy đó, thì sao? Dù sao cũng còn hơn những kẻ có muốn sinh cũng không sinh nổi, xem lại khóe mắt với trán mày đi, có không ít nếp nhăn rồi nhỉ.”
Bạch Vũ khẽ giật mình, vẻ tươi cười đắc ý trên khuôn mặt đã biến mất, hắn theo bản năng vuốt vuốt khóe mắt.
Trương Trạch Giai tiếp tục châm chọc: “Vừa rồi ở trước mặt Liêm quân thượng còn giả vờ nai tơ, ngây thơ, tao nhìn thôi cũng đã thấy xấu hổ.

Bạch Vũ, mày đúng là càng sống càng thụt lùi, mày đã không còn là mày của mười năm trước nữa.

Mày! Già! Rồi!!!”
“Tao, tao già rồi…” – Bạch Vũ hơi ngơ ngác, dường như rất khó có thể tiếp nhận được sự thực tàn khốc này, chỉ có điều phản ứng như vậy chỉ xuất hiện ngắn ngủi vài giây, sau đó hắn lại khôi phục tự tin như cũ.
“Hừ! già thì sao, tao có rất nhiều cách để lấy lại thanh xuân.


Mày cứ trông chừng cái thứ ghê tởm mày đang ôm cho cẩn thận thì hơn, tao vẫn còn đang làm cái việc diệt mấy loại côn trùng có hại như này đấy.” – Bạch Vũ dùng ánh mắt bất thiện nhìn Man Tây.
Man Tây không nhúc nhích, núp ở trong lòng Trương Trạch Giai, cực kỳ ngoan ngoãn.
Trương Trạch Giai cũng chẳng thèm khách khí mà trào phúng: “Ha ha, còn phải xem mày có cái bản lĩnh đó không đã, Man Mục nhà tao có thể giết hai đứa con của mày thì cũng có thể giết đứa thứ ba! Mày cứ tự lo thấy thân mình cho tốt trước thì hơn!”
Bạch Vũ tỏ vẻ thích thú cười một tiếng, vẫy tay với người đàn ông áo đen sau lưng: “Hắc Vũ, anh qua đây, có người không biết sống chết khiêu chiến với anh kìa.”
“Ồ? Có chuyện như thế sao?” – Hắc Vũ nhấc đôi chân dài, thong thả đi tới, đưa mắt quan sát hai người Man Mục và Trương Trạch Giai.
Trương Trạch Giai hít sâu một hơi, không muốn để tên Bạch Vũ này tiếp tục chơi trò tâm kế nữa, khả năng châm ngòi ly gián của tên này đúng là càng ngày càng tiến bộ.
Bạch Vũ căm giận nói: “Đúng là như thế, hai người bọn họ nói trước tiên muốn giết chết anh để trở thành Nhất quân, sau đó lại đến giết tôi.”
Ánh mắt của Hắc Vũ nhìn về phía Man Mục, bề ngoài Man Mục chẳng thèm để ý, coi như không có chuyện gì, nhưng thực ra lại âm thầm nắm tay, chuẩn bị để có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
“Ta biết ngươi, Man Mục, trước kia, cái vị trí này của ngươi chính là dùng cách như vậy để lấy đến nhỉ.” – Hắc Vũ dùng một loại giọng điệu rất nguy hiểm nói.
Thân hình Man Mục so với những nhân loại trong tận thế này không khác biệt lắm, đều thuộc loại cao gầy, trên cánh tay và đùi không hề có bóng dáng của bắp thịt, trông như một cây sào vậy.

Đã thế ngũ quan người này lại không đẹp, vẻ ngoài xấu xí, nếu đứng lẫn trong các trùng nhân khác thì hoàn toàn không có chút thu hút nào.
Nhưng mà một trùng nhân không hề đáng chú ý nào như vậy lại có thể liên tục khiêu chiến hai vị quân thượng, lại còn giết chết cả hai.
Tuy rằng Hắc Vũ là Nhất quân, nhưng đối với loại trùng nhân chẳng hề có chút tiếng tăm gì tự dưng lại ngang trời xuất thế này như Man Mục vẫn ôm tâm lý đề phòng thật sâu.
Man Mục lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, nếu ta đã đoạt được vị trí này, vậy thì ta phải ngồi cho ổn.”
Hắc Vũ cười to.
Bạch Vũ đứng bên cạnh cũng cười, chỉ có điều nụ cười kia có vài phần ác ý: “Hắc Vũ, hai kẻ đứng trước mặt này chính là hung thủ trước kia đã giết chết hai đứa con của tôi.”
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Man Mục nhìn chằm chằm Hắc Vũ đang cười như không cười, hắn cảm nhận được tên trùng nhân cả người tràn đầy tà khí này đang không ngừng hướng về mình tản ra sát khí.
Đối phương là một kẻ rất cường đại, đồng thời còn là một phần tử hiếu chiến có sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường.
“Lúc trước, nếu như không phải mày giết chết con của tao trước thì sao tao phải đuổi theo mày mãi không tha như vậy?” – Trương Trạch Giai biết đối phương đang cố ý kích bác, thầm hận không thôi: “Số trùng tộc chết trong tay mày hẳn là không đếm nổi rồi nhỉ.”
Bạch Vũ vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói với hai quân thượng đang vận sức chuẩn bị thời cơ để xuất kích kia: “Hắc Vũ, anh có nghe thấy bọn họ nói gì không? Bọn họ còn đang muốn giết chết đứa con mà sau này tôi sẽ sinh nữa đấy.”
Người đàn ông mặc một thân đen hơi dừng một chút, xoay người nhìn về phía người thanh niên vẫn luôn tươi cười rạng rỡ như mặt trời kia, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt của đối phương, dùng một loại ngữ khí rất thân mật hỏi: “Cậu muốn ta báo thù cho cậu sao?”
Bạch Vũ tức giận nhìn hắn một cái, phẫn hận vô cùng nhưng lại không lên tiếng, ý tứ trong những lời này của hắn đã rất rõ ràng.
Man Mục kéo Trương Trạch Giai đứng sang một bên, rời xa hai người kia thêm một chút.
Không có được đáp án mình mong muốn, Bạch Vũ lại càng thêm hận Trương Trạch Giai và Man Mục, người đàn ông mà hiện tại hắn dựa vào khó khống chế và không chịu nghe lời hơn những người mà hắn đã dựa vào trước đó rất nhiều, tuy rằng đa phần là hắn tính kế đối phương, nhưng trong lòng Bạch Vũ hiểu rõ, đối phương cũng đang tính kế hắn.
Lần này xem như xôi hỏng bỏng không rồi.
Bạch Vũ hắn kết giao với mấy người đàn ông, hắn tự nhận EQ của mình khá tốt, chí ít là có thể đem những dị tộc luôn luôn si tâm vọng tưởng rằng sẽ đạt được tình yêu này đùa giỡn xoay vòng vòng, một mực nắm trong lòng bàn tay của mình.

Thế nhưng, tên trùng nhân trước mắt này lại khác.

Trước đó hắn nhìn trúng đối phương chính là vì tên này là trùng nhân cấp cao, tương lai có thể vì mình mà làm việc, thậm chí còn dùng để kéo dài thọ mệnh, chỉ có điều, cả hai đã ở chung với nhau một đoạn thời gian dài như vậy, đối phương lại chẳng hề nảy sinh một chút tình yêu nào với mình, điều này khiến Bạch Vũ vô cùng buồn bực.
Là do mị lực của hắn đã giảm bớt rồi sao?
Cơ mà, có đôi khi, đối phương lại tỏ ra chân thành thâm tình với hắn, săn sóc mọi bề, những việc làm đó lại khiến hắn không thể hiểu nổi.
Đã hai năm mà vẫn chưa thể sinh được một quả trứng, đối phương còn chưa sốt ruột hắn đã sốt ruột trước rồi, mỗi ngày soi gương, cho dù có lừa mình dối người đến mức nào đi chăng nữa, ngụy trang đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản thời gian trôi đi.
Bạch Vũ thẹn quá hóa giận, không cam lòng chất vấn: “Hắc Vũ, rốt cuộc thì anh có ý gì? Tôi đã là thị quân của anh, bị người tới tận cửa ức hiếp như vậy mà anh còn không chịu giúp tôi sao?”
Hắc Vũ vỗ vỗ vai hắn, ý cười trên mặt không chạm tới nổi đáy mắt, khóe miệng hắn vẽ ra một nụ cười lạnh nhạt lại xa cách, lời nói từ miệng phát ra lại cực kỳ dịu dàng sủng nịnh: “Ngoan, nghe lời, đừng nóng giận, ta sẽ trút giận cho cậu.”
“Hừ!” – Bạch Vũ quay đầu đi, lần nào cũng thế, ngon ngọt dỗ hắn như dỗ trẻ con vậy.
“Phải ngoan ngoãn, nghe lời.” – Hắc Vũ nói xong, xoay người đi đến trước mặt Man Mục, Man Mục giấu Trương Trạch Giai ra sau lưng mình, ánh mắt đề phòng.
“Ta rất muốn biết sức chiến đấu thực sự của ngươi như thế nào, tương lai, hai chúng ta so một trận, thấy sao hả?” – Hắc Vũ nói như thể đang thương lượng nhưng khẩu khí lại cực kỳ chân thật.
Man Mục hơi khựng lại vài giây, gật đầu.
“Được, ta tùy thời phụng bồi.” – Man Mục nói xong, kéo Trương Trạch Giai rời đi, không muốn nán lại ở đây thêm một giây nào nữa.
Mãi đến khi rời thật xa, cái vẻ trấn định tự nhiên trên người Man Mục biến mất sạch, hắn lại biến trở về cái vẻ cà lơ phất phơ, lôi thôi lếch thếch, bất cần đời như mọi khi.
“Sao thế?” – Trương Trạch Giai sống với Man Mục đã lâu, cũng hiểu được một ít tính cách của hắn.
Man Mục hít vào một hơi thật sâu, có chút nhụt chí nói: “Nhện lang quá mạnh, tôi… có lẽ không phải là đối thủ của hắn.”
Trương Trạch Giai đột nhiên siết chặt con gián nhỏ đang ôm trong lòng.
“Vậy phải làm sao đây?” – Hắn để ý thấy đám tùy tùng và thủ vệ cũng bày ra vẻ lo lắng, nếu như Man Mục thua khiêu chiến, những cấp dưới này của hắn cũng phải chịu kết cục đáng sợ.
Man Mục cũng rất hoang mang, hắn cảm thấy vô cùng khổ sở và tự trách: “Thật xin lỗi, A Trạch, đều do tôi quá vô dụng, xem ra tôi không thể xử tử tên nhân loại kia rồi…”
“Không sao cả, chuyện này không thể trách anh được, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, hắn chẳng những tìm anh khiêu chiến mà còn tìm đến khiêu chiến cả Liêm quân thượng.” – Trong lòng Trương Trạch Giai vẫn còn sợ hãi: “Chẳng lẽ lại là mưu kế của Bạch Vũ? Tôi vẫn luôn cảm thấy sự xuất hiện của hắn sẽ khiến chuyện gì đó không hay xảy ra.”
Man Mục ôm lấy bả vai bạn đời nhà mình an ủi: “Không sao đâu A Trạch, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em và Man Tây.”
Trương Trạch Giai gật đầu, chỉ có điều trong lòng lại nặng nề vô cùng.

“Vừa rồi anh có ý gì? Vì sao không làm theo những gì tôi nói?” – Giờ phút này không còn những trùng nhân khác, chỉ còn lại người đàn ông áo đen cao lớn kia.
Bạch Vũ lộ vẻ cực kỳ tức giận, hắn đi qua đi lại xung quanh người đàn ông kia, qua một lúc thật lâu mà tâm tình vẫn không thể bình tĩnh lại được: “Chẳng lẽ anh không biết? Chính hai kẻ vừa rồi đã giết chết con của tôi, tôi đã là thị quân của anh rồi, nhìn thấy tôi đau khổ thương tâm, sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ như vậy?”
Hắc Vũ tiếp tục bưng chén lên uống nước, uống xong mới đưa mắt nhìn về phía Bạch Vũ.
“Hiện tại ta không muốn có bất cứ cuộc khiêu chiến nào, vũ lực của trùng nhân Man Mục kia đến tột cùng là như thế nào ta cũng không rõ, mười năm trước hắn đã có bản lĩnh liên tục đơn đấu với hai tên quân thượng, thực lực không thể khinh thường.”
Đồ hèn nhát!
Trong lòng Bạch Vũ mắng chửi không thôi, trên mặt lại không hề tỏ ra bất kính, phá lệ lộ ra vẻ lo lắng: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà, tôi sợ, tôi sợ sau khi có con với anh rồi bọn họ sẽ tới hại tôi.”
Hắn còn nói: “Đấy chính là con của anh, đến khi đó bị bọn họ giết chết thì phải làm sao bây giờ?”
Hắc Vũ không đáp lại một câu chắc chắn nào, nhắm mắt lại, qua hồi lâu lại mở ra, trong mắt là một mảnh thanh minh, chầm chậm nói ra một câu không đầu không đuôi: “Cậu thật sự sẽ quan tâm đến con của ta sao?”
Bạch Vũ không chút do dự gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc kia khiến ngay cả bản thân hắn còn bị lừa gạt: “Đúng vậy, đó là con của tôi, sao tôi có thể không quan tâm chứ, lời này của anh đúng là quá kỳ cục.”
Hắc Vũ phát ra một tiếng cười cực khẽ, giống như nghe được một chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.
Mặt Bạch Vũ trắng bệch, lúng túng không thôi.

“Suy nghĩ trong lòng của ta và cậu, bản thân mỗi người đều biết rõ, không cần phải nói những lời gượng ép như vậy, hiện tại ta còn chưa biết được dị năng của cậu là gì, nhưng mà về phần đứa nhỏ… cả đời này ta cũng không thể có.” – Hắc Vũ ngửa đầu uống cạn nước trong chén, đứng dậy nhanh chân rời đi.
“Chờ một chút!” – Bạch Vũ hô to.
Hắn vẫn chưa nói xong, hôm nay Hắc Vũ thực sự quá mức phản nghịch, rất khác so với mong muốn của hắn, hắn vội vàng hô to: “Anh đừng quên giao dịch của hai chúng ta, anh muốn trở thành quân thượng duy nhất của trùng tộc, còn tôi chỉ muốn nhân loại có thể độc lập, giữa hai bên không có bất cứ tổn thương về lợi ích gì, hôm nay là anh không làm tròn lời hứa.”
Hắc Vũ sắp bước ra khỏi phòng lại phát ra một tiếng cười giễu cợt, trên khuôn mặt tà khí tràn đầy vẻ chế giễu: “Ta không làm tròn lời hứa? Vậy cậu thì sao?”
Bạch Vũ nhếch môi, cắn răng hận hận nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện được, năm đó tôi chẳng cần tốn nhiều sức cũng có thể giết chết hai tên quân thượng, hiện tại tôi cũng có thể, anh chỉ cần dựa theo những gì tôi nói mà làm là được.”
“Thật sao?”
Hắc Vũ tiếp tục cười, chỉ là lúc này đã biến thành cười lạnh: “Bao gồm cả con của cậu?”
“Có đôi khi, để đạt được một chuyện gì đó thì nhất định phải có hy sinh.”
Hắc Vũ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không đồng tình với Bạch Vũ: “So với trùng nhân, cậu quả thật rất đáng sợ.”
Ánh mắt Bạch Vũ lấp lóe.
“Có điều, ta lại thích nguy hiểm, bất kể là người hay việc, cậu cứ yên tâm, chuyện ta đồng ý với cậu, ta sẽ không quên.” – Hắc Vũ nói xong, nện bước ra ngoài.
Bạch Vũ sững sờ nhìn bóng lưng không chút lưu luyến nào của đối phương, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác khó chịu, hắn chết lặng ngồi trên ghế, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.
“Mình làm như vậy là đúng, bọn họ chỉ tạm thời bị che mắt mà thôi, một ngày nào đó khi mây mù được xua tan, mọi người sẽ cảm thấy những điều mình làm là đúng.” – Hắn tự mình lẩm bẩm, giống như nói cho người khác nghe, lại giống như đang tự trấn an chính mình.

Thác Trạch Mộc, trong khu dân cư của Thập quân, giờ phút này Arnold đang đứng trước cửa phòng của Nhạc Tử Mặc, muốn đến lấy nước thánh.
“Tôi nghĩ, chuyện quân thượng nhận được lời khiêu chiến của một vị quân thượng khác cậu cũng đã biết, hiện tại có phải không còn hoài nghi những lời tôi nói nữa hay không?” – Ngữ điệu nói chuyện của Arnold có chút gấp.
Nhạc Tử Mặc gật đầu, cậu lấy ra một bình nhỏ màu lam nhạt, lúc Arnold nhìn thấy thì trợn mắt.
“Cho tôi đi.” – Arnold đưa tay muốn đoạt lấy.
“Không được.” – Nhạc Tử Mặc lạnh lùng cự tuyệt, nhận về cái trợn mắt của đối phương.
Nhạc Tử Mặc không hề bị lay động: “Tôi biết điều anh nói là sự thật, nhưng chẳng phải anh vẫn chưa xem bói cho tôi đó sao? Vả lại hiện tại điều kiện của tôi tăng lên, tôi có thể cho anh nước thánh, nhưng ngoài điều kiện xem bói cho tôi thì còn phải thêm một điều kiện nữa.”
Arnold giận đến bật cười, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy châm chọc: “Cậu đừng quá đáng!”
Nhạc Tử Mặc ra vẻ chẳng thèm để ý, thu bình nhỏ trong tay lại: “Anh cũng có thể không cần, bảo người đàn ông của anh đến chỗ nào đó ở tộc Hải Dương mà cướp về đi.”
Tin tức Liêm và những trùng nhân khác đến tộc Hải Dương đoạt được nước thánh đã truyền đi khắp Thác Trạch Mộc, đã có một nhóm trùng nhân khác sớm xuất phát, tin rằng vào lúc này hai tộc đàn khác cũng không cam chịu ngồi yên.
Bây giờ muốn có được nước thánh, có thể nói là còn khó hơn so với lên trời.
“Tôi, tôi…” – Arnold trừng lớn mắt, tròng mắt sắp nhỏ ra cả máu, hắn thật sự không ngờ tới vào thời điểm mấu chốt như thế này Nhạc Tử Mặc lại cò kè mặc cả với hắn.
Bảo nam nhân của hắn đi cướp về á, nói mát đấy hả?
Nếu có thể cướp được thì hắn còn cần đến chỗ này ăn nói khép nép để cầu một bình nước thánh sao?
Arnold hít một hơi thật sâu, quả thật là hắn đã quá coi thường Nhạc Tử Mặc, lúc trước hắn không nên xem nhẹ người này.
“Được rồi, cậu nói đi, là điều kiện gì, Arnold tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.”
Nhạc Tử Mặc gật đầu: “Vậy thì tốt, anh đã đồng ý thì tôi cũng sẽ đưa nước thánh cho anh.

Thực ra điều kiện của tôi rất đơn giản, chính là về quả trứng trong bụng tôi đây, bất kể sau này có như thế nào, anh cũng không được có suy nghĩ hại nó, không chỉ vậy, anh còn phải bảo vệ nó.”.